Vưu Vật Giữa Đường

Chương 20: Mỹ Nhân Tuyệt Sắc


Đọc truyện Vưu Vật Giữa Đường – Chương 20: Mỹ Nhân Tuyệt Sắc


Buổi tối trở về Phùng phủ, Phùng Yến bất chấp nguy cơ sưng mặt, theo Vưu Vũ vào phòng.
Hôm nay Vưu Vũ về nhà mẹ đẻ, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhìn thấy Phùng Yến theo vào, vội gọi người đi lấy nước rửa mặt, rồi đứng sau bình phong thay áo ngoài, sau đó mới ra ngồi bên án thư, cười nói: “Sao, không sợ mùi trên người ta nữa à?”.
Phùng Yến thấy bọn nha hoàn không ở cạnh, cũng không có hương thơm nào khác, lúc này mới thở phào nói: “Mùi son phấn trên người ngươi rất nhạt, không dựa gần quá thì vẫn chịu được”.
Vưu Vũ thấy Phùng Yến tựa hồ có lời muốn nói, liền lẳng lặng chờ.
Phùng Yến đợi một chốc, thấy Vưu Vũ không có một chút ý hỏi han, không khỏi chán nản, vì vậy nói: “Hôm nay ở Vưu phủ gặp Thẩm Dụ Nam, hắn bị ngã, ta mượn một cái khăn tay cho hắn lau mặt”. Hắn nhấn mạnh vào mấy chữ khăn tay.
“Ừm!”. Khóe mắt Vưu Vũ hơi dò xét Phùng Yến, đây chắc là muốn cảnh cáo ta hay sao? Đùa chứ, muốn ăn dấm cũng không ai ăn kiểu này!
Thấy Vưu Vũ mù mờ không hiểu, Phùng Yến tiếp tục ám chỉ: “Là khăn tay thêu hoa mai đó, quả là rất thanh nhã”.
Vưu Vũ bừng tỉnh đại ngộ hỏi: “Thẩm Dụ Nam lấy khăn tay của ngươi, ngươi muốn đòi lại hả?”.
Phùng Yến nhăn mày, hừ hừ: “Khăn tay do Hoa Mai thêu”.
Vưu Vũ bị dọa cho giật nảy mình: “Ngươi thích Hoa Mai?”.
“Nói linh tinh gì đấy? Hoa Mai là người trong lòng của Bình An”. Phùng Yến hơi tức giận, gầm nhẹ: “Cái khăn đó, là Hoa Mai thêu tặng Bình An”.

Vưu Vũ thầm đổ mồ hôi, gật đầu ra vẻ đã hiểu nói: “Được, ta sẽ phân phó người đi lấy khăn tay về trả cho Bình An”.
Phùng Yến im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi không định thêu khăn à?”.
Vưu Vũ kế thừa ký ức của nguyên chủ, thực ra nàng cũng biết thêu khăn, nghe Phùng Yến nói vậy mới hiểu ra, “Ngươi muốn ta thêu khăn á?”.
Khuôn mặt tuấn tú của Phùng Yến nháy mắt đã ửng hồng, nhưng rất nhanh lại biến mất, nhỏ giọng nói: “Còn muốn một cái hà bao nữa”.
Vưu Vũ chợt cười rộ lên, nằm bò trên án run rẩy hai vai, người này thật là, muốn có khăn tay thì nói thẳng ra, cứ quanh co lòng vòng mãi, đáng yêu quá đi!
Phùng Yến thấy hơi xấu hổ, tìm lời để nói: “À, trà sâm hôm đó ngươi không uống chứ?”.
“Ta đổ đi hết”. Vưu Vũ cười nói: “Chén trà sâm đó rốt cuộc có vấn đề gì?”.
Một cái nhăn mày, một tiếng cười của mỹ nhân, nhất cử nhất động đều vô cùng quyến rũ. Lòng Phùng Yến ngứa ngáy, may mà vẫn nhớ lời đại phu nên mới không manh động, nhất thời hơi thất thần đáp: “Trong trà sâm bỏ thêm xuân dược, ta dằn vặt một đêm không ngủ”.
Vưu Vũ nhìn nam nhân anh tuấn ngồi trước mặt, hơn nữa còn là tướng công của mình, lòng cũng hơi ngứa ngứa, buột miệng hỏi: “Ngươi dằn vặt ai? Dằn vặt suốt cả một đêm cơ đấy”. Lời vừa thốt lên, mặt nàng lập tức đỏ bừng, khụ, đây không phải hiện đại, nói đùa bậy bạ như vậy, không biết sẽ xảy ra hậu quả gì đây?
Phùng Yến ngẩn ra, lập tức tỉnh táo trở lại, khuôn mặt tuấn tú bừng, thấy Vưu Vũ im lặng, bàn tay đặt trên án cong lại, năm ngón tay làm thành hình con cua, chậm rãi bò đến bên cạnh bàn tay nhỏ của Vưu Vũ, ngón tay chen vào kẽ tay Vưu Vũ, kẹp cả bàn tay Vưu Vũ, từ từ nâng lên áp vào mặt mình.
Mặc dù kiếp trước Vưu Vũ hôn cũng hôn rồi, nhưng chưa từng chính thức yêu đương bao giờ, lúc này ngón tay xoa nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của Phùng Yến, nơi tiếp xúc nóng bỏng, lại bị Phùng Yến nhìn chăm chú, tim nhỏ không ngừng “thình thịch” đập loạn lên, mặt sớm đã cười rạng rỡ như đóa hoa đào, nhất thời càng thêm mỹ lệ khó tả.
Phùng Yến nhìn đến ngây người, chỉ là vẫn nhớ lời đại phu, sợ mình manh động sẽ thất bại trong gang tấc, vì vậy đành cố gắng nhẫn nhịn, cầm bàn tay nhỏ của Vưu Vũ, nhẹ nhàng xoa xoa, cảm thấy mềm mại không xương, nhất thời như có hàng trăm cái móng vuốt đang cào tim mình, vừa khó chịu vừa thoải mái.

