Đọc truyện Vưu Vật Giữa Đường – Chương 10: Ám Thông Xã Giao
Edit: Mộ Phong
“Tướng quân, ta…”. Vưu Vũ cúi đầu gọi một câu, giọng nói đầy bối rối thấp thỏm, muốn khóc không dám khóc, muốn nói cũng không dám nói, ẩn giấu vô vàn tình ý.
Mọi người thất kinh, xem ra tâm tư mỹ nhân đúng là đặt trên người Phùng tướng quân rồi!
Vưu Vũ nhanh chóng cân nhắc, vẫn cho rằng so với Vệ Chính, Phùng Yến cường đại hơn một chút, khả năng đối phó với Nghiêm gia cao hơn, không những vậy, nam nhân lạnh lùng cứng rắn như vậy sẽ không dễ bị tổn thương, vì vậy nàng quyết định tiếp tục đổ thừa cho Phùng Yến, tạm thời không thay đổi mục tiêu.
Phùng Yến vừa nghe thấy ngữ điệu của Vưu Vũ, mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, nhưng không nói lời nào.
Vệ Chính nghĩ dựa vào biểu hiện của mình, hắn cho rằng Vưu Vũ nhất định sẽ rất cảm động, lập tức đồng ý, không ngờ Vưu Vũ lại bất vi sở động, dịu dàng gọi Phùng Yến một tiếng, nhất thời không khỏi suy đoán, có lẽ Vưu Vũ sợ Vệ gia hắn không đối kháng nổi với Nghiêm gia, không muốn làm liên lụy đến hắn nên lúc này mới kiên quyết ngó lơ hắn.
Thẩm Dụ Nam tuy đã thoái hôn với Vưu Vũ, thế nhưng hôm nay lại mở miệng thừa nhận Vưu Vũ là hôn thê của mình trước mặt bao nhiêu người, một lòng cho rằng Vưu Vũ sẽ niệm tình cũ, hùa theo lời của hắn, chỉ trích Nghiêm Tam Thế, ọi người ở đây phân xử, không ngờ Vưu Vũ không hề để ý đến hắn khiến hắn không khỏi buồn bã, lẽ nào nàng muốn trèo cao, bám lấy Phùng Yến sao? Thật đúng là hồ đồ mù quáng *, Phùng Yến là loại người gì, sao có thể chấp nhận nàng chứ?
(* Nguyên văn: 猪油蒙了心 (trư du mông liễu tâm). Đại khái là chỉ người suy nghĩ không thông suốt, làm việc không phân rõ đúng sai phải trái, đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này là từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng )
Lần trước Nghiêm Tam Thế đến Dương gia đã nói nguyện ý vì Vưu Vũ hưu thê tái giá, còn nói sẽ giúp Vưu Văn Đạo trở về kinh thành, hắn tưởng là Vưu Vũ nghe tin nhất định sẽ khuất phục. Không ngờ đợi mãi đợi mãi, đến một câu Vưu Vũ cũng không hồi âm. Hắn liền nghi ngờ Dương Tư Minh không đem lời của hắn chuyển cho Vưu Vũ. Hôm nay trước mặt mọi người, hắn tuyên bố hưu thê tái giá lần nữa, những tưởng nếu Vưu Vũ nghĩ cho Vưu Văn Đạo thì sẽ cân nhắc tới lời của hắn. Vậy mà lại thấy Vưu Vũ nũng nịu gọi Phùng Yến, mắt không thèm liếc hắn lấy một cái làm hắn run rẩy cả người.
Nghiêm Tam Thế đã thề là phải lấy được Vưu Vũ, nhất thời hắng giọng nói: “Vũ Nương, bây giờ ta phải đi viết hưu thư, sau đó đến Vưu gia cầu hôn”.
Đường đệ của Phùng Yến, Phùng Cảnh khó khăn lắm mới chạy tới nơi, vừa nghe Nghiêm Tam Thế nói xong liền nôn nóng, để đoạt được Vưu Vũ, Nghiêm Tam Thế dám mượn danh Phùng Yến để bịa chuyện, khiến Dương Thượng Bảo trong lúc say rượu viết hưu thư, rõ ràng không liên quan gì đến Phùng gia. Nhưng cảnh tượng hiện giờ, ai ai cũng cho là bốn nam tranh một nữ, Phùng Yến đã bị kéo xuống nước, kiểu này mà tin Nghiêm Tam Thế có được Vưu Vũ truyền đi, chẳng phải gián tiếp nói Phùng gia không giành giật nổi với Nghiêm gia, Phùng Yến không bằng Nghiêm Tam Thế sao?
