Đọc truyện Vương Vấn Hương Thơm – Chương 17: Công Tử 7 Ngày
Edit: Sún + Mây
Beta: Su
Trong khi Minh Minh ghé vào khung cửa phòng bếp nhìn Minh Chấn làm bữa tối cho cô thì Hàn Duật đang rót rượu tự uống một mình, uống rượu vang đỏ chuẩn bị cho Yến Sơ Phi.
Hàn Duật đang suy tư.
Suy ngẫm về sự thất thường của anh mấy ngày gần đây, cùng với những lời nói và việc làm ngu ngốc ngày hôm nay.
Kể từ khi anh giới thiệu cô cho Vân Lâu.
Trước đây, sau khi kết thúc mối quan hệ với bạn giường anh liền cắt đứt tất cả các liên hệ, mà lần này bởi vì chuyện của Vân Lâu, Minh Minh hầu như cứ cách một ngày lại báo cáo tiến triển kỹ càng tỉ mỉ cho anh.
Hàn Duật từng ngày cứ nghe cô nghiêm túc trần thuật về việc cô mỗi ngày hôn Vân Lâu bao lâu, ôm trong bao lâu, dùng thân thể trần trụi khiêu khích Vân Lâu như nào, âu yếm Vân Lâu ra sao…!
Loại nội dung tình ái qua điện thoại này làm kéo dài mối quan hệ giữa anh và cô, thậm chí khiến anh sinh ra một loại ảo giác — cô là đồ vật của anh, chỉ là bị anh tạm thời cho Vân Lâu mượn.
Trước tối thứ sáu, anh theo thói quen tính lái xe đến dưới lầu chung cư của cô.
Cô lại gọi điện thoại hỏi anh có thể dùng sức mạnh đối với Vân Lâu hay không.
Trước kì kinh nguyệt một tuần thì cô sẽ đặc biệt phóng đãng, điều này anh biết rõ, anh thậm chí còn suy xét sẽ phá lệ đi thỏa mãn cô, nhưng cô lại không mở lời với anh, mấy ngày nay khi gọi điện thoại báo cáo tình hình cô cũng không hề nhắc đến chuyện đó.
Anh còn tưởng tiểu dâm oa này đổi tính, thì ra là cô đang nhớ thương người đàn ông khác.
Bộ Văn Chi, tiểu thịt tươi từng được gọi là “hot boy quốc dân” – bạn trai cũ của cô, biến cô từ thiếu nữ thành một người phụ nữ chân chính, rất nhanh còn sẽ trở thành “đồng nghiệp” cùng công ty với cô, mà lại còn đến thành phố S mấy ngày hôm trước, ở — trong cùng một khu chung cư với cô!
Sáng nay anh ở trong văn phòng của Vân Lâu chính tai nghe được cô nói cô đêm nay không đến chỗ của Vân Lâu.
Cô đi đâu, làm cái gì, còn có bất kỳ câu hỏi nào sao?
Điều không ngờ rằng chính là, cô phóng đãng hơn so với những gì anh nghĩ.
Anh lại bởi vì vậy mà thất thố*.
(*) Thất thố: Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.
Gỡ kính mắt xuống xoa bóp ấn đường* có chút mệt mỏi, Hàn Duật cầm lấy di động kéo số điện thoại của Minh Minh vào danh sách đen rồi tiếp tục uống rượu.
(*) Ấn đường: là khoảng cách giữa hai đầu lông mày.
Di động chợt vang lên — Yến Sơ Phi.
“Có còn rượu ngon không? Mang đến đây đi, thuận tiện tâm sự về cô gái lúc chiều.”
“…”
Nửa tiếng sau, Hàn Duật cầm theo 2 bình rượu trân quý mang lên phòng Yến Sơ Phi.
Nghe Yến Sơ Phi nhẹ nhàng bâng quơ kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra, Hàn Duật nhạy bén bắt được trọng điểm.
“Cô ta thoải mái xong liền đi luôn?”
Thấy Yến Sơ Phi không phủ nhận, Hàn Duật liền cảm thấy trong lòng lập tức thoải mái, trên khuôn mặt tuấn tú thực không cho người khác mặt mũi mà nổi lên ý cười.
“Cậu cùng cô ta có qua lại sao?” Yến Sơ Phi hỏi.
Hàn Duật mỉm cười gật đầu: “Người đàn ông trước đây của cô ta là tôi.”
