Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 54


Đọc truyện Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa) – Chương 54

Chiếc kim đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ khuya, mùi xạ hương thanh nhẹ làm cho người ta buồn ngủ, Trác Siêu Việt vừa định chợp mắt một lúc, tiếng chuông tin nhắn điện thoại đột nhiên vang lên, hắn mở máy.

“Em chỉ sợ đứa con mình sinh ra không biết ba nó là ai.”

Đọc xong tin nhắn này, Trác Siêu Việt lập tức ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.

“Lại trúng gió gì vậy?” Lục thiếu tỏ vẻ mặt khó hiểu.

“Về khách sạn.” Động tác Trác Siêu Việt mặc quần áo càng thêm nhanh nhẹn.

“Vẫn không bỏ qua được cô ta?”

“Tôi nói muốn về ngủ, cậu tin không?” Nghe ra đúng thật làm cho người ta khó mà tin được, nhưng quả thật hắn muốn về ngủ.

“Tin! Cậu trở về ngủ với cô ta.”

Chủ ý nghe không tồi, nhớ tới hơi ấm trong trí nhớ, động tác mặc quần áo của hắn càng nhanh hơn.

Lại một lần nữa cài cúc áo sơ mi, khoác thêm áo khoác, “Ngày mai tôi sẽ gặp cậu.”

“Tình cảm là một ván cờ ngang sức, ai nhượng bộ trước sẽ thua rất thảm bại.” Lục thiếu chậm rì rì nhắc nhở.

Ai nhượng bộ một lần, sẽ thua rất thảm bại?

Như vậy ngay từ đầu hắn đã thua, thua từ một đêm mưa bốn năm trước, hắn quay đầu xe lại tìm cô, thua từ buổi sáng khi thấy cô mặc quần áo rời đi, kìm lòng không được nắm lấy tay, giữ cô lại… Hắn đã thua rất thảm bại rồi.

“Cảm giác thất bại, rất tuyệt! Có cơ hội câu cũng thử xem!” Kéo xong áo khoác, Trác Siêu Việt ra khỏi hội quán.

Ra ngoài đường, gió lạnh ùa tới, mái tóc hơi ẩm dán lên trán, khí lạnh xộc vào từ đầu đến chân, nhưng nhìn đến biển hiệu khách sạn XX sáng trưng xa xa, ngực hắn lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Xe một đường bão táp, đứng trước tòa khách sạn sừng sững, Trác Siêu Việt xuống xe, do dự nhìn lên ngọn đèn tỏa ra từ những khung cửa sổ, trong đó, có một căn phòng thuộc về hắn.


Trễ như vậy còn chưa ngủ, nhất định cô đang đợi.

Cầm điện thoại, điều chỉnh lại cảm xúc, hắn mới đi lên lầu.

Lấy thẻ mở cửa phòng, một khuôn mặt lo lắng xuất hiện trước mắt, hắn thấy Mộc Mộc còn ngồi trên sô pha, dáng nằm dường như vẫn giống lúc hắn rời đi, tầm mắt dán ở màn hình di động trong tay, cái không giống là trên mặt cô có vệt nước mắt, trên người khoác một chiếc áo bông của khác sạn, che khuất những dải dấu hôn dài trên da thịt.

Thấy hắn vào cửa, cô vội vàng lau nước mắt, cố tỏ ra một bộ mặt tươi cười so với khóc còn khó nhìn hơn.

Tim Trác Siêu Việt đột nhiên nhói đau, cố gắng vài lần mới dằn xuống được ý muốn đem cô ôm vào ngực.

Hắn vội vàng đi vào phòng ngủ, từ ngăn kéo bên giường lấy ra chiếc hộp hình chữ nhật đã sớm chuẩn bị, đặt trên bàn trà, “Của em!”

Để chọn một món quà cô thích, hắn đã rất tốn công suy nghĩ, nhưng kết quả không có được sự mừng rỡ của cô như hắn dự tính, thất bại làm cho tâm trạng hắn xuống dốc, câu “Sinh nhật vui vẻ!” kia hoàn hoàn là nói ra cho có lệ, nhẹ không có một chút cảm xúc.

Nhưng lực sát thương của bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ!” mà hắn xem nhẹ này quả không bình thường, Mộc Mộc sửng sốt một giây, sau đó cúi đầu xuống xem ngày trên di động, có thể thấy được cô đã hoàn toàn quên ngày sinh nhật của mình.

Một cô gái phải không biết cách yêu thương bản thân mình đến cỡ nào, mới có thể quên sạch bách ngày sinh nhật của mình như thế.

