Đọc truyện Vưu Vật Giữa Đường – Chương 28: Một Ao Xuân Thủy
Phùng Yến sa sầm mặt, ngước mắt, chống lại đôi mắt long lanh nước của Vưu Vũ, sống lưng tê rần, cơn giận đang sôi trào trong ngực hơi hạ xuống, khẽ thở dài.
Vưu Vũ thấy Phùng Yến mưa nắng thất thường, một lát sau, khuôn mặt tuấn tú lại ửng đỏ, dưới ánh đèn, anh tuấn lạ thường, không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, thấy Phùng Yến gục đầu, rất nhanh lại dùng khóe mắt nhìn trộm nàng, khóe miệng liền hiện lên ý cười, cơn giận ở phủ công chúa cũng vơi đi chút ít.
Mỹ nhân nhếch môi cười, đầu mày khóe đuôi mắt như chảy xuôi một ao xuân thủy, mị sắc vô song, Phùng Yến vừa thoáng nhìn đã ngây người, bất tri bất giác đứng lên, dịch lại gần Vưu Vũ, đừng trước mặt nàng, thì thầm kêu: Vũ Nương!“. Tay phải sớm đã vươn ra, túm tay áo Vưu Vũ, lôi nhẹ, muốn kéo Vưu Vũ vào lòng mình.
Phùng Yến cúi đầu, giọng nói khàn khàn vang lên, hơi thở lướt qua trán, đáy lòng Vưu Vũ run lên, hơi gợn sóng, nhưng lại không thuận theo lực kéo của Phùng Yến, ngược lại còn lôi trở về, đồng thời cười nhẹ.
Phùng Yến thấy Vưu Vũ cười, ngực hơi ngứa ngứa, không kìm được cố kéo một cái, đem Vưu Vũ lôi khỏi ghế, cánh tay thuận thế đưa ra ôm eo nàng, đưa vào lòng mình, tay trái lại nắm tay phải của nàng áp lên mặt, để cho nàng sờ mặt mình.
Vưu Vũ nhẹ nhàng xoa mặt Phùng Yến, nghịch ngợm thổi khí bên môi hắn.
Phùng Yến đang định nói, đột nhiên kéo tay Vưu Vũ đến gần mũi ngửi, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng thả tay Vưu Vũ, lui ra sau hai bước, bình tĩnh nhìn Vưu Vũ, mấp máy môi, nhưng không nói.
Vưu Vũ hơi nghi hoặc, nhấc tay mình lên ngửi một chút, chỉ ngửi thấy một chút vị trái cây, cũng không có mùi phấn, nhất thời không hiểu, nhìn Phùng Yến nói: “Sao vậy?”.
“Là mùi phật quả. Mùi hương hiếm có, chỉ Hoàng thường có thể dùng”. Phùng Yến nhìn Vưu Vũ, giọng điệu bình thản, không gợn sóng.
Vưu Vũ ngẩn ra, từng chữ từng chữ nói: “Lúc chép kinh, giấy ta dùng có mùi này, chép suốt một canh giờ, không chỉ lòng bàn tay bị ám mùi mà đến ống tay cũng có mùi trái cây. Khi trở về thay y phục rồi, còn rửa mặt nữa, không ngờ trên bàn tay vẫn còn mùi”.
Phùng Yến ngầm thở phào, bình tĩnh nhìn Vưu Vũ, thấy dáng vẻ hoàn toàn không hay biết gì của nàng, liền gật gật đầu nói: “Kim Thành công chúa âm hiểm, lắm mưu nhiều kế, sau này phải cẩn thận!”.
Vưu Vũ nghe Phùng Yến hỏi, nhớ lại tình cảnh khi đó, có thể khiến công chúa đứng hầu, trừ Thái hậu, cũng chỉ có Hoàng thượng mà thôi. Nhất thời bật thốt lên: “Lẽ nào người nghe ta đọc thơ, là Hoàng thượng ư?”.
Phùng Yến gật đầu, nhíu mày, hồi lâu sau nói: “Nàng được phong làm mệnh phụ phu nhân rồi, đến nay chưa tiến cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, đợi khi nào bà nội vào cung thăm Thái hậu nương nương, nàng hãy đi theo bà vào cung, đến lúc thỉnh an Hoàng hậu nương nương, tìm cách nói chuyện hôm nay đến phủ công chúa, và việc theo sắp xếp của công chúa đọc thơ”.
Hai người đang nói chuyện thì có nha hoàn ngó vào nhìn bọn họ, nói Phùng thái phu nhân mời họ cùng sang ăn khuya.
Vì chuyện hai lần trước, Phùng Yến và Vưu Vũ lòng còn sợ hãi, nhưng lại không thể không sang, thoáng chốc đã đến chỗ Phùng thái phu nhân, Phùng Yến đuổi đám nha hoàn đi, nói thẳng: “Cháu có một chuyện cần nói với bà”.
Phùng thái phu nhân vừa nghe Phùng Yến nói, mắt lập tức chăm chú nhìn bụng Vưu Vũ, thoáng cái lại tỉnh ngộ, chúng nó thành thân chưa được một tháng, kể cả có thai cũng không nhìn ra được. Vì vậy cười nói: “A Yến có chuyện gì cứ nói!”.
Phùng Yến cân nhắc ngôn từ, rồi nói ra việc mình hễ ngửi thấy mùi hương phấn, toàn thân liền sưng ngứa. Chưa hết: “Hai lần trước bà hạ thuốc trong rượu, cháu vừa uống toàn thân cũng ngứa ngáy, vì vậy không thể cùng Vũ Nương…Bây giờ bên ngoài sôi nổi đồn đại, Kim Thành công chúa càng không có thiện ý, chỉ sợ bà sẽ hiểu lầm”.
