Đọc truyện Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng – Chương 63
Bạch Mẫn của thời đại kia, là một cô gái chưa chồng. Mà Mộ Dung Phong của Đại Hưng vương triều, cũng là một cô gái cưới rồi nhưng chưa có viên phòng. Dựa vào bằng ấy kinh nghiệm, nàng thật sự không biết, tối hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao lại cùng ngủ trên giường với Tư Mã Nhuệ? Vì sao chỉ mặc mỗi áo lót mà ôm nhau ngủ?……
“Dậy rồi.” – Là giọng của Tư Mã Nhuệ, dịu dàng và thân thiết.
Mộ Dung Phong không dám quay đầu lại, chỉ gật gật đầu.
“Đêm qua uống hơi nhiều, nàng có lẽ nên nằm nghỉ thêm chút nữa đi.” – Tư Mã Nhuệ dường như cũng có chút ngượng ngùng, nói xong câu đó, ngừng lại, không biết nói gì thêm.
Lúc này, Xuân Liễu từ bên ngoài đi vào, bưng theo thau nước để rửa mặt chải đầu – “Tiểu thư, người dậy rồi. Tứ thái tử, đại thái tử đang chờ ngài ở phòng khách, nói là tìm ngài có việc, bảo ngài qua đó một chút.”
Tư Mã Nhuệ gật đầu – “Ta đi xem sao, nàng rửa mặt chải đầu đi, ta sẽ mau chóng trở lại cùng nàng dùng điểm tâm.”
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ rời đi, cảm thấy hết thảy đều không chân thật.
“Tiểu thư, người có chút nào không thoải mái không? Tối hôm qua khi trở về, người phun thật ghê gớm, thực sự khiến nô tỳ phát hoảng.” – Xuân Liễu cười nói – “Tiểu thư, người chưa bao giờ uống rượu, sao lần này uống nhiều như vậy, về rồi vẫn cứ hát hò, tứ thái tử phải khổ sở lắm mới đưa người lên giường được, nô tỳ lần đầu tiên thấy tiểu thư thất thố như vậy đấy, ngay cả khi tắm rửa người cũng hát, mà trước kia người nào có hát hò gì đâu.”
Mộ Dung Phong sửng sốt, tối qua thực sự thất thố như vậy sao? – “Ta đã hát gì vậy?”
“Người cứ hát mãi ‘Minh Nguyệt bao giờ có, nâng cốc hỏi trời xanh, không biết thiên cung……’ nô tỳ không nhớ rõ, người cứ hát mãi, tứ thái tử vẫn luôn ở bên người, ban đầu thì cười nghe người hát, về sau lại còn hát cùng với người, rất lâu sau mới khuyên được nàng lên giường.” – Xuân Liễu mỉm cười nói – “Yên Ngọc tỷ tỷ nói, lần đầu tiên thấy tứ thái tử cẩn thận và kiên nhẫn như thế, căn bản không cho chúng nô tỳ nhúng tay vào.”
Mộ Dung Phong đỏ mặt, vậy chẳng phải rất đáng xấu hổ sao? – “Tối qua ta có phải rất thất thố không?”
Xuân Liễu toan trả lời, Yên Ngọc từ ngoài đi vào, cười nói – “Xuân Liễu lừa người thôi, thực ra người không thất thố chút nào,…tối qua, khuya lắm người mới cùng tứ thái tử ở bên ngoài về, lúc mới đầu có bị nôn một chút, khi chúng em giúp người rửa mặt chải đầu, tứ thái tử vẫn tự trách mình đã để người uống rượu, rất hối hận, sau khi rửa mặt chải đầu xong, tứ thái tử bảo chúng em rời đi, tự mình chăm sóc cho người, sau đó lại chợt nghe người cứ mãi ca hát, chúng nô tỳ lần đầu tiên được nghe tiếng ca mượt mà êm tai như thế. Chỉ là không biết vì sao, sau đó người lại bắt đầu buồn rầu khóc, tứ thái tử vẫn ở bên người, rồi hát lại bài hát người vừa hát, đem ca khúc ấy trở thành khúc hát ru, đưa người vào giấc ngủ.” (Juu: yêu không tả được ý)
Mộ Dung Phong mặt càng đỏ hơn, trời ạ, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Xuân Liễu nói xen vào – “Tiểu thư, nô tỳ chỉ đùa chút thôi, nô tỳ cũng mừng thay cho tiểu thư, con người vị tứ thái tử này tuy có chút……, nhưng đối xử với tiểu thư rất tốt, tối hôm qua khi tiểu thư trở về, cả người không ướt chút nào, mà tứ thái tử toàn thân ướt sũng, chắc đã dành toàn bộ ô để che cho người. Khi người nôn, tứ thái tử vẫn ở bên cạnh vỗ lưng cho người, không để ý gì cả, người khó chịu, nô tỳ thấy, tứ thái tử so với người còn khó chịu hơn, cứ thầm trách mình suốt.”