“Trước đây?”
“Đã kết thúc rồi.” Hàn Duật nói xong lại bổ sung một câu: “Nếu không thì hôm nay cô ta cũng sẽ không tìm tới cậu.”
Yến Sơ Phi lắc rượu trên tay, mắt rồng ẩn ẩn uy lực liếc Hàn Duật một cái.
“Cô ta có chứng nghiện làm tình sao?”
“A, cũng không có, chỉ là tình huống gần đây của cô ta có chút đặc biệt.” Chuyện của Hoa Vân Lâu anh sẽ không giải thích nhiều với người khác.
“Thường xuyên sẽ ở trong trạng thái này vào hôm nay?”
“Có lẽ.”
“…”
“Như thế nào? Sợ cô ta lại tới tìm cậu sao?” Hàn Duật hài hước nói.
Yến Sơ Phi lắc đầu: “Tôi cần bảo đảm Bộ Văn Chi có thể nhờ vào《 Gương vỡ lại lành 》 đột phá phương diện khống chế tình cảm cùng bình cảnh biểu đạt cảm xúc của cậu ta, chứ không phải làm cậu ta càng trở nên hỗn loạn.”
Bộ Văn Chi.
Nghe thấy cái tên này, trái tim Hàn Duật “loảng xoảng” một tiếng đóng chặt cánh cửa lại, tư duy liền chuyển sang góc độ làm việc.
“Theo như lời cậu nói, cô ta là mối tình đầu của Bộ Văn Chi, mà Văn Chi từng rất mê luyến cô ta, cho tới bây giờ vẫn bị ảnh hưởng nặng nề.
Nếu cô ta chủ động dụ dỗ thì Bộ Văn Chi hẳn là rất khó kháng cự.”
“Đề nghị của cậu là?”
“Chuẩn bị cả hai tay.”
Yến Sơ Phi gật gật đầu rồi buông chén rượu cầm lấy di động.
“Lâm Phục, giúp tôi một chút.
Theo đuổi một cô gái.”
Hàn Duật nhìn chất lỏng màu đỏ lay động trong ly, đưa mắt nhìn thoáng qua rồi ngửa đầu đổ vào trong miệng, nhưng hồi lâu vẫn không nuốt dịch rượu trong miệng xuống.
Lâm Phục, con trai thứ ba của Ma Đô, là Thái tử trong giới thương nhân, người được biết đến với cái tên “công tử 7 ngày”.
Nghe nói, không có người phụ nữ nào mà anh ta không thể đưa lên giường trong vòng một tuần, lại còn nghe nói anh ta có thể chơi phụ nữ đến 7 ngày không xuống được giường.
Một trong những nam khách mời của 《 Gương vỡ lại lành 》.
Bởi vì Minh Chấn về nước, cuối tuần thường xuyên sẽ đến thăm cô, nên Minh Minh cũng không tiện ngủ lại ở chỗ của Hoa Vân Lâu.
Gắng chịu đựng trong 5 ngày, 2 ngày được nghỉ, vừa vặn làm cô điều tiết một chút, không đến mức quá mức khó chịu, dù sao khi kì kinh nguyệt đến thì tự an ủi cũng rất khó.
Còn về tiến trình huấn luyện, hiện tại chỉ có thể dùng hết sức mình, để Hoa Vân Lâu chậm rãi thích ứng sự đụng chạm của cô.
Cứ cách 2 ngày lại tiếp tục, biểu hiện của Hoa Vân Lâu liền có chút thụt lùi, khiến cô hơi bực mình, trên tay mất nặng nhẹ, nắm hạ thể của anh một phen, tựa hồ làm đau anh, nhưng cũng may anh không tức giận.
Lại nói tiếp cũng có chút buồn cười, cô hiện tại cùng Hoa Vân Lâu dường như giống một cặp vợ chồng già, mỗi ngày nị oai đủ rồi ngủ, buổi sáng tỉnh dậy thì thân thiết cọ cọ một cái.
Cô từng đề nghị, thừa dịp anh “chào cờ” buổi sáng thì cô liền dùng tay giải quyết cho anh một chút, thế nhưng anh không cho cô chạm vào.
Suy xét đến việc bộ phương án này có thể để anh trai tham khảo một chút, cô cũng để tâm nhiều hơn.
Đương nhiên, tuyệt đối không thể để anh trai biết đó chính là kết quả do tự cô thí nghiệm.
