Đọc truyện Vượt Qua Lôi Trì – Chương 13
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 25
Mùi rượu phả ra từ người Trác Siêu Việt, Mộc Mộc quay mặt, muốn tránh nhìn hắn, lại không cẩn nhìn thấy hình ảnh trên TV, hai chân người phụ nữ vắt trên vai người đàn ông…
Hô hấp của cô chợt cứng lại, không dám nhìn TV, chỉ sợ liếc mắt thêm một cái sẽ nhớ đêm hôm đó hắn đối với mình như thế nào…
“Anh say rồi, em đi nấu cho anh bát canh giải rượu.” Mặc kệ hắn có nhìn thấy mình nói hay không, cô đứng dậy, thoát khỏi không gian làm người ta hít thở không thông này.
Bởi vì muốn trốn nhanh, giầy chưa kịp xỏ xong đã vội cất bước, kết quả là cô mất trọng tâm, cơ thể lao về phía trước.
Ngay lúc sắp hôn thảm, Trác Siêu Việt nhanh tay nhanh mắt giữ lấy thắt lưng cô.
Không biết là Trác Siêu Việt uống rượu hơi nhiều, chân tay không linh hoạt, hay là chiếc bàn trà trước sô pha làm vướng, hoặc là, hắn cố ý… Tóm lại, Mộc Mộc không hiểu tại sao lại thế này, chỉ cảm thấy trước mặt vừa chuyển, cơ thể hắn và cô ngã mạnh xuống, hắn nằm trên mặt đất, còn cô, ngã trên người hắn…
Trong phim, đầy mùi ám muội.
Tư thế của bọn họ, so với trong phim cũng không kém nhiều.
Cô nằm trên người hắn, có thể cảm giác được hơi thở của hắn rất nóng, khi nhanh khi chậm thổi vào trán cô, tim hắn đập rất nhanh, không tiết tấu nhảy lên va chạm ở nơi tiếp xúc với ngực cô, còn nơi ấy của hắn… cường ngạnh cọ sát ở bên đùi…
Cô đã từng cùng hắn, đương nhiên hiểu được ý nghĩa – hắn muốn cô, ít nhất là cơ thể hắn muốn…
Cho đến khi hắn đưa tay lên, đầu ngón tay cầm lấy cổ áo mình, cô hồi hộp quên cả hô hấp, toàn thân không còn chút sức lực, đầu óc cũng rối loạn không thể kiểm soát. Cô tự nhận đầu óc mình bình thường rất tỉnh táo, nhưng chỉ cần gặp phải Trác Siêu Việt, lập tức trở thành trống rỗng.
Tay hắn ở cổ áo cô chần chờ vài giây, cô nghĩ hắn sẽ xé cổ áo cô ra, lại không ngờ hắn đem nó kéo cao, lại kéo cao đến tận dưới cằm mình… Giống như hận không thể bao vây cả người cô không có chút kẽ hở.
“Cô không sao chứ?” Hắn hỏi.
Cô lắc đầu, bởi có hắn làm đệm, lông tóc cô không hề tổn hại gì.
“Vậy bây giờ có thể đứng dậy được không? Chị dâu.”
A…
Mộc Mộc lúc này mới ý thức được mình đã nằm úp sấp trên người hắn rất lâu, chân tay luống cuống giống như mềm nhũn ra, cuối cùng dưới cái nhìn nghiến răng nghiến lợi của Trác Siêu Việt, đỏ mặt chống tay vịn đứng lên.
“Xin lỗi, không phải em cố ý.”
Trác Siêu Việt căn bản không nhìn thấy cô nói gì, nhặt điều khiển từ xa trước mặt, tắt TV, chấm dứt hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim run, mới đứng dậy, xoay xoay bả vai và khuỷu tay.
“Muộn rồi, tôi xuống lầu ngủ. Cô cũng đi ngủ sớm. Còn nữa, buổi tối ngủ đừng quên khóa cửa.”
Nhìn theo bước hắn chạy nhanh xuống lầu, Mộc Mộc mới trở về phòng, đóng cửa lại.
Khóa cửa lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay dần dần nóng lên…
Cô nam quả nữ sống chung một nhà. Cô rất muốn biết, nếu cô không khóa cửa sẽ xảy ra chuyện gì?
