Đọc truyện [Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 5 – Tranh Vanh – Chương 30: Part 1
Đêm, Bạch Tuyết Lam xong chuyện trở lại bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh, hắn chưa vội vào mà gọi y tá chăm sóc ra hành lang hỏi: “Bây giờ thế nào?”
Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, các y tá coi như đã biết hải quan tổng trưởng, biết tính tình vị đại nhân vật này có liên quan chặt chẽ đến vị trong phòng bệnh, vị ấy có chỗ nào không khỏe thì vị này sẽ giận dữ, hung ác độc địa như muốn ăn thịt người; ngày nào vị kia đỡ hơn thì có thể sẽ nhận được rất nhiều tiền thưởng từ vị này.
Cho nên trong lòng y tá liền vui vẻ, cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Bệnh nhân khỏe hơn nhiều, khoảng bảy tám giờ đã tỉnh lại một lần, ăn hai bát cháo, giờ ngủ lại rồi. Bác sĩ qua thăm khám hai lần còn nói là kỳ tích nữa, ai ngờ lúc trước bệnh đến mức đó mà chớp mắt đã phục hồi. Đúng rồi, bệnh nhân còn hỏi ngài đi đâu nữa.”
Bạch Tuyết Lam nghe Tuyên Hoài Phong tỉnh lại, còn ăn uống được nên cũng thả lỏng được hơn phân nửa. Lại nghe Tuyên Hoài Phong hỏi đến mình, vậy nhất định tinh thần đã tỉnh táo không ít, hắn càng thêm hài lòng. Quả nhiên móc hai tờ tiền mặt trong túi ra, chẳng quan tâm mệnh giá thế nào đã thưởng cho y tá.
Hắn vào phòng bệnh, vì sợ quấy rầy giấc ngủ Tuyên Hoài Phong nên không bật đèn điện, nương ánh trăng ngoài cửa sổ đi tới bên giường, cúi đầu quan sát gương mặt tuấn mỹ lại hơi tiều tụy đang say ngủ ấy, không biết là do tâm lý hay sự thực là vậy, hắn thực sự cảm thấy sắc mặt Tuyên Hoài Phong so với lúc mê man hồi sáng đã tốt hơn nhiều, hô hấp cũng bình ổn.
Hắn đặt một tay lên trán Tuyên Hoài Phong kiểm tra nhiệt độ, nhiệt độ đã hạ xuống, gương mặt không khỏi lộ nụ cười mỉm vui mừng.
Đột nhiên, Bạch Tuyết Lam phát hiện thứ ánh sáng trong suốt gì đó lóe lên trong màn đêm đen kịt, tựa như hai viên hắc bảo thạch lóng lánh xinh đẹp phản xạ ánh sáng. Hắn tập trung nhìn lại, hóa ra Tuyên Hoài Phong vừa mở mắt, đang nhìn mình.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em sao vậy? Chưa ngủ hay tại anh đánh thức em?”
Tuyên Hoài Phong không trả lời câu hỏi của hắn, trái lại còn hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chẳng phải em không muốn anh ở lâu trong phòng bệnh hay sao? Anh đi dạo trong bệnh viện một vòng để giải sầu.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Lại nói dối. Lúc người ta đi ngủ, anh lại ra ngoài giải sầu? Anh xem xem bây giờ mấy giờ rồi.”
Thế nhưng Bạch Tuyết Lam không sợ y truy hỏi mình, y càng truy hỏi chứng tỏ cả cơ thể lẫn tinh thần đã ngày càng khá lên. Bạch Tuyết Lam cười cười, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Tuyên Hoài Phong, nghiêng người ngồi xuống mép giường. “Khuya thế này rồi mà em chưa ngủ, chẳng lẽ không mệt sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cả ngày trời, hơn nửa thời gian em đã nằm trên giường, bây giờ tỉnh lại còn tỉnh táo hơn ban ngày, thực sự không ngủ được. Anh mệt không? Nếu anh mệt thì đi ngủ luôn đi. Nếu anh không mệt… Em hồ đồ mất rồi, anh không nằm trên giường cả ngày như em, đến giờ này chắc mệt lắm rồi. Mau ngủ một giấc đi.”
Bạch Tuyết Lam thấy đôi mắt trong suốt của y sáng trong bóng tối, quả nhiên trông rất có tinh thần, vậy sao đành bỏ y qua một bên mà đi gặp Chu Công, cười nói: “Nếu anh không ngủ, em định làm gì?”
(Gặp Chu Công: Chỉ việc đi ngủ)
Tuyên Hoài Phong nói: “Trong phòng tối lắm, sao anh không bật đèn?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh nghĩ em đang ngủ, sợ đánh thức em.”
Hắn đi về đầu giường bên kia bật công tắc đèn lên, phòng bệnh lập tức sáng trưng, ánh sang chiếu lên bức tường cùng khăn trải giường trắng như tuyết.
