Vương Xà

Chương 18: Diệt


Đọc truyện Vương Xà – Chương 18: Diệt

_ Huyết Xà à, tôi không có ý gì đâu, nhưng tôi nghĩ cậu cũng nên cẩn thận một chút. Cậu mà lăng nhăng là Bạch Xà nó cắt luôn đấy chứ chẳng đùa đâu. _ Hắc Xà nhìn bức ảnh rồi nhìn Huyết Xà mà phì cười khi tưởng tượng ra cái khung cảnh gì đó.

Hiểu được ý của Hắc Xà, Bạch Xà và Độc Xà cũng phải cười. Hắc Xà bình thường mà đã không đùa thì thôi nhưng một khi đã đùa đúng là bó tay không đỡ được thật. Bạch Xà cười, vui vẻ nói:

_ Haha…. Đúng là chỉ có anh hai hiểu em nhất!

Nghe Bạch Xà hùa theo Hắc Xà trêu mình, HUyết Xà khẽ nhíu mày. Huyết Xà ôm cô thì thầm vào tai Bạch Xà cái gì đó rồi khẽ nhếch môi cười. Nghe xong, Bạch Xà vừa tức lại vừa đỏ mặt lườm anh khiến cho Hắc Xà và Độc Xà không khỏi tò mò. Người con trai tên Huyết Xà này luôn làm cô không thể làm gì được dù tức giận anh cũng bị anh mạnh mẽ cưỡng chế hướng về anh khiến không thể giận được. Tình yêu của Huyết Xà là gì đó vừa độc chiếm lại mạnh mẽ bảo bọc khiến người ta mê luyến không thể rời. Rốt cục, Bạch Xà lại bị Huyết Xà ôm đi. Anh thấy để Bạch Xà cạnh Hắc Xà không phải là một ý kiến tốt, ngoài học hư ra thì chẳng được gì cả. Để lại ánh mắt cảnh cáo Huyết Xà cùng Bạch Xà mất hút trong hành lang…

Ngày hôm sau, sau mấy ngày sắp xếp lịch làm việc của các thành viên trong bang, Hắc Xà quyết định để cả bang nghỉ ngơi vài hôm để lấy sức bước vào cuộc chiến thực sự phía sau này. Và cũng chính vì thế, một buổi sáng đẹp trời, bốn người thong dong đi dạo trên bãi biển xanh mát của thành phố Đà Nẵng xinh tươi. Có lẽ, đã phải một thời gian rất dài rồi họ chưa bao giờ sống chậm lại, bước chậm một chút để ngắm nhìn phố phường đông đúc cả. Lúc nào cũng là vội vàng bước qua tất cả hay không cũng là ẩn giấu mình trong màn đêm; cuộc sống của một mafia chẳng bao giờ cho phép họ được sống chân chính với con người mình. Dù là người sống trong bóng đêm, dù là thế giới ban ngày cũng đầy thối nát nhưng khi chạm vào ánh mặt trời dịu dàng sau một mùa đông – ánh mặt trời lúc sáng sớm lại khiến cho lòng ta chợt ấm lại.

Bạch Xà tay trong tay với Huyết Xà đi dạo trên biển, hít hà lấy hương thơm tươi mát mang chút vị mằn mặn của biển khơi và nắng sớm. Có lẽ, đã lâu lắm rồi Bạch Xà mới chạm vào được với cái cảm giác bình yên đến nhường này. Nhìn qua Huyết Xà đứng bên cạnh mình từ ánh mắt đến cả con người đều là dịu dàng, ấm áp chứ không phải khí lạnh lẽo kia khiến cho cô tự hỏi rằng: Phải chăng cô cảm thấy ấm áp như vậy là do anh chăng?

_ Đừng nhìn, anh sẽ nghĩ rằng em đang mời gọi anh đấy _ Huyết Xà thấy Bạch Xà nhìn mình chăm chú, anh khẽ cười thì thầm vào tai cô. Cánh môi mỏng hôn lên má hồng hồng của cô.

_ Anh… _ Bạch Xà nghe vậy nghẹn họng, gương mặt đỏ bừng. Đôi má cô hồng lên chẳng kém gì mặt trời đang mọc từ mặt biển kia lên cả. Cô vừa tức lại ngượng ngùng nhìn anh.

Ngắm nhìn hai người trước mặt mình, hai người mà ta ngưỡng tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ có thể hòa hợp được với nhau mà giờ đây lại nhìn nhau chứa đựng là bầu trời yêu thương. Có lẽ, tình yêu chính là môt phép lạ như thế. Anh – Hắc Xà cảm thấy thực sự rất mãn nguyện. Anh đã từng ước, từng mong những ngày tháng như thế này nhưng cũng chưa bao giờ dám hy vọng vậy mà giờ đây nó đã trở thành sợ thật rồi. Tuy nhiên, sự thực này hạnh phúc quá làm anh cảm thấy lo sợ…

_ Anh! Hôm nay hãy thoải mái một hôm đi. Chuyện tiếp theo hãy để ngày mai rồi tính. _ Độc Xà như hiểu được nỗi lo ẩn giấu trong lòng Hắc Xà vậy. Bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay anh, nụ cười dịu dàng khiến Hắc Xà cảm thấy ấm lòng. Cô bây giờ đã chở lại với chính mình. Không phải là một cô gái thù hận đầy mình nữa mà là một cô gái yêu anh bằng tất cả tâm tư của mình.

Hắc Xà và Huyết Xà có thể dễ dàng phân biệt được Độc Xà và Bạch Xà có lẽ không chỉ bởi vì tình yêu. Bởi lẽ, khi hiểu họ rồi tiếp xúc với cả hai thì ta sẽ nhận ra rõ ràng một điều là cả hai chỉ giống về ngoại hình còn cử chỉ, tính cách và ánh mắt hoàn toàn khác nhau. Bạch Xà mang trong mình một dòng máu mạnh mẽ, kiên cường nhưng bên trong lại mềm yếu dễ suy sụp khi cô bị sốc bởi cái gì đó hay ai đó. Ánh mắt cô luôn lanh lợi, sáng rực, hoạt bát, long lanh như chứa đựng cả bầu trời những vì sao trong đó vậy. Còn Độc Xà lại là một cô gái dịu dàng, nữ tính luôn nhẹ nhàng nhưng khi cần thì cô lại mạnh mẽ vô cùng, kiên cường hơn cả Bạch Xà. Ánh mắt Độc Xà bởi vì bảy năm hận thù mà mất đi ít nhiều sự long lanh ngây thơ như của Bạch Xà nhưng nó lại trở thành đôi mắt tĩnh lặng khiến người ta an tâm về một nơi nào đó bình yên khi ở bên cô.

_ Chị hai, anh Phương mau lại đây! _ Bạch Xà ở phía xa vẫy tay gọi cả hai.

Giữa bãi biển cát trắng, nước xanh ngắt, bầu trời ruộm nắng vàng của thành phố Đã Nẵng có hai thiên thần đang vui đùa. Nắng dát vàng khắp nơi, chiếu sáng hình ảnh Bạch Xà đội chiếc mũ vành to mặc một bộ đồ đơn giản, chỉ là áo ba lỗ trắng cùng quần đùi xanh nhạt, đi dép lê thôi nhưng nụ cười lực rỡ kia khiến cho ánh nắng kia càng trở nên vàng hơn. Độc Xà chạy tới vui đùa cùng Bạch Xà, cô cũng đội một chiếc mũ to màu xanh nhạt, diện một chiếc váy dây đơn giản không họa tiết màu trắng tung bay trong gió đưa một làn gió nhẹ đến bên những người thân yêu của cô. Cả hai thiên thần này, họ đang vui đùa giữa những thứ gì đẹp đẽ nhất, tinh túy nhất mà tạo hóa ban cho thiên nhiên này đây… !

_ Long, tôi mong họ mãi cười như vậy _ Hắc Xà quay lại, nói với Huyết Xà đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

_ Không có gì là không thể! _ Huyết Xà nhìn hình ảnh kia, thản nhiên nói. Có lẽ, lần đầu tiên anh tin tưởng một cái gì đó.

Câu nói này tuy đơn giản nhưng thực chất lại chứa đựng một hàm ý. Đúng là chẳng có gì là không thể làm được nhưng để làm được không phải là dễ. Cả Hắc Xà và Huyết Xà đều rất rõ rằng để đạt được đến cái ngày “có thể” đó là thì phải đi qua một con đường dài thật dài với nhiều chông gái trước mắt. Hạnh phúc bình dị như khoảng thời gian này không dài nên cả hai đều lặng lẽ tận hưởng và khắc ghi. Bởi, tương lai sau này chẳng ai có thể đoán biết được.

