Bạn đang đọc Vương Tuyết Nghi: Chương Q.2 – Chương 43: Thu Hồi Hỏa Linh Châu (1)
Kim quang lưu chuyển, lực lượng hệ kim từ bốn phía bỗng nhiên dừng chuyển động, rồi chậm rãi lấy một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi ngưng kết, hóa thành vô vàn mũi tên kim sắc sáng chói, phảng phất có thể cảm nhận lực lượng hệ kim mạnh mẽ tập trung ở đầu mũi tên, cứ thế lơ lửng trên không trung, lăm le muốn phát động tấn công.
Cảm nhận được nguyên tố dao động, Tam Bất Hảo cùng Hạ Lục Tào không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đến một đám mũi tên kim quang nồng đậm linh khí ở xung quanh, liền nghi hoặc nhíu mày. Chiêu thức Kim vạn xuyên này là Tam Bất Hảo hắn học được trong bản môn, người ngoài tuyệt đối không biết được, chẳng lẽ xung quanh có kẻ đồng môn của hắn? Nghĩ vậy, Tam Bất Hảo không khỏi đưa mắt tìm kiếm xung quanh, khi nhìn thấy xung quanh Vương Tuyết Nghi kim quang sáng chói, kết ấn trên tay nàng lại giống hệt kết ấn hắn vừa mới tạo xong. Chỉ thấy bàn tay nàng khẽ chuyển, hai mắt mang theo sát khí mở ra, vô số mũi tên mang theo lực lượng mãnh liệt ào ào phóng tới đám ma thú, trực tiếp xuyên qua thân thể chúng. Không dừng lại ở đó, mũi tên nguyên tố sau khi xuyên qua cơ thể ma thú, lại tiếp tục quay đầu hướng ma thú đó tấn công liên tục, cho đến khi năng lượng dần yếu đi rồi tan biến. Một trận âm thanh gào thét đau đớn theo đó phát ra, đám ma thú bị tập kích liên tục đã gục ngã gần phân nửa, những con cấp bậc cao hơn còn chống đỡ được, càng trở nên hung ác điên cuồng mà liều mạng tấn công kẻ địch.
Nhìn một màn này, Tam Bất Hảo cùng Hạ Lục Tào không khỏi chấn động. Tam Bất Hảo trong mắt là một mảng kinh ngạc tột đỉnh, chiêu thức Kim vạn xuyên này sau khi phát động, mũi tên kim nguyên tố chỉ có thể đâm xuyên kẻ địch một lần rồi tan biến, thế nhưng Kim vạn xuyên của tiểu mỹ nhân lại có thể liên tiếp tấn công kẻ địch! Phải biết chiêu thức này ngoài khả năng nắm bắt được kim nguyên tố, còn phải là một người có tinh thần lực mạnh mẽ mới có thể thi triển ra. Nàng hiện tại cảnh giới nhân sư hắn có thể nhìn ra, có lẽ là ma pháp sư kim hệ, làm sao mà có thể xuất ra ? Nhìn nàng tuổi còn nhỏ cùng một thân tu vi thấp thế này, không có khả năng vào được học viện kia. Như vậy, trừ phi…nàng có tinh thần lực hơn người?
Nghĩ đến đây, Tam Bất Hảo liền khiếp sợ, nửa tin nửa ngờ. Kim vạn xuyên là chiêu thức sử dụng chủ yếu là lực tinh thần của người dùng, cấp bậc càng thấp thì phải có tinh thần lực hùng hậu bù vào. Ngay cả hắn đã đạt cấp bậc nhân Tôn cũng phải dụng tới sáu phần tinh thần lực. Như vậy, tiểu mỹ nhân này…Hắn không dám nghĩ nữa, nếu quả thật như vậy, nàng không phải là một cái đại biến thái sao?
