Đọc truyện Vương Vấn Đầy Cố Chấp – Chương 23: Cô không đáng thương như thế
Edit: BT
Beta: NT, TH
Chuyện bốn năm trước, Thời Thâm Niên lúc ấy ra tay quá mức cố chấp, anh không còn lời nào để nói. Nếu lúc đó anh biết Cố Thanh Yến vì bị bắt bỏ vai diễn mới rời xa anh, dù thế nào anh cũng sẽ không làm điều đó.
Về chuyện chuyên viên trang điểm, anh bảo trợ lý đi tìm chuyên viên trang điểm đó, tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía Tiểu Bách Hợp.
Vì chứng cớ quá mức rõ ràng, Thời Thâm Niên dặn trợ lý tiếp tục điều tra. Ngay cả gã fans cực đoan tạt axit kia cũng bị anh nắm trong tay.
Nếu anh thật sự không muốn để Cố Thanh Yến diễn, vốn anh không cần dùng loại thủ đoạn thấp hèn ấy.
Bây giờ Kiều Vân lại tìm chuyên viên trang điểm kia, luẩn quẩn chìm nổi mấy chục năm trong giới, cũng có qua lại thân thiết với Kiều Vân.
Nể tình nên sau khi Kiều Vân mở miệng thì không thể từ chối.
Nhưng tài chính trong tay Kiều Vân hiện giờ thật sự quá có hạn, thù lao anh ta chi trả cho chuyên viên trang điểm còn ít hơn gấp ba so với số tiền cô ta có thể nhận được.
Một ngày hai ngày thì còn tình cảm. Thời gian lâu, tình cảm có nhiều cỡ nào cũng bị tiền tài bào mòn.
Số tiền Thời Thâm Niên đưa cho chuyên viên trang điểm cũng đủ trả tiền thù lao ba năm của cô ta, để cô ta yên lòng ở cạnh bên Cố Thanh Yến, vào lúc quan trọng đỡ giúp cô chút mưa gió.
Việc này, Thời Thâm Niên cũng không nói cho Cố Thanh Yến.
Dù đáy lòng anh mâu thuẫn thế nào, anh cũng không đồng ý cho Cố Thanh Yến tiến vào giới giải trí. Nhưng anh đã chấp nhận chuyện này rồi nên chỉ biết trải sẵn con đường vì cô.
Thời Thâm Niên đứng thẳng, ánh sáng trên đỉnh đầu anh hơi mờ, ánh sáng gương trang điểm sáng mạnh hơi chếch ở phía sau.
Nửa gương mặt của anh chìm trong bóng tối, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố Thanh Yến.
Không thể nói là bình tĩnh, mà là cố gắng bình tĩnh.
Nhưng thật ra có hơi chật vật.
Thời Thâm Niên mở miệng nói ba chữ: “Không phải anh.”
Cố Thanh Yến không nhìn anh, cô thậm chí còn không ngẩng đầu.
Gương trang điểm quá sáng, cô đứng ở nơi người nào cũng có thể nhìn thấy đôi mắt đó của Thời Thâm Niên.
Âm u, còn làm cô áp lực hơn cả căn phòng chật chội này.
Cố Thanh Yến không biết nên làm gì. Trên thực tế, vừa rồi nói những lời ấy, cô đã hối hận.
Tòng Tiểu Vân đồng ý nhưng không tới xử lý vụ fans cực đoan tạt axit, còn cố ý truyền ảnh xấu của cô ở trên mạng.
Chuyện tới liên tục, rõ ràng đã sớm sắp xếp ổn thoả.
Thời Thâm Niên cho dù mất lí trí, cũng không thể làm chuyện có hại cho cô.
Cô vừa rồi mất kiểm soát, bận hỏi vấn đề Kiều Vân phân tích với cô trong đầu.
Kiều Vân không rõ lắm quan hệ của họ, chỉ nghĩ Thời Thâm Niên lợi dụng quyền thế bức ép cô đi vào khuôn khổ.