_ Anh Phương, Long mau lại đây! _ Bạch Xà chạy tới, cô cùng chị gái mình hất nước vào cả hai.

Hai cô gái nụ cười rạng rỡ hòa cùng gió cùng nắng chạy tới kề bên, từng giọt nước long lanh mát rượt chạm vào thân hình cùng gương mặt của điển trai của cả hai. Và, trên bờ biển sóng vỗ rì rào, hai cặp đôi nói đùa vui vẻ mặc cho ông trời ghẹn tị cứ ngày một tỏa nắng chói hơn. Hình ảnh Hắc Xà bế bổng Độc Xà lên xoay tròn trên biển, Bạch Xà nhảy lên lưng trần rộng lớn của Huyết Xà đùa giỡn sẽ là một những hình ảnh không bao giờ có thể quên được. Nó đơn giản nhưng khắc khi mãi vào tim từng con người kia. Những tiếng cười kia giòn tan, trong trẻo mãi là tiếng cười đẹp nhất, hạnh phúc nhất mỗi khi ta nhớ lại. Ánh mắt trao nhau nồng nàn, nụ hôn chạm nhau ấm áp là trên bãi biển đầy nắng, gió và hương vị sẽ là hình ảnh mà mỗi khi ta nhớ lại lòng sẽ ngập tràn niềm hạnh phúc.

Tối, cả bốn người sau khi ăn uống no nê thì cùng nhau đi dạo. Tay nắm tay, họ tản bộ trên bờ biển mặc cho gió thổi tóc ai đó tung bay, mặc cho cát lùa dưới chân. Chỉ là những câu chuyện bông đùa, nhưng trêu ghẹo ngọt ngào đã lấn át tiếng sóng biển kia bằng tiếng cười đắm say, hạnh phúc đó….

“PẰNG……..”

_ BẠCH XÀ…..

Một tiếng súng vang lên, một tiếng hét thất thanh, một nụ cười vụt tắt, một người ngã khuỵu. Huyết Xà là người đầu tiên hét lên và cũng là người đầu tiên lao về phía Bạch Xà. Có lẽ, đây là lần đầu tiên mọi người chứng kiến Huyết Xà to tiếng tới vậy; một Huyết Xà luôn lạnh lùng, không có thứ gì lay chuyển được, giờ đây sắc mặt của anh và mọi thứ đối với anh đều đảo lộn tất cả. Xoay người ôm lấy Bạch Xà tránh đi viên đạn nhưng vẫn không kịp. Chúng nhắm vào sơ hở của cả bốn, chính là không đề phòng, quá chủ quan khiến cho chuyện không ngờ tới này xảy ra. Dù Huyết Xà nhạy cảm tới đâu, dù Bạch Xà có giác quan thứ sáu, dù Hắc Xà có thể bao quát được mọi thứ nhưng khi đã chủ quan thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Và đấy, chính là lúc kẻ thù nhắm vào Bạch Xà. Viên đạn xuyên qua vai sau Bạch Xà khiến cô chỉ biết ngỡ ngàng. Huyết Xà đỡ được cô trước khi cô ngã xuống, ánh mắt anh hằn lên sự đau đớn cùng tức giận như muốn giết chết tên ám sát kia. Xé toạc chiếc áo mình đang mặc, Huyết Xà cầm máu cho Bạch Xà, ánh mắt anh giờ chăm chăm nhìn cô đang nhíu mày lại chịu đau.

_ Huyết Xà, đưa Bạch Xà về nhà nghỉ trước đã rồi tính _ Hắc Xà vội nói, ánh mắt anh đảo nhìn xung quanh canh chừng bất cứ ai tấn công.

Tên kia ngay khi bắn chúng Bạch Xà đã tẩu thoát, tất cả đều ngỡ ngàng nên không có ai truy bắt hắn, chỉ đến lúc hết ngạc nhiên thì tất cả đã là quá muộn. Huyết Xà cắn răng, nuốt hận vào lòng bế Bạch Xà lên đi nhanh về khách sạn.

_ Anh, Bạch Xà bị trúng độc _Độc Xà nhìn miệng vết thương của Bạch Xà, lo lắng nói.

_ Độc? _ Cả Hắc Xà và Huyết Xà đang vội vàng chuẩn bị mọi thứ để sơ cứu cho Bạch Xà. Nghe vậy, cả hai đều khựng người quay lại nhìn Độc Xà.

Huyết Xà ngay lập tức đi về phía Bạch Xà kiểm tra, quả đúng là có độc thật. Mặt anh tối sầm lại khi nhìn miệng vết thương đang biến hóa vì trúng độc. Nó đang chuyển màu sẫm hơn và máu ra cũng là máu đen một cách kinh rợn; nhất là nếu không nhanh cầm máu thì Bạch Xà sẽ chết vì mất máu mất… Không hiểu loại độc này là gì mà khiến cho máu của Bạch Xà không ngừng chảy ra không thể cầm cự được. Thứ độc kỳ quái này đến chính một người am hiểu về độc như Độc Xà cũng không thể giải được khiến cho cô càng lo lắng hơn. Nhìn Bạch Xà đang toát mồ hôi lạnh vì đau đớn và độc dằn vặt mà cô rớt nước mắt. Cô tự hỏi là tại sao lại người đó lại nhắm vào Bạch Xà chứ không phải là ai khác?

_ Hắc Xà đưa Độc Xà ra ngoài đi _ Huyết Xà lên tiếng khi đang hơ con dao lên ngọn lửa.

_ Không, tôi… _ Độc Xà không muốn ra ngoài, cô muốn ở bên cạnh Bạch Xà. Thứ độc kia tới cô còn không biết cách giải thì phải làm sao cứu được Bạch Xà đây?

Huyết Xà nhíu mày quay lại nhìn cô. Cô gái này bình thường thì khá sợ anh, không như Bạch Xà lúc nào cũng ngang bướng. Nhưng, bây giờ lại kiên cường đối đầu anh, nhìn thẳng vào mắt anh bất chấp tất cả. Nhiều khi anh không khỏi cảm thán về cả hai chị em nhà này, rốt cục là cách này hay cách khác đều ngang bướng như nhau mà thôi. Huyết Xà thở dài, liếc nhìn Bạch Xà rồi lành lạnh nói:


_ Uyên, tôi có thể giải được độc cho Linh. Nhưng tôi không nghĩ cô đứng đây có thể chịu được cảm giác Linh đau đớn khi mổ trong tình trạng không có thuộc gây tê hay thuốc mê. Đặc biệt là khi cô không thể chịu được khi nhìn thấy máu quá lâu .

_ Tôi…_ Độc Xà dù biết Huyết Xà nói không sai nhưng cô vẫn không thể không lo lắng cho được. Dù biết là vì sợ máu nên mới chọn cách dùng độc giết người thay vì chém giết như Bạch Xà nhưng cô cảm nhận rõ nỗi đau mà Bạch Xà chịu đựng nên mới không muốn rời xa em gái mình.

_ Uyên, hãy tin tưởng cậu ấy _ Hắc Xà vỗ nhẹ lưng Độc Xà trấn an cô. Anh cũng rất lo lắng nhưng thời gian khẩn cấp bây giờ không thể mất đi điềm tĩnh được.

Chạm vào đôi mắt dịu dàng cùng lo lắng của Hắc Xà. Cô tin tưởng anh cũng tin tưởng tình yêu của Huyết Xà dành cho Bạch Xà. Cuối cùng, cô cũng chịu theo anh ra ngoài; tuy chỉ là không nhìn thấy thôi nhưng cách một bức tường Độc Xà cảm nhận rõ sự dằn vặt của độc đang ám trên người em gái mình. Cô mong mình có thể phần nào đó san sẻ bớt nỗi đau đang dằn vặt em gái mình kia thì tốt hơn…

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại Huyết Xà và Bạch Xà đang khó khăn thở ra từng tiếng thở nhẹ mang theo đau đớn. Tuy nhiên, cô lại không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ là cắn răng chịu cơn đau hành hạ mà thôi. Nhưng việc như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra và đây cũng không phải lần đầu cô trải nghiệm. Bước chân vào màn đêm của thế giới tanh máu này thì việc bị thương là chuyện rất bình thường, nhất là một ám vệ như cô và tất cả thì việc xảy ra ngoài dự liệu có cũng không ít lần. Cô biết đây là loại độc không đơn giản vì nó ngoài làm cho cô tê dại đau nhức toàn thân thì chính là ngăn không cho máu đông kết, đồng thời khiến máu nhiễm độc mạnh. Cô biết Độc Xà không thể giải được bởi lẽ nếu Độc Xà biết thì chính cô cũng có thể đề kháng được với nó rồi. Huyết Xà nhìn Bạch Xà đang mím môi chịu đựng, anh hôn nhẹ lên môi cô, dịu dàng nói:

_ Linh, đau hãy cắn vào tay anh được chứ? Cắn bật máu thù càng tốt.

