Bạn đang đọc Vương Tuyết Nghi: Chương Q.1 – Chương 11: Kẻ Dở Hơi
Vương Tuyết Nghi được sắp xếp đi cùng đội ngũ sứ giả Ngân Thủy quốc. Nàng cũng là bất đắc dĩ bị đưa vào tận hoàng cung Ngân Kim quốc.
“Thì ra hoàng cung hoành tráng thế này!” Dù trước kia có tham quan biết bao di tích cung đình, nhưng tận mắt chứng kiến một hoàng cung đang tồn tại, nàng vẫn là không khỏi cảm thán.
Rồng phượng được điêu khắc khắp nơi, sống động như sắp bay lên, bố cục bài trí hài hòa, không thiếu những cái cây được trồng dọc đường, tạo nên không khí mát mẻ,… Đường đi quanh co, tường ười thước, không kém phần uy nghiêm của một cung điện quyền uy.
Đội ngũ mới vào cung, đang theo sự sắp xếp của các thái dám, cung nữ Ngân Kim quốc để ổn định chỗ ở, đợi đến tối tham dự thọ yến của thái hậu.
“Ta nói người ta là một thuần thú sư tài giỏi thế nào, thì ra là một kẻ nghèo hèn thôi.” Một cô gái đột nhiên thốt lên châm chọc Vương Tuyết Nghi, các cô còn lại cũng phụ họa theo cười mỉa mai.
Mấy cung nữ đi theo hầu hạ công chúa Thủy Nhan vốn không ưa cái kẻ nào ngồi cùng ngựa với đệ nhất mỹ nam oai phong trong lòng họ, lại càng khinh thường người nào đó tự nhận là thuần thú sư. Hứ! Đến trẻ con cũng không tin.
Vương Tuyết Nghi nghe vậy, cũng chỉ nhìn bọn họ một cái, rồi lơ đãng đi theo một cung nữ dẫn đường, để lại mấy đạo ánh mắt bực tức nhìn theo.
“Ngươi xem…nàng ta nghe hiểu thế nhưng dám lơ chúng ta!”
“Ngươi bất mãn làm gì? Hiện tại ta biết ả còn là một kẻ ngu ngốc.” Thiếu nữ có vẻ lớn tuổi hơn trong đám cong môi cười cợt.
“Là sao?” Cô gái không hiểu gãi gãi đầu.
“Liên tỷ là đang nói, ả ta vốn không có hiểu chúng ta là nói đến ai nha!”
Cả đám cười rộ lên.
“Các ngươi còn không mau đi hầu hạ công chúa, nên nhớ ở đây không phải Ngân Thủy quốc. Liệu mà hành xử.” Tướng quân Lâm Bình Đô đột nhiên cao giọng nhắc nhở đám cung nữ còn đang say xưa cười. Đúng là chủ nào tớ nấy, công chúa kiêu ngạo không coi ai ra gì, đến cả bọn nô tì của nàng ta cũng hống hách như vậy. Gặp kẻ nào không thuận mắt liền tìm cách diệt trừ. Nếu không phải công chúa là hòn ngọc quý của hoàng thượng, vậy liền chiếu theo tội ác của nàng ta cũng đủ chặt mười cái đầu. Hắn thắc mắc tại sao thái tử cùng công chúa là huynh muội ruột mà lại khác xa nhau như thế.
Đi theo thái dám một đoạn cong cong quẹo quẹo, cuối cùng Vương Tuyết Nghi cũng đến được nơi ở của mình.
Nhìn căn phòng bài trí xa hoa đẹp đẽ, nàng cũng là liếc sơ một cái, rồi hai mắt thỏa mãn nhìn chằm chằm cái giường đi tới. Đi đường nửa ngày trời, mệt mỏi đương nhiên là có, thử hỏi ai không hạnh phúc khi thấy một cái giường êm ái trước mặt.
Vì thế, Vương Tuyết Nghi chính là nhún một phát hướng cái giường nhảy đến. Cư nhiên ai ngờ…
Bạch…
Nàng hoa hoa lệ lệ ngã nằm sấp mặt dưới sàn.
Nhưng là nàng cảm thấy được, kẻ nào? Là kẻ dở hơi nào ăn gan hùm chạy tới kéo chân nàng, khiến nàng từ sắp được ôm cái giường êm ái trở thành ôm mặt đất thân ái hôn một cái.
Mà kẻ dở hơi nào đó lúc này lại cười to không nhịn được nhìn cô gái luộm thuộm vẫn còn ôm cái mặt đất.
Giận… Nàng triệt để tức giận… Thật muốn chết rồi mới dám đi chơi khăm nàng mà.
Lấy hết sức dồn nén cơn giận, Vương Tuyết Nghi cứng ngắc chậm rãi quay đầu, chậm rãi đứng lên đối diện kẻ “dở hơi”. Lúc này cho dù là cái gì vương gia hay thái tử, nàng đều chẳng thèm để ý.
Nhìn thiếu nữ hai mắt như muốn bốc lửa chăm chú nhìn mình, Bạch Lạc Hiên cố gắng ổn định không cười nữa, ho khan hai tiếng rồi không sao cả nói:
“Khụ! Ta đến tìm ngươi có chuyện muố…n……………..Ôi”
RẦM
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị nàng một chiêu thân thủ gạt chân xoay người tung lên không trung rồi quật mạnh xuống đất.
