Vưu Vật Quân Sư

Chương 11: Ngoài ý muốn nổi bật


Đọc truyện Vưu Vật Quân Sư – Chương 11: Ngoài ý muốn nổi bật

Editor: Nguyễn Ngọc Mai

Beta: ladyduong

“Ngươi nói cái gì!Hoàng thượng tối qua ở lại chỗ Thục Tần?” Lệ Phi thực sự không tin vào tai của mình,Thục Tần đã tiến cung được nữa năm,hoàng thượng căn bản không xem nàng vào mắt,sao có thể đột nhiên đi qua chỗ của nàng ấy được? Chẳng lẽ hoàng thượng còn vì sự tình lần trước mà tức giận?

Tiểu thái giám bẩm báo cúi đầu suy tư một hồi,”Nương nương nô tài có việc không biết có nên nói hay không.”

“Nói!” Lệ Phi gương mặt vốn quyến rũ trở nên có chút dữ tợn,nàng so với người khác còn sốt ruột hơn.

“Nghe nói là vì Tiểu Chỉ Tử bên người Hải công công nói một câu, hoàng thượng tối hôm qua mới lật bài tử của Thục Tần”. Tiểu thái giám nhìn sắc mặt của Lệ Phi, lại cúi đầu nhìn chằm chằm giày của mình.

“Tiểu Chỉ Tử, chính là đồ đệ mới của Hải công công sao? Không phải hiện tại đang đi theo bên người Ly Vương?” Chỉ trong hai ngày toàn bộ người trong cung đều biết,tâm phúc của hoàng thượng – Hải công công thu nhận một gã tiểu thái giám làm đồ đệ, hiện tại trong cung nhân mỗi khi gặp Bạch Chỉ, cũng phải kêu một tiếng “Chỉ công công”

“Đúng vậy” Tiểu thái giám trong mắt hiện lên một tia đắc ý,hừ lạnh, lúc trước hắn từng lén tìm Hải công công, hi vọng hắn có thể chiếu cố bản thân nhưng đều bị cự tuyệt, Tiểu Chỉ Tử này cấp bậc thấp lại từng là thái giám ở lãnh cung trước kia dựa vào cái gì được đến Hải công công ưu ái. Lệ Phi nương nương luôn có thù tất báo, hừ hừ, hắn thực sự muốn nhìn Tiểu Chỉ Tử này có bao nhiêu bản lĩnh.


Lệ Phi ngón trỏ thon dài xinh đẹp nâng chén,trong lòng hiện lên tính toán.

Những ngày gần đây thời tiết trở nên phá lệ rét lạnh,mới sáng sớm tỉnh dậy liền thấy trên nhánh cây mang đầy bạch sương.

Sau lúc giữa trưa, Bạch Chỉ sợ thân thể yếu ớt của Mộc Cẩn nhiễm phong hàn, liền nấu riêng cho hắn chén canh rừng mang theo.Mấy ngày ở chung này Bạch Chỉ ngày càng nhận thấy Mộc Cẩn không phải người, chính xác mà nói không phải người bình thường.Hắn giống như không có tính tình gì, luôn ôn nhu như nước, mỗi lần ra ngoài đi tản bộ,ngoài một số cung nhân xem thường,hắn cũng chỉ chính là cười nhẹ,chuyên tâm sống trong thế giới của chính mình.

Thật ra chỉ cần hắn mở miệng ,Bạch Chỉ nhất định có biện pháp, không dấu vết khiến cho những người đó chịu chút đau khổ.

.

Trường Phong bị Đông Phương Thước kêu đi, Mộc Cẩn muốn ngủ,Bạch Chỉ rốt cuộc có chút thời gian cho chính mình.Đổ đầy nước ấm vào bồn tắm,hái đi cung mạo,thả ra mái tóc đen,bỏ đi cung y,thoát ra vải bố buộc chặt, để ngực lộ ra giữa không khí,chậm rãi cởi bỏ,trong phút chốt Bạch Chỉ cảm nhận không khí tươi mát.

Nhìn mặt nước hiện ra cơ thể trắng noãn,Bạch Chỉ cố nhịn xuống đau nhức nhe nhàng xoa đứng lên, nàng nghĩ mình thực sự đã bạc đãi thân thể này a. Bạch Chỉ cảm thán cổ nhân luôn thực gặp may mắn,thân thể này bất quá chỉ mới mười hai mười ba tuổi,hình dạng xem còn chút non nớt,nàng nhưng có thể tưởng tượng thêm vài năm sau sẽ khuynh thành khuynh quốc như thế nào đây, chỉ là nàng không muốn nghĩ đến.

Ngón chân xinh xắn chạm xuống mặt nước độ ẩm vừa đủ, rốt cuộc Bạch Chỉ thả lỏng toàn thân mình vào bồn tắm thư giãn.Lúc ở cung lao thương thế của nàng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, những vết sẹo trên lưng chịu kích thích của dòng nước ấm ẩn ẩn truyền đến nóng ẩm trở nên đau đớn, nhưng chỉ trong chốt lát nàng cũng


quen dần nỗi đau đớn này.Làn sương từ nước nóng tỏa ra khắp căn phòng của nàng mang theo một mảng khí trời.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến vài tiếng vang nhỏ,Bạch Chỉ bước ra khỏi bồn tắm, ánh mắt đầy cảnh giác quan sát ngoài cửa sổ,ngừng động lắng nghe động tĩnh kia.

Phòng của Bạch Chỉ cách sân của Mộc Cận không quá một cái hành lang gấp khúc,nhưng nếu không nói về khoảng cách gần vách tường nhất.Hắn đã tỉnh? áo, tóc tùy ý dùng một cây trâm vấn lên, liền chạy nhanh đến trong phòng của Mộc Cẩn.