“Tôi cũng không biết em thích gì, tùy ý chọn, nếu em không thích có thể ném thẳng ra ngoài cửa sổ.”

Cô chăm chú lật lớp gấm mỏng phủ bên trên.

Một đóa hoa hồng kết bằng những sợi bạc, ở ngưới ánh đèn, hoa hồng lấp lánh như còn vương bọt nước, kiều diễm kiêu sa.

Ngạc nhiên, vui mừng, mặt cô tái nhợt.

“Siêu Việt…” Cô đứng lên, vòng qua bàn trà tiến đến gần hắn.

Hắn nhẫn nại chờ cô tìm từ, nhưng cô cái gì cũng không nói, đột nhiên bổ nhào vào lòng, dang hai tay ôm lấy hắn.


Lời nói ra miệng có thể là nói dối, nhưng có những thứ ngôn ngữ cử chỉ chẳng thể nào nói dối được, vòng tay này nói cho hắn biết, cô cần hắn, khát vọng hắn.

Kim đồng hồ chỉ hai giờ, trên bầu trời ảm đạm đột nhiên nở rộ những đám pháo hoa lộng lẫy.

Hắn vỗ vỗ vai cô, chỉ ngoài cửa sổ. Ở tòa lầu cao nhất thành phố X này, những bông pháo hoa sao mà gần gũi, dường như chỉ cần đưa tay là với được.

Cô đi đến bên cửa sổ, ánh lửa sáng ngời chiếu trong đêm đen, cũng soi tỏ nụ cười đọng trên môi cô.

Một giây đó, hắn hiểu được vì sao Chu U Vương đốt lửa lừa chư hầu chỉ vì nụ cười giai nhân, bởi yêu một người, người ấy vui vẻ, bản thân còn vui vẻ hơn cả người đó.

Tình yêu là thứ làm cho người ta đoán không được, hiểu không thấu, một giờ trước, nó còn làm bạn tức giận đến nỗi muốn hủy diệt cả thế giới, một giờ sau nó lại làm bạn giật mình thấy thế giới này đẹp biết bao nhiêu, nơi đen tối nhất cũng nhuốm màu kì diệu.

Có lẽ cảm giác không thể nắm bắt này mới có thể làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

“Đêm hôm khuya khoắt tự dưng đốt pháo hoa, rỗi hơi.” Hắn thấp giọng nói.

Cô nghi ngờ nhìn hắn, Trác Siêu Việt sờ sờ mũi, tránh ánh mắt truy vấn của cô, “Khuya rồi, đi ngủ.”

“Không phải là anh chứ?”

“Phì, tôi không rỗi hơi như vậy đâu!” Hắn mệt mỏi ngáp dài, đi về phòng ngủ.

“Siêu Việt… Quà sinh nhật, cảm ơn anh.”

“Nếu muốn cảm ơn, vậy thực tế chút đi.” Hắn vòng trở về, cúi người ôm lấy cô, “Ngủ với anh.”

**********


Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở, Mộc Mộc lại không thể nào ngủ được, da thịt chạm nhau, sự va chạm này lan tràn từ cơ thể xâm nhập đến từng lỗ chân lông trên da thịt…

Cô khẽ thở dài, người đàn ông này tư thế ngủ vẫn cường ngạnh như vậy, tay khoát lên ngực cô, chân cũng gác lên đùi cô, làm cho cô không có đường nào trốn được.

“Còn chưa ngủ?” Bên tai truyền đến hơi thở nóng bỏng của hắn.

“Ừm, không ngủ được.” Cô bất an điều chỉnh lại tư thế, cơ thể vẫn trong sự giam cầm của hắn, không thoát ra được.

“Ngủ không được? Vậy chúng ta làm chuyện khác đi…”

“Hả?” Cả người cô trên dưới không một chỗ không đau, tiếp tục một lần nữa, chắc chắn cô sẽ ngất xỉu trên giường, “Em…”

Trác Siêu Việt mở đèn ngủ đầu giường, nhìn thoáng qua sự khủng hoảng trên mặt cô, cười cười tiếp tục, “…Chúng ta tăng cường hiểu biết lẫn nhau, thế nào?”

“Tăng cường hiểu biết?”

“Chúng ta thay phiên nhau hỏi, người kia phải trả lời, hơn nữa phải nói thật.”

Lòng Mộc Mộc khẽ run lên. Quen biết lâu như vậy, giữa bọn họ xảy ra rất nhiều việc, nhưng chưa bao giờ thực sự thoải mái nói chuyện một lần.

Cái chính là, trong cô vẫn có chút cố kị, sợ hắn hỏi phải vấn đề mình không thể trả lời. “Có thể không hỏi chuyện giữa chúng ta hay không?”