Có thể nào hắn sẽ nhất thời xúc động, nửa đêm vọt vào? Sau đó…
Hẳn là cô sẽ không phản kháng, cho dù là phản kháng cũng không địch nổi sức hắn.
Sau đó thì sao? Hắn sẽ dằn vặt tự trách? Dù sao cô bây giờ cũng là bạn gái anh trai hắn, cảm tình của hắn với anh trai lại tốt như vậy.
Hít sâu lần thứ n, Mộc Mộc khóa cửa lại.
Cô biết, Trác Siêu Việt không chỉ muốn cô khóa cửa, mà còn muốn khóa cả trái tim đang không chịu yên phận của mình lại.
Nếu đây là điều hắn muốn, cô có thể làm được, cô nhất định có thể làm được.
*****
Quen sống cuộc sống không có quy luật, Mộc Mộc ở trên giường lăn qua lộn lại, thế nào cũng không ngủ được.
Di động bên gối vang tiếng tin nhắn, cô cầm lên xem, bên trên hiển thị tên Trác Siêu Nhiên.
“Ở nhà anh ngủ quen không?”
Cầm di động ngẩn ngơ hồi lâu, cô mới trả về ba chữ.
“Ừm, rất tốt.”
“Siêu Việt có bắt nạt em không?” Phía sau anh để một hình mặt cười, ý bảo nói đùa.
“Không, anh ấy nói sẽ tôn trọng em như thánh mẫu Maria.”
“Ha ha, vậy anh yên tâm rồi.”
“Siêu Nhiên, anh có thể nói cho em biết vì sao anh thích em không?”
Hơn mười phút sau anh mới trả lời: “Anh cũng không rõ, chỉ là cảm giác muốn chăm sóc em, muốn bảo vệ em, muốn tốt với em.”
Không có những từ ngữ hoa lệ trau chuốt, không có ngọt ngào thân thiết, cảm tình bình thản như nước, có thể thấy được anh chưa hãm sâu. Tổn thương sau khi chia tay hẳn là không lớn.
“Cảm ơn!” Cô nhắn lại, “Anh nghỉ ngơi đi, anh còn rất nhiều việc phải làm, không cần để ý đến em, em có thể tự chăm sóc bản thân.”
“Được, khi nào có ngày nghỉ, anh về thăm em.”
Cầm di động, Mộc Mộc nghĩ xem nên dùng cách nào để chia tay với Trác Siêu Nhiên mới có thể hạn chế tổn thương đến mức thấp nhất, nghĩ mãi, ngủ lúc nào không hay biết.
Sáng sớm, cô bị tiếng bước chân bên ngoài làm tỉnh, dụi mắt ngồi dậy, ngửi được mùi pizza thịt nướng Morgan truyền đến. Nước miếng không cầm được.
Cô bò xuống giường, lặng lẽ hé mở cửa phòng, chỉ thấy Trác Siêu Việt mặc quần áo thể thao màu trắng đứng bên cửa sổ, trong tay cầm khăn lau mồ hôi trên trán, xem ra vừa đi tập thể dục về.
Trên bàn để Pizza mới mua, là mùi vị cô thích nhất.
“Dậy rồi?” Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn trở lại, cơ thể khoan thai không nói nên lời khí chất.
Cùng với người đàn ông có vài phần tà trong trí nhớ như là hai người khác nhau vậy.
Hắn chỉ Pizza trên bàn vừa mua về: “Chịu khó ăn chút điểm tâm, tôi đưa cô đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Đến sẽ biết.”
…
Dọc cả đường đi, Mộc Mộc đều đoán, không biết Trác Siêu Việt đưa cô đi chỗ nào, ngay cả khách sạn cũng đoán qua, nhưng không nghĩ đến xe hắn lại tiến vào học viện âm nhạc nổi tiếng của thành phố S.
Tuy rằng không nổi danh như học viện âm nhạc trung ương, nhưng đây là học viện âm nhạc có lịch sử nổi tiếng nhất ở thành phố này, là nơi mà cô từng mơ ước được bước chân vào ngày trước.
Mới như hôm qua, không biết bao nhiêu lần ba nắm tay cô đi qua, tiếng đàn từ trên lớp vọng xuống, ông nói cả đời điều ông tiếc nuối nhất là không thi đỗ học viện âm nhạc này, ông bảo cô nhất định phải thi đỗ vào đây, hoặc thi đỗ một ngôi trường còn tốt hơn nó.