Thật tình cũng không khác lắm.
Cố Thanh Yến nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, không biết nên làm gì mới có thể đánh vỡ bầu không khí bây giờ.
Trong phòng vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, là Kiều Vân.
“Đạo diễn Từ bảo tôi tới hỏi một chút, hai người bàn bạc xong chưa?”
Đạo diễn Từ không dám qua đây vào lúc này, chạm vào nhược điểm của Thời Thâm Niên nên mới sai Kiều Vân qua đây. Lòng Kiều Vân tràn đầy bất đắc dĩ, anh ta không nói với Cố Thanh Yến bảo cô thỏa hiệp.
Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người ở đây nhìn ra được, chỉ có Cố Thanh Yến mới thỏa hiệp được.
Thời Thâm Niên có thân phận gì, mọi người ở đây lên tiếng cũng không ai quan trọng bằng một mình anh.
Một nhân vật như vậy, ở đâu cũng có thể có người lãnh đạo khắp nơi tiếp đãi. Đã được người có địa vị hàng đầu nhân nhượng, dỗ người có địa vị thấp trước mặt vui vẻ, cô còn ra vẻ đòi thể diện để thỏa hiệp với anh.
Thật ra Kiều Vân cũng muốn cứng rắn hơn, thẳng thừng nói với Cố Thanh Yến mất hứng, chúng tôi không quay nữa.
Nhưng thứ nhất, đây là tài nguyên tốt nhất họ có thể nhận được.
Thứ hai, hợp đồng đã ký, vi phạm hợp đồng thì dù bán anh ta, anh ta cũng không bồi thường nổi.
Cuối cùng, lần này vì đắc tội Thời Thâm Niên, đừng nói là giới giải trí, giới nào cũng không làm ăn nổi.
Lại nói, trừ khi Cố Thanh Yến thỏa hiệp, không có lựa chọn thứ hai.
Đại khái lựa chọn duy nhất là thỏa hiệp thế nào có thể còn ít mặt mũi.
Cố Thanh Yến là người lí trí, có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất, Kiều Vân vẫn biết rõ.
Người từng chịu cuộc sống bức bách, sẽ không đặt nặng những thứ mờ ảo như tôn nghiêm.
Lúc Kiều Vân đẩy cửa bước vào, trong lòng đã có đáp án.
Nhưng anh ta không ngờ, Cố Thanh Yến ngồi ở trước gương trang điểm, hai tay chống trán, không nhìn anh ta.
Cô trầm giọng hỏi câu: “Vi phạm hợp đồng phải bồi thường bao nhiêu?”
Kiều Vân đứng ở cửa, ánh mắt dừng trên người Cố Thanh Yến. Anh ta há hốc miệng, muốn nói chúng ta không có nhiều tiền như thế.
Nhưng lời thế này, sao thốt ra khỏi miệng được?
Anh ta giật mình khựng lại hai giây, nghe Thời Thâm Niên cắn răng, giọng âm trầm: “Cút ra ngoài.”
Kiều Vân đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Cố Thanh Yến đứng dậy, giày cao gót xinh đẹp dẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Cô mở miệng: “Tôi cũng cút cùng.”
Thời Thâm Niên không giữ cô lại, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bóng hình cô. Trông thấy cô bước đi từng bước một, giẫm lên bóng cô đung đưa dưới chân, đi đến khi anh không thấy nữa.
Thời Thâm Niên đứng ở cửa phòng hóa trang chật hẹp, yên lặng đứng.
Mọi người trong đoàn phim ngơ ra, bọn họ không ngờ tới Cố Thanh Yến thật sự dám trực tiếp trở mặt với Thời Thâm Niên.
Đạo diễn Từ vẻ mặt u sầu đầy mặt lắc đầu: “Sớm biết thế…”
Ông ta muốn nói sớm biết vậy không tìm Cố Thanh Yến diễn Dư Mạn, nhưng nói được một nửa mới nhận ra, chính ông ta không tìm thấy vai nữ phụ hoàn mỹ nhất trong lòng nên mới kéo dài lâu như thế.
