Bạn đang đọc Vưu Vật Giữa Đường: Chương 1: Gả Đến Dương Phủ
Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
“Giờ lành đã đến, khởi kiệu!”
Sau tiếng hô của bà mối, bên ngoài rộ lên tiếng pháo kinh thiên động địa.
Khi cỗ kiệu được nâng lên, Vưu Vũ mất thăng bằng, đụng đầu vào vách kiệu, suýt nữa thì ngã lăn xuống sàn, nàng ổn định lại thân thể một cách khó khăn, vén tấm khăn voan hồng lên nhìn trái ngó phải rồi lại thả xuống, bịt chặt hai tai, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau nhói, cuối cùng nàng bất lực ngã người ra sau.
Trong xã hội hiện đại, Vưu Vũ là thành phần trí thức, dung mạo bình thường, chưa từng nói chuyện yêu đương. Họ hàng năm lần bảy lượt giới thiệu đối tượng cho nàng, nếu không phải là nàng không vừa ý người ta thì cũng là người ta không vừa ý nàng, không lần nào thành công cả. Thấy mình sắp trở thành gái ế, nàng cũng sốt ruột lắm. Tối nay là lần xem mắt thứ N của nàng, đối phương có tướng mạo không tệ, nói chuyện ăn ý, Vưu Vũ hơi động lòng, liền chủ động để lại phương thức liên lạc. Không ngờ, vừa mới về nhà, người ta đã gọi điện thoại tới nói không có hứng thú gì với nàng, lại nói thêm mấy câu xã giao rồi cúp máy. Vưu Vũ hơi buồn bực, liền uống rượu giải sầu, chỉ tay lên trời mắng ông trời vài câu. Không ngờ vừa tỉnh lại đã bị mấy người nâng dậy mặc áo cưới, rồi trang điểm, sau đó nhét vào kiệu hoa.
Đến lúc này, dù có ngốc nghếch đến mấy Vưu Vũ cũng hiểu rằng, mình đã xuyên về cổ đại, trở thành tân nương rồi.
Chậc, ở hiện đại thì không gả đi nổi, vừa về cổ đại đã lập tức xuất giá! Đây là cách ông trời đền bù cho nàng sao? Vưu Vũ suy nghĩ mông lung, hồi lâu sau lại vén khăn lên, cúi đầu xuống nhìn tay mình, thấy mười ngón tay thanh mảnh trắng nõn mềm mại, trên mu bàn tay còn có vết bớt đỏ, nàng không khỏi lẩm bẩm: “Xuyên không thành mỹ nhân nữa cơ đấy”. Nếu là mỹ nhân, mà khi tỉnh lại, trong phòng còn có mấy bà vú và tỳ nữ hầu hạ, xem ra gia thế cũng không kém, điều kiện tốt như vậy hẳn là được gả cho đức lang quân tương xứng đây.
Cửa chính chật ních người đứng xem náo nhiệt và hò reo, thấy kiệu hoa xuất hiện, tất cả đều vỗ tay hoan hô. Đồng thời cũng có những tiếng xầm xì bàn luận.
“Đoán xem tân lang là ai? Sai rồi, không phải người mới đỗ tiến sĩ năm nay Thẩm Dụ Nam đâu, mà là quan văn điện học sĩ Dương Thượng Bảo đại nhân đó”.
“Ngất! Dương đại nhân cũng đã bảy ba tuổi rồi mà? Tân nương mới có mười sáu, này, này, sao lại như vậy chứ?”
“Chuyện này khó nói lắm, khó nói lắm”.
“Có gì mà khó nói? Chính là nịnh thần gặp thời, trung lương không hay ho.”
Mặc dù tiếng chiêng trống rất lớn, nhưng vài lời bàn tán vẫn truyền đến tai Vưu Vũ. Nàng vừa nghe xong thì không khỏi thất kinh, mẹ ơi, không phải được gả cho thiếu gia, mà là gả ột lão già bảy ba sao? Chuyện quái gì vậy chứ? Bây giờ nhảy ra khỏi kiệu chạy trốn thì liệu có trót lọt không nhỉ? Vưu Vũ suy nghĩ, quên không bám vào vách kiệu, cỗ kiệu vừa lắc một cái, nàng đụng đầu đánh “cốp” vào bức vách, đầu đau như muốn nứt ra, bỗng từng mảnh nhỏ ký ức của nguyên chủ hiện lên.