Phùng Cảnh sốt ruột, chen lên phía trước nói: “Đại ca, mấy hôm trước bà nội nói, huynh…”.
Phùng Yến vừa nghe thì sắc mặt hơi biến đổi, liếc mắt nhìn Vưu Vũ, rồi lại nhìn xuống ba nam tử đang tranh nhau muốn kết hôn với Vưu Vũ, ánh mắt xoáy sâu vào Nghiêm Tam Thế, mũi hừ một tiếng, dựa theo lời đồn đại, tiểu thư Vưu gia có tình cảm với mình, nếu bây giờ mình không ra tay, trái lại để Nghiêm Tam Thế đắc thủ, chuyện này truyền ra đúng là tổn hại anh danh!
Phùng Cảnh thấy sắc mặt Phùng Yến hơi biến đổi liền biết lời mình nói có tác dụng rồi, không khỏi thầm thở phào một hơi.
Phùng Cảnh nhỏ hơn Phùng Yến ba tuổi, năm nay hai mươi hai, thế nhưng đã lấy vợ sinh con từ lâu, sinh ra một trai một gái. Khi còn nhỏ, giao tình giữa y và Phùng Yến cũng không tệ, thậm chí khi cha mẹ hắn oán trách bà nội, Phùng thái phu nhân bất công, khiến Phùng Yến trốn đi tòng quân, y còn lo lắng một hồi. Nay Phùng Yến thắng trận trở về, Phùng gia càng vì sự cố của Phùng Yến, nước lên thì thuyền lên, đương nhiên Phùng Cảnh cực lực khắc phục quan hệ giữa nhị phòng và Phùng Yến. Vừa đúng lúc bên cạnh Phùng Yến không có lấy một nữ nhân nào, còn lần lữa mãi không chịu cưới vợ, không nhịn được phải hỏi han tiểu đồng tên Bình An vẫn hay đi theo Phùng Yến.
Dựa vào lời Bình An, trong khoảng thời gian Phùng Yến nhập ngũ từng trải qua một nỗi đau lớn, đó là mất đi một vị phó tướng tài ba. Có lần, vị phó tướng đó bị thương, một nữ quân y trong quân đội được điều đến, hết lòng chăm sóc hắn ta, sau khi vết thương khỏi hẳn, phó tướng liền có tình cảm với nữ quân y đó. Nhưng thật không ngờ, nàng ta lại chính là gian tế mà quân địch phái tới, lấy được tin tình báo từ phó tướng, nửa đêm bỏ trốn. Sau chuyện đó, phó tướng bị xử lý theo quân luật, đánh cho đến chết. Phùng Yến nhặt xác của vị phó tướng đó, ba ngày liền không nói một câu nào. Khi Phùng Yến thăng lên làm tướng quân, một thủ hạ đắc lực nhất của hắn lại bỏ mạng nơi chiến trường chỉ vì cứu một nữ nhân. Từ đó về sau, Phùng Yến hễ thấy thiếu nữ nào thì mặt mũi đều sa sầm.
Lại thêm lần này, Phùng Yến thắng trận trở lại kinh thành, Hoàng Đế phá lệ phong hắn thành Uy Viễn hầu, các vị phu nhân từ họ xa đến họ gần thỉnh thoảng lại đưa con gái đến Phùng phủ làm khách, mấy tiểu thư đó lượn lờ xung quanh Phùng Yến, giở đủ mọi hoa chiêu hòng thu hút sự chú ý của hắn, hắn thấy phiền phức, càng không buồn liếc mắt nhìn mấy vị tiểu thư đó.
Sau khi Phùng Cảnh hiểu rõ nguyên nhân Phùng Yến ghét nữ nhân thì thở dài, ghét nữ nhân thì ghét nữ nhân, dù sao thì Phùng Yến cũng nhiều tuổi rồi, sớm muộn gì cũng phải lấy vợ sinh con, kéo dài hậu đại! Y đem việc này nói với Phùng thái phu nhân, Phùng thái phu nhân nghe xong cũng rất lo lắng, đành nói rằng, chỉ cần là nữ nhân Phùng Yến thích, bất luận gia thế tướng mạo ra sao đều cho phép hắn cưới vào nhà. Mặc dù vậy, suốt từ mùa xuân đến tận bây giờ, đến một nữ nhân Phùng Yến cũng chẳng để vào mắt.
Phùng thái phu nhân thấy Phùng Yến không quan tâm đến chuyện lấy vợ, cuối cùng nổi giận nói rằng nếu qua tiệc chúc thọ của bà, Phùng Yến còn chưa chọn được nữ nhân nào thì bà sẽ làm chủ, ép Phùng Yến cưới biểu muội Hứa Minh Châu.
