Đọc truyện Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng – Chương 175
Mộ Dung Phong mơ hồ nghe thấy được thanh âm của Tư Mã Nhuệ, giương mắt lại nhìn thấy Tư Mã Nhuệ nắm vai Mạnh Uyển Lộ, căn bản là không để ý đến chính mình, đột nhiên cảm thấy chính mình thực đáng thương. Có lẽ Đổng Vi Vi nói không sai, chính mình nguyên bản chính là người dư thừa, nếu không có Bạch Mẫn nàng bám vào trên người Mộ Dung Phong, có lẽ Mộ Dung Phong căn bản là sẽ không được Tư Mã Nhuệ thích, nói không chừng, ngược lại Mạnh Uyển Lộ mạnh mẽ này càng thích hợp với Tư Mã Nhuệ.
Nàng cảm thấy ủy khuất, cảm thấy khó chịu, cảm thấy muốn chạy nhanh rời đi, trốn đi đến một nơi Tư Mã Nhuệ không nhìn thấy, nơi mà chính mình cũng không thấy nhìn Tư Mã Nhuệ, như vậy, nàng sẽ không còn cảm thấy chính mình thực đáng thương.
Tiểu Đức tử lại thấy Mộ Dung Phong, ánh mắt lập tức mở to hết cỡ, nửa ngày chưa nói ra lời, Mạnh Uyển Lộ này thật là điên rồi, cũng dám đem Mộ Dung Phong đem tới Hợp Ý Uyển đánh, lại đánh đến mức quần áo trên người đều dính máu, thật sự là to gan lớn mật!
Tư Mã Nhuệ nắm vai Mạnh Uyển Lộ hướng đi ra phía ngoài, nói với Hạ Hài: “Phân phó người thu dọn nơi này một chút, thành ra bộ dáng gì nữa, được rồi, đừng khóc, có cái gì ủy khuất nói cho trẫm nghe một chút.”
Mộ Dung Phong nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, rốt cuộc thật sự là kiên trì không được, còn có cái gì thật hơn so với ánh mắt mình nhìn thấy, chính mình không phải còn ôm ảo tưởng sao? Hiện tại liền quên hết đi! Chính mình nên yên phận sống ở lãnh cung cùng Xuân Liễu, sao kinh Phật của chính nàng, lại chạy đến Hợp Ý Uyển này “nói chuyện” thật sự là chính mình tự tìm. Nàng cảm thấy thật sự mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, nàng cảm thấy bóng dáng Tư Mã Nhuệ càng ngày càng mơ hồ, thị lực của chính mình càng ngày càng không rõ, hơn nữa hai chân càng ngày càng bủn rủn.
“Hoàng…Thượng…, là Mộ Dung phi!” Tiểu Đức tử bật thốt lên, không phải là cố ý, chính là nhìn thể lực của Mộ Dung Phong không chống đỡ nổi, thân thể lắc lắc lắc lắc, đột nhiên hôn mê ngã xuống đất, sợ tới mức hô lên, trên mặt đất tất cả đều là mảnh nhỏ, nếu ngã trên mặt đất chỉ sợ là vết thương sẽ quá nặng.
Tư Mã Nhuệ sửng sốt, quay đầu nhìn thấy một người đang ngã xuống đất, Tiểu Đức tử phản xạ có điều kiện xông lên đỡ lấy, người nọ vừa lúc quay đầu, tóc đen tản ra, hé ra khuôn mặt tái nhợt vô sắc, khóe môi có máu, hai mắt nhắm nghiền, đúng là Mộ Dung Phong.
“Hoàng Thượng…Hoàng Thượng…nàng…nàng hôn mê rồi.” Tiểu Đức tử sợ tới mức không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể nhìn về phía Tư Mã Nhuệ cầu cứu, chỉ cảm thấy thân thể Mộ Dung Phong càng ngày càng nặng, càng ngày càng hạ xuống, căn bản đỡ không được. Mộ Dung Phong là chủ tử của hắn, hắn không thể tùy ý nâng dậy, chỉ có thể cố gắng duy trì một tư thế giúp chống đỡ thân thể Mộ Dung Phong.
Đầu óc Tư Mã Nhuệ liền giống như nổ tung, vết máu trên môi cùng quần áo Mộ Dung Phong làm cho đầu óc hắn một mảnh hỗn loạn, hắn đứng ở một chỗ, người ngơ ngác không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
Một loại cảm giác đau lòng giống như mũi tên nhọn xuyên thấu lòng hắn, hắn cảm thấy chính mình hô hấp dồn dập, cơ hồ là hít thở không thông, là không thể khống chế mà cứng ngắc. Nữ nhân trước mặt hé ra khuôn mặt tái nhợt, một đôi mắt nhắm chặt, một loại cảm giác quen thuộc, một loại thương tiếc làm cho hắn đau lòng đến chết. Trong lúc nhất thời ở trong đầu hắn hỗn loạn.
Lúc này, Yên Ngọc từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Tiểu Đức tử đỡ Mộ Dung Phong, hoảng sợ, “Tiểu Đức tử, Mộ Dung phi sao lại thành bộ dáng như vậy? Vì sao trên quần áo nhiều máu như vậy? Còn không mau truyền Thái y!”
Tư Mã Nhuệ vốn vẫn trầm mặc không nói nay quay đầu lại nhìn Mạnh Uyển Lộ, lạnh lùng hỏi: “Có phải là ngươi làm hay không?” Lời kia nói ra, cơ hồ là gằn từng tiếng mà cắn răng nhổ ra.