Thì ra đây là triều Đông Tống năm thứ mười sáu. Thân mẫu của đương kim Hoàng đế là Nghiêm Thái hậu, khi Hoàng Đế đăng cơ, người nhà họ Nghiêm đã dốc lòng tương trợ, chính vì vậy, Nghiêm gia rất được dung túng. Dẫn đến việc Nghiêm gia mặc sức hoành hành ngang ngược, muốn sao làm vậy.
Năm nay, nhân lễ Phật đản (ngày sinh của Phật), một người họ hàng thân thích của Nghiêm thái hậu là quan ngũ phẩm, tên Nghiêm Tam Thế đi lễ chùa, trong chùa nhìn thấy con gái của Vưu Văn Đạo là Vưu Vũ, lúc hồi phủ chẳng màng chuyện cơm nước, cứ bâng khuâng mãi, Nghiêm phu nhân thấy thế liền phái người đến Vưu phủ cầu hôn.
Vấn đề là, Nghiêm Tam Thế đã sớm cưới vợ sinh con, cưới về còn là tiểu thư của một gia tộc lớn, sao có thể lấy con gái Vưu gia làm vợ được nữa. Bởi vậy bà mối liền đến cửa, mặc dù nói chuyện mập mờ, nhưng Vưu gia cũng hiểu, Nghiêm Tam Thế muốn nạp Vưu Vũ làm thiếp.
Vưu Văn Đạo vì đương triều làm chức quan can gián tứ phẩm, có lý nào lại dâng nữ nhi của chính thất lên làm thiếp cho người ta? Vừa nghe bà mối nói xong, tức giận đến nổ phổi, lập tức sai người đuổi bà mối ra khỏi cửa, tất cả lễ vật đem đến cũng bị ném ra ngoài, đồng thời còn mắng Nghiêm Tam Thế si tâm vọng tưởng.
Vưu Văn Đạo không ngờ, mấy ngày sau, ông đã bị Ngự sử thượng thư buộc tội kéo bè kết cánh, lòng hướng về tiền triều…Đến tiết Đoan ngọ, triều định hạ chỉ, giáng chức Vưu Văn Đạo xuống thành thất phẩm huyện lệnh, phải tới Triều Châu làm quan, mau chóng đi nhậm chức. Khẩu dụ truyền tới rằng, chỉ cho phép một mình ông đi, không được mang theo vợ con rời kinh.
Trong lòng Vưu Văn đạo biết rõ chuyện này do Nghiêm Tam Thế cùng tay chân của hắn làm, chỉ cần ông vừa nhậm chức, Vưu Vũ chắc chắn sẽ trở thành thiếp của Nghiêm Tam Thế, ông liền đến cầu kiến quan văn điện học sĩ Dương Thượng Bảo, đề xuất một chủ ý.
Mặc dù Dương Thượng Bảo làm quan tam phẩm, nhưng cũng không có cách nào đối phó trực tiếp với Nghiêm gia. Tuy nhiên, ông ta và phụ thân của Vưu Văn Đạo là bằng hữu kiêm đồng hương, tình nghĩa sâu đậm, lúc này không thể khoanh tay đứng nhìn, liền nói: “Văn Đạo à, với kế sách này, chỉ có thể gả Vũ Nương ra ngoài thôi, đưa con bé lên kiệu hoa, còn ngươi cũng đi đi”.
Vưu Văn Đạo khó xử nói: “Khi Vũ Nương mười tuổi, phụ thân đã quyết định hôn sự của con bé, chọn trúng Thẩm gia tam thiếu Thẩm Dụ Nam. Năm nay, Thẩm Dụ Nam đỗ tiến sĩ, nhưng mẫu thân lại mới qua đời, cậu ấy còn đang chịu tang nên tất nhiên là không thể nào cưới Vũ Nương qua cửa được”.
Triều Đông Tống coi trọng nhất là đạo hiếu, đối với việc cưới gả đời này Thẩm Dụ Nam còn không để trong đầu.
Dương Thượng Bảo nghe Vưu Văn Đạo nói xong, trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Bỏ cách đó đi, còn một biện pháp khác, đó là gả Vũ Nương vào Dương gia ta. Đợi khi nào Thẩm Dụ Nam chịu tang xong, Dương gia sẽ viết hưu thư, cho Vũ Nương tái giá với Thẩm Dụ Nam.