Lúc này Phùng Yến vừa nghe Phùng Cảnh nói xong, trong lòng thầm so sánh giữa Hứa Minh Châu và Vưu Vũ, nếu thật sự phải lấy một người, vẫn là Vưu Vũ khá hơn Hứa Minh Châu một chút.
Quách phu nhân ở một bên thấy biểu hiện của Vệ Chính như vậy, lòng thầm vui vẻ, hận không thể thay Vưu Vũ nhận lời, đến khi nghe thấy Vưu Vũ gọi một tiếng tướng quân, biết nàng vẫn muốn dựa vào Phùng Yến thì không tránh khỏi nóng vội, Phùng Yến không nhẹ dạ, dễ thao túng như Vệ Chính. Thế chẳng bằng công cốc* sao. Như vậy, Dương lão gia lại phải nhắc đến chuyện mình say rượu đến hồ đồ, viết hưu thư không làm sổ. Cứ thế thì chẳng phải Dương gia không thể thoát khỏi kẻ họa thủy Vưu Vũ ư? Không được, ngày hôm nay đã gạt lương tâm sang một bên để nói những lời giả dối này, không thể nào để thất bại trong gang tấc. Bà cất giọng nói: “Mới có tin đồn rộ lên, nói tướng quân và thái phu nhân nhà ta có tình ý, thế nên dẫn đến chuyện lão gia viết hưu thư. Giờ đây thấy thái độ của tướng quân thì dường như không có liên quan đến việc này, vậy xin hỏi, rốt cuộc là ai bịa đặt? Thậm chí còn dám mượn danh tiếng của tướng quân để hại người? Việc này liên quan đến tướng quân, dù sao ngài cũng nên điều tra xem”. Bà vừa nói vừa liếc về phía Nghiêm Tam Thế.
Nghiêm Tam Thế thấy Quách phu nhân nhìn hắn, liền cau mày nói: “Cái tin đồn nhảm đó không liên quan đến ta”.
Quách phu nhân cười lạnh nói: “Vậy liên quan đến ai đây? Lẽ nào là chúng ta tự bịa ta, đẩy thái phu nhân vào tình cảnh như vậy để ngươi đoạt được nàng một cách dễ dàng chắc?”
Trong số những người vây xem có khá nhiều người biết để đoạt được Vưu Vũ, Nghiêm Tam Thế đã hãm hãi Vưu Văn Đạo, có thể khiến Vưu Văn Đạo bị cách chức, Vưu Vũ rơi vào đường cùng phải gả vào Dương gia tránh nạn. Nếu nói hắn vì muốn Dương Thượng Bảo viết hưu thư, bịa đặt sinh sự cũng không phải là không thể.
Phùng Yến vốn dĩ còn bán tín bán nghi, nay nghe lời Quách phu nhân nói thì tin ngay là lời đồn do Nghiêm Tam Thế bịa ra, trong lòng giận dữ, nếu hôm nay Nghiêm Tam Thế thực hiện được âm mưu, Phùng gia còn thể diện gì nữa?
Từ sắc mặt của Phùng Yến, Vưu Vũ thấy có vẻ chuyển biến tốt thì càng được khích lệ, yếu ớt gọi: “Tướng quân, ta…”.
Phùng Yến nghiêm mặt, hai hàng lông mày chậm rãi nhíu lại, dùng âm thanh chỉ đủ để Vưu Vũ nghe thấy nói: “Ngươi nhảy xuống hồ sen thì ta sẽ lấy ngươi!”.
Vưu Vũ nhìn thẳng vào mắt Phùng Yến, thấy bóng mình phản chiếu trong đó, nháy mắt liền dời đi, khom lưng uốn gối, thả mình nhảy xuống hồ sen.
Nhảy thế này, một là chứng minh cốt cách liệt nữ, không e sợ cường quyền, để lại trong lòng mọi người ấn tượng về một nữ tử đáng kính trọng và khâm phục, hai là có thể tẩy sạch vết nhơ do Nghiêm Tam Thế thường xuyên quấy rối, cuối cùng là xóa đi ảnh hưởng của vị hôn phu cũ Thẩm Dụ Nam và Dương Thượng Bảo.
Mọi người vừa chớp mắt một cái, sau đó liền thấy Vưu Vũ tung người nhảy xuống, bọt nước bắn lên tung tóe, không khỏi kinh hô: “Không xong rồi, Vưu tiểu thư nhảy xuống rồi!”.
