Đọc truyện Vưu Vật Giữa Đường – Chương 5: Tranh Giành Tình Nhân
Edit: Mộ Phong
“Được, sau khi làm trọn đạo hiếu với bà nội và phụ thân, được bọn họ cho phép, ta sẽ đưa nàng đến Giang Nam một chuyến”. Thẩm Dụ Nam thấy khẩu khí Vưu Vũ không có chút ý định nào hy sinh vì mình, càng kiên định rằng không chọn Vưu Vũ làm chính thê là đúng đắn, chỉ là tiểu mỹ nhân như vậy, lại còn từng là hôn thê của mình, cứ buông tha như vậy thật là không cam tâm, vì vậy tiếp tục dụ dỗ: “Nàng cứ nhận lại vật này đi, đợi ta thu xếp xong chuyện với bà ngoại và phụ thân, nhất định sẽ cho nàng một câu trả lời hợp lý”.
Vưu Vũ lại khẽ cười, đây chắc là dỗ trẻ con hả? Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng nàng hơi cảm khái, nguyên chủ mà gả cho tên tra nam như vậy, sớm muộn gì cũng bị ăn đến không còn một mẩu vụn. Vì vậy liền nói: “Không, huynh đem nó về đi. Nếu là vì ta mà huynh và mọi người bất hòa, lại còn ép huynh làm việc bất nghĩa, khiến người đời thóa mạ, ta không nhận nổi cái tội danh này đâu”.
“Vũ muội, sao nàng không hiểu cho nỗi khổ tâm của ta?”. Thẩm Dụ Nam dụ dỗ nửa buổi thấy Vưu Vũ ngọt nhạt không nghe, nhất định không nhượng bộ mà bằng lòng làm thiếp, trong lòng y, ngọn lửa tức giận vọt thẳng lên đầu, cố gắng đè ép lại, thấp giọng nói: “Dương Thượng Bảo tuổi cao, không bảo vệ cho nàng thêm được mấy năm nữa. Tương lai, lúc lão nhắm mắt xuôi tay thì nàng tính sao?”
“Cảm ơn Thẩm đại ca đã quan tâm, đó là chuyện của ta mà, kiểu gì thì vẫn còn cha mẹ làm chủ”. Vưu Vũ không muốn tiếp tục dây dưa cùng Thẩm Dụ Nam, chủ động cầm tráp đặt vào tay Thẩm Dụ Nam nói: “Thẩm đại ca giữ lấy đi, sau này người Thẩm gia có đến đòi tín vật, chúng ta cũng đỡ phải tốn nước bọt”.
“Vũ muội…”. Thẩm Dụ Nam tay phải cầm tráp, tay trái đặt lên mặt tráp, định cầm tay Vưu Vũ, không ngờ Vưu Vũ rút tay lại, hắn cố vươn ra nắm lấy, đang muốn nói thì ngoài đình viện chợt có giọng nam nhân vang lên: “Vô sỉ!”
Thẩm Dụ Nam nghe có tiếng nói, không khỏi cả kinh, quay đầu nhìn về phía ngoài đình, dưới ánh trăng, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi kiêu ngạo đứng đó, không khỏi bật thốt lên: “Nghiêm Tam Thế, sao ngươi lại ở đây?”
“Ngươi ở đây thì được, sao ta lại không thể?”. Nam tử trẻ tuổi mặc trường sam màu xanh nhạt bước vào đình viện, hướng về phía Thẩm Dụ Nam trừng mắt.
Vưu Vũ vì dính dáng với Nghiêm Tam Thế mới bất đắc dĩ gả vào Dương phủ, trong tiềm thức càng dễ liên tưởng tướng tá Nghiêm Tam Thế giống một tên đầu sỏ ác ôn, thế nên bây giờ nhìn thấy Nghiêm Tam Thế trường thân ngọc lập, mày rậm mắt sáng, diện mạo không hề thua kém Thẩm Dụ Nam, không khỏi ngẩn người, xoa xoa mi tâm hỏi: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Nghe thấy giọng Vưu Vũ, Nghiêm Tam Thế lập tức hạ mắt, si ngốc nhìn về phía Vưu Vũ, thành thật đáp: “Leo tường vào”.
Trời ạ, ai tới nói cho ta biết đây là tình huống gì được không? Vưu Vũ thầm oán.
