Đọc truyện Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em – Chương 17: Dãy núi Altun
Chu Kình nhanh chóng xuống xe đuổi theo.
Trong bãi đậu xe, Chu Kình chờ trên xe là để để lại cho hai người không gian, đến tòa nhà cấp cứu hiển nhiên không còn cần nữa.
Nhậm Tây An có nhiều fan cuồng trước khi giải nghệ.
Khả năng anh bị nhận ra thì càng không cần phải nói.
Nơi công cộng người qua kẻ lại như bệnh viện, Chu Kình cảm thấy cũng không
thích hợp cho Nhậm Tây An dẫn một cô gái trẻ tùy ý đi lại.
Những ánh mắt tò mò nghiên cứu và những lời bình luận xì xào bàn tán đó, Nhậm Tây An sẽ không thích.
Chu Kình cũng hơi phản cảm với việc này.
Nhưng lòng tò mò của người đời lại là chuyện thường tình, chẳng có gì sai trái cả.
Đến trước mặt Nhậm Tây An, Chu Kình chủ động thăm dò: “Hay em đi nhé? Anh… anh chờ ở bên ngoài?”
Nhậm Tây An không tỏ thái độ ngay lập tức.
Anh nghe vậy thì khựng bước, dưới quầng sáng lờ mờ, sống lưng thẳng tắp từ đầu đến cuối.
Sau đó anh hơi nghiêng người, trong mắt Trình Lê, khuôn mặt ngược sáng có phần mơ hồ.
Trong cái nhìn thẳng của anh, Trình Lê lựa chọn thay anh, nói với Chu Kình: “Làm phiền anh rồi.”
Nhậm Tây An đứng tại chỗ nhìn Chu Kình và Trình Lê từng bước một đi xa, bóng người trước mắt biến mất rất nhanh, trong giây lát chỉ còn lại gió đông lạnh buốt thấu xương.
Gió có tàn phá mạnh hơn nữa thì cũng không đồng thời tồn tại cùng anh.
Một mình đứng tại chỗ nhìn biển người hoặc nắm tay nhau hoặc sánh vai qua
lại này, Nhậm Tây An ngẩn ngơ trong nháy mắt, quên mất tại sao trước đó
anh cương quyết ngăn người phụ nữ đó lại.
Không gặp lại nữa là anh nói.
Không bỏ mặc rời khỏi là anh làm.
Loại tự mâu thuẫn thế này rất vô nghĩa.
Anh khẽ cười tự giễu, trở lại xe, hạ cửa sổ xe xuống, châm điếu thuốc.
Mấy năm qua, leo qua ngọn núi cao hơn nữa, chinh phục đối thủ ngang tài
ngang sức hơn nữa, thì dường như cũng không thể giúp anh xử lý những
chuyện bất ngờ không kịp đề phòng trong cuộc sống này ung dung hơn một
chút.
Làm một con người… có đôi khi thật đúng là cực kì vô dụng.
**
Ánh sáng trắng đục, bức tường trắng, tiếng ồn thỉnh thoảng len vào tai.
Trong thoáng chốc, hoàn cảnh đặc trưng của bệnh viện khiến cả người Trình Lê chán nản mất tinh thần.
Mãi cho đến khi hoàn thành từng bước rồi truyền dịch, Trình Lê cũng không nói gì thêm với Chu Kình.
Cô ngồi co ro trên dãy ghế ở hành lang bệnh viện, một bên là túi dịch truyền treo cao.
Chu Kình đứng một hồi, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.
Anh ta nhắn tin cho Nhậm Tây An, nói rõ tình hình.
Trình Lê nói: “Anh về đi, cảm ơn anh.”
Chu Kình mím môi, nhìn cô: “Tôi và anh Nhậm không rảnh lắm đâu.”
Lưng Trình Lê hơi cứng, cô nhìn thẳng anh ta, nhắc lại: “Tôi biết, cảm ơn anh.”
Chu Kình khì khì một tiếng: “Nếu có hiểu lầm gì thì cô cứ nói rõ với anh Nhậm, giằng co không giải quyết vấn đề đâu.”