Túc Nghị mặc áo bành tô quân đội, ngồi xổm bên cạnh camera cắn hạt dưa: “Thế này làm sao bây giờ? Em gái Cố phải hủy hợp đồng?”
Còn có thể làm sao bây giờ?
Mắt đạo diễn Từ nhìn Thời Thâm Niên đứng trong bóng tối, cũng không biết là vấn đề ánh sáng hay là sắc mặt anh thật sự khó nhìn như thế.
Đen kịt như sắp vắt ra nước.
Hiện tại lúc này, ai dám hỏi nên làm gì? Ai hỏi người nấy chẳng lành.
Đến ngay cả trợ lý theo Thời Thâm Niên gần mười năm, cũng chỉ dám ở bên cạnh cẩn thận chờ.
Nhan Linh ở phòng hóa trang của cô ta, nghe người đại diện nhắc tới tình huống bên này. Khoác một chiếc áo khoác, đi tới từ trong phòng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh trợ lý.
“Anh Sở, giám đốc Thời sao vậy?”
Ánh mắt trợ lý lạnh nhạt lướt qua người cô ta: “Cô không cần phải xen vào.”
Sắc mặt Nhan Linh cứng lại, thái độ của Thời Thâm Niên với cô ta chưa tính thì thôi, một trợ lý thế mà còn dám bày ra vẻ mặt này với cô ta.
Đáy lòng cô ta tràn đầy tức giận nhưng trên mặt lại chẳng hiện chút gì, thậm chí còn nở nụ cười mỉm: “Vậy cũng không được, tất cả mọi người đang nhìn đấy, muốn đi khuyên một chút không.”
Trợ lý không đáp, nhưng cũng cảm thấy Nhan Linh nói có lý.
Anh ta thật sự không phải sợ người bên ngoài dám bàn tán, chỉ sợ Thời Thâm Niên vì lý do sức khoẻ, từ nhỏ thể chất đã mẫn cảm, dễ dàng hút bệnh.
Bác sĩ từng nói, nếu xuất hiện vấn đề cảm xúc, tỷ lệ bệnh tái phát đúng là sẽ tăng theo lũy thừa.
Trợ lý do dự hai giây, đi đến trước mặt Thời Thâm Niên, nhỏ giọng nói: “Giám đốc, cô Cố đã về ạ.”
Thời Thâm Niên thản nhiên liếc anh ta một cái, đáy mắt là vực sâu chưa bình ổn.
“Đi tìm một người thay thế, lịch trình ngày mai chậm lại.”
Tìm một người thay thế, là muốn tìm người thay thế thật.
Ngài Thời thỏa hiệp, hơn nữa còn muốn xem hết cảnh này mới yên tâm xuất ngoại.
Trợ lý hiểu rõ, hình như đang cân nhắc mấy lần mới báo cho đạo diễn Từ.
Hàng lông mày đạo diễn Từ díu lại, chuyện này còn phiền hơn ông ta quay phim truyền hình.
“Ngài Thời không diễn nữa?”
Trợ lý gật đầu: “Tìm một thế thân thay vào, sau này vẫn dùng đến.”
Đạo diễn Từ cảm thấy ngạc nhiên, không kiềm được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thời Thâm Niên cách đó không xa một cái.
Dù thế nào ông ta cũng không ngờ tới, chuyện này cuối cùng lại là Thời Thâm Niên thỏa hiệp.
Đợi cho sau khi Thời Thâm Niên rời đi, tất cả mọi người nổ tung. Mấy người phụ trách lúc thu dọn đồ nhỏ giọng thảo luận:
“Này, giám đốc Thời chắc mọi người đều biết nhỉ? Nữ phụ là người mới, trước kia nghe cũng chưa từng nghe qua, tôi còn tưởng là tình nhân nhỏ được bao nuôi cơ đấy…”
“Nguy rồi, mọi người nhìn thấy không, mặt Nhan Linh tái mét.”