Thẩm Dụ Nam để tráp xuống, bước tới trước một bước, chắn ánh mắt của Nghiêm Tam Thế, tức giận nói: “Nghiêm công tử, ngươi tự ý xông vào nhà dân là muốn gì?”
Nghiêm Tam Thế không để ý đến Thẩm Dụ Nam, bước sang trái một bước, qua vai Thẩm Dụ Nam, chăm chú nhìn Vưu Vũ nói: “Vưu tiểu thư, lần trước nàng làm rơi đóa châu hoa này, ta mang đến trả lại”. Nói xong, đưa tay vào ngực sờ sờ, lấy ra một tấm khăn lụa được bọc lại cẩn thận, lật giở từng lớp từng lớp, lộ ra một đóa châu hoa nhỏ, nâng lên.
Thẩm Dụ Nam tức giận, nghiêng đầu nhìn về phía Vưu Vũ nói: “Nàng đi trước đi, ở đây đã có ta”.
Nghiêm Tam Thế nghe Thẩm Dụ Nam nói vậy, hắn mặc kệ, lớn tiếng nói: “Không phải ngươi và Vưu tiểu thư đã từ hôn sao? Dựa vào cái gì mà Vưu tiểu thư lại nghe lời ngươi nói? Nếu không dám lấy nàng thì cút sang một bên”.
Cơn giận của Thậm Dụ Nam xông lên đầu, cả nửa ngày mới đè ép được nộ khí suýt chút nữa thì bùng nổ, chỉ tìm mọi cách để nhịn xuống, mở miệng nói: “Nghiêm công tử, ngươi hành xử kiểu gì vậy?”
Nghiêm Tam Thế nhìn về phía Vưu Vũ nói: “Vưu tiểu thư, ta nguyện ý hưu thê tái giá, đón nàng vào cửa như là chính thê, nàng hãy suy nghĩ một chút đi”.
Thẩm Dụ Nam bỗng nhiên cười nói: “Nghiêm công tử lẽ nào đã quên, hiện tại Vũ muội là vợ kế của Dương đại nhân, không phải cô nương chốn phòng khuê nữa rồi, đâu phải ngươi cứ muốn lấy là có thể lấy được”.
Vưu Vũ lặng lẽ rời bước, ra khỏi đình viện, sau đó khom lưng, hai tay áp hai bên môi, gào thật lớn: “Này, các ngươi nói nửa ngày có thấy khát không? Là nam nhân thì đánh một trận, đừng chỉ khua môi múa mép”.
Thẩm Dụ Nam và Nghiêm Tam Thế cùng lúc ngẩn người, đang định nói gì thì chợt nghe Vưu Vũ kêu tiếp: “Có trộm, ngươi đâu mau tới đây! Có hai tên trộm leo tường vào, nhanh báo cho quan phủ!”
Vưu Vũ thừa biết là Thẩm Dụ Nam sĩ diện, không muốn mất mặt trước nhiều người, càng không muốn để người khác biết hắn còn dây dưa với vị hôn thê cũ, vừa nghe tiếng la tất sẽ chạy lấy người. Về phần Nghiêm Tam Thế, hắn vốn là leo tường vào, cũng càng không muốn bị bắt tại trận. Quả nhiên, nàng vừa la một tiếng, Thẩm Dụ Nam và Nghiêm Tam Thế không hẹn mà cùng nhảy dựng lên, chạy vút qua tường.
Quý phu nhân không quan tâm đến ánh mắt thế tục, sắp xếp cho Vưu Vũ một mình gặp Thẩm Dụ Nam, vì muốn Thẩm Dụ Nam thấy Vưu Vũ có thể niệm tình cũ, tuân theo ước định, để Vưu Vũ có thêm hy vọng. Không ngờ đột nhiên lại nghe tin trong vườn có trộm, biết là hỏng chuyện, bà liền vội vàng dẫn người chạy vào vườn, thế nhưng chỉ thấy Vưu Vũ đơn độc đừng ngoài đình, bóng dạng kẻ trộm thì chẳng thấy đâu, vội hỏi: “Kẻ trộm đâu?”
Vưu Vũ thấy Quý phu nhân cùng mấy bà tử và tráng đinh theo sau nên không tiện nhiều lời, chỉ nói: “Chỉ là có hai con mèo con nhảy tường vào, con tưởng là kẻ trộm, sợ quá mới kêu loạn lên thôi”.