Trình Lê giơ cánh tay trái còn tự do lên, khép ngón tay xoa ấn đường: “Tôi cũng từng này tuổi rồi, không hiểu việc này sao?”
Chu Kình: “…”
Trình Lê lại nói: “Con người tôi ghét hiểu lầm, nên sẽ không tùy tiện gây ra
hiểu lầm. Chuyện mà dăm ba câu có thể nói rõ lại cứ khăng khăng không
nói, tôi càng không làm, vẫn chưa vớ vẩn đến mức đó đâu.”
Chu Kình phụ họa: “Câu này ngược lại rất hiểu biết.”
Trình Lê khoác tay trái lên cánh tay phải, cảm giác tay chạm vào lạnh buốt.
Cô nói cho Chu Kình biết: “Không tính là ngu mà thôi. Chuyện lãng phí thời gian thì ai cũng có lỗi cả. Trẻ mãi không già mới lượn vòng nổi.”
Lại ngồi thêm một lúc, lượng dịch trong túi giảm một chút.
Trình Lê giục lần nữa: “Về đi, tôi là người trưởng thành rồi. Cảm ơn các anh.”
Tin nhắn gửi cho Nhậm Tây An chưa có hồi âm.
Chu Kình không đi ngay, mà giống như tiết lộ cho Trình Lê: “Tối nay anh Nhậm sẽ rời khỏi Bắc Kinh.”
Anh ta cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Chuyến bay ba tiếng sau.”
Trình Lê nhíu chặt mày, thân thể ngồi co ro trong nháy mắt thẳng dậy: “Aizz… Đi vội thật.”
Chu Kình tiếp tục tiết lộ tin tức: “Không chắc chắn khi nào về.”
Trình Lê ồ một tiếng.
Chu Kình khó hiểu: “Cô không hỏi đi đâu à?”
Trình Lê nhìn anh ta: “Chờ anh nói hết.”
Chu Kình cười, anh ta không muốn xen vào chuyện của người khác như vậy.
Nhưng anh ta đi theo Nhậm Tây An lâu như thế, hành động tối nay và trước đó
của Nhậm Tây An khiến anh ta muốn nhiều chuyện vào lúc này.
Giọng điệu chắc chắn này của Trình Lê lại khiến anh ta cảm thấy hơi thất bại.
Nhưng Chu Kình cũng không bủn xỉn, nói tiếp: “Đích đến là dãy núi Altun. Anh
Nhậm có một người bạn làm leo núi, cái người mà hôm cô leo xong cũng có
mặt đấy. Biết cừu hoang Himalaya không? Cao thủ leo núi siêu cấp. Một
phần lý do là cái này, khu bảo tồn tự nhiên ở đó có cừu hoang Himalaya,
đương nhiên đi không chắc là thấy được.”
Trình Lê hỏi đến cùng: “Còn gì nữa không?”
Chu Kình trả lời: “Làm giấy thông hành cần một khoảng thời gian nhất định,
nhóm anh Nhậm chắc sẽ đi loanh quanh chỗ khác trước. Phía nam thành phố
có câu lạc bộ mấy ngày nữa sẽ tổ chức đội thám hiểm vào khu không người, có người hướng dẫn chuyên nghiệp và tiếp tế hậu cần. Đội trưởng cũng là bạn của anh Nhậm, đến lúc đó anh Nhậm sẽ tụ tập với họ. Nếu bây giờ cô
xin tham gia có lẽ vẫn còn kịp. Nếu cô đã cảm thấy lãng phí thời gian
không tốt, vậy thì hãy rèn sắt khi còn nóng. Nói nhảm thì tôi dong dài
mấy chuyện này. Bây giờ tôi phải đưa anh Nhậm đến sân bay, đi thật đây.
Tối nay e rằng cô không có cơ hội nói tạm biệt với anh Nhậm rồi.”
Chu Kình dứt lời đứng lên nhấc chân đi ngay, chẳng mấy chốc đã để lại bóng lưng cho Trình Lê.
Nhận được nhiều tin tức như vậy, Trình Lê gọi với theo: “Cảm ơn anh.”
Bóng lưng Chu Kình giơ cao cánh tay, vẫy vẫy.
***
Nghỉ dưỡng sức một đêm, ngày làm việc đi làm tám giờ sáng tan làm năm giờ chiều đã đến.