Phùng thái phu nhân nghe xong liền biến sắc, ném đôi đũa trong tay, cả giận nói: “Ta là gì của cháu hả? Ta chính là bà nội của cháu, bà nội nuôi cháu lớn lên! Cháu không thể ngửi mùi hương phấn, vậy mà lại giấu diếm ta, không chịu nói rõ với ta. Thế là vì sao?”.
Phùng Yến cúi đầu đáp: “Cháu sợ bà lo lắng”
“Cháu đề phòng ta chứ gì?”. Phùng thái phu nhân đau lòng, lẩm bẩm: “Cháu là cháu của ta mà, lẽ nào ta lại hãm hại cháu sao?”.
Phùng Yến không nói, chỉ quỳ xuống dập đầu. Vưu Vũ thấy hắn quỳ xuống, cũng vội vã quỳ theo dập đầu.
Phùng thái phu nhân thấy Phùng Yến dập đầu, nhất thời lại mềm lòng, khom người kéo hắn, tức giận nói: “Còn không mau đứng lên? Đã quá nửa đêm, dưới đất lại không có đệm lót, bị đông cứng đâu phải chuyện đùa”.
Phùng Yến thuận thế đứng lên nói: “Bà không buồn vì cháu là tốt rồi”. Rồi lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Chuyện cháu không ngửi được mùi hương phấn, kể cả đám người nhị thúc cũng không được nói. Chỉ sợ người ngoài biết được, để lộ ra, mai sau hai bên đối đầu, quân địch mà rải hương phấn, cháu không đánh nổi nữa mất”.
Đợi Phùng Yến và Vưu Vũ cáo từ đi về, Phùng thái phu nhân nhìn thức ăn trên bàn nguyên xi không động đến, không khỏi cười khổ, nhất thời cất giọng gọi một nha hoàn vào, sai một nha hoàn khác xuống phòng bếp bảo trù nương làm mấy món ăn đưa đến phòng Vưu Vũ.
Phùng Yến và Vưu Vũ về phòng không bao lâu, liền thấy nha hoàn đưa cơm nước vào bày trên án, rồi nhẹ chân nhẹ tay lui xuống, vừa nhìn qua, tất cả đều là món chay, không khỏi lẩm bẩm: “Sao lại là ăn chay?”.
“Hôm nay lên chùa Long Tượng cầu phúc, phải ăn chay ba ngày!”. Vưu Vũ thấy Phùng Yến bất mãn, đành phải giải thích một câu.
Phùng Yến kêu khổ: “Ta ăn chay bảy ngày rồi đó, còn ăn nữa sao?”.
Vưu Vũ cười thầm, gắp một đũa rau cải vào bát Phùng Yến nói: “Ăn chay nhiều mấy ngày cho an toàn”.
Phùng Yến rầy rà: “Ta muốn ăn thịt!”.
Vưu Vũ đỏ mặt, lại múc một thìa canh đậu phụ vào bát Phùng Yến, khẽ nói: “Chờ chàng khỏe lại rồi ăn”.
Phùng Yến để ý thấy Vưu Vũ đỏ mặt, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vừa liếc mắt nhìn nàng, vừa ngẫm nghĩ, ơ, ta nói muốn ăn thịt, tại sao nàng ấy lại đỏ mặt nhỉ? Lẽ nào lời này còn có hàm nghĩa khác? Vì vậy lại kêu lên: “Vũ Nương, ta muốn ăn thịt!”. Nói rồi liếc mắt nhìn Vưu Vũ.
Vưu Vũ liếc trả lại Phùng Yến, khuôn mặt như nhuộm đỏ, vừa yêu kiều vừa diễm lệ, khiến Phùng Yến lại nhích lại gần một chút, âm điệu hơi thấp, rỉ tai nói: “Ta muốn ăn thịt!”.
Vưu Vũ cảm thấy khó xử, không ngẩng đầu nói: “Hôm nay chỉ có thể ăn chay”.
Lại nhắc đến Quý phu nhân, nghe nói Vưu Vũ bị ép đến phủ công chúa, lo lắng suốt một đêm, sau khi nghe tin Vưu Vũ đã trở lại Phủng phủ, lúc này mới thở phào, hôm sau, bất chấp kiêng kị, vội vàng đến Phùng gia thăm Vưu Vũ.
Vì đang là mùa thu, cả vườn hoa cúc của Phùng phủ nở rộ, Vưu Vũ dẫn Quý phu nhân thưởng cúc, nói: “Mẹ, Kim Thành công chúa cũng không làm khó con, mẹ xem, con vẫn ổn không phải sao?”.
Quý phu nhân nhìn trái nhìn phải, thấy không có người ngoài, nhất thời ôm lấy Vưu Vũ, gạt nước mắt nói: “Con gái số khổ của ta!”.
Vưu Vũ không nghĩ ra, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói”.
Quý phu nhân buông Vưu Vũ, lấy khăn lau nước mắt, nức nở nói: “Hôn phu Tô Vị Đạo của Kim Thành công chúa và Nghiêm Tam Thế là một hội, ta chỉ sợ chúng lại bày thủ đoạn gì”.
Vưu Vũ khẽ nói: “A Yến sẽ bảo vệ con, mẹ cứ yên tâm”.
Quý phu nhân ngưng khóc, nói: “Kim Thành công chúa há lại dễ trêu chọc? Tuy là tướng quân, nhưng thấy công chúa vẫn phải cúi đầu”.
Đang nói thì có nha hoàn đến bẩm báo: “Thiếu phu nhân, biểu tiểu thư Hứa phủ tới”.
Bụng Vưu Vũ “lộp bộp” một tiếng, Hứa Minh Châu đến đây lúc này để bồi thêm loạn sao?