Vương tuyết Nghi nhìn kết quả đạt được sau khi làm theo một chiêu của Tam Bất Hảo, không khỏi kinh hãi. Nàng là nhìn thấy chiêu thức kia, đột nhiên cảm nhận bản thân có thể làm được, hai tay bất giác nhìn theo Tam Bất Hảo mà chuyển động, cảm nhận kim nguyên tố xung quanh nhanh chóng hội tụ đến, nàng dễ dàng dùng lực tinh thần khống chế chúng, càng làm càng hăng, một chiêu này vậy mà thật sự lợi hại, một kẻ cấp bậc nhân Sư như nàng thật sự không dám nghĩ tới. Rất nhanh nàng nắm bắt được trọng điểm của chiêu thức này, chỉ cần là một ma pháp sư hệ kim, cộng với tinh thần lực nồng hậu để điều khiển nguyên tố, thì một chiêu cường đại này, nàng nắm trong tay rồi. Nhưng mà, loại chiêu thức cần lượng lớn tinh thần lực này, lẽ nào chỉ có thể phối hợp với kim nguyên tố? Nếu như nàng áp dụng tương tự với các loại nguyên tố khác thì thế nào? Nghĩ bụng, nàng sau này phải hảo hảo thử một lần mới được.
Sau một chiêu của Vương Tuyết Nghi, cục diện cân bằng đã bị phá vỡ, rất nhanh sau đó đám huyết ma thú đã bị giết gần hết, những con yêu quái hình thù kỳ lạ kia cũng tổn thất ba tên, số còn lại nhận thấy tình hình không ổn, liền bỏ chạy.
Nhìn bọn chúng cấp tốc bỏ chạy, Tam Bất Hảo hưng phấn hô to: “Chạy đi đâu, ở lại chơi với lão tử, này! Ê ê ê ê…!”
Giữa cánh rừng huyết sắc sau khi bị tàn phá đến hỗn loạn, chỉ còn lại ba người Vương Tuyết Nghi cùng A Bóng. Hạ Lục Tào âm trầm nhìn Vương tuyết Nghi, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, quả thật, mỹ mạo tuyệt thế, so với Thất mỹ điêu của hắn xinh đẹp gấp nghìn lần, lại cùng với hổ vương rừng Nguyệt Lâm có quan hệ. Nhưng dù có thế nào, trong lòng hắn, nàng ta vĩnh viễn cũng không thể so với “nàng ấy”, nàng thông minh gian xảo, xinh đẹp mị hoặc, thủ đoạn tàn ác, nhưng lại là người hắn yêu nhất. Nhưng nàng cuối cùng lại bị cái tên già thối tha cùng yêu nữ trước mắt này giết chết. Hạ Lục Tào nhìn Tam Bất Hảo, ánh mắt giận giữ như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
“Nhìn cái gì! Làm như lão tử giết thê tử nhà ngươi không bằng.” Tam Bất Hảo sau khi hào hứng hô to gọi nhỏ với đám ma thú đang bỏ chạy thì quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt hận thù của Hạ Lục Tào thì lập tức bĩu môi, vẻ mặt chán ghét hất cằm lên nói.
“Đúng. Nàng là thê tử của ta, là ngươi giết chết thê tử của ta.”
“Uây! Ngươi bị điếc có phải hay không? Lão tử nhắc lại một lần nữa, lão tử không có giết Thất Mỹ điêu nhà ngươi. Ngươi còn cố chấp đổ tội danh này lên đầu lão tử, cẩn thận lão tử đem ngươi đánh thành đầu heo.” Tam Bất Hảo giận đến dậm chân, hai tay chống nạnh cao giọng quát.
“Hắn nói thật đấy, Thất mỹ điêu của ngươi là do…” Vương Tuyết Nghi vì cảm kích Tam Bất Hảo tương trợ, liền muốn minh oan giúp lão, lời còn chưa nói hết đã bị Hạ Lục Tào cắt ngang.
“Ngươi câm miệng. Cũng là bởi vì ngươi, cũng là bởi vì mỹ mạo của ngươi, Thất nhi mới rơi vào kết cục như vậy, ngươi còn có tư cách gì ở đây khua môi múa mép.” Hạ Lục Tào gần như rống lên. Hắn từng bước từng bước chậm rãi hướng Vương Tuyết Nghi đi đến, cả khuôn mặt anh tuấn bởi vì thù hận mà vặn vẹo đến khó coi.
Vương Tuyết Nghi bị hắn quát mà nhíu mày, ánh mắt lóe ra hàn quang lạnh nhạt. Dung mạo của nàng, chưa tới lượt hắn lên án.
Tam Bất Hảo thấy thế, lập tức chạy đến đứng trước mặt Vương Tuyết Nghi, mặc dù tiểu mỹ nhân đang ở trong kết giới, nhưng là lão cũng không nhịn được chạy đến che chắn cho nàng.
“Tên thối tha nhà ngươi, ngươi mới câm cái miệng chó của ngươi lại.”