Nghe vậy, Bạch Xà yếu ớt lắc đầu. Cô không muốn anh nhiễm độc như mình lại càng không muốn tổn thương anh. Là một ám vệ, trước khi trở thành một phó bang, cô đã được dạy cách phải kiềm chế đau đớn như thế nào. Cô thà cắn bật máu môi mình chứ cũng không chịu làm đau người con trai trước mặt mình một chút nào cả. Cô biết, anh là người hơn ai hết lo lắng và xót xa cho cô nhưng cũng không có nghĩa cô muốn thương tổn anh. Huyết Xà dường như cũng biết trước được điều này. Nếu không rõ tính cách cô thì anh đã không thể khiến cô yêu mình, đoạt cô từ tay Hắc Xà. Hôn nhẹ lên trán thấm mồ hôi của Bạch Xà, Huyết Xà đau đớn nói:

_ Giờ đây em không phải chỉ có một mình, em còn có anh nữa nên xin em đừng ôm đồm một mình được không? Hãy để anh giúp em, được chứ?

Nghe vậy, trong lòng Bạch Xà không khỏi rung động. Nhắm mắt, môi ngậm chặt lấy cánh tay săn chắc của anh, Bạch Xà từ từ lấy tinh thần để đón nhận những đau đớn tiếp theo. Lúc nào cũng vây, Huyết Xà bình thường rất ít nói, kiệm lời nhưng chỉ khi ở bên Bạch Xà thì lại trở thành một còn người khác hoàn toàn. Nhưng từ anh nói ra không cụt ngủn, lạnh lùng mà nó hàm chứa tất cả tình yêu anh dành cho cô dù đơn giản nhưng lại chứa đựng vị đường ngọt ngào, thanh thanh.

Huyết Xà để cô cắn tay trái, dùng tay phải của mình để mổ. Khi còn dao hơ lên lửa đã đủ độ nóng thì cũng là lúc anh bắt đầu mổ. Vết cắt nóng bỏng mà cũng lạnh lẽo rạch vào da thịt, Bạch Xà đau đến nhíu mày lại, muốn ứa nước mắt, cảm giác đau đớn xông thẳng lên não bộ. Chính vì vậy, vô thức cô cắn phập răng vào tay anh chảy máu. Huyết Xà mặt không chuyển sắc, một cái nhíu mày cũng không có, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn con dao rạch từng đường một. Nhưng càng về sau, lạ rằng máu Bạch Xà chảy ra lại bắt đầu chuyển màu đỏ tươi như bình thường. Sau cùng, viên đạn cũng được khều ra, rơi xuống nền đất lạnh cũng là lúc máu Bạch Xà trở về đỏ tươi như bình thường không còn pha tạp chút máu độc nào. Bạch Xà mất máu, mất sức mệt mỏi mà ngất đi. Huyết Xà nhẹ nhàng rút tay ra, khâu lại miệng vết thương trên bả vai Bạch Xà một cách tỷ mỉ nhẹ nhàng nhất rồi băng bó lại cho cô. Nhìn cô, anh cảm thấy đau đớn không tả. Đau, bởi vì anh đã không thể bảo vệ người con gái mình yêu thương này. Lấy khăn lau đi vết máu còn dính trên môi Bạch Xà, lau qua người và thay đồ cho cô Huyết Xà nhẹ nhàng ôm cô lên giường cẩn thận không động đến vết thương ở bả vai cô. Anh cứ ngồi đó, ôm cô, ngắm nhìn gương mặt Bạch Xà từ từ dãn ra sau từng đau đớn trên người.

Hắc Xà đẩy cửa vào cùng Độc Xà. Nhìn Huyết Xà ôm Bạch Xà như thế, thấy ánh mắt Huyết Xà bi thương mà không khỏi đau lòng. Anh hiểu Huyết Xà đang tự trách mình đến nhường nào khi để Bạch Xà bị ám sát như vậy. Lỗi này không phải do một mình Huyết Xà, chẳng do ai cả chỉ là điều không may nhưng anh biết Huyết Xà sẽ không bao giờ nghĩ vậy. Bởi lẽ, từ lúc xác định yêu Bạch Xà thì Huyết Xà đã quyết tâm không bao giờ để Bạch Xà bị thương bằng bất cứ giá nào. Ngày đó, nếu Bạch Xà không ngăn cản thì Hắc Xà tin Huyết Xà không ngần ngại mà giết chết Độc Xà đâu…

_ Huyết Xà…._ Hắc Xà đang định nói gì đó nhưng Huyết Xà đã ngẩng lên, lạnh lùng nói:

_ Là ông ta.

_ Ông ta? _ Hắc Xà ngỡ ngàng. Nghe lời nói của Huyết Xà tự dưng Hắc Xà cảm thấy lạnh cả người.

Huyết Xà không nói gì thêm chỉ chăm chú nhìn vào Bạch Xà. Bàn tay anh to lớn thỉnh thoảng chạm lên trán kiểm tra thân nhiệt của cô vì anh sợ cô phát sốt vì vết thương kia. Hắc Xà cũng tự hiểu, anh xoay người quay đi nói:

_ Độc Xà, em đi nấu chút cháo để Bạch Xà tỉnh dậy ăn nhé. Hãy hạn chế ra ngoài. Anh đi làm thủ tục ngày mai chúng ta sẽ về Hà Nội.

Độc Xà không hiểu lắm nhưng vì sự tình căng thẳng hiện tại cô cũng không tiện hỏi thêm chuyện gì. Theo Hắc Xà ra ngoài chuẩn bị, bất giác lúc bước qua cánh cửa lòng cô ánh lên một dự cảm không lành chắc chắn là liên quan đến Bạch Xà. Quay lại nhìn Bạch Xà đang nằm trong lòng Huyết Xà ngủ mơ màng, Độc Xà khẽ nói:

_ Xin em đó, hãy thật hạnh phúc… !!!

BANG VƯƠNG XÀ:

Từ ngày trở về, Hắc Xà hầu như không mấy khi về bang cả, anh cứ đi miết từ lúc mặt trời dần biến mất đến khi màn đêm ẩn mình nhường lại cho mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên. Và khi Bạch Xà khá hơn, tới lượt cả Huyết Xà cũng như Hắc Xà đều đi và trở về vào sáng sớm. Họ về cũng chỉ dành thời gian nghỉ ngơi, xem qua thông tin và kiểm tra sức khỏe của Bạch Xà rồi cả hai đều đi. Chính vì vậy những việc buôn bán lớn nhỏ của bang sẽ do Độc Xà quản lý. Bây giờ, tài năng thật sự, trí thông minh trời phú của cô mới được phát huy. Cô dường như thay thế vị trí của Hắc Xà làm mọi việc giúp anh từ những việc nhỏ nhất đến những vụ buôn bán, luân chuyển vũ khí lớn. Giúp cô là Tứ Thần sẽ đích thân ra mặt trong những vụ vận chuyển vũ khí số lượng lớn và ám sát những nhân vật cấp cao. Còn Bạch Xà vì mỗi lần Huyết Xà đi và về đều nhắc rất rõ một câu: “Cấm rời giường” nên không có cách nào khác là cô đành ngoan ngoãn hằng ngày ăn, ngủ dưỡng thương mà thôi.

Một hôm, khi Huyết Xà cũng Hắc Xà về, Bạch Xà đã được Độc Xà tháo chỉ thì Joker vội vã chạy vào. Cậu nhóc ở Vương Xà đã được một thời gian không thể nói là ngắn chút nào, cũng không phải là quá dài nhưng đã đủ để trưởng thành hơn rất nhiều. Giờ đây cậu không còn nhút nhát, yếu ớt như ngày đối mặt với lũ du côn nữa mà giờ đây đã trở thành cậu bé hoạt bát, thông minh giúp đỡ rất nhiều cho Hắc Xà. Đứa nhỏ được cả Huyết Xà và Bạch Xà nhặt về này có thể nói rằng cả hai đã nhặt về một báu vật bởi cậu bé ngay từ khi học đã tỏ ra tố chất của một cậu nhóc thông minh hơn những đứa nhỏ khác và dường như vì khiếp sợ, áp lực của ngày trước mà cậu trở nên già dặn hiểu biết hơn so với độ tuổi của mình. Và giờ đây, cậu chính là ám vệ triển vọng nhất mà Hắc Xà trông đợi trong những đứa trẻ mà bang đang huấn luyện.

