Vương Vấn Đầy Cố Chấp

Chương 13: Nhất định anh phải sống tốt với Nhan Linh


Đọc truyện Vương Vấn Đầy Cố Chấp – Chương 13: Nhất định anh phải sống tốt với Nhan Linh

Edit: BT

Beta: TH

Chuyện này quả thực không giống lời Thời Thâm Niên có thể nói ra, thế mà anh lại nhường cô!

Cố Thanh Yến không đáp lại, cô theo bản năng ngoáy lỗ tai, đáy lòng nghĩ có phải do nhiều ngày không lấy ráy tai, cho nên mới nghe nhầm không.

Cô chớp đôi mắt ướt, hàng mi dài như cánh bướm vỗ lên xuống, khiến lòng người ngưa ngứa.

Có một kỹ xảo chơi cờ rất thú vị trong tâm lý học, khi một người đưa ra cho bạn một yêu cầu quá mức, bạn sẽ phẫn nộ, từ chối, trốn tránh.

Nhưng khi người này rút lui, người đó sẽ yêu cầu một sự nhượng bộ khác.

Bạn lại cảm thấy người này đúng mực, biết tiến lùi. Thậm chí vì từ chối yêu cầu đầu tiên của anh ta mà mang tâm trạng áy náy, đồng ý yêu cầu thứ hai của anh ta.

Khi Thời Thâm Niên yêu cầu cắt bỏ phần lớn cảnh diễn tình cảm, Cố Thanh Yến vừa tức giận vừa tuyệt vọng.

Giờ phút ấy, thậm chí cô nghĩ không bằng rời đi, quên đi.

Rời khỏi vùng đất này, tới một nơi không ai tìm ra được. Diễn hay không diễn trò cũng chẳng sau cả, chỉ cần rời khỏi Thời Thâm Niên.

Sau khi Thời Thâm Niên nhường, đáy lòng cô chỉ còn lại sự vui sướng.

Chỉ cắt bỏ cảnh hôn, điều ấy rất dễ chấp nhận được.

Vai diễn Dư Mạn, tổng cộng chỉ có một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước với vai nam số hai.

Cảnh hôn hoàn toàn có thể tìm thế thân tới diễn.

Yêu cầu như thế, sao cô có thể không chấp nhận được?

Thậm chí cô cảm thấy là chính mình đã nghe lầm.

Từ trước tới nay, sự cố chấp của Thời Thâm Niên ở trong lòng Cố Thanh Yến đã ăn sâu tận gốc rễ. Lúc Kiều Vân bảo cô đến đàm phán, cô căn bản không ngờ có thể đàm phán được kết quả.

Cuối cùng đại khái chỉ biết tan rã trong không vui, hoặc là Thời Thâm Niên trói cô lại, hoặc là cô thoát được đi rất xa, rời khỏi thành phố này.

Cô chưa từng nghĩ tới, chuyện này còn có thể giải quyết một cách hoàn hảo như vậy.

Thời Thâm Niên thậm chí còn nói, không phải muốn khống chế cô, mà muốn làm bạn với cô.

Cố Thanh Yến thật sự không thể phản ứng lại được lời Thời Thâm Niên vừa nói.


Cô giật mình sửng sốt, lúc lâu sau khi ánh mặt trời bên ngoài bị tầng mây che khuất, lại hiện lên, che khuất, rồi hiện lên.

Tuần hoàn lặp lại.

Đợi đến khi vầng thái dương lại nhô lên, cô chậm rãi hoàn hồn, không nhịn được hỏi một câu: “Không phải anh lừa tôi đúng không?”

Thời Thâm Niên không đáp mà nói: “Em không phải trốn anh.”

Cố Thanh Yến không ngừng lắc đầu.

Thời Thâm Niên không khống chế cô, cô còn trốn làm gì?

Cô không cưỡng được nở nụ cười tươi, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ. Đôi mắt hơi híp, biến thành vầng trăng cong.

Cô cười rất vui, loại cảm xúc đó thậm chí còn cuốn hút Thời Thâm Niên.

Cố Thanh Yến còn đang đắm chìm trong vui sướng, nói chuyện cũng suy nghĩ: “Thời Thâm Niên, anh thay đổi, không chỉ có biến thành kẻ vênh váo, còn trở nên nice như vậy!”