“Tên thối tha nhà ngươi, ngươi mới câm cái miệng chó của ngươi lại.”
Hai đạo thanh âm một già một trẻ con đồng thanh vang lên, hai đạo giọng nói trái ngược như vậy, lại mắng người hòa hợp đến kỳ lạ.
Vương Tuyết Nghi kinh ngạc nhìn qua A Bóng cùng Tam Bất Hảo, một trước một sau bênh vực cho nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bười cùng ấm áp. Tam Bất Hảo cùng A Bóng cũng có chút ngạc nhiên nhìn nhau, hai đạo ánh mắt gặp nhau lại âm thầm tạo ra hai chữ “đồng minh”. Tam Bất Hảo không khỏi cười ha ha: “Nhóc con! Rất hợp ý ta đó!”
A Bóng cảm thấy thú vị liếc mắt một cái, nhưng sau đó hình như nhận ra cái gì, rất nhanh lại đảo mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Tam Bất Hảo: “Cấm gọi ta nhóc con.”
“Ngươi nhỏ như vậy, giọng nói lại là của tiểu hài tử, gọi nhóc con có cái rắm gì sai?” Tam Bất Hảo không cho là đúng tranh cãi với A Bóng.
“Ta đây chính là lớn hơn ngươi rất nhiều rất nhiều đó, cho nên hai từ nhóc con phải là để cho ta kêu ngươi, nhóc con à!”
Tam Bất Hảo nghe hai từ “nhóc con” non nớt phát ra từ miệng một tiểu oa nhi, cảm giác kỳ quái cùng tức nghẹn lập tức xông lên, hai mắt trân trối nhìn chằm chằm A Bóng, lão già đến từng tuổi này, lại có kẻ gọi hắn ba tiếng: “nhóc con à!” Trong nhất thời lão không thốt nên lời.
Cảm thấy bản thân bị ngó lơ, Hạ Lục Tào không khỏi tức giận hừ lạnh một tiếng: “Muốn hàn huyên thì cùng nhau xuống địa ngục mà nói!” Hắn hôm nay đã hạ quyết tâm, cho dù chết cũng phải kéo theo hai kẻ này cùng chết, hắn phải trả thù cho nàng. Vừa dứt lời, áp lực khổng lồ từ trên người Hạ Lục Tào phát tán ra, cuồng phong nổi lên, hắn vận linh lực tụ tập lại hai bàn tay, chậm rãi hình thành trận pháp, ánh mắt nhìn hai người một thú trước mắt như kẻ sắp chết.
“Chịu chết đi.”
Nhìn Hạ Lục Tào đang chậm rãi tạo ra trận pháp, Tam Bất Hảo gấp đến dậm chân: “Cái tên điên này làm thật hả, đã nói không phải ta giết mà. Ngươi còn cố chấp, đừng trách ta ra tay tàn độc.” Nói đến đây, ánh mắt Tam Bất Hảo đột nhiên trở nên nghiêm túc, sát khí ẩn dưới đáy mắt lóe sáng.
Hạ Lục Tào không để ý đến lời Tam Bất Hảo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảy năm tìm kiếm tung tích Thất sắc phượng hoàng, ba năm hao tâm tổn trí nghĩ cách lấy được một sợi lông vũ của Thất sắc phượng hoàng, hai năm nghiên cứu chế tạo, sau hàng loạt lần thất bại, ta cuối cùng cũng thành công tạo ra được một quả trứng, một tháng chờ đợi ôm ấp, ta vui vẻ kích động cỡ nào khi chứng kiến nàng từ trong trứng bước ra, lúc đó nàng cỡ nào xinh đẹp, đem trái tim của ta cứ như vậy lấy mất! Thêm mười tám năm bên nhau cùng tu luyện, nhìn nàng tàn ác đem các thiếu nữ xinh đẹp ăn mất, nhìn nàng âm tà xảo quyệt, nhưng lại đối với ta luôn nở nụ cười ngọt ngào, mặc kệ như thế nào, nàng đối với ta chính là trân bảo vô giá, cả đời này, ta muốn cùng nàng hưởng hết vinh hoa phú quý, nàng muốn cái gì, ta cũng sẽ vì nàng hoàn thành. Vậy mà…Các ngươi, nếu không có các ngươi, ta và nàng…” Nói đến đây, hắn quay đầu thật mạnh nhìn chằm chằm gương mặt Vương Tuyết Nghi, phảng phất như muốn đem khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của nàng xé nát: “Là ngươi, yêu nữ! Nếu không có ngươi, nàng cũng không nổi lên hứng thú mang ngươi đi, là ngươi, yêu nữ hại người. Ta bây giờ sẽ bắt các ngươi rút gân lột da.”
