Bạn đang đọc Vứt Đi Nương Nương – Chương 9
Mục Tiểu Văn t trấn an mình, rồi đâu sẽ có đó, cứ từ từ tìm kiếm rồi cũng sẽ có cách quay về nhà thôi.Đến được thời cổ đại đương nhiên phải hảo hảo chơi đùa rồi. Mục Tiểu Văn đem mớ quần áo ra xem xét một hồi, không biết chúng được làm từ chất liệu gì, nhìn qua rất phức tạp nhưng sau khi mặc vào thì rất nhẹ, tay áo thanh thoát bay phấp phới.Dực nhi giúp nàng mặc quần áo xong thì chỉnh trang lại đầu tóc, tô một lớp son nhạt lên môi, vẽ nhẹ một đường lên đôi mi thanh tú. xuôi Dực nhi dạo một vòng nhìn nàng, miệng thốt lên:- Tiểu thư thật đẹp!- Thật sao? – Mục Tiểu Văn làm bộ nghiêm túc chọc Dực nhi rồi cười nói. – Tốt lắm. Bây giờ ngươi đưa vị tiểu thư xinh đẹp này đi dạo chơi trong phủ nào. – không đợi Dực nhi phản ứng nàng đã chạy ra ngoài.Phủ nhị hoàng tử thật là lớn, nếu không có Dực nhi đi theo thì chắc chắn nàng sẽ lạc đường mất. Đi qua một lối hành lang dài, phía trên có treo đầy các lẵng hoa tươi, Mục Tiểu Văn vươn tay hấp lấy bầu không khí mát mẻ trong lành. Bên cạnh đó là một cái hồ nhỏ sóng nước dập dờn bồng bềnh, quanh hồ là những hàng liễu rũ xanh xanh đương lã lướt nghiêng mình soi bóng nước. Nếu Khai Thiến được chiêm ngưỡng một cảnh đẹp thế này, hơn nữa biết nàng sẽ ở trong một hoa viên trông như một lâm viên cổ đại thì không biết cô ấy hâm mộ tới mức nào nữa?Mục Tiểu Văn vượt qua lớp rào bảo vệ, đi qua một con đường mòn được phủ kín bằng những hòn đá nhỏ, thuận tay bẻ một nhánh cây xuống, nàng vừa phát hiện ra một chứ chuồn chuồn đậu trên lá sen ở trong hồ.- Tiểu thư, cẩn thận đó! – Dực nhi đi theo sốt ruột mà kêu to.- Dực nhi, ngươi cũng lại đây chơi đi. – chú chuồn chuồn bay đi mất, Mục Tiểu Văn cao hứng lại muốn đi chọc phá một đôi vịt đang bơi cách khá xa bờ. Tuy chỗ kia có vẻ nguy hiểm nhưng Mục Tiểu Văn không có xem ra gì, nó cách nơi nàng đứng không xa không gần. Mục Tiểu Văn vươn người ra mội chút nhưng chợt chân bị trượt xuống.. cả người đương ngã nhào xuống dưới hồ.- Tiểu thư! – Dực nhi cả kinh kêu lên.Mục Tiểu Văn nhắm hai mắt lại, đột nhiên một thân ảnh màu trắng lướt tới đem nàng kéo vào trong lòng. Cảm giác thấy ấm áp, Mục Tiểu Văn mở mắt ra xem thử, chống lại là một ánh mắt ôn nhu ân cần.- Tiểu thư, không có việc gì chứ? – cứu nàng chính là một nam tử thanh tú văn nhã, ôn hòa như ngọc a. Nam tử này ôn hòa hỏi nàng rồi vội buông nàng xuống.- Ta không có việc gì. Cám ơn ngươi. – Mục Tiểu Văn rời ánh nhìn đi chỗ khác, thoáng lui lại phía sau một điểm. Nàng quay đầu lại nhìn chiếc hồ phía sau, đôi vịt đã bị hù dọa bơi đi rất xa.- Vịt bơi đi mất rồi! – Mục Tiểu Văn tiếc nuối mà nói.- Vịt? – nam tử có chút khó hiểu nhưng lập tức nhịn không được mà nở một nụ cười.Dực nhi chạy nhanh lại thì thấy vị nam tử đương đứng đó, thần sắc có chút bối rối rồi khuất thân hành lễ. V mặt nam tử vẫn như thường, Dực nhi hiểu ý liền đứng sang một bên im lặng. Bộ dạng thất vọng của Mục Tiểu Văn vì không nhìn được đôi vịt kia khiến cho vị nam tử bật cười:- Tiểu thư. Đó là uyên ương!- Uyên ương? – Mục Tiểu Văn kinh ngạc nhắc lại. Nàng nhớ ngày trước còn nhỏ ở nhà thường nghe người ta nói, nếu muốn nhìn thấy uyên ương thì chỉ có thể tới vườn bách thú tự nhiên mà thôi. Nhưng khi đó tới vườn bách thú đối với nàng mà nói thì chẳng có lấy một cơ hội để đi. Còn bây giờ thì nàng cứ như vậy ngẫu nhiên mà đến, ngẫu nhiên mà được chiêm ngưỡng lâm viên cổ đại lại vừa ngẫu nhiên thấy được uyên ương. Nghĩ đi nghĩ lại nàng thấy mình cũng may mắn và mọi thứ thú vị đó chứ