Cái ngày mà Bạch Xà về mang trên vai vết thương lớn trở về đã khiến cho Joker vừa giận giữ lại lo lắng. Ánh mắt của đứa nhỏ này có phần gì đó lạnh lùng ý như ánh mắt của Huyết Xà trước khi giết chết con mồi của mình. Ai nhìn vào cậu cũng cảm thấy một điều rằng cậu lớn lên sẽ chính là Huyết Xà thứ hai.

_ Có chuyện gì vậy Joker? _ Bạch Xà xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười hỏi.

Joker cũng nhìn cô mỉm cười, hai má cậu bé đỏ hồng lên rất đáng yêu. Dù có thông minh như thế nào thì cậu vẫn chỉ là một cậu nhóc với gương mặt búng ra sữa mà thôi. Tuy nhiên trong lòng cậu thì Bạch Xà và Huyết Xà chiếm một vị trí rất quan trọng, không phải vì họ đã cứu cậu mà họ đã cho cậu những thứ cậu chưa bao giờ mơ tới. Với Joker cả hai như là cha là mẹ cậu vậy. Đưa một phong bao màu vàng kim, Joker nói:

_ Phó bang chủ, thứ này được để lại ngoài cửa của bang ạ. Không biết ai đưa chỉ thấy nó kim trên cửa lớn của bang bằng một mũi tên.

_ Vậy sao? _ Bạch Xà nhận lấy. Trên phong bao này không có gì ngoài một ấn ký kỳ lạ mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Tuy nhiên, khi Hắc Xà cùng Huyết Xà nhìn thấy ấn kí này cả hai liền đen mặt. Lấy bức thư từ tay Bạch Xà, Huyết Xà mở ra. Trong đó là một tờ giấy cùng màu với phong bao in hình ấn ký đó và ghi một địa chỉ, thời gian bằng mực đen. Nhìn dấu ấn hình rắn vàng cuộn mình thành vòng tròn bên trong là bốn vòng tròn nhỏ, sắc mặt của Huyết Xà và Hắc Xà càng ngày càng trở nên xấu hơn. Độc Xà khi nhìn thấy dấu ấn đó cũng bất giác tái mặt, gương mặt trở nên giận giữ không nguôi. Cô quay phắt lại nhìn Hắc Xà, vừa ngỡ ngàng lại tức giận hỏi:

_ Hắc Xà… là cha đúng không?

Cả Huyết Xà lẫn Hắc Xà đều khựng lại, cả hai không bao giờ có thể ngờ được rằng Độc Xà có thể nhận ra được ấn ký này. Họ quên mất rằng Độc Xà từ bé đã thông minh bởi trí nhớ của cô phi thường tốt, dù chỉ là một sự vật lướt qua trước mắt cô cũng có thể nhớ rõ được nó một cách chính xác. Có lẽ, bởi vì cô cũng được nuôi dưỡng lên từ bàn tay của người đàn ông đó – Rắn Chúa. Cô có thể nói, ông chính là con rắn đã sinh ra họ của ngày hôm nay, nuôi dưỡng từ lúc mới chào đời đến lúc hiểu biết và cho họ những khả năng đặc biệt nhất.

Độc Xà nhìn thái độ của cả Huyết Xà và Hắc Xà thì chẳng cần câu trả lời cũng biết được đáp án. Nghĩ tới người đàn ông kia Độc Xà bất giác run lên. Cô run không phải vì sợ hãi mà bởi vì lòng hận thù bất giác dấy lên; bởi lẽ hung thủ thực sự giết chết cha mẹ của cô và Bạch Xà chính là ông ta. Người đàn ông này ngay từ khi cô có thể nhận thức đã nhận ra ông là một người không đáng tin, xung quanh ông bao phủ u ám của chết chóc và hủy diệt mà thôi. Nhưng… mạng sống này, khả năng này của cô đều là do ông ban cho, kể cả được gặp Hắc Xà và yêu anh đều là cho ông ban cho. Càng nghĩ, Độc Xà càng cảm thấy ớn lạnh, người đàn ông này thực sự rất tàn độc. Tàn độc bởi lẽ ông nuôi con của kẻ thù và biến chúng thành cỗ máy giết người cho ông và… và rồi cho chúng tự tàn sát nhau.

_ Chị, anh!… Mọi người đang nói gì vậy? Cha nào thế? _ Bạch Xà khó hiểu nhìn ba người kia.


_ Bạch Xà, em… _ Độc Xà không biết phải giải thích chuyện này với Bạch Xà như thế nào nữa. Bởi lẽ, Bạch Xà không hề biết “ông ta” mà cả Huyết Xà, Hắc Xà và Bạch Xà đã nhắc tới ngày đó và lúc trước là ai !!!

Hắc Xà liếc nhìn Huyết Xà như ngầm hỏi gì đó. Khi Huyết Xà gật đầu anh mới lên tiếng thay Độc Xà nói ra tất cả:

_ Bạch Xà, em nhớ cha chứ? Cha của tất cả chúng ta, người đã nuôi dạy ta và cho ta khả năng chiến đấu.

_ Cha?…. Chẳng phải cha mất rồi sao? _ Bạch Xà cố sức nghĩ lại. Mặc dù rất thông minh nhưng trí nhớ về những ký ức ngày xưa của Bạch Xà rất mờ nhạt.

Lục tìm trong trí óc của mình, Bạch Xà tìm thấy một hình ảnh mờ ảo của người mà cô gọi là “cha”. Năm đó, cô nhớ khi cô và anh bỏ đi thì căn nhà bỗng nhiên cũng phát nổ. Và lúc đó, Hắc Xà có nói với cô rằng cha đã chết trong vụ nổ đó rồi. Đối với cô người cha này dù không nhớ rõ vì còn khá bé nhưng cô rất trân trọng ông bởi ông chính là người đã dạy cô phải mạnh mẽ, đối mặt với cuộc sống nên mới có cô của ngày hôm nay.

Hắc Xà nhìn Bạch Xà mà không khỏi đau lòng. Ngày đấy vì không muốn Bạch Xà phải chịu cú sốc lớn sau khi rời xa chị gái mình nên anh đã không nói sự thật cho cô biết. Chính vì vậy trong lòng Bạch Xà người đàn ông kia vẫn là một người cha tốt. Vuốt nhẹ mái tóc Bạch Xà, Hắc Xà nói:

_ Linh, người đàn ông mà Huyết Xà nhắc tới và cũng gọi là “cha” chính là cha của chúng ta và ông chính là người đã giết cả gia đình em. Ông ấy chưa chết, bao nhiêu năm qua ông vẫn sống và truy đuổi chúng ta.

_ Anh… anh nói gì cơ? _ Bạch Xà sững sờ nhìn anh.

_ Bao nhiêu năm qua anh không cho em xuất hiện ở các bữa tiệc, bắt em cải trang khi đi ám sát cũng bởi vì lẽ đó. Ông ấy chưa bao giờ ngừng truy đuổi chúng ta, đặc biệt là em. Ông ấy giết cha mẹ em vì tình yêu cũng vì hận thù. Tất cả chúng ta đều là quân cờ trong tay ông ấy để ông ấy điều khiển mà thôi _ Hắc Xà đau đớn nói. Sư thật này anh đã biết vào chính ngày mà anh rời bỏ nơi đó.