Triều Đông Tống khai quốc đến nay hơn năm mươi năm, đương kim Hoàng Đế đã là đời thứ ba, vừa mới bước qua tuổi hai mươi. Nhưng Dương Thượng Bảo cũng là một trong những khai quốc công thần, trải qua ba đời vua. Mặc dù không phải là quan nhất phẩm, nhưng làm quan ba đời, đương nhiên có nhiều kinh nghiệm, thậm chí còn rất được Hoàng Đế tín nhiệm, nếu như Vưu Vũ gả vào Dương phủ, cho dù Nghiêm Tam Thế lộng hành đến đâu cũng không dám làm càn.
Vưu Văn Đạo rất vui mừng, gật đầu nói: “Như vậy rất tốt! Chỉ là…”
Dương Thượng Bảo cũng ý thức được một vấn đề, dung mạo Vưu Vũ tuyệt mỹ, quả thực là vưu vật trời sinh, bất kể đứa cho đứa cháu trai nào cưới con bé cũng chưa chắc đã kìm nén được bản thân, hơn nữa Thẩm Dụ Nam sao có thể tin đến lúc ấy Vưu Vũ vẫn hoàn toàn trong sạch.
Trong đầu Vưu Văn Đạo ngầm xem xét một lượt mấy người cháu của Dương Thượng Bảo, trừ mấy người chưa tròn mười lăm tuổi, lại trừ đi mấy người đã có thê thất, cuối cùng chỉ còn ba người là vừa đủ tuổi để chọn, nhưng ba người này đều là những công tử phong lưu, nếu cưới Vưu Vũ thì sao chịu làm Liễu Hạ Huệ đây?
Dương Thượng Bảo vuốt râu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhướng mắt nói: “Thế này đi, gả Vũ Nương cho ta”.
“Choang” một tiếng, chén trà trong tay Vưu Văn Đạo rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Dương Thượng Bảo mặc dù là gừng càng già càng cay, nhưng dù sao cũng đã ngoài bảy ba rồi, tuổi này mà nạp thiếp tất nhiên người đời sẽ dị nghị, một người đứng đắn như ông tái giá, lại còn lấy Vưu Vũ mới mười sáu tuổi đầu, chuyện này mà truyền đi thì thật không hay ho gì.
Mặc dù Dương Thượng Bảo tuổi đã cao, nhưng từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, thấy Vưu Văn Đạo thất thố liền cười ha ha nói: “Bà nhà ta đã mất được mười năm rồi, giờ có cưới cũng không coi là có lỗi với bà ấy. Chỉ ấm ức thay cho Vũ Nương phải làm vợ kế của ta thôi”.
Gả Vưu Vũ cho Dương Thượng Bảo tuy là hoang đường, nhưng suy đi nghĩ lại mãi, quả thực chỉ có biện pháp này là thỏa đáng hơn cả. Vưu Văn Đạo suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói: “Chỉ sợ tổn hại thanh liêm một đời của đại nhân”.
Dương Thượng Bảo lắc đầu, cười nói: “Cứ làm như vậy đi! Mấy ngày nữa sắp có việc vui, đón Vũ Nương qua cửa. Đợi ba năm sau ngươi hồi kinh báo cáo công tác, Thẩm Dụ Nam cũng chịu tang xong rồi, lúc đó lại bàn tiếp hôn sự cho chúng”.
Vưu Văn Đạo không nói thêm gì nữa, chỉ khom người thật thấp tạ lễ.
Về nguyên nhân Dương Thượng Bảo lấy Vưu Vũ, gia nhân Dương phủ đều hiểu cả, nhưng biết không có nghĩa bọn họ sẽ chấp nhận được. Người đầu tiên nhảy dựng lên con trai thứ của đại thiếu phu nhân Dương Tư Minh, hắn cảm thấy vô cùng kì dị nói: “Cái gì? Ông nội đã bảy mươi ba tuổi rồi mà vẫn còn muốn nạp thiếp sao? Chuyện này mà truyền đi không phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ ư? Muốn cho tiểu thư Vưu gia gả vảo cửa Dương gia tránh nạn, có thể gả nàng ấy cho ta, cũng có thể gả cho tam đệ tứ đệ, tại sao lại gả cho tổ phụ chứ?”