“Được, không đề cập đến quan hệ của chúng ta.” Hắn hơi ngồi dậy, tựa đầu vào thành giường. “Nếu không muốn trả lời… Có thể chọn cách làm một việc người kia yêu cầu, bất luận là yêu cầu gì.”

Mộc Mộc bọc chăn ngồi dậy, không sợ chết gật đầu, “Được!”

“Lady first.”

Rõ ràng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, bây giờ đột nhiên được nhường hỏi trước, cô lại không biết hỏi thế nào. Nhìn trần nhà suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cô nghĩ ra, “Quan hệ giữa anh với Chu Tịch là thế nào?”

“Thật chẳng có sáng kiến nào khác?” Mặt Trác Siêu Việt bất mãn, còn kiên định trả lời cô, “Quan hệ giám đốc và nhân viên, không hơn.”

“Thật?”

“Ờ, không lên giường, một lần cũng không!” Thấy cô không tin, hắn mới tiếp tục giải thích: Là một giám đốc, hắn rất thích sự kiên trì quyết đạt được mục tiêu của Chu Tịch, thậm chí cô ấy sẵn sàng trả giá bất cứ thứ gì để thành công, chính vì vậy mỗi lần đi công tác hắn đều mang theo Chu Tịch bên người, để cô ta giúp hắn chu toàn các mối quan hệ. Nhưng là một người đàn ông, Chu Tịch tuyệt đối không phải là mẫu của hắn, cô ta quá tham vọng, hắn không có cách nào biết được cô ta yêu bản thân mình, hay yêu những thứ mà mình có.


Mộc Mộc bỗng nhiên cảm thấy làm người như Trác Siêu Việt cũng có lúc bi ai. Người đàn ông, một khi trên người có nhiều giá trị phụ gia, cũng khó mà biết được tình yêu thực sự là gì.

“Anh nói xem em thích anh có phải là thích những thứ mà anh có không?” Cô không nhịn được, cất lời hỏi.

“Em phạm quy.” Hắn nói, “Vấn đề này đề cập đến quan hệ giữa hai chúng ta.”

“Xin lỗi, em quên mất, đến lượt anh hỏi.

Trác Siêu Việt thoáng suy tư vài giây. “Em đã từng nghĩ sau này muốn làm công việc gì chưa?”

Nhắc tới công việc, Mộc Mộc lập tức hào hứng, bọc chăn xích đến gần hắn. “Em muốn làm một giáo viên dạy nhạc, giúp người khác học đàn dương cầm. Em muốn cho càng nhiều người biết đánh đàn, hiểu được đàn dương cầm không chỉ là môn nghệ thuật quý tộc, mà bất kì ai cũng có thể học, cũng có thể thưởng thức.”

Nói xong, mặt cô lại ảm đạm xuống, “Aiz, chắc trường học có đồng ý một giáo viên đã từng ngồi tù, phụ huynh học sinh cũng sẽ không đồng ý.”

“Nếu không, miễn cưỡng chấp nhận anh, cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng được làm giáo viên dạy đàn của em.”

“Anh?” Hình ảnh lần trước cô dạy hắn đàn dương cầm còn rành rành trước mắt, bọn họ sóng vai ngồi trước đàn dương cầm, cô cầm tay hắn, hắn nhìn chằm chằm môi cô, nghĩ đến đây, cô nhất quyết từ chối, “Vẫn là thôi đi.”

“Không phải em nói bất kì ai cũng có thể học, cũng có thể thưởng thức?”

“Em…” Đúng là cô tự lấy đá đập chân mình.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy, ngày mai em bắt đầu dạy anh đàn khúc: gió thổi kí ức thành những đóa hoa.” Không cho cô cơ hội từ chối, hắn thay đổi đề tài. “Bây giờ, đến lượt em hỏi.”

Lúc này, Mộc Mộc quyết định hỏi một vấn đề có chiều sâu, “Ừm, nói một chút về mối tình đầu của anh đi, cô ấy là người thế nào, chấm dứt ra sao?”

Trác Siêu Việt cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, kết quả hỏi lại một câu: “Thế nào gọi là mối tình đầu? Cô gái cùng lên giường lần đầu tiên?”

“Không phải, là cô gái làm anh động lòng lần đầu tiên.”

“Em lại phạm quy!”

Hơi kinh ngạc, khóe miệng Mộc Mộc lặng lẽ cong lên, “Em là cô gái đầu tiên khiến anh động lòng sao?”

“Em có thể hỏi câu kế tiếp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.