Vương Tuyết Nghi nhíu mày càng sâu, trong lòng cười lạnh, không nghĩ tới thái sư Hạ Lục Tào cao quý của Ngân Hỏa quốc cũng có một đoạn tình ái cảm động như vậy. Hắn một lòng với Thất mỹ điêu, vậy thì thế nào? Tình nhân trong lòng bởi vì ham muốn dung mạo của người khác mà trả đại giới, như vậy liền tính lên đầu nàng sao?
“Kể lể cái gì? Hừ. Là nàng tự làm tự chịu, thế giới này không phải chỉ có thê tử của ngươi là tốt nhất, không phải kẻ nào cũng giống như ngươi coi trọng nàng không tổn hại đến nàng, đại lục rộng lớn, cường giả như mây, kẻ quái dị biến thái cũng không phải không có, gặp phải bọn họ chỉ có thể nói nàng xui xẻo, có trách, thì trách chính bản thân ngươi giữ nàng không tốt, đừng ở đây lải nhải những lời vô nghĩa với ta.” Vương Tuyết Nghi đứng bật dậy lớn tiếng nói, càng nói càng nhanh, càng nói càng mạnh, đôi mắt đẹp toát ra hàn quang vô tận, một bộ muốn xông lên đánh người. A Bóng có chút kinh ngạc trợn tròn mắt, chưa từng thấy qua nữ vương hung hãn như vậy.
Hạ Lục Tào đột nhiên ngẩn ra, lời nói kia vẫn còn văng vẳng bên tai: “Có trách, thì trách chính bản thân ngươi giữ nàng không tốt.”
Là hắn sai sao? Hắn giữ nàng không tốt? Không. Không phải, là do bọn họ, không có bọn họ, Thất nhi của hắn đã không chết. Nghĩ đến sự thật nàng không còn ở bên cạnh mình nữa, Hạ Lục Tào lại giống như phát điên. Hắn rống lên một tiếng thật to, điên cuồng vận hết linh lực trong người, muốn nhanh chóng hoàn thành trận pháp, nhanh một chút muốn chứng kiến bọn người Tam Bất Hảo chết thảm. Cuồng phong nổi lên càng lúc càng lớn, các gốc cây cận vùng đã muốn bứt lên gốc rễ bay đi.
Chỉ thấy, cả bầu trời đang dần chuyển sang màu đỏ, hỏa nguyên tố từ khắp nơi điên cuồng hướng trên người Hạ Lục Tào đi tới, không giống như những lần triệu tập bình thường, lần này nguyên tố được gọi đến có thể nói là chấn động chưa từng thấy, bởi vì số lượng quá lớn, lớn đến nỗi có thể nhìn thấy chúng hóa thành từng luồng khí màu đỏ rực ùn ùn kéo tới, nổi bậc hơn cả đám cây huyết sắc trong rừng.
Tam Bất Hảo hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, lão cẩn thận đánh giá pháp trận Hạ Lục Tào đang thi triển. Mặc dù bản thân hơn đối phương vài bậc, nhưng cũng đều giống nhau cảnh giới nhân Thánh, cộng với các loại trận pháp, ma pháp, chiêu thức,…Mỗi một loại cường đại khác nhau, ai thắng ai thua còn không thể nói trước được.
Hỏa nguyên tố nồng đậm như vậy, khiến cho mọi người phải sợ hãi than. Vương Tuyết Nghi nhìn cảnh tượng này, trong lòng liền nghi ngờ, ánh mắt nàng chuyển đến Hỏa linh châu đang phát sáng rực rỡ ở trong ngực phải của hắn. Nàng lập tức hiểu ra, là do tác dụng của Hỏa linh châu. Hai mắt nàng sáng rực, hướng Tam Bất Hảo hô to: “Tiền bối, mau chút tấn công hắn ta.”