Con trai cả của nhị thiếu phu nhân Dương Tư Nghĩa nghe tin Dương Thượng Bảo muốn lấy Vưu Vũ làm thiếp cũng nghẹn họng nhìn trân trối, vô cùng khó hiểu, ầm ĩ lên: “Vũ Nương mới mười sáu tuổi, bằng tuổi với ta, nếu bái đường thành thân với ông nội chẳng phải trở thành bà nội của ta sao? Nói như vậy, từ sau mỗi lần thấy nàng ấy, ta phải gọi nàng một tiếng bà nội ư?”.
Con trai cả của tam thiếu phu nhân Dương Tư Niệm dứt khoát chạy đến thư phòng, quỳ gối trước mặt Dương Thượng Bảo nói: “Ông nội, gả Vưu Vũ cho con đi! Con nhất định sẽ đối xử với nàng ấy thật tốt, tuyệt đối không để cho Nghiêm Tam Thế đến ức hiếp nàng”.
Dương Thượng Bảo như cười như không nói: “Sao, con muốn tranh đoạt phụ nữ với ta?”
“Cháu trai không dám!”. Dương Tư Niệm nghe Dương Thượng Bảo nói thế, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu lui ra.
Dương Thượng Bảo có tổng cộng năm người con trai, hai người con gái, hai con gái đã gả đi xa, không ở kinh thành, còn năm con trai đều lấy những tiểu thư nhà thế gia trong kinh thành. Năm người con dâu nghe nói Dương Thượng Bảo muốn lấy Vưu Vũ làm vợ, mặc dù chỉ là kế sách tạm thời, nhưng cứ nghĩ đến Vưu Vũ sẽ ở Dương gia làm mẹ chồng mình ba năm…
Đồng ý ư? Không ai bảo ai, mỗi người đều đùn đẩy cho tướng công mình, để bọn họ đi khuyên giải Dương Thượng Bảo. Chỉ là năm con trai của Dương Thượng Bảo cũng rất hiếu thuận, nghe xong lý do Dương Thượng Bảo đưa ra liền không cố thuyết phục nữa, chỉ yên lặng lui ra.
Còn Vưu Vũ, nghe phụ thân nói sẽ gả nàng cho Dương Thượng Bảo thì kinh sợ đến mức không nói nên lời, đêm đó sai thị nữ Lam Nguyệt hẹn Thẩm Dụ Nam đến gặp mặt, muốn giải thích vài câu. Thẩm Dụ Nam đúng hẹn, ở sau hoa viên Vưu phủ gặp Vưu Vũ. Không biết Thẩm Dụ Nam nói gì mà Vưu Vũ lệ rơi đầy mặt quay về, chừng hai ngày sau thì tinh thần bất ổn.
Mọi người chỉ cho rằng nàng đau lòng vì phụ thân bị cách chức xuống Triều Châu, còn mình phải gả cho Dương Thượng Bảo để tránh nạn, động viên đủ kiểu nhưng nàng vẫn chẳng phấn chấn hơn nên cũng hết cách.
Đến sáng sớm ngày Dương Thượng Bảo đón dâu thì linh hồn Vưu Vũ đã về chốn mịt mù, người bây giờ là Vưu Vũ ở hiện đại.
Biết được tình cảnh của nguyên chủ, Vưu Vũ liền bỏ ý định đào hôn trong đầu. Chỉ yên lặng thưởng thức hôn lễ cổ đại vừa long trọng vừa rườm rà này với tâm trạng tiếc nuối, ôi, nếu tân lang là một thiếu niên tuấn tú thì có phải lời rồi không, đằng này lại là một lão già khú đế.
Đến khi vào Dương phủ, bái đường xong, được đưa vào tân phòng, Vưu Vũ mới tỉnh táo lại, rớt nước mắt. Hu hu, ba, mẹ, con không biến mất đâu, chỉ gả tới cổ đại thôi!
Dương Thượng Bảo kéo khăn voan xuống, thấy một khuôn mặt đầy nước mắt thì ngẩn ra, sau đó trìu mến nói: “Sao vậy, ai bắt nạt cháu à?”
Vưu Vũ nghe có tiếng nói thì ngẩng đầu, không khỏi há miệng cười như đóa hoa cúc, trời ạ, trời ạ, giọng nói và dáng vẻ của ông lão này giống bà ngoại mình y như đúc. Không sai, không phải là giống ông ngoại, mà là giống hệt bà ngoại đó.