Phùng Yến đứng bên bờ hồ sen, dường như hơi ngẩn người, nhưng lập tức cũng nhảy xuống, nhanh chóng đỡ được Vưu Vũ, phi thân nhảy lên, không đợi mọi người nhìn rõ, hắn đã ôm Vưu Vũ phóng về phía sương phòng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến mọi người sững sờ một lúc mới phản ứng lại, chợt nghe tiếng một vị phu nhân ngượng ngùng kinh hô: “Vệ trạng nguyên, y phục của ngươi đâu?”
Vệ Chính ôm cánh tay, đỏ bừng mặt nói: “Phùng Yến cưỡng chế lột y phục của ta choàng lên người Vưu tiểu thư rồi”.
“Thân thủ nhanh dã man, chúng ta còn chưa kịp nhìn rõ”.
Quách phu nhân lẩm bẩm nói: “Toàn thân thái phu nhân đều ướt sũng, để các người nhìn rõ mà được à?”
Lại nói đến Phùng thái phu nhân tửu lượng kém, uống canh giải rượu xong, nằm một lúc đã khá hơn thì muốn ra ngoài, nha hoàn thiếp thân Lục Thải vén rèm đi vào, cúi đầu thi lễ rồi nói: “Thái phu nhân, trong vườn đang vô cùng náo nhiệt, không chừng thái phu nhân sắp được đón cháu dâu vào cửa rồi! Chúc mừng thái phu nhân, chúc mừng thái phu nhân!”.
Vừa nghe mấy chữ cháu dâu, mắt Phùng thái phu nhân liền sáng lên, cảm giác chếnh choáng hoàn toàn biến mất, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Thải cười nói: “Mới có lời đồn truyền đi, nói tướng quân và Vưu tiểu thư có tình cảm với nhau, đúng lúc Dương đại nhân đang ngà ngà say, nghe vậy liền tin ngay, lập tức viết hưu thư, bảo rằng muốn thành toàn cho tướng quân và Vưu tiểu thư. Vưu tiểu thư nhận được hưu thư, chạy đến hồ sen nhảy xuống, tướng quân đến chân mày cũng không nhăn, nhảy xuống ao cứu Vưu tiểu thư, tiện tay lột y phục của trạng nguyên Vệ choàng lên người Vưu tiểu thư, ôm đến sương phòng. Đại phu xem mạch cho Vưu tiểu thư, nói chỉ ngâm nước một chút, không đáng lo ngại, uống bát canh gừng để bài trừ hàn khí là được. Hiện giờ Quách phu nhân và Tống phu nhân đang đứng bên ngoài sương phòng, họ bảo lão gia nhà họ tuy đã viết hưu thư, nhưng dù sao Vưu tiểu thư cũng từng là trưởng bối của họ, trước mắt có chuyện như vậy, dù sao họ cũng nên ra mặt vì Vưu tiểu thư. Vì vậy tướng quân phải cho họ một câu trả lời hợp lý. Trước mặt mọi người, tướng quân nói sẽ cưới Vưu tiểu thư vào cửa”.
“A!”, Phùng thái phu nhân vừa mừng vừa sợ. Sợ là vì, mới phút trước Vưu Vũ còn là thái phu nhân Dương gia, ngang vai phải vế với bà, lúc này đột nhiên lại quay trở về làm Vưu tiểu thư, biến thành tiểu bối. Còn mừng là vì cuối cùng Phùng Yến cũng đồng ý lấy vợ rồi.
Lục Thải hiểu tâm sự của Phùng thái phu nhân, nàng liền nói: “Tướng quân mãi không chịu gần gũi với nữ nhân. Hôm nay khó khăn lắm mới có dịp ngài ấy chịu mở miệng nói sẽ lấy Vưu tiểu thư, thái phu nhân nên vui vẻ mới phải”.
Phùng thái phu nhân gật đầu nói: “Vưu tiểu thư mặc dù từng gả cho Dương Thượng Bảo làm kế thất, nhưng Dương Thượng Bảo tuổi đã cao, chắc chắn con bé vẫn còn trong sạch, Yến Nhi đồng ý cưới nó thì thật quá tốt”.
Lúc này, Dương Thượng Bảo nghe Dương Tư Minh bẩm báo, mắt hơi híp lại, khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười tươi như hoa cúc, gõ gõ thành ghế nói: “Hay lắm, Phùng Yến nhảy xuống hồ cứu Vũ Nương, hai người đã có đụng chạm thân thể, đây là sự thật rành rành trước mặt mọi ngươi, quả đúng là không đánh mà thắng, đẩy lùi được Nghiêm Tam Thế rồi”.