Khóe miệng Thời Thâm Niên thoáng nhếch lên, lại nghe câu tiếp theo của cô.

“Cám ơn anh, tôi xuống xe, anh nhất định phải sống tốt với Nhan Linh, tôi chúc phúc hai người.”

Mặt Thời Thâm Niên đen sì, nhìn bóng cô vui vẻ xuống xe. Anh đã quên lúc trước có người tên Nhan Linh.

Anh kéo Nhan Linh ra, thứ nhất là vì để Cố Thanh Yến bớt cảnh giác, làm cho cô không chạy trốn. Thứ hai là muốn nhìn xem cô nhóc này sẽ có phản ứng ra sao, có thể đau lòng sầu khổ, ghen tuông hay không.

Hay lắm.

Thời Thâm Niên giật nhẹ khóe miệng, bảo trợ lý qua đây lái xe.

Không chỉ không ghen, còn chúc phúc cho họ.

Được đấy.

Trong thoáng chốc trợ lý lên xe, cảm nhận được bầu không khí bên trong xe đóng băng gần như ngưng kết thành chất rắn, đáy lòng hồi hộp.

Cậu ta nghĩ vừa nãy lúc nhìn thấy Cố Thanh Yến, đối phương còn vui vẻ cười với cậu ta, lúc ấy đáy lòng cậu ta có chút vui mừng, xem ra là đàm phán ổn rồi.

Kết quả vừa lên xe, thấy phản ứng của Thời Thâm Niên, cậu ta không dám hỏi nhiều, đành phải yên lặng lái xe.

Sau khi xuống xe, Cố Thanh Yến tìm Kiều Vân.


Kiều Vân vỗ vai cô, chỉ vào hàng rào bên ngoài cách đó không xa: “Mấy phóng viên đến đây, không phải đạo diễn Từ gọi tới. Anh sẽ chạy xe ra phía sau, chúng ta rời đi từ chỗ bên cạnh.”

Kiều Vân lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, tuy từng bị chèn ép, cuối cùng thất bại thảm hại. Nhưng năng lực phán đoán xử sự cần có vẫn còn.

Đạo diễn Từ lần này thông báo vội vàng, giai đoạn trước còn chưa tuyên truyền. Chính ông ta cũng không gọi phóng viên, phóng viên có thể xảy ra nhiễu loạn.

Cố Thanh Yến vẫn là người mới, lúc chưa nổi chỉ có cuộn phim duy nhất thì chưa lên sóng. Tấm ảnh cô cũng ngoái đầu nhìn lại cười truyền trên internet một lần, nhưng không có fans trụ cột.

Nếu phía sau xảy ra tình trạng hỗn loạn, người bị hại chắc chắn là cô.

Hiện tại thứ cô cần là tác phẩm, là thứ có thể công khai ra bên ngoài, không cần phải vội.

Cố Thanh Yến cũng biết, cô gật đầu, chuẩn bị đi theo Kiều Vân rời đi.

“Không phải chen lấn, đạo diễn Từ đã đi rồi, hôm nay không nhận phỏng vấn!” Có mấy phóng viên xông tới, vài nhân viên đang đang làm việc thu dọn đồ thấy được, vội vàng chạy tới ngăn cản.

“Ôi chao! Sao mọi người lại chạy vào, mau đi ra!”

Nhân viên công tác hô to đứng lên, hình như đã xảy ra ít tranh chấp.

Kiều Vân nhận ra vấn đề hình như nghiêm trọng hơn anh tưởng, cũng không quay đầu lại, thúc giục Cố Thanh Yến đi nhanh hơn.

Phòng ảnh đế, Túc Nghị không rời đi, vừa rồi họ còn đang thảo luận chi tiết hợp đồng với đạo diễn Từ.

Nhan Linh nói có chuyện còn chưa xử lý xong, phải rời đi trước.

Đợi cho Cố Thanh Yến xuống xe, phòng ảnh đế họ đã thỏa thuận ổn thỏa. Lúc Kiều Vân mới đi ra, nghe Túc Nghị mời đạo diễn Từ đi ra ngoài uống một chén, chắc còn đang dọn đồ, chưa rời đi.

Đám phóng viên này tới rất đột ngột, không giống như phóng viên đơn thuần, không biết là nhắm tới ai.