Đẩy cửa bước vào liền thấy Mộc Cẩn đang ngồi trên sàn nhà dưới chân là ly trà đã bị bể ra từng mảnh nhỏ,ấm trà cũng đổ hết ra ngoài, sắc mặt Mộc Cẩn mang chút xấu hổ, mái tóc dài mềm mại lúc này trở nên rối tung chật vật ,nhưng vẫn như trước không giảm đi sự tao nhã của hắn.

“Vương Gia” Bạch Chỉ bình tĩnh giúp hắn đứng dậy, thay hắn đem những sợi tóc trên trán vén ra sau đầu, mùi hương trên người nàng làm cho Mộc Cẩn có chút thất thần.Lúc này Bạch Hân đã không còn cung mạo, không có cung phục,nàng chỉ mặc duy nhất một kiện áo choàng màu trắng,làn tóc đen thui ướt sủng được vén ra sau gáy, khuôn mặt trắng noãn phấn độn không chút cản chở lộ ra trước mặt Mộc Cẩn.

Bạch Chỉ cúi xuống cẩn thận nhặt những mảnh vỡ không nói gì,Mộc Cận lúc này mới ý thức được mình luống cuống ,liền dời ánh mắt ra khỏi Bạch Chỉ.

“Thật có lỗi.” Hắn lúc tình cảm thấy chút khát nước, lại không nghĩ muốn làm phiền toái Bạch Chỉ đến rót giúp mình ly trà, nên tự mình xuống giường muốn men theo đi đến cạnh bàn, nào biết mình thực sự vô dụng như vậy, ngược lại, lại mang cho nàng theo nhiều phiền toái.


Bạch Chỉ ngước mắt nhìn nhìn hắn,làm khuôn mặt tuấn tú phút chơi hơi hơi phiến đỏ ửng trước ánh mắt nhìn chằm chằm mặt hắn của nàng.

Bạch Chỉ im lặng nhặt tất cả mang vở, rót một ly trà,nhẹ nhàng đặt trong tay

Mộc Cẩn,”Vương Gia, sau này có việc gì ngài cứ kêu tiểu nhân vào.” Bạch Chỉ vừa muốn rời khỏi, liền chạm mặt Trường Phòng đang vội vã tiến đến.

Này trong phòng của Vương Gia cư nhiên lại xuất hiện nữ nhân, thấy nàng đầu tóc rối tung,chỉ mặc một bộ trung y đơn bạc, lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang thản nhiên nhìn mình liếc mắt một cái,lại nghe thấy Mộc Cẩn ho khan một tiếng Trường Phong mới ý thức được mình đang vô lễ.

“Trường Phong mau tránh ra cho Tiểu Chỉ Tử trở về mặc thêm xiêm y.”

Tiểu Chỉ Tử?

Trường Phong có chút ngây người nhìn nữ nhân trước mặt, không phải, trước mặt hắn lại là tiểu thái giám luôn luôn cúi mặt, người ta nói nam sinh nữ tướng chắc chính là như Tiểu Chỉ Tử này .

Trong phòng hiện giờ chỉ có lại hai người Mộc Cận cùng Trường Phong, “Vương Gia ngươi thế nào xuống giường?”


“Chính là có điểm khô miệng.Còn nữa Trường Phong ngươi sau này không cần nhìn chằm chằm Tiêu Chỉ Tử như vậy.” Nàng hắn là để ý dung mạo của chính mình đi, kỳ thật bên trong thâm cung này một bộ dung mạo xinh đẹp chỉ mang đến nhiều rắc rối(tai bay vạ gió).

Khuôn mặt tuấn tú của Trường Phong ửng đỏ, tuy hắn gặp qua vô số mĩ nữ nhưng không ai có dung mạo như Tiểu Chỉ Tử để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, hơn thế dung mạo như vậy lại có trên người một công công.

Trở lại trong phòng, Bạch Chỉ nhanh chóng thay cung phục vào, lúc nãy vội vã rời đi nàng cũng không kịp bó ngực lại may mắn nàng mặc đến hai kiện quần áo chắc là không có ai nhìn thấy đi.Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Trường Phong rõ ràng lộ ra vẻ nghĩ ngợi,sau này nàng nhất định phải thêm cẩn thận mới được.

Bạch Chỉ ngồi xuống nhấc bút lông lên dựa theo trí nhớ của mình vẻ lại thượng lại cái gì,chỉ trong chốt lát đã hoàn thành.Cất bức vẽ vào lồng ngực, nàng chỉnh lại cung mạo rồi rời khỏi phòng.

“U, Chỉ công công ngài đang đi đâu nga?” Vừa ra Lạc Mai cung nàng liền gặp vài tên tiểu thái giám,tên thái giám đầu lĩnh kỳ quái cười ngăn cản hướng đi của nàng.

“Tiểu nhân đang qua thỉnh an Hải công công a.” Bạch Chỉ nàng là biết trong cung mọi người đều nể mặt Hải công công một phần vì vậy để tránh bị người khác chỉa mũi ngọn vào bản thân trước mặt mọi người nắng luôn khiêm tốn tự xưng là “Tiểu nhân”.

Tên tiểu thái giám đầu lĩnh vừa nghe nhắc đến tên Hải công công trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn,”Cũng vừa đúng lúc Lệ Phi nương nương kêu tiểu nhân thỉnh Chỉ công công ngài sang Xuân Lệ cùng một phen, Chí công công, mới.” Vươn bàn tay mời, một chút cũng không cho Bạch Chỉ có cơ hội cự tuyệt.

Lệ Phi? Nhanh như thế ả đều không chịu yên phận một chút.

Bạch Chỉ mỉm cười,”Công công mới đi trước dẫn đường.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.