Cô hứa với ông, rồi cô không làm được.
Ngôi trường mang phong cách cổ xưa, Mộc Mộc căng thẳng đứng đó, giống như thấy lại bóng dáng quen thuộc trên bậc thang kia, chiều chuộng vỗ vai cô: “Mộc Mộc, đánh đàn cho giỏi, sau đến đây học được không?”
…
Cô lảo đảo từng bước lui ra phía sau, “Vì sao muốn đưa tôi đến chỗ này?”
“Không phải đây là nơi cô muốn đến nhất sao?”
Nhưng mà…
Cô còn chưa phân tích rõ tình huống đã bị Trác Siêu Việt kéo tay lôi vào.
Một người đàn ông trung niên hơi gầy, vừa nhìn thấy bọn họ liền tươi cười nhiệt tình tiếp đón, còn cố ý gọi điện thoại, nói với cấp dưới công việc chốc lát sẽ không đi, đổi thành buổi chiều.
Biểu tình của Trác Siêu Việt cũng rất đạm mạc, bình thản ngồi trên sô pha, ôn hòa nói: “Trưởng phòng Lưu, chuyện ngày hôm qua tôi nói với ông…”
Không đợi hắn nói xong, trưởng phòng Lưu đã vội vã trả lời. “Không thành vấn đề, tất cả thủ tục đã được làm thỏa đáng.”
“Tiền án của cô ấy, còn giọng nói nữa, có vấn đề gì không?”
“Chỉ cần anh mở miệng, vấn đề gì cũng không là vấn đề.” Trưởng phòng Lưu nói, “Chỉ cần không chọn hệ biểu diễn và hệ nghệ thuật truyền thông, những hệ khác đều được.”
“Ừm, chuyện điều kiện xét tuyển thì sao?”
“Việc này có chút khó khăn, hôm qua tôi đã thương lượng với phòng giáo vụ, bây giờ công tác chiêu sinh đã chấm dứt, không có cách nào xét tuyển. Chỉ có thể để cô ấy học ở khoa dự bị đại học một năm, chờ tháng Sáu năm sau, cô ấy tham gia đề thi chung quốc gia sau, lúc đó mới chính thức đủ điều kiện xét tuyển.”
Trác Siêu Việt hơi hơi nhíu mày, “Vậy không phải là chậm mất một năm sao?”
“Không, không, chỉ vào trường học, thì một năm đâu phải là vần đề.”
“Ừm.”
Trưởng phòng Lưu cầm lấy một túi hồ sơ trên bàn, đưa cho Trác Siêu Việt, ánh mắt không tự giác hướng đến phía Mộc Mộc, “Đây là một ít thông tin bắt buộc cần điền.”
“Ừm.” Trác Siêu Việt nhận lấy, rút tờ giấy bên trong, đưa cho Mộc Mộc, “Qua bên kia điền vào.”
Mộc Mộc nhìn tờ giấy, là tờ khai hoàn cảnh sinh viên, đơn xin miễn giảm học phí, đơn xin vào kí túc xá, còn có xin học bổng…
Cô biết, chỉ cần điền vào tất cả là mình có thể bước chân vào học viện âm nhạc.
Đây là ước mơ tha thiết của cô…
Nhưng tại sao Trác Siêu Việt lại vì cô mà làm tất cả?
Trác Siêu Việt nhìn ra sự do dự của cô, cười nói, “Đừng sợ, không phải khế ước bán thân.”
Trưởng phòng Lưu cũng cười theo, cười đến cực kì ám muộn. “Đây là Trác tiên sinh mở lời, bằng không làm sao trường học chúng tôi có thể phá lệ như vậy… Đợi đến tháng Chín này, xin đừng nói với những sinh viên cùng khóa, mặc cho ai hỏi cô cũng phải nói là thi đỗ bình thường.”
“Tại sao anh phải làm như vậy?” Mộc Mộc không tiếng động hỏi.
Trác Siêu Việt không trả lời, lấy đi tờ đơn trong tay cô, cúi đầu tự điền, gặp phải ô không biết, trực tiếp bỏ qua.
Trường phòng Lưu không nói gì, ánh mắt khôn khéo quay đi quay lại giữa hai bọn họ, vẻ mặt ra chiều hiểu ý, còn đi đến trước mặt Mộc Mộc, thân thiện nói, “Sau này ở học viện gặp phải khó khăn gì, tới tìm tôi, xin đừng khách khí.”