“Hừ, đồ dở hơi! Dám có lần sau, ta sẽ cho ngươi gãy lưng thật đó.” Vương Tuyết Nghi mặt lạnh đứng đó, nhìn kẻ đáng thương đang nằm ôm cái lưng nhăn mặt.
“Ngươi…ngươi…” Bạch Lạc Hiên có chút khó khăn đứng dậy, một tay chống lưng còn một tay chỉ vào Vương Tuyết Nghi.
Tiếng động trong phòng khá lớn kéo vào hai tên thuộc hạ xông vào.
“Điện hạ, điện hạ, ngài không sao chứ?” Hai tên rối rít hỏi thăm tình hình thái tử nhà mình, còn không quên chĩa kiếm vào nàng.
“Ngươi thật to gan! Dám đã thương thái tử điện hạ!”
“Không liên quan đến các ngươi, lui ra.” Bạch Lạc Hiên lúc này đã đứng vững, nghiêm giọng đuổi người. Hai tên thuộc hạ không cam tâm rồi cũng tuân lệnh đi ra.
“Bản lĩnh không nhỏ đấy! Một lát sẽ có người dẫn ngươi đến chỗ ta, nói rõ một số chuyện.” Nói rồi không quên trừng mắt nhìn nàng một cái rồi phất tay áo bỏ đi. Thật là, hắn chỉ là bước vào nhìn thấy nàng hình như sắp ngã, bởi vì khoảng cách nàng nhảy đến cái giường không phải gần, nên mới luống cuống chộp lấy chân nàng, ai ngờ khiến nàng ta ngã xuống, hắn cũng thật bất ngờ a, định đỡ nàng đứng lên, nhưng mà nhìn tư thế kia quả thật khiến hắn không thể nhịn được cười. Thế nhưng nàng ta lại dùng chiêu thức kì lạ đánh ngã hắn, suýt nữa gãy xương, lại còn mắng hắn là đồ dở hơi. Từ khi sinh ra tới giờ chưa từng có kẻ nào dám đối hắn như vậy.
Hít một hơi thật sâu kìm nén bức xúc trong lòng xuống. Hắn thở dài một cái, mà thôi, dù sao cũng là hắn sai trước.
Nhìn bóng lưng vừa đi khỏi, Vương Tuyết Nghi lúc này mới ý thức, vội vã chạy nhanh đóng cửa phòng, rồi một bộ lo lắng ngồi trên giường lầm bầm.
“Trời ạ! Ta mới vừa rồi là làm cái gì, mắng…thậm chí đánh một thái tử a.”
“Tuyết Nghi ơi Tuyết Nghi! Mày có phải hay không bệnh cũ tái phát, lại chọc vào tai họa rồi?”
Hồi tưởng lại lúc trước Mã Lục Nhi từng than thở với nàng: “ Tiểu Tuyết a tiểu Tuyết, cậu có biết lúc cậu thật sự nổi giận có bao nhiêu kinh khủng, đến tớ cũng bị dọa nữa a! Cậu nên kiềm chế đi, bởi vì lúc đó cơn giận chiếm lấy ý thức của cậu, khiến cậu chẳng màng đến cái gì, quên luôn mọi thứ!”
“Ta cũng không muốn a!… Lục nhi, cậu sống vẫn tốt chứ?”
Lại khiến nàng nhớ đến cô bạn thân rồi, tính tình của nàng thật ra nhiều khi rất lỗ mãng, chọc đến phiền toái, mỗi lần đều là Lục nhi nhắc nhở, căn dặn nhiều thứ, giống như chị của nàng vậy!
Hoài niệm một lát, nàng thở dài một cái, rồi chán chường đi tắm rửa, lát nữa còn phải đối mặt với tai họa a.
Nửa tiếng tẩy rửa vết bẩn trên người, với kỹ thuật hóa trang nhuần nhuyễn của mình, Vương Tuyết Nghi thành công đem dấu đi cơ thể vốn xinh đẹp, biến thành một cái cân đối thiếu nữ, gương mặt đen đúa dễ nhìn một chút theo tiêu chuẩn ở đây. Mọi thứ đều hoàn hảo, duy chỉ có đôi mắt của nàng quá mức dị thường, không có cách nào giấu đi được, vậy nên giống lúc trước nàng chỉ đành phải mặc chiếc áo choàng đen kia vào, trùm mũ che đi cái đầu, mới miễn cưỡng che dấu được.
Lúc này đã có một tên thái dám đến gõ cửa, bảo nàng theo hắn đến chỗ thái tử Ngân Thủy quốc. Vương Tuyết Nghi âm thầm kêu khổ, rồi cũng đi theo.
Mỗi một đoàn sứ giả một nước đều được bố trí trong một điện dựng sẵn. Vì đây là điện dành riêng cho khách quý của Ngân Kim quốc, nên dọc đường nàng gặp phải cũng không ít người.
“Ai da! Mau nhìn, có kẻ nào trong cung ăn mặc lén lút như nàng ta không a?”
“Ngươi thông tin thật chậm, người ta là thuần thú sư nha, ăn mặc kì quái không có gì lạ đâu?” Hai cung nữ hầu hạ Thủy Nhan công chúa đang bưng cái khay đồ ăn đi qua chợt dừng lại lả lướt châm chọc Vương Tuyết Nghi, giọng điệu chanh chua tới cực điểm.