Mộ Dung Phong có chút mơ hồ, chẳng lẽ hôm qua không như mình tưởng tượng? (Juu: thế chị muốn thế nào?)
Rửa mặt chải đầu xong, Xuân Liễu cùng Yên Ngọc rời đi, Mộ Dung Phong đứng trước cửa sổ, ngơ ngẩn một hồi, cầm lấy bút, viết xuống bài thơ “Thủy điệu ca đầu” của Tô Thức mà nàng đã hát suốt đêm qua:
Bản gốc
水調歌頭-中秋
明月幾時有,
把酒問青天。
不知天上宮闕,
今夕是何年。
我欲乘風歸去,
又恐瓊樓玉宇,
高處不勝寒。
起舞弄清影,
何似在人間。
轉朱閣,
低綺戶,
照無眠。
不應有恨,
何事長向別時圓。
人有悲歡離合,
月有陰晴圓缺,
此事古難全。
但願人長久,
千里共嬋娟。
Phiên âm
Thủy điệu ca đầu – Trung thu
Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đán nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên
Dịch thơ:
Thuỷ điệu ca đầu – Trung thu (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)
Trăng sáng bao giờ có?
Nâng chén hỏi trời cao
Chẳng hay trên đây cung khuyết
Đêm đó nhằm năm nao?
Rắp định cưỡi mây lên đến
Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc
Cao ngất lạnh lùng sao?
Đứng múa vời thanh ảnh
Trần thế khác chi đâu.
Xoay gác đỏ
Luồn song lụa
Rọi tìm nhau
Chẳng nên cừu hận
Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau
Người có buồn, vui, ly, hợp
Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết
Tự cổ vẹn toàn đâu
Chỉ nguyện người trường cửu
Ngàn dặm dưới trăng thâu.
(Nguồn: thivien.net)
Dừng bút, lòng buồn bực. Lặng lẽ đứng, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tư Mã Nhuệ lẳng lặng đứng ngoài cửa, nhìn bóng dáng Mộ Dung Phong hơi có chút xuất thần, nhớ tới nữ tử ấy hôm qua xinh đẹp đáng yêu biết bao.
Tối qua nàng uống nhiều, khi về đến phủ tứ thái tử, khó chịu nôn ra, nói với hắn – “Tư Mã Nhuệ, ta rất là khó chịu!” – Lại còn nói – “Rượu ngọt như vậy sao lại khiến người ta say thế?” – Sau đó thì ca hát, hát một khúc vô cùng êm tai, hát đi hát lại, như không biết chán, mà hắn nghe cũng không hề thấy chán, nghe nàng hát, nhìn ánh mắt nàng đong đầy nước mắt, ngắm đôi môi ẩn hiện nụ cười của nàng, ngắm nàng xoay tròn như những hạt mưa bay trong gió ngoài cửa sổ kia. Sau đó, hắn cũng hát khúc ca kia, hết lần này đến lần khác hát cho nàng nghe, ôm nàng, lại hát, như thể một khúc hát ru, mãi cho tới khi nàng dựa vào hắn mà ngủ. Một khắc ấy, đúng thực là nàng đã ỷ vào hắn như vậy.
Hắn cảm thấy trong lòng nàng mang nỗi khổ riêng, nhưng không hề nói ra, hắn rất đau lòng, chỉ mong nàng có thể thoải mái mà sống, muốn hắn làm gì cũng được, vì nàng, hắn có thể bỏ đi tất cả, bao gồm cả chính mình.