Cô lung tung gật đầu, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn ngòi bút của Trác Siêu Việt…
Điền xong, ký xong, Trác Siêu Việt đưa Mộc Mộc rời đi.
Ở góc đường nhỏ yên tĩnh, cô giữ chặt cánh tay Trác Siêu Việt, vòng đến trước mặt hỏi, “Vì sao phải giúp em?”
“Bởi vì cô là chị dâu tôi, cái gì tôi còn thể làm cho cô, huống chi việc này chẳng đáng gì…”
“Nếu em không phải thì sao?”
“Nếu cô không phải…” Hắn rút về cánh tay bị cô giữ chặt, thản nhiên mỉm cười, “Tôi ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái!”
Dòng nước nóng bỏng trào tra khỏi mắt, cô lắc đầu.
“Trác Siêu Việt! Anh còn nhớ rõ! Anh còn nhớ rõ em, nhớ rõ những lời em nói!”
Ánh mặt trời xuyên qua nhành cây, chiếu vào mặt hắn thành những vệt sáng tối loang lổ.
“Vì sao anh muốn học khẩu ngữ?”
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 26
“Vì sao anh muốn học khẩu ngữ?”
Chuyện này Mộc Mộc đã muốn hỏi từ lần cuối cùng ôm Trác Siêu Việt, nhưng cô không lấy được dũng khí, sợ hắn cười cô tự mình đa tình.
Bây giờ có dũng dũng khí hỏi, nhận được quả nhiên là tiếng cười châm biếm.
“Cô nghĩ rằng tôi vì cô sao?” Giọng Trác Siêu Việt mỉa mai, đuôi lông mày khẽ nhếch, không hề che giấu sự cuồng ngạo của mình. “Cô nghĩ rằng tôi vì muốn hiểu những gì cô nói mà học khẩu ngữ? Hay là cô nghĩ rằng bốn năm qua tôi đều đi tìm cô, hy vọng chúng ta có ngày gặp lại?”
Giọng nói và vẻ mặt hắn như nghe thấy một chuyện nực cười. “Tô Mộc Mộc, cô cho rằng có khả năng này sao? Trác Siêu Việt tôi muốn dạng phụ nữ nào không có, lại nhớ thương một loại đàn bà vì năm vạn đồng mà bán thân?”
Mộc Mộc bị hắn nhạo báng, hơn nữa câu “Vì năm vạn đồng mà bán thân” kia như đâm trúng tử huyệt, làm cho cô xấu hổ đến vô cùng.
“Không phải em có ý ngày…” Cô nhịn xuống sự tủi hờn trong ngực, ấp úng mở miệng. “Em chỉ không rõ, vì sao anh đối với em tốt như vậy?”
“Cô cho rằng tôi giúp cô vào học viện âm nhạc là tôi đối tốt với cô?” Trác Siêu Việt cười lạnh, còn nghiêm túc suy nghĩ, “Được rồi, cho dù tôi đối tốt với cô, đó cũng là vì tôi thương hại cô. Cô là cô gái đáng thương nhất tôi từng thấy, mất giọng, còn trẻ đã bán mình cứu mẹ, mười bảy tuổi bị cha nuôi cường bạo, giết người, vào tù, bốn năm sau ra còn nhận sai người, phụ lòng một người đàn ông thật tình với mình…”
Không chịu nổi những chuyện cũ bị khơi dậy, những câu nói chói tai của Trác Siêu Việt vang lên, Mộc Mộc ấn ngực, thở hổn hển.
“Cho dù chúng ta không quen biết nhau tôi cũng sẽ giúp cô, huống chi tôi lại là người đàn ông đầu tiên của cô, làm cho cô chút gì đó, cũng là…” Giọng nói vô tình của hắn đã giẫm nát lên lòng tự trọng của Mộc Mộc.
“Là em đáng thương!” Sự quật cường trong cô trỗi dậy, Mộc Mộc ngắt lời hắn, dùng hết sức lực hét lên. “Là em ngu xuẩn đáng cười! Không cần anh phải thương hại! Trác Siêu Việt, hay thu lại lòng thương hại này của anh đi! Em không cần! Cho dù là em sa đoạn đến mức bán mình, cũng không cần anh phải thương hại!”