Bàn tay anh siết chặt, vô thức vò nát bức thư cùng phong bì kia. Bao nhiêu năm trốn chạy cũng không thể nào thoát ra được. Từng ấy thời gian cũng không thể nào làm ông ấy nguôi đi hận thù mà hận chỉ càng thêm hận mà thôi. Anh sợ, nhưng không phải sợ ông ta giết mình mà sợ khi ông ấy bắt được Bạch Xà sẽ biến Bạch Xà thành cỗ máy vô tình giết người thuê cho ông ta mà thôi. Vương Xà chưa bao giờ dám hành động công khai quá mức, anh và Bạch Xà đến Độc Xà đều không bao giờ dùng đến tên thật của mình bởi sợ ông ta sẽ tìm ra. Nhưng vẫn không thể thoát được bàn tay kia vươn tới đây và đang chuẩn bị thâu tóm mọi thứ. Hắc Xà – anh vừa hận lại vừa giận giữ chính mình vì không thể kết thúc được chuyện này …

Huyết Xà nhìn Bạch Xà sau khi biết mọi chuyện sốc đến mức không nói ra được câu nào. Hóa ra người cha mà cô hằng kính trọng lại là người đứng sau bao đau thương mà cô đã phải chịu được. Hóa ra người mà khiến cô đã từng rơi nước mắt lại là người “đàn ông” trong bao câu chuyện cô được nghe về gia đình mình. Hóa ra… cô đã đặt niềm tin nhầm chỗ sao? Nhìn từng biểu cảm trên gương mặt Bạch Xà, Huyết Xà biết Bạch Xà đang tự dằn vặt bản thân mình tới mức nào. Quả thực, nào ai có thể ngờ được rằng kẻ thù của mình lại là cha nuôi – người đã cho cô gần như một nửa cuộc sống hiện tại chứ! Huyết Xà ôm lấy cô, hôn nhẹ lên tóc cô thì thầm:

_ Anh sẽ bảo vệ em.

Bạch Xà ngước lên nhìn anh, đôi mắt đó hơi ướt nước vì những sự thật diễn ra hiện tại. Cô ôm chầm lấy anh, hít hà lấy hơi ấm đó cùng mùi hương quen thuộc vương trên người anh để làm lòng mình vững tim hơn. Bờ ngực vững chắc này luôn làm cô cảm thấy an tâm không chỉ trong những giấc mơ còn cả những lúc cô không biết phải làm thế nào như lúc này nữa. Dường như, cô sống không thể thiếu được vòng tay, giọng nói cùng hơi ấm của anh mất rồi….

_ Bạch Xà, đã đến lúc đối mặt với mọi thứ rồi _ Độc Xà bước tới, xoa đầu Bạch Xà.

Bạch Xà cũng biết đây không phải là lúc để mình yếu đuối. Nhìn vào ánh mắt cương trực của Độc Xà, cô biết mình đã đến lúc đối mặt với tất cả để kết thúc chuyện này. Thời gian không còn là để cho ta chờ đợi được nữa mà là lúc ta đuổi bắt và nắm chặt lấy chúng từng phút từng giây một trôi qua… để kết thúc….

_ Anh! Bức thư đó chúng ta sẽ chấp nhận chứ? _ Bạch Xà quay lại hỏi Hắc Xà.

_ Đối mặt _ Người trả lời câu này không phải Hắc Xà mà là Huyết Xà. Anh nói rõ ràng, dứt khoát dường như chẳng có một chút nghĩ ngợi hay chần chừ nào cả.

_ Ừm… không có cách nào khác ngoài đối mặt trực tiếp cả. Không thể chạy thoát thì đành bước vào ván cờ của ông ta thôi _ Hắc Xà khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng anh lại trở nên bất an. Nếu ai đó để ý kỹ thì sẽ thấy dường như trong đó còn chứa một lo âu nào đó.

…….

Màn đêm buông xuống, hai bóng trong màn đêm vụt xuất hiện. Trên sân thượng của bang Vương Xà, hai người con trai đứng cạnh nhau, họ trầm ngâm không nói gì mặc cho từng đợt gió mạnh thổi qua quất vào người, mặc cho gió kia luồn vào trong áo mà ánh mắt kia vẫn phiêu đãng nơi đâu đó trên vũ trụ kia.

_ Huyết Xà! Ngày mai cậu không nên xuất hiện.

_ Điều đó là không thể.

_ Cậu không thể để Bạch Xà biết chuyện được. Cậu định phá hủy tất cả những gì mình đã cố gắng sao? _ Hắc Xà quay lại, đôi lông mày nhíu lại không đồng tình.

Huyết Xà im lặng, không nói gì cả. Anh biết, mình đang đạp đổ tất cả những gì mình có và đang bước vào một con đường không có lối thoát và không có một ánh sáng nhỏ nào cả. Nhưng, thà anh làm vậy còn hơn rằng để người con gái anh yêu nhất chết trước mặt mình. Lúc đó, anh tin rằng đối với anh cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa. Không thể tự tay giết người mình yêu thì anh chấp nhận sẽ chết trong vòng tay cô và khắc ghi vào tim người đó một chữ “hận” để cô nhớ mãi anh; theo một cách nào đó. Anh xoay người bước đi, trong gió để lại câu nói:

_ Cậu hiểu rõ việc này hơn ai hết, đừng cố gắng phủ nhận thực tại. Tôi sẽ đưa họ về.

Nói rồi anh biến mất. Hắc Xà đứng một mình ở đó không quay mặt lại nhìn nhưng từ anh tỏa ra một sự u ám. Cánh tay đó siết thật chặt tạo thành nắm đấm rồi lại buông ra khẽ thở dài chấp nhận số phận an bài. Đã bao nhiều lần cố gắng dãy dụa khỏi số phận bi kịch này nhưng đi một vòng lại trở về chỗ cũ, tới bây giờ anh cũng chỉ đành buông xuôi theo nó mà thôi. Nhưng anh vẫn hận, hận bởi qua bao nhiêu cố gắng mà cũng không thay đổi được thời khắc này. Hận rằng rốt cục anh vẫn làm thương tổn Bạch Xà.

Huyết Xà trở về phòng ngủ, Bạch Xà vẫn đang say giấc, trên môi vẫn ẩn một nụ cười hạnh phúc. Bước đến, ôm chặt lấy cô thì thầm điều gì đó. Giọng anh mang đầy bi thương cùng chua xót:

_ Anh yêu em, là sự thật duy nhất không bao giờ thay đổi.

* * *


ĐÊM HÔM SAU:

Bạch Xà diện trên người chiếc váy hai dây đen đơn giản ôm thân hình, xẻ từ ngang đùi trở xuống, mái tóc đen được vấn cao cài một chiếc trâm bạc đơn giản. Không trang sức, cũng không trang điểm đậm, chỉ với một chút son, một chút phấn thôi nhưng đã tôn lên được nét đẹp quyến rũ ẩn sau trong con người cô thực sự. Đôi chân dài ẩn sau lớp váy mỏng để lộ thân hình một con rắn quyến rũ uốn lượn thân hình mảnh trên chân. Cô sánh bước bên Huyết Xà cũng đồng dạng một màu đen huyền bí như vậy. Có khác, chính là ngày hôm nay anh không đeo mặt nạ nữa mà để lộ cả gương mặt điển trai mà chỉ có rất ít người được chiêm ngưỡng này.

Độc Xà tay trong tay với Hắc Xà khoác một chiếc váy giống y như chiếc váy của Bạch Xà, chỉ khác là nó màu trắng đồng màu với bộ vest trắng quen thuộc của Hắc Xà mà thôi. Có lẽ, không ai biết rằng Độc Xà cũng có một hình xăm. Vì hình xăm này mà cô luôn phải mang găng tay dài quá khuỷu tay. Đó là hình xăm một con rắn xanh uốn lượn quanh cánh tay cô và chiếc đầu hướng xuống dưới nằm ngay trên mu bàn tay phải.

Phía sau là Tứ Thần choàng trên mình chiếc áo choàng đen ẩn thân vào với màn đêm để bảo vệ cho tất cả từ phía xa. Gương mặt cả bốn đều không một chút biểu cảm nào, chính là không có cảm xúc. Họ đưa xe tới, mở cửa cho chính chủ nhân của mình lên xe như lẽ thường rồi nhanh chóng vào vị trí lái xe tới địa điểm đã chọn. Ngồi trong xe, Huyết Xà nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Xà tận hưởng những phút giây yên bình còn sót lại. Hắc Xà khẽ vuốt mái tóc được buộc vổng lên cao của Độc Xà. Tóc của cô chính là thứ anh thích nhất vì nó dài nhưng đen, dày và rất mềm mại như chính tầm hồn cô thuần túy nhưng chứa đựng một tình yêu mãnh liệt mà cũng dịu êm.

_ Chủ nhân, đã tới.

Chiếc xe dừng lại, bốn người bước xuống, trước mắt họ là ngôi nhà cổ kính, sừng sững được quét lên lớp sơn màu nêu rêu khiến cho nó mang một phần u ám và tịnh mịch. Nhìn vào phong cách xây nhà có thể thấy độ tuổi của ngôi nhà này không nhỏ, dường như nó đồng hành với chính chủ nhân ngôi nhà này suốt một quãng thời gian dài vậy. Nhìn căn nhà kia, Hắc Xà khẽ hướng mắt về phía Tứ Thần, đợi một cái gật đầu của anh họ biến mất trong màn đêm u tối.