Lúc này Tuyên Hoài Phong mới thấy rõ trên người Bạch Tuyết Lam không mặc âu phục, cũng không mặc áo dài, mà là một bộ áo ngắn không phải màu trắng cũng chẳng phải màu xám, y quan sát hắn một lúc mới nói: “Em chỉ biết anh không phải kiểu người nửa đêm đi giải sầu. Trang phục thế này là giả dạng đi đâu đó hay là làm cường đạo bắn lén người đây?”
Bạch Tuyết Lam biết y ám chỉ việc lần trước mình nương cớ khai trương viện cai nghiện để bắn lén Triển Lộ Chiêu, khóe miệng hơi nhếch lên. “Cho dù bắn lén cũng là trừ hại cho dân.”
Hắn vừa đi đến bên giường vừa cởi nút áo ngắn, đến trước giường, tiện tay cởi áo ngắn ra, vội vàng leo lên giường, ghé sát vào vuốt ve Tuyên Hoài Phong.
Bạch Tuyết Lam nằm nghiêng, một tay chống lên ra giường nâng đầu, ghé bên tai Tuyên Hoài Phong thổi khí. “Chúng ta nói chuyện cả đêm nhé, thế nào?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em thấy tâm trạng anh tốt đấy chứ.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Thấy em khỏe mạnh, đương nhiên tâm trạng anh phải tốt rồi.”
Tuyên Hoài Phong cất tiếng: “Em muốn hỏi anh một việc.”
Bạch Tuyết Lam. “Muốn hỏi gì?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tấm ảnh dưới gối em đâu rồi?”
Bạch Tuyết Lam ngẩn ra, trên mặt lộ nụ cười quyến rũ, lười biếng đưa một tay từ từ mân theo đường nét cần cổ Tuyên Hoài Phong.
Trong lòng nghĩ, việc trưa nay Triển Lộ Chiêu tới, nếu có thể giấu giếm thì đương nhiên giấu giếm vẫn tốt, Hoài Phong biết được tình hình thực tế sẽ khó tránh tức giận. Cậu ấy đang dưỡng bệnh.
Thế nhưng, người yêu của hắn không phải kẻ khù khờ, nếu đã nghi ngờ, biết đâu nhân lúc hắn không ở đây đã hỏi dò đám hộ binh. Đúng là mình đã sơ sót, hôm nay chỉ nghĩ đến việc xử lý Khương ngự y, đi quá vội vàng nên chưa dặn dò hộ binh.
Xem ra nếu hôm nay giấu giếm sẽ chọc ra vấn đề khác mất.
Bạch Tuyết Lam đắn đo xong mới tỏ vẻ thành thật, nhỏ giọng nói: “Anh dùng một tấm ảnh đổi một bát thuốc về, tuy rằng phương pháp không được vẻ vang lắm, nhưng xem ra anh cũng không chịu thiệt gì.”
Tuyên Hoài Phong không ngờ hắn thẳng thắn thừa nhận, trái lại không tiện thể hiện bất mãn, suy nghĩ một hồi mới đáp: “Cho dù lúc đó em hôn mê không biết gì, song vẫn có thể đoán được tình cảnh, cũng biết lòng anh nôn nóng. Chỉ là lúc sáng sớm em đã thẳng tay đập tan thể diện hắn, vì sao hắn còn bằng lòng đưa thuốc đến đây? Em đoán rằng anh đã bàn điều kiện với hắn. Quân Quảng Đông tham lam thành tính, một khi kẻ đó có cơ hội dùng thế lực chèn ép anh, sợ rằng thứ hắn yêu cầu không chỉ đơn giản là một tấm ảnh như thế.”
Sau khi uống thuốc tỉnh lại, vì không gặp được Bạch Tuyết Lam, y nằm trên giường không có việc gì làm nên muốn đem tấm ảnh dưới gối để về chỗ cũ, kết quả lại tìm không ra.
Bởi vì không thấy ảnh mới gọi Tống Nhâm, chẳng ngờ ngay cả Tống Nhâm cũng không ở đây.
Bởi vậy, y nghi hoặc, gọi một hộ binh phụ trách canh gách phía ngoài tiến vào, y thể hiện uy nghiêm thượng cấp, không ngờ lại hỏi ra được chuyện buổi trưa Triển Lộ Chiêu đã đến đây.
Tuyên Hoài Phong lập tức suy đoán ảnh đã bị Triển Lộ Chiêu đem đi.
May mắn chính là, còn một chuyện Triển Lộ Chiêu đã làm với y trong phòng bệnh thì y chẳng nhớ được chút nào, cho nên không biết.