Hét xong rồi, Mộc Mộc không đợi hắn nói chuyện, chạy vào con đường nhỏ.
Cô cứ thế chạy về phía trước, cảnh vật lùi dần về phía sau, cô không phân biệt được phương hướng, cũng không biết sẽ đi đâu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ không bao giờ muốn gặp lại nụ cười châm biếm của Trác Siêu Việt.
Cô nghĩ đến cảnh tù ngục khốn cùng đã mài cho mình những góc sắc nhọn, cô nghĩ điều gì mình cũng có thể nhẫn nhịn cho qua, thì ra không phải, Trác Siêu Việt còn có thể kích phát một chút kiêu ngạo cuối cùng trong cô.
Cô bỗng nhiên hận hắn, hận hắn phá hủy hình bóng tốt đẹp cuối cùng trong lòng mình.
Giống như cô thích một quyển sách, mỗi ngày cầm đọc, ngẫu nhiên có một ngày mở ra, phát hiện bên trong có người xé rách, hoàn toàn biến dạng.
Cô tức giận, cô phẫn nộ, cô hận hắn, thậm chỉ hối hận vì đã gặp hắn!
Cô sẽ không biết được, Trác Siêu Việt cố ý làm cô tổn thương, bởi về sau hắn muốn cô không còn dũng khí hỏi lại, “Tại sao anh lại tốt với em như vậy?”, “Vì sao anh học khẩu ngữ?” Câu trả lời như vậy, là hắn muốn cô nhớ kĩ, “Trác Siêu Việt” thực sự cũng không hề hoàn mỹ như cô tưởng tượng, căn bản hắn không đáng để cô tôn thờ.
Nếu nhất định không thể cùng nhau, vậy cũng đừng để lại cho nhau những ký ức đẹp làm gì.
Chạy hơn mười phút, Mộc Mộc đã mệt, đổi thành đi, sau đó ngay cả đi cũng không còn đủ sức, cô tựa người bên cây đại thụ, cố gắng thở, cổ họng khô rát.
Một chai nước xuất hiện trong tầm mắt cô, cô thở phì phò, giương mắt, nhìn thấy Trác Siêu Việt mặt không hồng hơi không suyễn, cười đến thoải mái.
“Chạy mệt rồi thì nghỉ một lúc, uống chút nước, có sức lại chạy tiếp.”
Cô nghiến răng, vỗ ngực nghẹn không ra câu.
“Cô không cần lo lắng, tôi cũng không thấy phiền. Mấy bước chân này với tôi mà nói tính là cái gì.”
“Anh!” Mộc Mộc mắng hắn, nhưng không đủ hơi, chỉ có thể giậm chân một cái, sau đó tay chẹt bên hông, mặc kệ bụng đau đi về phía trước.
Trác Siêu Việt đuổi theo, nhìn quang cảnh chung quanh, chỉ chỉ phía trước không xa. “Bên kia có nhà hàng lẩu rất ngon, thịt dê núi loại tốt nhất, thịt trâu cũng rất tươi, còn có rượu sữa Mông Cổ, nếu tý nữa chạy đến đó có thể vào nếm thử.”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô đứng lại, trợn mắt nhìn hắn.
“Tôi muốn xin lỗi cô.” Hắn thay vào bộ dạng thành khẩn, “Những lời tôi mới nói có thể có chút… tổn thương lòng tự trọng của cô, tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi!”
Có thể? Có chút? Lòng tự trọng của cô đã vỡ thành trăm mảnh rồi.
Cô quay mặt, hạ quyết tâm không tha thứ cho hắn.
“Nếu không tôi sẽ nói thế này: Tôi đối tốt với cô là vì tôi thấy cô tuổi trẻ xinh đẹp, tài hoa hơn người, chịu đủ đắng cay, nhận hết đau khổ, cho nên muốn giúp cô…” Trác Siêu Việt hắng giọng, nghiêm trang mở miệng: “Là một quân nhân, dù đã xuất ngũ, tôi cũng chưa bao giờ quên những điều Đảng và Tổ Quốc đã dạy, phục vụ nhân dân, làm điều thiện, tránh điều ác… Tôi nói như vậy, có phải trong lòng cô sẽ dễ chịu một chút.”
Mộc Mộc sửng sốt, phát hiện cô càng ngày càng không biết hắn, hắn hay là hắn khi thay đổi nụ cười, người nào là thật, người nào là giả.