Bốn người không ai bảo ai, họ siết chặt lấy bàn tay nhau, chuyền cho nhau từng hơi ấm bước vào trong. Vừa vào, họ nhận được một tràng vỗ tay cũng tiếng cười sảng khoái của một người đàn ông; giọng cười vang và đầy uy lực.

“ BỐP…… BỐP……”

_ Các con, chào mừng đã trở về nhà.

Phía trên, người đán ông vóc dáng cao to, ngũ quan nam tính cho dù đã bị thời gian tàn nhẫn khiến cho chúng nhuốm màu mệt mỏi nhưng vẫn mang một nét bệ vệ, oai phong của người đã từng trải nhiều năm. Có thể tưởng tượng ra được rằng lúc còn trẻ ông đẹp trai và thu hút ánh mắt các cô gái đến mức nào. Bên cạnh ông là một con báo đang lim dim nhắm mắt theo từng cái vuốt ve của ông. Đôi mắt ông cười nhưng lại cho người đối diện cảm cảm thấy lạnh sống lưng. Ánh mắt ông lướt qua một lượt rồi dừng trên người Hắc Xà, nụ cười vụt tắt, lạnh lùng nói:

_ Phương, nói cho ta nghe người đã đi bao năm?

_ Bảy năm thưa cha _ Hắc Xà ngần ngừ một chút mới nói. Người đàn ông này đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trên người ông lại tỏa ra sát khí cùng một áp lực mà chính Hắc Xà cũng không thể đối nghịch lại được nó. Một người như anh còn không thể đơn giản đối mặt thì có thể tưởng tượng được người đàn ông này còn ghê gớm tới mức nào nữa.

_ Phải, bảy năm…. Ngươi cướp của ta đi hai đứa còn và lại còn suýt giết chết người cha đã cưu mang ngươi từ nơi bẩn thỉu kia về nữa _ Lời nói của ông càng về phía sau càng gằn lên từng tiếng giận dữ, đến cuối cùng là quát lên. Ông không thể ngờ được những đứa con ông nuôi lớn, ban tặng sức mạnh lại phản bội mình đau đớn đến thế. Tất cả, chính vì đứa con rơi bẩn thỉu kia của ông…

Cùng lúc tiếng gắt đó lên cao nhất, con báo đen đang nằm cạnh ông nhanh như chớp lao về phía Hắc Xà như muốn cắn chết anh vậy. Bạch Xà lao tới, cô đứng chắn trước mặt anh, đối diện với con báo, ánh mắt liếc nhìn nó rồi trừng lên một cái. Bỗng chốc, con báo liền dừng lại, bước những bước nhẹ nhàng đi về phía Bạch Xà ngoan ngoãn ngồi xuống, nó liếm bàn tay cô đầy nịnh nọt. Bạch Xà khẽ cười, ngồi xuống vuốt nhẹ lên đầu nó, vui vẻ nói:

_ Ngoan lắm.

“ Bốp…. Bốp…. Bốp….”

_ Quả không hổ danh đứa con ta yêu thương nhất. Diệp Linh, con đã mạnh lên rất nhiều_ Tâm trạng ông ta lại thay đổi, quay ngoắt lại tươi cười vui vẻ.

Bước xuống, ông tiến về phía Bạch Xà. Bàn tay to lớn nâng lên gương mặt Bạch Xà ngắm nghía rồi ánh mắt liếc về phía Độc Xà đang được Hắc Xà bảo hộ sau lưng. Sau bảy năm, đây là lần đầu tiên ông được gặp lại những đứa con của mình. Chúng lớn, chúng trưởng thành và chúng đang phản bội là ông; đây quả thực là một cuộc sống thú vị với trò chơi thú vị đối với ông. Chúng muốn đấu với ông sao? Ông sẽ chơi ván bài này cùng chúng. Thật lâu sau, ông nói:

_ Các con thật đẹp, thật giống mẹ các con. Đặc biệt, ánh mắt bất khuất này khiến ta thật nhớ người ấy ngày xưa cũng nhìn ta như vậy.

_ Cám ơn cha đã khen. Nhờ ơn cha mà con chưa bao giờ được nhìn thấy cha mẹ mình một lần nào _ Bạch Xà nhếch môi cười, nụ cười đau đớn, ánh mắt hận thù nhìn ông ta. Đáng nhẽ, mọi chuyện sẽ không bao giờ đến nỗi này nếu như ông – “cha” của tất cả đã không điên cuồng trả thù.

“BỐP….”

Trừng mắt nhìn Bạch Xà, ông thẳng tay tát vào gương mặt xinh đẹp mà ông vừa yêu vừa hận kia khiến cho Bạch Xà ngã xuống đất. Nhưng, cho dù má đang đỏ lên hằn nằm ngón tay, Bạch Xà vẫn ngước lên nhìn ông mỉm cười như muốn nói rằng: Cho dù ông có đánh thế hay làm bất cứ cách nào thì sự thật vẫn sẽ không thể thay đổi rằng ông – chính là kẻ sát nhân đã giết hại cả gia đình nhỏ của cô. Độc Xà thấy Bạch Xà bị đánh, vội vàng chạy tới, cô đỡ Bạch Xà đứng dậy tức giận nói:

_ Cho dù ông có làm bất cứ cách nào thì sự thực cũng không bao giờ xoay chuyển được, ông chính là kẻ tàn ác nhất. Giết hại gia đình tôi, khiến chị em tôi đối đầu nhau, tàn sát nhau chỉ vì những quá khứ ông ghen tỵ. Ông thật kinh tởm và độc ác. Tôi hận ông!!!

Nghe vậy, ông không nói gì cả, gương mặt chỉ theo từng lời nói mà tối sầm lại không thể nhìn ra được ông đang suy tính cái gì nữa. Hắc Xà bước tới, anh lạnh lùng nói:

_ Nuôi con của kẻ thù, vui chứ cha?

Gầm lên một tiếng, ông gắt lên: “Giết hết cho ta!!!”. Tiếp theo, hàng loạt những bóng đen lao tới. Chúng toàn là những ám vệ chuyên nghiệp được đào tạo bài bản từ nhỏ, vẫy vùng trong biển máu được ông huấn luyện chính xác chỉ để đối phó với họ mà thôi. Ông rít lên từng tiếng:

_ Giết hết cho ta, bằng cách nào cũng được….!!!

Hắc Xà nhìn ông, ánh mắt anh chuyển lạnh. Thanh kiếm màu đen từ từ được rút ra khỏi vỏ bao, một đường kiếm loang loáng điệu nghệ chém xuống lấy đi đầu của tên lao tới mình đầu tiên. Mỗi một đường đi, mỗi một cái nhẹ lách người cũng phế đi một tên ám vệ. Đường kiếm của anh cho chúng nhìn thấy nhưng lại tạo ra một ảo ảnh khiến chúng không biết phải đối phó làm sao để tránh né được đường kiếm này. Tưởng chừng chúng ở phía trước thì hắn lại lãnh một đòn trí mạng vào lưng.

Bạch Xà và Độc Xà dựa vào người nhau cùng chiến đấu. Thanh kiếm ánh bạc của cô chém xuống đầy vô tình và đều là một kiếm xuyên tim. Đối diện với cô họ luôn phải đối diện với một ảo ảnh bởi đường kiếm đó đi không có quy luật nhất định nào cả. Hơn hết, dưới ánh đèn điện sáng chói kia, đường kiếm đó lúc ẩn lúc hiện không thể lường trước được và có khi ta cảm tưởng rằng có hơn mười lưỡi kiếm lao về phía mình chứ không chỉ có một. Nó vừa đánh vào thị giác lại đánh mạnh vào cảm xúc của đối thủ khiến chúng lúng túng và xác định là mất mạng. Độc Xà từ chiếc túi da quấn quanh chân lấy ra những cây kim nhỏ phóng về phía chúng. Mỗi một kim vào người chúng đều khiến cho chúng không cử động được và từ nơi mũi tim cắm xuống bắt đầu lở loét và nhanh chóng lan ra toàn thân. Cách chết xem chừng có vẻ đơn giản nhưng lại tàn độc nhất vì nó ăn mòm cơ thể chầm chập, từ từ từng chút một khiến cho chúng đau đớn, kiệt quệ tinh thần, dãy dụa cũng không thể thoát được nỗi đau này; nỗi đau khi đối mặt với một con rắn độc.