“Thấy rồi, Quý Tĩnh còn không phải là Tuesday gả vào nhà họ Thời đó sao? Việc này tất cả mọi người đều biết, chắc Nhan Linh muốn đi theo con đường của bác cô ta, không ngờ người ta còn không thèm đáp lại cô ta…”
“Nếu tôi là Thời Thâm Niên, tôi cũng chọn Cố Thanh Yến, không nói gì khác, mặt đã đánh bại rồi.”
“Điều này cũng đúng, tôi cũng chọn Cố Thanh Yến…”
“Đừng ồn ào, mau làm việc, cẩn thận bị người khác nghe thấy thì mất bát cơm. Người ta là thân phận gì còn chưa rõ ràng, mấy người đã nghĩ vớ vẩn!”
Túc Nghị còn ngồi xổm bên cạnh cắn một đống hạt dưa, hạt dưa đã vơi đi nhiều, anh ta hơi tiếc, chỉ đành cắn chậm lại.
Nhấm một hạt dưa trong miệng mấy lần, mới cắn nhân hạt dưa ra.
Nghe tin tức đó, anh ta sửng sốt hai giây, bùi ngùi nắm vốc hạt dưa cuối cùng: “Cũng đúng, miễn cho sau khi đào ra dáng người thế thân còn đẹp hơn.”
Trên đường trở về, Cố Thanh Yến nằm ở sau xe, trên mặt che áo choàng tổ kịch do đi ra còn chưa kịp thay.
Kiều Vân vuốt cằm, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, im lặng hai giây mới mở miệng hỏi: “Chúng ta sẽ không diễn? Hủy hợp đồng?”
Cố Thanh Yến nắm chặt áo choàng, cũng không biết trang phục đoàn phim do người nào cung cấp hay làm sao, chất liệu vô cùng thoải mái, hình thêu ở trên hình như là thủ công.
Tơ lụa trơn bóng, da cũng như là da thật.
Trong đầu Cố Thanh Yến lóe lên trang phục của những người khác, đoán đây là Thời Thâm Niên sắp xếp.
Thời Thâm Niên thật là…
Cố Thanh Yến hơi phiền, cô rầu rĩ nói: “Chúng ta có tiền không?”
Giọng Kiều Vân hơi bất đắc dĩ: “Không có.”
Cố Thanh Yến thở dài: “Không có tiền nào dám hủy hợp đồng, Cố Thắng Nam cũng không phải là nữ hoàng thật.”
Kiều Vân không nhịn được cười, lại hỏi: “Vậy thế thân làm sao bây giờ?”
Cố Thanh Yến hơi mím môi lại: “Ngày mai tôi đi giải thích với Thời Thâm Niên.”
Như Kiều Vân vẫn biết, Cố Thanh Yến là người lí trí. Hành vi hôm nay của cô, hẳn là lúc không còn lí trí nhất.
Thời Thâm Niên chẳng qua phải diễn một vai thế thân, nếu đổi thành những người khác đề nghị chuyện này, Cố Thanh Yến chỉ biết cười không sao cả.
Nhưng đổi thành Thời Thâm Niên, mới có thể khiến cô mất lí trí như thế.
Kiều Vân nhìn đầu cô dưới áo choàng, phập phồng theo hơi thở, áo choàng phình lên, hơi giống một đứa trẻ.
Anh ta mở miệng nói: “Nếu thật sự không được, bên kia anh còn hai trăm vạn, chúng ta còn phải nghĩ cách khác.”
Cố Thanh Yến chậm rãi thở ra một hơi, nỗi lòng vẫn khó có thể bình phục lại bị một câu đơn giản của Kiều Vân chữa lành.
Có lẽ do cô tự ti, mọi người giữa cô với ích lợi, đều lựa chọn ích lợi.
Nhưng nhìn xem, Kiều Vân bằng lòng vì cô, buông bỏ ích lợi.
Cô cũng không đáng thương như vậy.