Tam Bất Hảo nghe xong liền hiểu ra. Muốn hình thành trận pháp phải mất một khoảng thời gian, đây là lúc đối phương để lộ ra nhược điểm lớn nhất, hoàn toàn có khả năng bị tấn công trước khi trận pháp hình thành, nhìn ra điểm này, tiểu mỹ quả thật có hiểu biết. Không chần chờ, Tam Bất Hảo lập tức khởi động linh lực, lực lượng nhân Thánh mạnh mẽ ào ào tuôn ra, hướng Hạ Lục Tào lao tới
Nhưng mà Hạ Lục Tào hắn làm sao dễ dàng như vậy để chuyện này xảy ra, rất nhanh liền gọi ra ma thú khế ước. “Phèeeee” một tiếng, một con xà đen khổng lồ lập tức chắn trước mặt Hạ Lục Tào, miệng lớn há rộng, mang xà dũng mãnh mở lớn, hai cái răng sắt nhọn lóe sáng, từng lớp vảy đen huyền sáng bóng lấp lánh theo chuyển động của nó, đôi mắt sắt lạnh vô cảm nhìn chằm chằm Tam Bất Hảo, lưỡi dài đỏ thẫm ướt át lăm le, uy áp thánh thú tuôn ra nhất thời khiến Tam Bất Hảo phải dừng bước, nhảy một cái sang bên cạnh né tránh.
Là thánh thú Huyền tinh xà cấp bốn, Vương Tuyết Nghi vừa nhìn đã nhận ra. Loại này hung ác thành tính, lực lượng mạnh mẽ, chỉ nghe lời chủ nhân khế ước, một khi nó đã nhắm con mồi nào, thì nhất định phải đuổi giết đến cùng. Hạ Lục Tào quả không hổ là thái sư Ngân Hỏa quốc, có cả một thánh thú cho riêng mình dùng. Xem ra, Tam Bất Hảo gặp phải địch thủ cường đại rồi.
Theo chuyển động của Tam Bất Hảo, thánh thú Huyền xà lập tức “soàn soạt” đuổi theo, thân xà vặn vẹo uyển chuyển, đuôi lớn hướng tới Tam Bất Hảo đập xuống thật mạnh, để lại một trận rung chuyển thật lớn trên mặt đất, Tam Bất Hảo đối phó với nó còn có điểm chật vật. Bởi vì ma thú khế ước của Tam Bất Hảo hiện đang trong thời kỳ đột phá nên không thể gọi ra, nếu không, cục diện đã có thể thay đổi!
Vương Tuyết Nghi đảo mắt nhìn trận pháp sắp hoàn thành, cuồng phong càng lúc càng mãnh liệt, bụi đất bắn tứ phía, lá cây huyết sắc bay tán loạn trong không trung, chân nàng đã muốn đứng không vững, tựa hồ chỉ cần nàng nhấc chân lên, cũng sẽ bị gió cuốn đi. Nhận thấy tình hình không ổn, Vương Tuyết Nghi lập tức đưa A Bóng vào Nguyệt giới, mặc kệ nó dãy giụa gào khóc không chịu đi.
Ngay lúc này, khóe miệng Hạ Lục Tào bỗng nhếch lên, rồi bật cười điên cuồng. Chỉ thấy, hắn cùng Huyền tinh xà đang chiến đấu với Tam Bất Hảo đột nhiên biến mất, cảnh vật xung quanh đột nhiên xảy ra biến hóa, cả khung cảnh vừa rồi trở nên vô cùng mờ ảo, sau đó lại dần hiện rõ, chỉ có điều, đã được thay thế bằng một không gian khác…Hai người Vương Tuyết Nghi cùng Tam Bất Hảo trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng đã muộn, trận pháp đã hoàn thành.
“Ha ha ha…Cứ từ từ tận hưởng đi. Ta muốn nhìn xem, các ngươi tan xương nát thịt như thế nào? Ha ha ha…” Hạ Lục Tào đắc ý cười điên cuồng. Thất nhi! Nàng mau xem, xem ta trả thù cho nàng. Thất nhi…
Bên trong pháp trận, Vương Tuyết Nghi cùng Tam Bất Hảo tựa lưng vào nhau, nhìn biển lửa xung quanh mà phát hoảng. Nhiệt độ nơi này nóng đến mức muốn lột xuống da thịt người ta. Nơi bọn họ đang đứng, là một khối đá nhỏ lơ lửng trên không, xung quanh bốn bể đều là hỏa diễm cháy hừng hực, tiếng lửa gào thét, sôi sục đến kinh hoàng, thỉnh thoảng lại có một ngọn lửa bắn lên muốn táp lấy chân bọn họ, tựa hồ một con cá sấu đang cố gắng chụp lấy con mồi ngon. Trên đỉnh đầu lại là một tảng đá nham thạch khổng lồ đang chậm rãi hạ xuống, từng giọt từng giọt chất lỏng nóng bỏng nhỏ giọt rơi xuống, vô tri vô giác rơi xuống chỗ bọn họ, ngay lập tức, Tam Bất Hảo thi triển ra một tấm lá chắn kim quang, che ở trên đỉnh đầu hai người.