Vưu Vũ nhận ra tình trạng khác thường của Phùng Yến, mặt càng đỏ hơn, tìm lời để nói: “Này, ngươi lấy ta thực sự không phải vì ham mê mỹ sắc chứ?”.
Phùng Yến xoa xoa bàn tay nhỏ, thần chí bay bổng, nhất thời thật thà nói: “Thực ra là ham mê mỹ sắc đấy”.
Vưu Vũ vừa nghe xong liền trợn tròn mắt, định rút tay lại, thế nhưng đã bị Phùng Yến giữ chặt, không tài nào rút ra được, hừ một tiếng.
Phùng Yến vội vàng giải thích: “Ta sợ cưới thê tử không đẹp, nàng sẽ không dám để mặt mộc, lúc nào cũng tô son điểm phấn, nếu vậy thì ta vĩnh viễn không thể lại gần nàng được. Chỉ có mỹ nhân như ngươi mới dám để mặt mộc, mặt mộc cũng vẫn đẹp!”.
Oa, đang rót mật vào tai ta hả? Ngọt đến tận xương rồi, chỉ là Vưu Vũ vẫn hơi không cam lòng, hỏi: “Hứa Minh Châu cũng là mỹ nhân, ngươi mà bảo nàng ta để mặt mộc nhất định nàng ta sẽ bằng lòng. Tại sao ngươi không lấy nàng?”.
Nhắc đến Hứa Minh Châu, Phùng Yến nhíu mày nói: “Muội ấy rất thích khóc, ta không thích. Ta thích tính cách này của ngươi. Ta rất hài lòng về ngươi!”.
Ai bảo võ tướng không biết ăn nói chứ? Vưu Vũ mở cờ trong bụng, quyết định thưởng ột chút phúc lợi, vươn tay kia ra, nhẹ nhàng xoa ngực Phùng Yến, ấn một cái, rất rắn chắc, càng cố sức chọc chọc, sờ soạng một lượt rồi mới rút tay lại.
Hôm qua Phùng Yến đã đấu tranh tư tưởng dữ dội, cứ bất chấp tất cả thân mật trước, hay là làm theo lời đại phu dặn dò, cố nhẫn nhịn trước đây?
Vưu Vũ thấy Phùng Yến mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn án binh bất động, khóe mắt không khỏi nhìn hắn dò xét.
Sóng mắt mỹ nhân lưu chuyển, khiến tim người ta đập nhanh hơn, Phùng Yến miệng khô lưỡi khô, không nhịn được kéo bàn tay nhỏ của Vưu Vũ áp lên môi mình.
Tay Vưu Vũ miết môi Phùng Yến, nháy mắt lòng bàn tay đã trở nên mềm mại ướt át, mu bàn tay bị hơi thở của Phùng Yến lướt qua cảm thấy vừa nóng vừa bỏng, trái tim đập loạn trong lồng ngực.
Môi Phùng Yến vừa chạm vào lòng bàn tay Vưu Vũ, lòng liền sôi trào, đang định bất chấp tất cả mà làm tới, đột nhiên tai lại ngứa ngáy khó chịu, thân thể liền cứng đờ, chậm rãi buông tay Vưu Vũ, đứng lên cúi xuống nói vào tai nàng: “Đại phu bảo ta phải nhẫn nhịn mấy ngày, ta, ta đi đây!”. Nói rồi nhanh chóng mở cửa phòng đi ra ngoài.