Quý phu nhân không thấy bóng dáng Thẩm Dụ Nam đâu, trong lòng biết có chuyện bất thường, liền phất tay cho bà từ lui xuống, lúc này mới hỏi: “Thẩm Dụ Nam đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vưu Vũ nghe Quý phu nhân hỏi vậy thì day day hai mắt, ngẩng đầu nói: “Thẩm Dụ Nam muốn con làm thiếp, con không đồng ý”.
“Cái gì?”. Quý phu nhân ngã ngồi trên băng đá, thì thào nói: “Cha con trước là quan tứ phẩm, nay dù bị giáng xuống làm thất phẩm, tốt xấu gì cũng còn có chức tước, sao lại để con làm thiếp người ta được? Thẩm Dụ Nam thật quá đáng”.
“Đúng, Thẩm Dụ Nam và Nghiêm Tam Thế thực ra cũng chẳng khác gì nhau”. Vưu Vũ thấy Quý phu nhân âu sầu khổ não, sợ bà lo lắng nên không nói đến chuyện Nghiêm Tam Thế leo tường vào, chỉ lặng lẽ nắm chặt đóa châu hoa Nghiêm Tam Thế đưa trong tay, thấp giọng nói: “Nương, ngày mai sai người đem vòng tay long phượng này trả cho Thẩm gia thôi!”
Thái độ của Vưu Vũ càng bình tĩnh bao nhiêu, Quý phu nhân càng sợ hãi bấy nhiêu, nhỏ giọng nói: “Con gái à, con cũng đừng nghĩ quẩn trong lòng, con mà có mệnh hệ gì ta làm sao sống nổi”.
Vưu Vũ bất đắc dĩ, an ủi: “Nương, yên tâm đi, con sẽ không làm việc gì ngốc nghếch đâu. Con còn muốn chờ phụ thân về, lại tìm cho con một chàng rể tốt nữa kia mà!”
Nghe Vưu Vũ cam đoan, Quý phu nhân thở dài một hơi, rồi bỗng nghĩ tới tuổi tác Dương Thượng Bảo, muốn bảo vệ cho Vưu Vũ cũng không được mấy năm. Nếu không chờ được đến khi Vưu Văn Đạo trở về, Vưu Vũ đột nhiên trở thành quả phụ, vậy thì phải làm sao?
Quý phu nhân nghĩ ngợi một lát, cuối cùng nói: “Con ạ, chuyện hôm nay hãy đem nói cho Dương lão gia biết, để ông ấy nghĩ cách. Cha con không ở đây, người có thể giúp chúng ta cũng chỉ có Dương lão gia thôi”.
“Nương, Nghiêm gia hung hăng càn quấy thế nào chứ, vì sao Dương lão gia lại chịu mạo hiểm đắc tội với Nghiêm gia tộc lấy con qua cửa?”. Vưu Vũ nhỏ giọng nói: “Hơn nữa đối với việc Dương lão gia lấy con, mặc dù người Dương gia có chút bất mãn, nhưng cũng không có lời nói hay hành động bất thường nào cả, không phải có chút kì lạ sao.”
Quý phu nhân nghe vậy, hắng giọng nói: “Năm đó Dương lão gia bị người ta vu oan là cấu kết cùng Lễ vương gia, tất cả người trong Dương phủ suýt nữa thì bị đi lưu đày, nhờ có ông nội nhà ta không quản việc bị Dương lão gia liên lụy, hết sức lo liệu, cuối cùng cũng tìm ra bằng chứng chứng minh Dương lão gia không hề liên quan đến Lễ vương gia, chính là bị người khác vu oan giá họa, người Dương phủ mới tránh được một kiếp. Chuyện đó lớp trẻ trong Dương phủ thì không biết, còn đám người Quách phu nhân cũng không biết tường tận. Hôm nay nhà ta gặp nạn, cha con đến tận cửa thỉnh cầu giúp đỡ, đương nhiên Dương lão gia phải che chở cho con để báo đáp ân nghĩa năm xưa.
“Thì ra là còn có chuyện này nữa”. Vưu Vũ gật đầu, lòng thầm thở phào một hơi, nếu như người Dương gia đã chịu ơn thì nhất thời sẽ không dễ gì làm khó mình.