Nhìn trên nhìn dưới, lại nhìn xung quanh, đều là hỏa diễm cực nóng, Vương Tuyết Nghi cuối cùng bình thản nhìn đến Tam Bất Hảo bên cạnh: “Tiền bối! Xin lỗi, liên lụy đến ông rồi.”
Tam Bất Hảo nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, không khỏi quay đầu lại tươi cười xán lạn: “Tiểu mỹ nhân, có ngươi cùng chết với lão tử, chính là phước đức ba đời lão tử tu được.”
Nhìn lão ở trong tình cảnh tính mạng đang nguy hiểm mà vẫn có thể tươi cười đùa cợt, Vương Tuyết Nghi đột nhiên cảm thấy thật khâm phục lão già này.
“Tiền bối! Có cách nào thoát khỏi đây không?” Vương Tuyết Nghi vừa quan sát xung quanh vừa nói, nàng tin là, bất cứ một trận pháp nào cũng đều sẽ có một cửa sinh, đó chính là mấu chốt để phá trận.
Nhìn tiểu cô nương trong lúc dầu sôi lửa bỏng vẫn có thể giữ được bình tĩnh nghĩ cách đối phó, Tam Bất Hảo trong lòng thêm một tia tán thưởng. Lão chậm rãi nói: “Mỗi trận pháp đều có một sinh môn, đó là nơi thoát khỏi trận pháp. Chỉ có điều, cửa này tùy theo mức cường đại của chủ nhân tạo trận mà che dấu bảo vệ rất kỹ lưỡng. Cho dù có tìm ra, thì cũng đã bỏ mạng rồi. A! Còn có một cách, nếu như hắn bên ngoài xui xẻo bị chính ma thú khế ước của mình cắn cho một cái đến phản hệ, chúng ta lập tức có thể ra ngoài a! Ha ha…Nhưng mà cái này là điều không bao giờ có thể xảy ra.”
Tam Bất Hảo nói xong, xì xì cái lỗ mũi, bất mãn không cam lòng phải chết ở đây. Nghe vậy, trong mắt Vương Tuyết Nghi xẹt qua một tia hy vọng, cả gương mặt nàng rạng rỡ hẳn lên: “Có thật không?”
“Đúng là như vậy, trận pháp được tạo ra từ mối liên kết giữa người và ma thú khế ước, nếu như một bên phản lại…Ây da nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra a, bởi vì…” Lão còn chưa kịp lải nhải xong, Vương Tuyết Nghi đã nhắm mắt điều tức, một tia linh thức được truyền thẳng ra bên ngoài pháp trận, trực tiếp đi vào linh thức của Huyền tinh xà. Mới đầu, Huyền tinh xà định kháng cự chống trả, nhưng đúng vào lúc chạm phải tia linh thức mãnh liệt mà ôn nhu kia, cả người nó không tự chủ mà đổ ập xuống, thân thể bởi vì chấn động mà run rẩy, hai mắt trước giờ luôn tràn đầy sát khí cao cao tại thượng, giờ phút này lại trở nên dịu ngoan, có chút mơ hồ kích động sung bái không nói nên lời.
Nhìn thấy Huyết tinh xà nằm dưới đất xảy ra biến hóa kỳ lạ, Hạ Lục Tào liền cả kinh, định tiến lên thăm dò. Tay còn chưa chạm đến thân xà, đã thấy nó đột nhiên chậm rãi bò dậy, phần thân trên ngẩng cao đầu, cả thân thể khổng lồ cao ngất kiêu ngạo nhìn xuống, ánh mắt thị huyết nhìn chòng chọc nhân loại nhỏ bé bên dưới.