Bạch Xà và Hắc Xà liếc nhìn nhau. Cả hai nhanh chóng hợp thành và triển khai ma trận quen thuộc khi họ chiến đấu cũng nhau. Thanh kiếm của Hắc Xà đưa cho Độc Xà phòng thân. Bạch Xà bay nhảy giữa không trung khiến cho xung quanh cô tỏa ra một hoa kiếm ảo ảnh làm cho chúng lóa mắt. Đúng lúc đó, Hắc Xà chớp thời cơ lao về phía trước, tốc độ nhanh tới chóng mặt, hình ảnh anh chỉ xuất hiện thoáng qua như một hư ảnh và khi anh dừng lại thì thi thể của năm tên ám vệ đã ngã xuống. Thân hình hắn đều bị một vật gì đó cắt lìa ra nhiều mảnh rất tàn nhẫn. Nếu để ý kỹ, ta sẽ nhìn thấy trên thấy cuốn trên tay Hắc Xà là sợi giây mảnh màu trong suốt nhưng nó lại được đặc chế trở nên sắc nhọn như một lưỡi kiếm, bền bỉ và dai không phải kiếm nào cũng có thể cắt đứt được. Sau rất nhiều thời gian, Song Xà của cả hai một lần nữa lại được sử dụng. Đây chính là cách giết người của Hắc Xà và Bạch Xà trong Song Xà: vô hình của ảnh kiếm và hữu hình của khuyết kiếm mà Hắc Xà đang cầm trên tay kia chính là ẩn số thật sự của Song Xà. Nhanh, mạnh, tuyệt đối không một chút sơ hở. Vô hình là không thể nhìn thấy là ảo ảnh của con mắt; hữu hình là nhìn thấy cũng không thể xoay chuyển…

Nhìn đám thi thể ngày càng chất lên nhiều, ba đứa trẻ người vấy đầy máu kia, ông ngồi phía trên cao không chút nao núng mà chỉ nhếch miệng cười như đã đoán được trước chuyện này sẽ xảy ra. Đứng dậy, bàn tay vuốt lấy gương mặt mình, đôi môi bỗng chốc hiện nụ cười chết chóc, nói:

_ Long! Giết chết thằng nhóc hỗn xược kia cho ta _ Lời nói của ông nhẹ nhưng rõ ràng và đều từng chữ một đủ cho tất cả đám người hỗn loạn dưới kia đều nghe thấy.

Ngay lúc đó, trước mặt tất cả, Huyết Xà từ đâu xuất hiện, khẩu súng lục dài màu bạc quen thuộc anh hay dùng chĩa thẳng về phía Hắc Xà. Ánh mắt người con trai này lạnh lùng, không cảm xúc và vô tình hướng thẳng về phía Hắc Xà. Lên cò, anh chỉ đợi lệnh của người đàn ông kia để bóp cò mà thôi.

_ Long…. Anh…. _ Bạch Xà sững người, ngỡ ngàng nhìn Huyết Xà. Ánh mắt cô trở nên rối loạn, trái tim cũng đánh “thịch” một cái. Tuy nhiên, Huyết Xà chưa một lần liếc lại nhìn cô, ánh mắt anh chỉ nhìn chăm chăm vào người đang đứng nơi mũi súng của mình mà thôi. Cô tự hỏi, đây có phải Huyết Xà mà cô biết hay không?

Cùng lúc đó, một đám ám vệ tiếp theo chừng mười người nữa xông vào. Ông ta nhìn Hắc Xà rồi liếc con mắt về phía Bạch Xà và Độc Xà mỉm cười nói:

_ Bắt chúng lại cho ta.

Bạch Xà vẫn sững sờ không cử động gì, chỉ chăm chăm nhìn con người chưa một lần nào nhìn mình kia. Độc Xà đang định phản kháng lại nhưng rồi cũng không làm gì được khi ông ta nói:


_ Dám phản kháng thì đợi nhặt xác thằng Phương đi!!!

Không làm gì được nữa, cả hai đứng im cho chúng tiến lên bắt trói. Đúng lúc đó, bốn bóng đen lao tới chỉ với vài động tác đơn giản liềm kết liễu mười tên kia. Họ tiến tới, xếp thành bốn phía vây quanh bảo hộ cho Độc Xà và Bạch Xà. Nhưng lúc đó, khi không ai để ý tới Bạch Xà đã lao về phía Hắc Xà. Đứng phía trước anh, đối diện họng súng của Huyết Xà. Cô cúi người rồi ngước nhìn anh, hai tay dang ra bảo hộ cho Hắc Xà, ánh mắt đó đầy ắp bi thương, bối rối; giọng nói run rẩy muốn nói mà không nói nên lời:

_ Anh….

Nhìn thấy bộ dạng đó của Bạch Xà, với một người sống tới mức lõi đời và trải qua bao sóng gió, nhìn qua bao gương mặt: tốt có, xấu có, gian manh, đểu giả đều có thì cũng chẳng khó đoán ra chút nào. Cái bi thương tột cùng kia, đau đớn thấu tim kia hình như ngày trước ông cũng đã từng trải qua rồi thì phải… nhưng, đó chỉ là quá khứ mà thôi. Ngẩng mặt cười lớn, ông nói:

_ Hahaha… Linh! Không phải con yêu thằng Long rồi đấy chứ? _ Ánh mắt ông đắc ý. Vốn dĩ điều này ông không nghĩ đến bởi lẽ để yêu một người không dễ dàng gì nhưng nó lại xảy ra. Thế coi như ông trời lại một lần nữa chiều lòng ông, giúp ân trả cái oán hận này mà thôi. Ông nói:

_ Để ta kể cho các ngươi chuyện này: Ngày xưa con Rắn Chúa có yêu một cô gái, nhưng cô ta lại không yêu Rắn Chúa mà yêu một con rắn khác. Chính vì vậy, Rắn Chúa đã trả thù bằng cách giết chết bọn họ, nhặt nuôi hai con rắn sinh đôi đem về. Mục đích duy nhất của rắn chúa là để trả thù cho tình yêu kia mà thôi; đó chính là để bốn con rắn đấu nhau cho đến chết_ Lão càng nói càng cười lớn. Gương mặt lão ngày trở nên biến dạng rất cổ quái, tiếng cười lớn làm xô các nếp nhăn lại với nhau. Biến lão thành đúng một con quái vật máu lạnh.

_ Đủ rồi, dừng lại đi _ Hắc Xà lên tiếng. Anh không muốn Bạch Xà biết những thứ không cần thiết về những quá khứ đau thương kia.

Lão không thèm quan tâm đoái hoài gì đến lời nói của Hắc Xà. Với lão, anh chính là cái gai trong mắt còn Bạch Xà mới chính là mục đích thật sự để trả thù của ông. Bởi lẽ, cô chính là người mang trong mình những tâm trạng, cảm xúc mà một khi đã tin tưởng thì tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội lại nó. Người như thế, khi chạm đến tột cùng đau khổ mới có thứ hương vị mà ông thích. Ông nhếch môi cười, lành lạnh nói:

_ Nghe rõ đây, Long chính là con trai ruột của ta.

Bạch Xà rồi đến cả Độc Xà cũng sững sờ nhìn Huyết Xà. Độc Xà cô cứ tưởng mình đã biết được mọi chuyện của quá khứ kia nhưng nào ngờ lại không phải vậy. Hóa ra, vẫn còn cái sự thật đau đớn kia cơ. Cô e dè nhìn Bạch Xà, em cô đã yêu, đã từng tổn thương giờ đây phải làm sao với sự thật này. Chính cô còn không thể chịu được chứ huống gì Bạch Xà. Nhìn gương mặt Bạch Xà ngày càng tái đi, trái tim cô cũng bắt đầu đau nhói là cô hiểu cảm giác của Bạch Xà bây giờ làm sao.

_ Long, giết! _ Lão phẩy tay, ra lệnh.

Cả không gian của gian phòng cách rộng lớn này chìm trong một sự yên lặng tới đáng sợ, không khí căng thẳng chính là nhờ một tiếng súng kia có nổ hay không quyết định tất cả. Nhưng, thời gian cứ thế trôi qua nhưng Huyết Xà không bóp cò. Ánh mắt anh vô cảm, lạnh lùng càng ngày càng trở nên bi thương không tả siết. Có lẽ, anh biết trước một ngày nào đó cảnh này sẽ xuất hiện và anh đã cố gắng dãy dụa khỏi số phận này nhưng rốt cục vẫn không thoát khỏi nổi lưới lớn kia được. Mọi thứ, không thể thoát ra khỏi bàn tay Phật tổ của của ông ta – người đàn ông là cha anh cũng là người sống trong phẫn hận và bi thương.