Bạch Tuyết Lam nhớ tới tình cảnh trưa nay Triển Lộ Chiêu mớm thuốc cho người mình yêu, lục phủ ngũ tạng hắn như muốn nổ tung, nhất định phải dùng tính mạng Triển Lộ Chiêu mới có thể khỏa lấp được ký ức đó.
Tuy nhiên lúc này hắn đâu dám để Tuyên Hoài Phong biết, bụng đầy oán hận, song vẫn thản nhiên cười nói: “Hắn định nhân cơ hội này cướp em khỏi anh, chẳng qua là có cái tâm của Tư Mã Chiêu, lại chẳng có bản lĩnh Tư Mã Chiêu.”
Hắn bèn ung dung kể lại quá trình cò kẻ mặc cả của Triển Lộ Chiêu lúc ban ngày.
Tuyên Hoài Phong nghe vậy, cơ thể dần chuyển thành ngồi thẳng trên giường, hơi nghển cổ.
Bạch Tuyết Lam nhìn gương mặt y mang sắc xanh tái nhợt, trong con ngươi phảng phất như phát hỏa. Chẳng hiểu tại sao, ngay lúc này, Bạch Tuyết Lam rất sợ Tuyên Hoài Phong giận mình, hắn lại bắt đầu thấp thỏm, dè dặt không nói nữa, một lát sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Em sao vậy? Em hỏi anh nên anh mới nói. Em là người biết nói lý, chung quy không được vì anh nói thật mà giận anh chứ.”
Tuyên Hoài Phong lúc đầu chỉ trầm mặc, sau đột nhiên giơ tay lên nện một chưởng lên mép giường, cả giận nói: “Tam đệ thế này là muốn làm gì? Nó thực sự bị quân Quảng Đông ăn mòn hết thuốc cứu chữa rồi!”
Bạch Tuyết Lam ngẩn ra, mãi mới hiểu lần này Tuyên Hoài Phong tức giận là vì Tuyên Hoài Mân muốn một ngón tay mình.
Nhất thời thâm tâm trở nên vui sướng hài lòng, dùng một ngón tay gãi gãi lên gương mặt Tuyên Hoài Phong, cười nói: “Chẳng phải mười ngón tay của anh giờ đều ở đây sao? Em uổng công tức giận lớn như vậy làm anh giật cả mình.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em giận tam đệ làm chuyện đáng thất vọng, can hệ gì đến ngón tay anh.”
Bạch Tuyết Lam à một tiếng, tặc lưỡi nói: “Nói như vậy, anh có thành tàn tật thì em cũng chẳng đau lòng chút nào? Anh không muốn tin như vậy đâu. Sớm biết như thế, anh đã chặt ngón tay cho Triển Lộ Chiêu, xem thái độ em thế nào.”
Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt đáp: “Đang yên đang lành tại sao lại lấy thân thể mình ra đùa giỡn? Anh còn nói hươu nói vượn nữa thì đêm nay chúng ta không nói thêm chữ nào nữa.”
Biểu cảm của y rất nghiêm túc, gương mặt tuấn tú trầm xuống, đẹp mà nghiêm nghị, mang theo nét quyến rũ cực kỳ mê đắm.
Bạch Tuyết Lam lập tức không đề cập tới từ chặt ngón tay nữa mà tiếp tục câu chuyện lúc trước, bàn về việc làm đêm nay. Hắn biết tính cách hiền lành của Tuyên Hoài Phong nên đã kể qua chuyện cho tiền Thúy Hỉ thế nào, an bài đường lui cho bọn họ thế nào, sau đó thì mơ hồ dẫn dắt qua quá trình dùng hình với Khương ngự y, chỉ nói Khương ngự y yếu đuối, vừa bị tóm đã vội vàng cung khai.
Tuyên Hoài Phong bệnh đã lâu, thời gian ngồi dậy khá dài khiến lưng hơi cứng, y chậm rãi đưa nửa người ghé lên vai Bạch Tuyết Lam, sau khi lẳng lặng nghe xong, trầm tư một hồi mới nói: “Khả năng cao là suy đoán của anh đã đúng. Em cũng thấy kỳ lạ, bệnh này của em chẳng ai trị được, tại sao người quân Quảng Đông vừa lộ diện đã gần như lập tức chữa khỏi. Thủ đoạn những kẻ này thật đáng sợ.”
Bạch Tuyết Lam vòng tay qua ôm y, trầm giọng nói: “Lần này là do anh sơ suất. Em yên tâm, anh sẽ không để bọn họ tổn thương em nữa.”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu. “Đây không phải chuyện cá nhân, tổn thương một hay hai người. Hải quan xung đột với quân Quảng Đông, nói cho cùng là xung đột vì cấm ma túy và bạch phiến. Anh trộn lẫn thứ gì đó vào bạch phiến của bọn chúng, để những kẻ hút bạch phiến xảy ra đủ loại bệnh trạng phải đến viện cai nghiện cầu y, đã vậy còn nhân cơ hội phá hủy mạng lưới bạch phiến trong thành của bọn chúng, đối với hải quan mà nói thì đó chính là thắng lợi cực lớn. Đối với những gã buôn bạch phiến mà nói chính là tổn thất nghiêm trọng. Hải quan tổng trưởng anh đây đã trở thành đối tượng trả thủ lớn nhất của bọn chúng rồi đấy, sau này ra vào đều phải cận thận.”