Hạ Lục Tào còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, đã bất ngờ bị ma thú khế ước của chính mình lao tới táp một cái. Cũng may là hắn phản xạ nhanh chóng, đưa ra một vòng phòng hộ, bằng không cả người hắn có khả năng bị cắn đứt. Kết quả Hạ Lục Tào bị cắn một cái đến phản hệ, khóe miệng trào ra máu tươi có chút đen sẫm, rất nhanh cả người hắn mềm nhũn ngã xuống, độc tố của thánh thú cũng không phải là để chơi.
Hạ Lục Tào hai mắt kinh hoảng trợn lớn nhìn Huyền tinh xà đối diện đồng dạng cũng đang nhìn hắn như kẻ sắp chết. Hắn không tin, liền đưa linh thức vào thăm dò Huyền tinh xà, nhưng lại phát hiện khế ước thế nhưng đã bị chặt đứt, nhất thời kích động công tâm phun ra một ngụm máu lớn.
Bên trong trận pháp, ngay tại lúc khối nham thạch khổng lồ ở trên đỉnh đầu Vương Tuyết Nghi đã muốn đè xuống sắp không thể chống đỡ được nữa, thì nó đột nhiên trở nên nhẹ tênh, biển lửa xung quanh cũng đột ngột ngừng chuyển động, tất cả nhanh chóng trở nên phai nhạt, rồi tan biến. Tam Bất Hảo cùng Vương Tuyết Nghi rất nhanh đã có thể lại nhìn thấy cảnh vật huyết sắc rực rỡ của rừng Huyết Dị.
Trận pháp biến mất.
Nhận thức được điều này, Tam Bất Hảo liền ngây ra, đôi mắt chớp chớp ngơ ngác không hiểu. Trận pháp tại sao lại đột nhiên được giải trừ? Lão không tin cái tên kia đột nhiên phát từ bi tha cho bọn họ đâu a! Đúng rồi nhớ lại, vừa rồi, trước đó…tiểu mỹ nhân có hỏi hắn, hỏi làm sao phá trận? Trong nhất thời, giống như nghĩ đến cái gì, Tam Bất Hảo liền nghi hoặc nhìn bóng lưng Vương Tuyết Nghi đang hướng Hạ Lục Tào đi tới.
Thấy nàng có ý định đến gần Huyền tinh xà, Tam Bất Hảo vội vàng nhảy qua đó, đứng chắn trước mặt nàng, lại dẫn đến Huyền tinh xà phẫn nộ khè lưỡi, nhìn lão giống như nhìn tử địch, nó muốn tấn công, lại ngại Vương Tuyết Nghi đứng phía sau, cho nên chỉ có thể hù dọa. Vương Tuyết Nghi khẽ cười, vỗ lên bả vai Tam Bất Hảo vài cái: “Tiền bối! Nó không làm hại ta.”
Nói xong, không để ý đến Tam Bất Hảo kinh ngạc nhìn nàng, Vương Tuyết Nghi đã bước lên phía trước. Thấy nàng đến, Huyền tinh xà liền trở nên dịu dàng, một bộ cung kính cúi đầu xuống, ngoan ngoãn để cho bàn tay ngọc của Vương Tuyết Nghi vuốt ve. Nàng mỉm cười, dùng linh thức dặn dò Huyền tinh xà không được tùy tiện tổn hại Tam Bất Hảo.
Một màn này, trực tiếp đem Tam Bất Hảo ngã “bệch” ngồi xuống đất, triệt để khiếp sợ. Hạ Lục Tào sắc mặt cũng không kém bao nhiêu. Bọn họ không dám tin, một tiểu nha đầu mười sáu mười bảy tuổi thế nhưng còn là một thuần thú sư, hơn nữa là một thuần thú sư cường đại. Tiểu nha đầu này thế nhưng thuần phục được một thánh thú cấp bốn, là thánh thú đó! Nhìn Vương Tuyết Nghi lúc này một thân y phục đỏ rực theo gió tung bay, cúi đầu dịu dàng vuốt ve cái trán trơn bóng của đại mãng xà to lớn, trên dung nhan tuyệt thế mang theo một tia ôn nhu, bất giác khiến cho bọn hắn tự đáy lòng sinh ra một loại xúc cảm sùng bái mơ hồ. Bọn họ nào biết rằng, nàng cũng không phải là cái gì thuần thú sư, bởi vì vốn dĩ, linh hồn này chính là đấng thần linh tối thượng mà ma thú sùng bái nhất.