Bên tai lại vang lên tiếng ca của Mộ Dung Phong đêm qua, một khúc ca êm tai như vậy, khi nàng dùng chất giọng thanh thanh lạnh lạnh hát lên, mưa thu ngoài cửa sổ dường như cũng không nỡ rơi xuống.
“Trời lạnh, đừng để gió lùa.” – Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng đi tới, khoác lên người Mộ Dung Phong một tấm áo choàng, cúi đầu xem thứ Mộ Dung Phong viết để trên bàn – “Khúc ca đêm qua nàng hát đây mà, thật sự rất hay, từ đâu mà có vậy?”
Mộ Dung Phong hơi hơi giật mình, quay đầu nhìn Tư Mã Nhuệ, lẳng lặng cười nói – “Ngươi lại làm ta giật mình, nếu thực sự dọa chết ta rồi, ngươi định đền thế nào?…đây là của một vị cổ nhân viết, ta thấy hay, liền nhớ kỹ, tối qua nhớ lại, liền thất thố.” – Nói xong, mặt ửng hồng lên, cái vẻ thẹn thùng của nữ nhi, chẳng khi nào có thể che dấu được.
“Làm sao mà thất thố, tiếng ca thực sự rất êm tai.” – Tư Mã Nhuệ cười cười nói – “Nhưng mà không nên để nàng uống nhiều rượu như vậy, khiến nàng khó chịu, rượu kia là hoàng thúc mang về từ nước ngoài, uống vào thì ngọt, nhưng lại rất dễ say, tối qua trò chuyện vui quá, ta quên mất điều này, hại nàng khó chịu thành ra như vậy.”
“Tứ thái tử, tứ thái tử phi. Thụy thân vương tới đây.” – Yên Ngọc ở bên ngoài nhỏ giọng nói.
“Được, chúng ta qua ngay, bảo người chịu khó chờ một chút.” – Tư Mã Nhuệ lên tiếng – “Hoàng thúc e là cũng lo nàng tối qua uống nhiều rượu quá, lo lắng, cho nên lại qua thăm, thực ra, tối qua người cũng uống nhiều, thổi sáo suốt đêm.”
“Sao ngươi biết ngài ấy thổi sáo suốt đêm?” – Mộ Dung Phong tò mò hỏi.
Tư Mã Nhuệ cười, nói – “Nơi ở trước kia của hoàng thúc rất gần phủ của chúng ta, chỉ cần người thổi sáo, người trong phủ chúng ta nghe thấy đầu tiên, e là tiếng ca đêm qua của nàng người cũng nghe được rồi, hai người thật là thú vị. Một thổi sáo cả đêm một ca hát cả đêm, người thổi nàng hát, haha, hoàng thúc thực sự phục nàng lắm, nếu không cũng không thổi lại khúc mà nàng đã thổi.”
Mộ Dung Phong giật mình, sao mà hắn nhớ được, mình mới chỉ thổi có một lần.
Tư Mã Minh Lãng trên mặt thoạt nhìn có vài phần mỏi mệt, nhưng tinh thần rất tốt, vừa thấy Tư Mã Nhuệ và Mô Dung Phong, mỉm cười cất tiếng gọi, ánh mắt lặng lẽ dừng lại ở Mộ Dung Phong, sau đó cũng nhẹ nhàng rời đi, mà khó khăn đến vậy, như thể phải hạ quyết tâm gì đó, trong lời nói lặng lẽ mang một nỗi buồn khó lòng giải tỏa được – “Ta phải đi rồi, tạm biệt các con.”
“Vì sao? Vì sao phải vội vàng như vậy?” – Tư Mã Nhuệ băn khoăn – “Người không phải nói phải ở thêm mấy ngày nữa rồi mới đi sao?” (Juu: anh ngốc, thêm mấy ngày nữa thì lửa bén vào rơm mất thôi =.=”)
“Không còn việc gì nữa, ở lại thêm làm gì.” – Tư Mã Minh Lãng vẫn mỉm cười như trước, trong nụ cười ẩn chứa nồi buồn giằng xé – “Hơn nữa, ta cũng là kẻ chẳng thể ở lâu được một chỗ.”