Cố Thanh Yến nghe phía sau dồn dập tiếng bước chân, tiếng cộp cộp không ngừng, mỗi một tiếng như một cú đánh trầm, giã vào ngực cô.

Trực giác của cô nhận ra vấn đề không đúng, theo bản năng né sang hướng bên cạnh.

“Biến đi!”

Lúc Cố Thanh Yến tránh né sáng hướng bên cạnh, một bóng người từ phía sau nhào lên, may rằng Cố Thanh Yến phản ứng nhanh, người đó vồ hụt, còn không buông tha tiếp tục nhào sang hướng bên này.

Túc Nghị đang ở bên trong cùng đạo diễn Từ thảo luận chuyện của Thời Thâm Niên, anh ta nói chuyện phiếm muốn biết Thời Thâm Niên rốt cuộc sao lại thế này.


Đạo diễn Từ ba phải thế nào cũng được, không nói tỉ mỉ cho anh ta. Hai căng thẳng, chợt nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài.

Đạo diễn Từ vốn nghĩ là chó săn, nghĩ không để ý tới là được. Nhưng lúc nghe lại tiếng động cảm thấy không ổn.

Túc Nghị chạy đi ra từ bên cạnh, vừa hay nhìn thấy một bóng người đánh về phía Cố Thanh Yến.

Lần đầu Cố Thanh Yến né tránh, đồ bóng người đó cầm trong tay không chỉ đánh về phía Cố Thanh Yến, còn hắt về hướng Cố Thanh Yến.

Túc Nghị theo bản năng xông lên, một cú đá đạp trực tiếp cho người đó lăn đi.

“Đậu xanh, mông đầy thịt, suýt nữa thì tôi không đạp nổi, may mà vẫn rèn luyện.”

Kiều Vân đi phía trước, khi quay đầu lại đã muốn không còn kịp, anh ta nhìn thấy người đó té trên mặt đất.

Thứ được hắt phát ra tiếng xì xì, một khoảng xi măng trên mặt đất lập tức biến thành màu đen.

Là acid sulfuric đậm đặc.

Kiều Vân hít một hơi lớn xuống cổ họng, suýt nữa không thể thở nổi.

Anh ta khẩn trương nhìn về phía Cố Thanh Yến: “Cô không sao chứ? Thế nào, có bị thương hay không?”

Sắc mặt Cố Thanh Yến đơ như khúc gỗ, hoảng hốt một lúc mới phản ứng lại, cô lắc đầu: “Tôi không sao.”

Trong giọng nói còn chứa vẻ kinh hoảng, dù ai đụng phải loại chuyện này, cũng rất sợ.

Túc Nghị một cước dẫm lên lưng người đó, không cho anh ta chạy trốn.

Nhân viên công tác phía sau đuổi theo, mấy phóng viên khác không quan tâm tới người đó, bọn họ vốn là chó săn, đụng tới loại chuyện này, họ lập tức chụp ảnh tách tách.

Nhân viên công tác vừa hô dừng, vừa che chắn cho người đó trên mặt đẩt.

Đạo diễn Từ thở hổn hển chạy tới: “Xảy ra chuyện gì không? Người kia là ai?”

Người trên mặt đất cười dữ tợn, hung tợn nhìn chằm chằm Cố Thanh Yến: “Cô đoạt vai diễn của Tiểu Bách Hợp của tôi, tôi giết cô!”

“Mấy người buông ra, để tôi giết cô ta!” Người đó điên cuồng giãy dụa, mấy người suýt nữa không giữ được anh ta, Túc Nghị thẳng thừng cho gã ta một đá vào mặt.

Người đó xì một tiếng khinh miệt, còn độc ác nói: “Tôi giết cô, tôi chết cùng cô, Tiểu Bách Hợp có thể diễn!”

Tiểu Bách Hợp là nick name fans gọi một ngôi sao nữ, là một sao nữ đang hot, bởi vì từng diễn vai diễn nữ ca sĩ dân quốc, nên được gọi là Tiểu Bách Hợp.

Trước kia《 Không được 》được tuyển chọn, lời bàn tán không ít, khoảng thời gian trước đạo diễn Từ vì bộ phim đó mà nổi một lần.