Cuộc sống trôi qua đâu vào đấy, điểm đặc biệt duy nhất là ngày Yến Sơ Phi nhậm chức, Bộ Thiếu Văn cũng gia nhập vào Hoa Thước.
Cô cũng không bất ngờ lắm, tin tức Yến Sơ Phi muốn nâng đỡ Bộ Thiếu Văn đã lan truyền được một khoảng thời gian, Yến Sơ Phi tới, mang theo Bộ Thiếu Văn đến Hoa Thước, chuyện này hợp tình hợp lý.
Đêm đó mọi người đều tụ tập ở KTV, bởi vì có quá nhiều người nên chia ra mấy lô ghế, mỗi người đều rất vui vẻ.
Trong lúc Yến Sơ Phi mang theo Bộ Thiếu Văn đến các lô ghế chào hỏi, nơi họ đi đến được chúng tinh phủng nguyệt, thì cô lại đứng ở phía sau đám người, thông qua khe hở tiếp tục thưởng thức MV trên màn hình.
Đảo mắt đã đến ngày ghi hình, mỗi tập phát sóng phải quay 2 ngày 1 đêm, mọi người cần phải đến địa điểm ghi hình trước một đêm, xem kịch bản cuối cùng và triển khai các hạng mục có liên quan đến công việc.
Tổ tiết mục đặt vé máy bay cho Minh Minh vào giữa trưa, buổi sáng đồng hồ báo thức còn chưa kịp kêu thì Minh Minh đã dậy rồi.
Lần này vừa đi là đi 2 ngày, lúc trở lại vừa khéo là cuối tuần, 4 ngày cô lo lắng thoáng một cái trôi qua, trong thời gian này cô đã phó mặc kết quả.
Hôn lên cánh môi xinh đẹp của Hoa Vân Lâu, cô cởi cúc áo ngủ của anh rồi duỗi tay khẽ vuốt ve ngực anh, chuyển động trên khắp vùng mẫn cảm mà cô đã do thám được, chờ đến khi chỗ da thịt kia khẩn trương đến căng cứng, cô mới giống như bố thí xoa bóp một chút xong liền chuyển sang chỗ khác, trơ mắt nhìn anh bất mãn mà nhẹ nhàng rung động.
Các vùng mẫn cảm trên người bị hành hạ một lần, Hoa Vân Lâu có chút hoang mang nhìn cô, nhưng vẫn không nói gì.
Mà khi cô đụng vào thân dưới cứng rắn đang nhô lên của anh, anh với động tác cực nhanh bắt được bàn tay cô.
“Buông tay, hôm nay tôi nhất định phải chạm vào.
Không cho tôi chạm vào, tôi liền cắn hỏng môi anh, làm cho tất cả mọi người nhìn chằm chằm miệng của anh.” Nằm ở bên tai anh, cô nửa uy hiếp nửa dụ hoặc nói.
Sau một lúc lâu, Hoa Vân Lâu buông lỏng tay ra.
– ——–
@Tiểu kịch trường:
Hàn Duật: Đừng nhìn tôi, tôi không muốn nói chuyện.
Yến Sơ Phi: Sớm biết trước tương lai, thì đã không làm như vậy rồi.
Bộ Thiếu Văn: Tôi đã chết lặng.
Minh Chấn: Cải trắng tôi trồng hơn 20 năm a…!
Lâm Phục: Khụ khụ…!Tôi còn chưa lên sân khấu, không khí đừng ai oán như vậy chứ.
Hoa Vân Lâu: Không bằng, tôi làm theo “Thiên lương vương phá”*?
(*) Thiên lương vương phá (天凉王破): là một câu rút gọn từ quyển tiểu thuyết “Người vệ sĩ mãnh liệt của tôi”.
Câu gốc là: “Trời lạnh rồi, để cho Tập đoàn Vương phá sản thôi.” (天凉了,让王氏集团破产吧。).
Có ý nghĩa là giả cool ngầu trình độ cao.
Minh Minh: Cái gì là thiên lương vương phá?
Hoa Vân Lâu: Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Lâm thị phá sản đi.
Lâm Phục:…!
– ——
Su: Thấy mấy nàng bảo đẩy bộ này, cơ mà các nàng đâu biết tui đang đẩy BĐO vì đơn giản bộ đó ra từ lâu mà chưa hoàn hic:<.