Quý phu nhân lại nhẹ nhàng nói với Vưu Vũ: “Ta đã viết thư cho cữu cữu con rồi, đợi ông ấy nhận được thư, tất sẽ lên kinh một chuyến để trợ giúp. Có cữu cữu ở đó, bên ngoài có người thu xếp, nhất định sẽ không để người khác lấn lướt”.
Ngày hôm sau, Dương Tư Minh và Dương Tư Nghĩa tới đón Vưu Vũ về Dương phủ, vào bái kiến Quý phu nhân, truyền lại lời của Dương Thượng Bảo: “Ông nội nói, nếu Vưu gia có chuyện gì, cứ báo với Dương gia một tiếng, đều là người thân thích, không phải khách khí”.
Quý phu nhân vội vàng tạ ơn, nhất thời nhìn Dương Tư Minh, rồi lại nhìn Dương Tư Nghĩa, thấy hai người hắn anh tuấn tiêu sái, không khỏi thầm hối hận, nếu sớm biết Thẩm gia sẽ từ hôn, lúc đó nên để Vưu Vũ chọn lấy một người trong hai bọn họ chứ không nên gả cho Dương lão gia.
Trở lại Dương phủ, Vưu Vũ liền đem chuyện Thẩm Dụ Nam đến Vưu gia nói với Dương Thượng Bảo, Dương Thượng Bảo nghe xong không tức giận, chỉ chắp tay sau lưng nói: “Thằng nhóc họ Thẩm đó tầm nhìn hạn hẹp, cháu không lấy hắn cũng được!”
Vưu Vũ hơi khó hiểu, liền nói: “Nhưng mẫu thân cháu lo lắng đủ thứ, chỉ sợ…”.
Dương Thượng Bảo khoát khoát tay, cười nói: “Yên tâm đi, trừ thằng nhóc họ Thẩm đó ra, trên đời này còn có cả trăm chàng trai tốt hơn. Dựa vào danh phận thái phu nhân Dương phủ, lúc dự tiệc, cháu có thể mặc sức nhìn ngắm những thiếu niên anh tuấn, vừa ý ai thì nói với ta, ta sẽ an bài ổn thỏa”.
Điều này cũng có thể sao? Vưu Vũ choáng váng.
Dương Thượng Bảo nhìn thấy thái độ của Vưu Vũ, không nhịn nổi cười, vuốt râu nói: “Chúng ta đang sống ở Đông Tống triều, dân chúng anh dũng, nữ tử cởi mở là chuyện bình thường. Hàng năm, cứ đến hội hoa đào vào tháng ba, nam nữ đi du xuân, nữ tử nhìn trúng thanh niên nhà ai thì sẽ bẻ một cành đào đến bày tỏ với người đó, nếu được đáp lại thì quả thực là nhân duyên mỹ mãn. Bà nhà ta năm đó cũng bẻ cành đào đến trước mặt ta, sau đó mới có những chuyện sau này đấy chứ”.
Dương Thượng Bảo chìm dần vào hồi ức, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, cười nói: “Đông Tống triều từ khi lập nước đến nay mới được năm mươi năm nhưng đã loại bỏ hết mọi hủ tục xưa cũ, chỉ học hỏi tiền triều những quy củ lễ nghi, có điều lại quên mất đạo lý làm người, thật là…”. Nói rồi nhìn về phía Vưu Vũ đầy trìu mến: “Lúc con chọn hôn phu ình, nhất định phải nhớ kĩ, chọn nam tử có năng lực bảo vệ cho con, không sợ hãi Nghiêm tộc, rõ chưa?”
Đang nói dở, bên ngoài có một bà tử đi vào báo: “Lão gia, thái phu nhân, Nghiêm công tử đến chơi, muốn gặp hai người”.
“Nghiêm công tử ư?”. Vưu Vũ không khỏi kinh ngạc, lẽ nào Nghiêm Tam Thế còn dám tới Dương phủ làm ầm ĩ?
Sắc mặt bà tử hơi kì dị, lén liếc mắt nhìn Vưu Vũ thật nhanh rồi lại cụp mắt xuống đáp: “Đúng là tam công tử Nghiêm phủ, Nghiêm Tam Thế”.