Thấy tức giận trên mặt cô tiêu đi không ít, Trác Siêu Việt lại đổi giọng giễu cợt: “Cô đàn dương cầm hay như vậy, sau khi học hệ chuyên nghiệp ở nhạc viện, nói không chừng về sau có thể trở thành một nhà soạn nhạc… Chờ đến khi cô thành công, cũng đừng quên báo đáp tôi.”
Lúc này, Mộc Mộc thực sự bị hắn làm cho á khẩu không nói nên lời. Đánh hắn mắng hắn cũng không được, vì thế cô oán hận giật lấy chai nước khoáng trong tay hắn, uống một hơi hết nửa bình, cổ họng đã thoải mái hơn, ngực cũng thư thả rất nhiều.
“Còn tức giận không?” Hắn cười hỏi, “Tôi mời cô ăn lẩu, hạ nhiệt, thế nào?”
Lẩu? Ây, cô đã lâu chưa ăn.
Mộc Mộc đang suy nghĩ xem ăn lẩu có thể hạ hỏa hay không, một chiếc xe con giản dị đi ngang qua làm cô chú ý, cô kinh ngạc nhìn cửa kính xe vài giây, đột nhiên đuổi theo, không để ý đến nguy hiểm phía trước.
Trác Siêu Việt đuổi theo ôm lấy cô, “Này, cô muốn chết sao?”
Cô liều mạng đẩy hắn ra, tiếp tục đuổi theo chiếc xe kia.
Xe dừng lại ở ven đường, một chàng trai trẻ tư thái nhã nhặn bước xuống, kinh ngạc nhìn cô.
“Mộc Mộc?”
Bảy năm không gặp, anh cao hơn, gầy đi, cũng góc cạnh hơn nhiều, nhưng cô chỉ cần nhìn thoáng một cái cũng nhận ra, chàng thiếu niên trước đây thường ngồi bên cạnh đàn dương cầm quấy rối cô – Tô Nghiêu.
Cô chạy tới, bổ nhào vào lòng anh, hô lên không tiếng động, “Đường ca…”
Tô Nghiêu là con trai duy nhất, niềm kiêu hãnh lớn nhất của bác cả cô. Bảy năm trước, bác cả vay tiền đưa anh ấy đi du học, sau đó cô chưa hề gặp lại. Cô nghĩ anh còn ở nước ngoài, chưa trở về.
Tô Nghiêu đỡ lấy cô, nhìn từ trên xuống dưới, “Mộc Mộc, em ra tù khi nào?”
Trác Siêu Việt đứng ngay tại chỗ, nhíu mày nhìn cảnh này.
“Em ra tù đã nửa năm…” Cô hé miệng, phát hiện ra những lời mình nói anh nghe không hiểu, vội vã cúi đầu tìm di động.
Lúc này, trên xe bước xuống hai người, đúng là bác cả và bác gái.
Nhiều năm không gặp, bác cả tóc đã hoa râm, người cũng gầy đi nhiều, sắc mặt vàng vọt yếu ớt. Bác gái cũng già đi, khóe mắt đầy nếp nhăn.
“Bác cả…” Cô gọi không tiếng động, hốc mắt cay cay. Cô còn nhớ rõ một buổi tối mấy năm trước đây, ba đưa cô đi nhà bác cả chúc tết, bác cả và bác gái vô cùng vui mừng, đặc biệt làm món sườn kho tàu cô thích ăn nhất, bác cả còn gắp vào bát cô, nhắc nhở: “Con gái phải ăn nhiều một chút, bụ bẫm mới đáng yêu.”
Chỉ bốn năm mà thôi, vậy mà dường như xa xôi như kiếp trước.
Gió chợt thổi, bão cát cuộn lên, mắt cô ram ráp khó chịu.
Cô không kịp dụi, bác cả đã đi đến, đẩy cô ra, quay đầu nói với con mình: “Đi, chúng ta không biết loại súc sinh lang tâm cẩu phế này…”
“Ba!” Tô Nghiêu đứng bất động, “Mộc Mộc, cô ấy đã ngồi tù rồi… ba tha thứ cho cô ấy đi.”
Chung quanh có người đi qua, tưởng rằng đánh nhau, chạy lại góp vui.
