Bạn đang đọc Vứt Đi Nương Nương – Chương 18
Mục Tiểu Văn nhìn bộ dáng đoán chắc hắn đang do dự, thời gian cứ tích tắc trôi qua từng giây một, sự khẩn trương càng kích thích đại não nàng nóng lên, nhiệt huyết tràn ngập, khí thế trông cứ như là siêu nhân, người nhện, iệp viên 007 vậy.Sốt ruột quá, nàng nhảy tới trước mặt Khinh Phong thành khẩn mà nói:- Khinh huynh, huynh không nên chậm trễ nữa, thời gian không còn nhiều, ta thật sự không có chuyện gì đâu. Ngươi mau đi thôi, đi làm những chuyện nên làm quan trọng hơn.- Mục đệ, ta đi trước. Ngươi nhất định phải bảo trọng. – tâm Khinh Phong còn đang tranh đấu, rốt cục hạ quyết tâm hướng về phía Mục Tiểu Văn mỉm cười nói. Nói xong, hướng tới bên cửa sổ.Di, muốn nhảy cửa sổ sao?- Ta phải làm gì? – nàng vội vàng hỏi.- Ngăn một hắc y nhân. – Khinh Phong mỉm cười rồi nhìn nàng thật sâu. – Sau này còn gặp lại.“Kéo dài tới khi nào?”, nàng còn chưa kịp hỏi thì Khinh Phong đã xoay người sau đó hai thân ảnh, một tìm một xanh phóng nhanh qua cửa sổ. Mục Tiểu Văn vội vàng chạy lại gần cửa sổ thì nhìn thấy hai bóng dáng lướt đi tựa hồ là thi triển khinh công, hai tay áo phiên tiên như ảnh như mị…Rất nhanh bóng đêm đã giấu đi dấu tích của hai người họ.Nhảy cửa sổ được sao? Bên ngoài không có ai vây quanh ư?Không nghĩ thêm nhiều, Mục Tiểu Văn lại chạy tới cửa kỹ viện nghênh đón cái người gọi là cừu gia kia. Bên trong người người nhạc ca phồn hoa ồn ào, khách nhân thì vui vẻ cười xé gió không hề bị đánh động bởi bất kỳ điều gì, ngay cả lão bản nói là đi gọi người cũng không có thấy quay lại.Các cô nương cũng cười đùa tiếp khách chu đáo, trừ vài cô nương lượn lờ ngoài cửa kéo khách vào ngẫu nhiên vứt một hai cái nhìn tới thì không một ai để ý đến chủ tớ Mục Tiểu Văn.Mục Tiểu Văn dật dờ đứng bên cửa lớn suy nghĩ miên man trông như một gã sai vặt. Dực nhi bị Mục Tiểu Văn làm cho phát khóc, đau thương đầy mặt, nghẹ ngào nói:- Tiểu thư, người là nương nương cao quý, cùng người lạ xưng huynh gọi đệ cũng không có gì không hảo nhưng sao người lại chạy tới cái nơi này, lại còn muốn thay người ta làm loại chuyện này, vạn nhất có điều gì không hay xảy ra, nô tỳ làm sao chịu cho hết tội trước mặt lão gia phu nhân đây? – thấy Mục Tiểu Văn không hề có ý thay đổi quyết định, Dực nhi lại thử thăm dò nói. – Tiểu thư, chúng ta về thôi. Nếu không hồi phủ để gọi người đến giúp, lỡ có cái gì nguy hiểm thì làm sao có thể bảo vệ người?Ài, Dực nhi này! Khinh Phong chọn trốn đi chứ không muốn đánh, khẳng định làuốn bại lộ lai lịch.Nếu gọi người lại đây đánh nhau một trận thì chắc chắn là ngăn chặn được bọn chúng rồi, nhưng sự tình sẽ bị nháo lên rồi vài thứ liên quan cũng bị kéo theo, lúc đó không phải là gây thêm rắc rối cho Khinh huynh hay sao?- Dực nhi đừng sợ, đây chính là dưới chân hoàng thành, nếu có nguy hiểm thì đến lúc đó chúng ta nói ra thân phận thật cũng không muộn mà.Mục Tiểu Văn đứng chốc chốc thấy nóng ruột bèn quay lại gian phòng khi nãy ngồi xuống nhấp nhấp vài ngụm trà.Lão bản kia chắc là tới sao Hỏa để đón mỹ nữ rồi, chậm chạp mãi không thấy quay lại. Bất quá, Mục Tiểu Văn không có tâm tư để nhìn mỹ nữ, vốn là muốn vào đây chơi đùa tìm hiểu một chút ai ngờ lại biến thành tình huống cứu người giang hồ. Không biết là thấy lo lắng nhiều hơn hay là thấy hưng phấn nhiều hơn nữa?Khinh Phong, thân phận của hắn có phải rất trọng yếu không? Hình như xuyên qua chung quy đều sẽ bị cuốn vào những âm mưu, không biết chính nàng có phải cũng đi vào cái loại này không?- Công tử! – một người nhẹ gõ trên mặt bàn khiến Mục Tiểu Văn sực tỉnh nhớ tới nhiệm vụ của chính mình. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong nháy mắt bị cường đại khí của hắc y nhân trước mặt ép đến.Mặc dù vậy dung mạo của hắc y nhân này khiến cho Mục Tiểu Văn kinh diễm mà nhìn. Trong đầu nàng lóe lên một tia, phải đổi cái định luật “xuyên qua nhất định gặp mỹ nam” thành “xuyên qua gặp nam đều là mỹ nam” mới đúng.Nhưng lập tức, ánh mắt của hắc y mỹ nam này làm cho Mục Tiểu Văn quên đi cái dự kiến vĩ đại của mình, từ tâm liền cảm thấy một trận lạnh run. Nếu như có cặp nhiệt độ cho hắc y nhân này, nhất định là.. dưới 0 độ.Chân run run muốn chạy trốn lắm rồi nhưng hai chân cứ cứng ngắc lại dưới gầm bàn, hình như, chúng có duyên với cái bàn này lưu luyến không thể đi được…