Mạnh Uyển Lộ vừa muốn giải thích, Tư Mã Nhuệ cũng không để ý tới nàng nữa, đi qua ôm Mộ Dung Phong rời đi, nói với Tiểu Đức tử: “Truyền Thái y đến phòng ngủ của trẫm, đi Bình Dương cung đem Lệ phi mang đến. Hãy nói là mệnh lệnh của trẫm, nếu tổ mẫu không đồng ý liền phái người mạnh mẽ mang đến! Yên Ngọc, ngươi tới chăm sóc Mộ Dung Phong, phái người đi đem Xuân Liễu đến.”
Tiểu Đức tử vội vàng rời đi, Tư Mã Nhuệ thực tức giận, lời nói ra nghe đều lạnh như băng, chẳng lẽ hắn nhớ được cái gì rồi sao? Hay là có nguyên nhân gì khác?
Tới Bình Dương cung vừa vặn gặp lúc lão Thái hậu đang ăn cơm trưa, Tiểu Đức tử im lặng đứng, nhẹ giọng nói: “Lão Thái hậu nương nương, Hoàng Thượng bảo Lệ phi nương nương đi qua một chuyến.”
“Không được, Lệ phi dù thế nào cũng không thể đi.” Lão Thái hậu lạnh lùng nói, “Hoàng Thượng vì sao đột nhiên lại nhớ tới bảo Lệ phi đi qua?”
“Là Mộ Dung phi bị thương.” Tiểu Đức tử cảm thấy vẫn là đơn giản trả lời vấn đề thì tốt hơn.
“Mộ Dung Phong bị thương?!” Lão Thái hậu sửng sốt, “Sao lại thế?”
“Nô tài cũng không rõ, Hoàng Thượng bảo Lệ phi nương nương nhanh nhanh đi qua.” Tiểu Đức tử cúi đầu, trong lòng suy nghĩ, nếu lão Thái hậu nương nương biết bộ dáng sốt ruột của Hoàng Thượng nhất định sẽ mất hứng, chỉ sợ là trong lòng Hoàng Thượng còn không có hoàn toàn quên Mộ Dung Phong.
“Không được, Lệ phi không thể đi.” Lão Thái hậu trong lòng nghĩ, nếu Lệ phi để lộ phong thanh gì làm cho Tư Mã Nhuệ biết chuyện chính mình uống dược mất trí nhớ, nhất định là sẽ hận bà đến tận xương, hơn nữa khẳng định là sẽ không chịu thuận theo làm Hoàng Thượng Đại Hưng vương triều.
“Hoàng Thượng nói nếu ngài không đáp ứng liền mạnh mẽ đem Lệ phi mang đi.” Tiểu Đức tử đành phải nói như thế, đây là Hoàng Thượng dặn dò, nếu không mang được người quay về Hoàng Thượng khẳng định sẽ không tha cho hắn, hơn nữa Mộ Dung Phong bị thương không rõ, trì hoãn thời gian cũng không tốt.
Lão Thái hậu sửng sốt, nhìn Tiểu Đức tử nói: “Hắn thật sự nói như thế sao?”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng thực sốt ruột, bởi vì Mộ Dung phi giống như bị thương rất nặng cho nên nhu cầu cấp bách cần Lệ phi đến cứu trị.” Tiểu Đức tử thật sự nói, “Lão Thái hậu nương nương, ngài nếu không tin có thể tự mình đi nhìn xem, nhưng hiện tại không thể chậm trễ thời gian, Hoàng Thượng thật sự rất gấp.”
Lão Thái hậu nhíu mày, vừa muốn nói cái gì lại nuốt trở vào, nói với Tiểu Đức tử: “Được rồi, ta cho Lệ phi đi qua nhưng ta sẽ cùng đi, ngươi cũng không thể lắm miệng.”
Tiểu Đức tử gật gật đầu.
Tư Mã Nhuệ đem Mộ Dung Phong đặt ở trên giường, Mộ Dung Phong cơ hồ đã không còn cảm giác, chính là im lặng nằm, sắc mặt tái nhợt, không một tiếng động. Nhìn nữ tử hôn mê này, Mộ Dung Phong, Tư Mã Nhuệ trong lòng có một loại quặn đau không hiểu nổi, hắn nhớ không nổi những chuyện cùng nàng có liên quan, nhưng theo như tình hình trước mắt nữ tử này nhất định cùng hắn có quan hệ bất thường.
“Yên Ngọc, trẫm cùng nữ tử này đến tột cùng là có quan hệ gì?” Tư Mã Nhuệ chần chờ hỏi, “Chẳng lẽ là do trẫm từng sủng hạnh nàng sao? Trẫm như thế nào lại cảm thấy không phải đơn giản như vậy?”
Yên Ngọc do dự nhìn Tư Mã Nhuệ, thật sự là nghĩ không ra sao? “Nàng là nữ tử ngài yêu nhất, cũng không đơn giản là do ngài sủng hạnh nàng mà là ngài yêu nàng, Hoàng Thượng, ngài vẫn yêu thương nàng, chính là không biết vì sao hiện tại biến thành như thế này.”
Tư Mã Nhuệ đứng ở một chỗ nửa ngày không hé răng, lẳng lặng suy nghĩ, nhưng cái gì cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ chính mình thật sự đã quên sao?
Lão Thái hậu cùng Lệ phi từ bên ngoài đi đến, lão Thái hậu liếc mắt một cái thấy Mộ Dung Phong nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, Tiểu Đức tử không có nói sai.
Lệ phi vội vàng tiến lên giúp đỡ Yên Ngọc chữa thương cho Mộ Dung Phong, một bên rửa sạch miệng vết thương một bên nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, ai lại hạ ngoan thủ như thế?”
Tư Mã Nhuệ có chút mỏi mệt nói: “Chữa thương cho nàng trước đã.”