Nhìn Huyết Xà chần chừ không chịu ra tay, nụ cười ông bỗng tắt ngúm. Ông nhận ra rằng, ánh mắt con trai ông giống ông của gần hai chục năm trước cũng đau đớn, khổ sở như thế này khi cầm súng giết chết người con gái mình thương. Có khác chăng, dường như con trai ông sinh ra hèn yếu hơn mình thì phải. Lại một lần nữa, ngẩng mặt lên cười lớn, ông lạnh lùng rút khẩu súng ra:

_ Ha, ta thật không ngờ ngươi đã bị đứa nhỏ kia thuần hóa rồi cơ đấy. Uông Thành Hải Long, bắn cho ta không thì ngươi sẽ chết!

Lão hét lên, Huyết Xà cũng khựng lại, anh tỉnh giấc trong đau đớn tột cũng. Ôm ngực, tránh né ánh mắt của Bạch Xà, anh vẫn không tài nào bóp cò được. Nơi ngực anh, đau lắm. Thấy vậy, lão nhếch môi cười, lão chính là người không cần những thứ vô dụng, vô tích sự.

“PẰNG…..”

_ Bắn cho ta….

Lão hét lên, viên đạn từ khẩu súng của lão bay ra ghim vào vai anh như một lời cảnh cáo cho việc phản bội và thuần hóa kia. Bao năm qua, thứ duy nhất lão dạy cho anh chính là không được có tình cảm, không được yêu, vậy mà anh vẫn bị nhốt trong cái bể trầm mê này đây. Đúng lúc đó, cánh môi của Bạch Xà khẽ mỉm cười, thanh kiếm chĩa thẳng về phía Huyết Xà nói:

_ Uông Thành Hải Long, cám ơn anh vì tất cả những thứ anh dành cho tôi.

Dứt lời, Bạch Xà lao về phía Huyết Xà chém. Anh né người, tránh đường kiếm của Bạch Xà, dùng khẩu súng bạc đỡ kiếm của cô. Cho dù anh có làm thế nào, mọi hành động của anh chỉ làm Bạch Xà phẫn hận thêm mà thôi. Đường kiếm của cô tàn bạo, độc ác chém liên tiếp vào Huyết Xà không chút nào nhân nhượng. Cuối cùng, vì không muốn tổn thương cô, lại bị thương nên anh không né được mà để đường kiếm xoẹt vào mắt từ lông mày xuống phía dưới. Máu tươi ồ ạt chảy, Huyết Xà cũng loạng choạng lùi về phía sau. Và tiếp, một đường kiếm lạnh lùng, vô tình do anh không tránh; chính xác là cố tình không tránh đâm vào eo mình. Nhân cơ hội đó, anh với tay ôm lấy cô, đôi môi anh mấp máy, run run nói gì đó không ai biết chỉ có Bạch Xà mới rõ mà thôi. ..

Tình thế không ổn, Hắc Xà liếc nhìn Tứ Thần. Ánh mắt giao nhau, ngay lập tức Tứ Thần dừng chiến đấu, rút trong người ra lựu đạn khói ném vào không trung để cả không gian rộng lớn ngập tràn trong khói mù. Hắc Xà dựa vào trực giác của mình tìm Bạch Xà thì có một lực đẩy của ai đó đẩy cô về phía anh.

Tiếng súng vang lên, là do ông ta nổ súng, tiếng người dồn dập từ nơi đâu đó cũng đang đến. Hắc Xà cũng bị viên đạn lạc ở đâu đó roẹt qua vai chảy máu. Hai viên đạn liên tiếp xé màn khói lao thẳng về phía Bạch Xà đang như một con búp bê vô thần, bất động được Hắc Xà kéo đi. Hắc Xà trở tay không kịp, không biết lsao thì có một bóng đen đã ôm cả Bạch Xà vào lòng đỡ trọn hai viên đạn, dùng sức lực còn sót lại duy nhất của mình đẩy tới cửa. Loáng thoáng qua tai Hắc Xà là câu nói khàn khàn cùng hơi thở yếu ớt của ai đó: “Chạy…. đi…..”

Hắc Xà siết chặt tay đến bật máu, kéo Bạch chạy nhanh ra lối thoái rồi hét lên đau đớn: “Thanh Long!” . Rồi anh ôm chặt lấy Bạch Xà, lao ra ngoài cửa kính tầng hai rơi thẳng xuống chiếc xe đậu phía dưới. Anh lấy cả thân hình mình mặc cho bị kính làm xước, mặc cho cả lưng đập vào làm móp cả mui xe cũng không để Bạch Xà chịu một chút xước xát…

_ Anh, không sao chứ? _ Độc Xà đợi phía bên ngoài chạy tới, lo lắng đỡ anh dậy hỏi.

_Không sao _ Cả người anh đều đau nhức, bả vai buốt lại do máu chảy của viên đạn lạc kia nhưng anh vẫn nhanh tróng bật dậy. Anh biết, có người hiện tại còn đang đau đớn hơn mình gấp vạn lần cơ.

Và anh cũng không có thời gian cho sự đau đớn nhỏ nhặt này. Anh đỡ Bạch Xà nằm trong lòng mình dậy, để cô cho Độc Xà chăm sóc. Anh lên một chiếc xe được để ngay bên cạnh, nổ máy, đạp ga, đưa cả ba thoát khỏi vòng vây đen tối kia. Vừa lái anh vừa nói:

_ Em lo cho Bạch Xà. Bám chắc, cài dây an toàn vào.

Chiếc xe xé màn đêm, lao đi vun vút, chiếc đồng hồ chỉ vận tốc ngày càng rung động, nhích lên lên cao. Đêm nay không trăng, không sao, không một làn gió nhẹ nào thổi qua, cả con đường đi đều yên ắng và rùng rợn đến đáng sợ. Chỉ nghe, tiếng Độc Xà bất giác nấc nghẹn ngào trong đêm tối. Giọng nói cô run rẩy, sợ hãi, lẫn đau đớn cùng lo lắng nói:

_ Anh! Bạch Xà khóc ra máu.

Nghe vậy, Hắc Xà hít một hơi dài. Bàn tay anh nắm vô lăng run lên nhưng anh cũng không giám giảm tốc độ vào lúc này. Anh bắt buộc mình chi phối cảm giác để không quay lại cũng không cho mình mất cảnh giác khi lái xe. Cho dù thành thạo đến đâu nhưng một khi đã mất đi lý trí, anh thực sự không biết sẽ gây cho hai cô gái phía sau những chuyện gì. Cả ba không thể chết một cách lãng nhách như vậy được.

Còn Độc Xà, cô ôm chặt em gái mình vào lòng. Thấy Bạch Xà khóc cô cũng không kìm nén được. Đặc biệt, Bạch Xà khóc chính là vô thanh vô thức dường như bị nỗi đau chi phối toàn thân không chút tự giác nào của con người mình. Nước mắt máu cứ thế chảy ra từ khóe mắt lăn dài đến gò má, rơi xuống cổ và xương quai xanh của cô khiến cho cả người cô nhuốm màu bi thương và đau đớn. Có phải chăng, là tổn thương lớn lắm thì cô mới tới mức này hay không ?

_ Bạch Xà…. Đừng khóc…. đừng khóc…

Nói thì nói vậy nhưng chính Độc Xà – cô cũng khóc rất nhiều. Bởi lẽ, cô cảm nhận rõ Bạch Xà đang đau nhường nào nên cô mới khóc. Cô khóc mong rằng có thể khóc thay cho một phần nhỏ nào đó nỗi đau của Bạch Xà để em gái mình có thể giảm bớt đau đớn tột cùng kia.

….

Khói tan, căn nhà trở nên hỗn loạn, đổ nát do súng ống tàn phá mọi thứ. Ông ta siết chặt nắm đấm, ra lệnh cho đám thuộc hạ đã chờ sẵn phía sau từ lúc nào:

_ Đuổi theo chúng. Không cần bắt, có thể giết nhưng chết phải có mạng. Không cần nương tay với bất cứ đứa nào.

Lão xoay người, nắm đấm hằn lên những gân xanh đấm vỡ lọ lục bình họa hình rồng ngay cạnh đó. Dám phản bội ông, dám chạy trốn thì ông sẽ cho chúng trả cái giá mà chúng đáng phải nhận….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.