Vưu Vũ cảm thấy tai mình nóng rực, đang định nói thì đã không thấy bóng dáng Phùng Yến đâu nữa, hơi ngạc nhiên, rồi sau đó nằm bò ra án cười không ngừng.
Về phần Phùng thái phu nhân, bà vẫn thấp tha thấp thỏm suốt, chỉ sợ Vưu Vũ về nhà mẹ đẻ sẽ khóc lóc kể lể cho Quý phu nhân nghe việc mình bị Phùng Yến lạnh nhạt, khó khăn lắm Vưu Vũ và Phùng Yến mới trở về, liền hỏi ngay nha hoàn, biết Vưu Văn Đạo và Quý phu nhân đối xử rất nhiệt tình với Phùng Yến, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vì vậy khi thấy Vưu Vũ và Phùng Yến về phòng thì mừng trộm, nhưng vẫn hơi không yên tâm, liền bảo Lục Thái đi nghe ngóng một phen.
Lục Thái đến phòng Vưu Vũ đúng lúc thấy Phùng Yến đẩy cửa vội vã đi ra, không khỏi nghi hoặc, nhìn quanh không có một bóng người, liền nhòm qua khe cửa, điều nhìn thấy khiến nàng sợ đến ngây người, chết rồi, thiếu phu nhân nằm úp trên án khóc đến run cả vai, chắc chắn là tướng quân đối xử lạnh nhạt với người rồi.
Phùng thái phu nhân nghe Lục Thái bẩm báo, sắc mặt liền trở nên u ám. Buổi tối, hay tin Phùng Yến quả nhiên lại ngủ ở thư phòng, không khỏi đỡ đầu nói: “Ta đã gây ra tội nghiệt gì thế này?”.
Hai ngày tiếp theo, Vưu Vũ vẫn trốn trong phòng thêu thùa may vá, đầu tiên là thêu cho Phùng Yến một cái khăn tay, nghĩ một chút rồi lại thong thả thêu một cái hà bao, sau đó bảo Lam Nguyệt đi gọi Lục Thái tới, hỏi Phùng thái phu nhân kích cỡ giày, định thêu cho Phùng thái phu nhân một đôi.
Phùng thái phu nhân vừa nghe Vưu Vũ định thêu giày cho bà, đương nhiên rất vui vẻ, nhất thời lại thở dài, cháu dâu vừa xinh đẹp vừa hiểu biết như vậy, vì sao cháu trai mãi không động lòng?
Lục Thái hiến kế: “Sao thái phu nhân không gọi Bình An tới hỏi? Mấy năm nay vẫn là Bình An hầu hạ tướng quân, tâm ý của tướng quân, chắc hẳn Bình An cũng biết ít nhiều”.
Phùng thái phu nhân nghe thấy cũng phải, liền lệnh cho người đi gọi Bình An tới, đầu tiên là nặng nề đập tay lên án, quả nhiên Bình An nhũn chân quỳ xuống, lúc này mới hừ một tiếng nói: “Bình An, A Yến thành thân mấy ngày rồi?”.
Bình An chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn đáp: “Bẩm thái phu nhân, năm ngày rồi”.
“Trong năm ngày này, A Yến ngủ ở đâu?”.
“Bẩm, thư phòng”.
“Nô tài nhà ngươi giỏi lắm, tân hôn của chủ tử, đã không khuyên chủ tử về tân phòng thì thôi, lại còn để mặc chủ tử ngủ ở thư phòng”.
Ngài ấy ngang ngạnh như thế, nô tài biết làm thế nào? Bình An thầm kêu khổ một tiếng, dập đầu không dám nói lời nào.
Phùng thái phu nhân dọa dẫm một phen, lúc này mới nói: “Chắc ngươi cũng biết vì sao A Yến không ở tân phòng?”.