Khi bộ phim có danh tiếng và nhiều người xem, khán giả sẽ càng thêm chờ mong đối với bộ phim tiếp theo.

Có người nói, vai diễn Dư Mạn, không phải Tiểu Bách Hợp thì không thể diễn.


Rất nhiều fans Tiểu Bách Hợp thậm chí còn uy hiếp Weibo đạo diễn Từ, nói nếu Tiểu Bách Hợp không diễn, họ sẽ hợp lực chống lại bộ phim này.

Tuy Tiểu Bách Hợp từng giải thích, lịch trình của cô ấy đã được sắp xếp kín, có lẽ sẽ không diễn, nhưng ít fans cực đoan vẫn quyết theo ý họ như trước.

Đạo diễn Từ biết chuyện đó, nhưng không nghĩ tới fans vẫn dám giả vờ làm phóng viên lao đến đoàn làm phim, còn suýt làm Cố Thanh Yến bị thương.

Đạo diễn Từ sợ gặp chuyện không may, lập tức liên hệ cục cảnh sát. Loại chuyện này không nhanh xử lý thì bộ phim không biết đến khi nào mới có thể quay.

“Cô không sao chứ, tình trạng thế nào rồi?” Đạo diễn Từ sợ Cố Thanh Yến có chuyện gì xảy ra, chờ cảnh sát tới, động viên tâm lý Cố Thanh Yến suốt.

Người hắt acid sulfuric đã bị bắt giữ, Cố Thanh Yến bây giờ cũng không đi được. Cô hít sâu một hơi, ôm cánh tay: “Tôi không sao, không bị hắt vào.”

Túc Nghị cũng sợ một lúc, anh ta vừa rồi còn dám nói giỡn, sau khi thấy có người hắt acid sulfuric, chân mềm oặt.

“May mà cô phản ứng nhanh, nếu không né kịp…” Anh ta không dám nói tiếp, lăn lộn ở giới giải trí, quan trọng nhất là khuôn mặt phải lộ ra.

Hủy mặt ai là đoạt tính mạng người đó.

Túc Nghị thở phào một hơi, đỡ trán dạo một vòng tại chỗ: “Khỉ thật! Một đám người mù quáng, ai lộ ra tin tức hôm nay chúng tôi ở trong này?”

Đạo diễn Từ cũng nhíu mày, việc này rất kỳ lạ, lúc buổi sáng Thời Thâm Niên nói cho ông ta, ông ta phải gọi mấy người Cố Thanh Yến đến đàm phán chi tiết.

Buổi sáng ông ta chỉ gọi cho bốn người họ, trừ bốn người ra, chỉ có nhân viên công tác ở đây.

Nhưng nhân viên công tác chỉ làm công việc chuẩn bị, họ cũng tạm thời mới biết tin tức, chưa chuẩn bị ổn thỏa gì cả.

Hơn nữa mọi người không thù không oán, chưa đến mức nhắm vào một người mới chưa có danh tiếng.

Cố Thanh Yến ngồi ở góc sáng sủa, chống lại đôi mắt đỏ ngầu của gã kia, đáy mắt không hề dao động.

Cô đứng lên, đi đến trước mặt người đó.

Túc Nghị sợ cô bị thương, hơi ngăn lại.

Cố Thanh Yến lắc đầu, ý bảo cô không sao.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trên nhìn xuống người này.

“Sao mày biết là tao? Lúc ấy tao từ trong góc đi ra, mày không hề do dự vọt thẳng qua đây, ai nói cho mày chỗ góc đó?”

Giọng nói Cố Thanh Yến bình thản, bình tĩnh như người vừa rồi bị dọa sợ không phải là cô.

Túc Nghị sợ run, không dám ngăn nữa. Anh ta cũng hiểu chuyện kỳ quặc, dù thật sự là fans cực đoan, không có tin tức phát ra, cũng không thể chuẩn xác như thế tìm được Cố Thanh Yến.

Người đó bị hỏi hơi hoảng, nhưng tố chất tâm lý khá vững. Trên mặt chỉ xuất hiện vẻ kinh hoảng trong một thoáng, lại lập tức khôi phục thành dáng vẻ hung thần ác sát.

“Có bản lĩnh thì thả ra, mày xem tao có dám giết mày không!”

HẾT CHƯƠNG 13


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.