Trình Lê vội vào cung thật sớm.
Thầy Ngụy Trường Sinh đẩy xe đạp, đang vừa đi vừa thét.
Trình Lê đi theo sau ông, tính nhẩm xác suất xin nghỉ đông thành công có thể có bao nhiêu, thời gian có thể bao lâu.
Vào phòng làm việc, đối diện cửa là một chiếc ghế thời Tiền Thanh.
Bốn chân gãy hai cái, có mấy miếng nha bản cũng bị biến dạng.
Trình Lê lại gần bên cạnh Ngụy Trường Sinh.
Ngụy Trường Sinh thay đồ làm việc của ông xong rồi đẩy đẩy chiếc kính trên
sống mũi, dặn dò: “Chuẩn bị một chút đi, buổi sáng giã keo với mấy người lao động bên cạnh, có việc bận.”
Keo bong bóng cá
dùng trong công nghệ phục chế truyền thống khác với chất kết dính hiện
đại, đối với việc phục chế văn vật mà nói càng có ích hơn.
Không đủ vật liệu có sẵn, một vòng chế tạo mới sắp bắt đầu.
Khi làm keo bong bóng cá tốn thời gian và tốn sức lực, phải ngâm nở bong
bóng cá mua về, sau đó đun nóng nó, còn phải bỏ nó vào đồ đựng bằng sắt
kiên nhẫn giã cho đến khi có dạng sền sệt.
Sau khi sàng lọc thứ sền sệt đó phơi khô rồi cắt thành miếng.
Bảo quản tiếp như vậy, khi lấy dùng lại thêm nước vào hầm.
Quá trình giã keo tốn thời gian nhất cũng phá hoại tính nhẫn nại của con người nhất, một ngày cũng không làm được một cân.
Trình Lê vừa định đi sang phòng bên cạnh xem tình hình, Trần Mặc bị cô bỏ lại ở chỗ thi đấu biểu diễn hôm nọ đẩy cửa vào.
**
Trần Mặc liếc nhìn Ngụy Trường Sinh, thấy Trình Lê đẩy cửa đi ra, không cản, sau đó cô ấy cũng theo sát ra ngoài.
Trình Lê biết phải chờ cô ấy.
Sau khi ra ngoài, Trần Mặc lấy thức ăn cho mèo trước Trình Lê một bước, kéo Trình Lê cách xa cửa phòng làm việc mấy bước.
Trần Mặc muốn hỏi quá nhiều chuyện, Trình Lê chờ cô ấy mở miệng.
Trần Mặc hạ thấp giọng: “Em rút lui rồi, tôi trò chuyện với em trai đó mấy câu.”
Trình Lê lời ít ý nhiều: “Là thật.”
Trần Mặc há miệng nửa ngày, vẫn cảm thấy khó mà tin được, gần hai mươi tiếng trôi qua, cô ấy cũng không thể tiêu hóa hết chuyện của Nhậm Tây An và
Trình Lê.
Cô ấy hỏi: “Năm ngoái khi chị Trần bên tổ
đồ sơn mài giới thiệu người cho em, em nói em có bạn trai rồi. Tôi hỏi
em, em nói không phải nói đùa. Nhưng tôi tưởng là lời từ chối.”
Trình Lê: “Không phải từ chối.”
Nhưng cũng không phải là ý mà Trần Mặc hiểu.
Trần Mặc: “Em nói anh ta ở rất xa em, hai người không tiện gặp mặt.”
Trình Lê nhìn cô ấy: “…”
Không dễ đáp lại, rất khó giải thích.
Cô chỉ nói sang chuyện khác nói cho Trần Mặc biết: “Tôi chuẩn bị xin nghỉ dài hạn, gộp hết thời gian có thể nghỉ lại.”
Trần Mặc cũng bị dẫn chạy theo, hỏi: “Làm gì thế?”
Trình Lê: “Không có gì cả, ngắm nhìn non sông tươi đẹp của tổ quốc thôi.”
Trần Mặc: “Nói nhảm nhí!”
Trình Lê cười yếu ớt: “Tìm một món đồ quan trọng đã đánh mất.”