Bình An nghe thái phu nhân hỏi vậy, liền y lời Phùng Yến dặn dò trước đó, thuật lại từng chuyện Phùng Yến từng trải qua, rồi dập đầu nói: “Thái phu nhân, tất cả là do hai vị phó tướng vì nữ nhân mà chết, vì vậy trong lòng tướng quân như bị gai đâm, hễ thấy nữ nhân liền nhớ đến phó tướng, nên mới…”.
“Ngươi nói, nó hoàn toàn không phải vì thích nam sắc, nên mới…”. Phùng thái phu nhân nhất nhời lỡ miệng, vội vàng ngừng lại, nhưng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là thích nam nhân, cái khác đều dễ giải quyết rồi.
Đợi Bình An lui xuống, Phùng thái phu nhân nắm hai tay lại thành quyền, đột nhiên nói: “Lục Thái, ngươi nói xem, vì sao lần trước hạ xuân dược lại không có hiệu quả?”.
Mặc dù Lục Thái đã gả cho quản gia, cũng sinh ra một trai một gái, nhưng bất chợt nghe những lời như vậy vẫn đỏ mặt, ngừng một lát mới đáp lại một câu nhỏ như muỗi kêu: “Tướng quân không giống người bình thường, chắc là bỏ hơi ít”.
Không sai, lần trước sợ làm tổn hại thân thể nó nên chỉ cho có một chút xíu, nhất định là không hiệu quả. Phùng thái phu nhân bình tĩnh lại, phân phó Lục Thái: “Ngươi đi mời A Yến và Vũ Nương, bảo hai đứa nó tối nay qua đây dùng bữa tối”. Đêm nay nhất định phải thành công, sau đó chờ ôm chắt trai!
Vưu Vũ nghe nói buổi tối sang chỗ Phùng thái phu nhân cùng nhau dùng bữa, không chút nghi ngờ, chỉnh đốn một chút rồi sang ngay.
Phùng thái phu nhân thấy nàng tới, liền kéo đến ngồi cạnh mình, nhất thời cau mày nói: “Vũ Nương, vừa mới tân hôn, sao con có thể để mặt mộc thế này? Lục Thái, đỡ Vũ Nương đi vào, dùng son phấn của ta trang điểm cho con bé”. Ai, Yến Nhi không quan tâm đến nó, trong lòng nó giận lắm nên mới cố ý để mặt mộc đây mà? Như vậy không may mắn đâu!
Vưu Vũ đang định nói, đã bị Lục Thái nâng lên, vừa đỡ vừa khuyên kéo vào phòng, nói nhỏ: “Thiếu phu nhân, thái phu nhân một lòng về phe người, tốt nhất là người nên trang điểm đi”.
Ngã xuống đất không dậy nổi, lên đi lên đi! Vưu Vũ bất đắc dĩ, đành ngồi xuống trước gương, để mặc Lục Thái trang điểm ình.
Lát sau Phùng Yến tới, nói chuyện với Phùng thái phu nhân một lúc, quay ra đã thấy Lục Thái đỡ một mỹ nhân trang điểm lộng lẫy từ trong phòng bước ra, không khỏi trợn tròn mắt, khá lắm, biết ta không ngửi được mùi son phấn còn cố tình trang điểm rõ đẹp, xa như vậy mà mùi son phấn đã bay đến rồi.
Phùng thái phu nhân thấy Phùng Yến nhìn Vưu Vũ, trông có vẻ rất là kinh diễm, không khỏi cảm thấy được an ủi, xem ra vẫn phải để bà gia ta đây ra tay!
Lúc sắp xếp chỗ ngồi, Vưu Vũ cứ nhằm vị trí cạnh Phùng thái phu nhân ngồi xuống, nhất định không chịu ngồi cùng với Phùng Yến, Phùng thái phu nhân than thở, trong lòng Vũ Nương có khúc mắc, điều này không khó hiểu. Được rồi, đợi chúng uống rượu rồi, tất sẽ…Lúc này không phải nóng vội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.