“Tha thứ? Chú anh nuôi nó bảy năm, coi nó như con gái ruột, cuối cùng lại chết ở trong tay nó. Ngồi bốn năm tù là xong?” Ông ta khàn giọng gào lên, nắm lấy áo con, kéo mạnh về xe. “Tôi nói cho anh biết, cho dù nó phơi xác ở đầu đường cũng không hết tội, tôi không cho phép anh nhớ tới nó.”
“Hôm nay tại sao xui xẻo như vậy, vừa ra cửa đã gặp sát tinh.” Bác gái cũng tỏ vẻ ghét bỏ, nhổ nước bọt vào ống quần Mộc Mộc. “Quên đi, quên đi, lên xe nào, chúng ta cứ coi như nó đã chết.”
Tô Nghiêu khó xử nhìn mặt cha mình tức giận, thở dài, mở cửa lên xe.
Mộc Mộc không tiếp tục đuổi theo, yên lặng lấy khăn tay trong túi, quay người ngồi xuống, từng chút từng chút lau nước miếng dưới ống quần, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống mặt đất.
Người chung quanh chỉ trỏ, nói: “Thật không ngờ, con bé này nhìn hiền lành ngoan ngoan, lại độc ác như vậy sao?”
Có người phụ nữ nói: “Tri nhân, tri diện, bất tri tâm.”
“Aiz!”
“Cút!” Giọng nói lạnh như băng của Trác Siêu Việt chắn đứng lại sự chỉ trỏ của mọi người.
Đám đông bị sự tức giận của hắn làm sợ hãi, che miệng nói nhỏ tản ra.
“Những lời ông ta nói là thật?” Trác Siêu Việt hỏi cô.
Mộc Mộc sớm đã quen bị người khác chất vấn như vậy, không phản bác, cũng không giải thích, chỉ cúi đầu lau nước bọt. Nước bọt lau xong, còn một chấm thâm ô uế lưu lại trên quần, lau thế nào cũng không xong, như vết bẩn trong cuộc đời cô, rửa thế nào cũng không sạch.
“Cha nuôi cô đã nuôi cô mười bảy năm?” Trác Siêu Việt lại hỏi.
Cô gật gật đầu, nghĩ rằng hắn cũng sẽ giống mọi người khinh thường mình, mắng mình vô tình vô nghĩa, nhưng hắn không.
Hắn ngồi xuống trước mặt cô, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn hai hàng lệ đang tuôi rơi, “Lúc cô gặp tôi, ông ta đã chết?”
Mộc Mộc không rõ vì sao hắn hỏi vấn đề này, nghi ngờ ngẩng mặt, chỉ thấy ánh mắt hắn sắc bén dọa người, cô không khỏi rùng mình một cái.
Sắc mặt Trác Siêu Việt đột nhiên trầm xuống, giữ lấy cánh tay cô, đem cô kéo lên.
“Tô Mộc Mộc, cô giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc tại sao lại thế này!”
Cô muốn tránh, nhưng càng giãy dụa, tay hắn càng mạnh, dường như muốn bóp cho xương cô nát vụn. “Anh muốn em giải thích cái gì?”
“Người không phải cô giết, có phải không?”
Một câu, cả người Mộc Mộc cứng lại giống như bị điểm huyệt.
Từ khi đi vào sở cảnh sát tự thú, cô biết về sau sẽ phải thừa nhận những ánh mắt thế nào, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, đối mặt với sự chất vấn chỉ trích của mọi người, cô cam nguyện yên lặng thừa nhận.
Hôm nay, Trác Siêu Việt hỏi những lời này, giọng hắn lại kiên định như vậy, giống như làm cho đê vỡ, baot ủi thân áp lực đã lâu tất cả đều cứ thế tuôn ra, rốt cuộc không che giấu được.
Nước mắt rơi xuống như mưa rào, nhưng Mộc Mộc vẫn cắn răng, thà chết chứ không chịu khuất phục, “Là em giết!”
Trác Siêu Việt giữ lấy bả vai cô, để cho cô không thể trốn tránh được ánh mắt xuyên thấu tâm can mình. “Cô nói cho tôi lý do giết ông ta!”
Mộc Mộc vừa muốn mở miệng.
Trác Siêu Việt trầm giọng ngăn lại: “Đừng nói với tôi ông ta cường bạo cô!”
Rốt cuộc cô một chữ cũng không nói nên lời.