Bạch Tuyết Lam cười mỉm, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc vành tai mềm mịn của Tuyên Hoài Phong. “Được rồi. Trên đời này, trừ Tuyên phó quan em ra thì chẳng kẻ nào có thể làm gì Bạch Tuyết Lam anh đâu.”
Tuyên Hoài Phong chẳng biết nên khóc hay nên cười với sự tự tin của hắn, tuy nhiên cũng không đáng vì thế mà tranh cãi.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới hai tiếng ‘cốc cốc’ rất khẽ. Hiển nhiên có người bên ngoài gõ cửa, vô cùng cẩn trọng, tựa hồ không biết mọi người bên trong đều đang tỉnh, e sợ đánh thức bệnh nhân đang ngủ.
Bạch Tuyết Lam giương giọng hỏi: “Ai? Vào đi.”
Người bên ngoài mở cửa thành một khe nhỏ, một cái đầu tròn tròn thò vào xem xét, ánh mắt loáng lên trong phòng bệnh, thấy Tuyên Hoài Phong hóa ra cũng tỉnh, người nọ mới dám bước vào.
Thì ra là gã hộ binh tên Trương Đại Thắng.
Trương Đại Thắng báo cáo với Bạch Tuyết Lam: “Tổng trưởng, ngài dặn tôi vừa trở về phải báo cáo với ngài ngay. Bây giờ tôi vừa về tới nơi. Ngài nói lúc báo cáo không được đánh thức Tuyên phó quan, tôi thật sự không dám làm ồn.”
Những lời này thốt lên có điểm ngờ nghệch, nhất thời chọc cười cả Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong.
Bạch Tuyết Lam xuống giường, dìu Tuyên Hoài Phong nằm trên gối xong, dém chăn cho y, cúi xuống bên tai y nói nhỏ. “Ngủ ngon. Chờ em khỏe rồi thì không còn thời gian ngủ nhàn nhã như vậy đâu, anh còn chờ món thịt em đấy.”
Tuyên Hoài Phong vô cùng xấu hổ, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.
Bạch Tuyết Lam chẳng quan tâm, ngồi dậy đi tới nháy mắt với Trương Đại Thắng, nói. “Ra ngoài bàn.”
Tiện tay tắt đèn, ra khỏi phòng bệnh.
Đến hành lang, Bạch Tuyết Lam mới xoay người hỏi trương Đại Thắng: “Làm xong chưa.”
Trương Đại Thắng gật đầu nói. “Giải quyết xong. Tôi còn cẩn thận xuống xe nhìn, cái lão râu dê kia lẫn tên kéo xe kéo cho lão đều chết queo.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Cậu không đâm chết hết đấy chứ?”
Trương Đại Thắng vội vàng lắc đầu. “Sao có thể chứ. Tống thủ lĩnh nói rất rõ ràng, lão râu dê nhất định phải chết, cơ mà vẫn phải để lại một tên có thể thoi thóp. Tôi theo lời Tống thủ lĩnh căn dặn, tuyệt không dám làm qua loa, đâm chết hai người, để hai người thoi thóp.”
Bạch Tuyết Lam khen ngợi. “Tiểu tử giỏi lắm, tay lái cậu không tồi. Thế sao không làm tài xế mà chạy đi làm hộ binh?”
Trương Đại Thắng cười hì hì hai tiếng, vuốt vuốt mái tóc ngắn cũn đen thùi, vẻ mặt hơi đắc ý, nhỏ giọng nói: “Không đối gạt tổng trưởng, lúc tôi ở Sơn Đông đã lái xe cho sư trưởng. Thế nhưng số không may, đụng phải… đụng phải mấy lần liền… Sư trưởng bảo tôi không phải nhân viên lái xe mà là nhân viên tông xe, cuối cùng phá sạch ô tô của ngài ấy. Sau đó sư trưởng đá tôi đi khiêng súng, đánh vài trận nhưng không chết trên chiến trường, sau lại được phái tới chỗ tổng trưởng.”
Bạch Tuyết Lam cười hứng thú, vỗ vai hắn: “Đúng lúc chỗ tôi cần một nhân viên tông xe, xem ra cậu tới đúng chỗ rồi đấy. À, cậu thu xếp gã họ Chu kia xong xuôi chưa? Hắn không phát hiện ra gì chứ?”
Trương Đại Thắng nói: “Tổng trưởng đặt hết tâm sức vào đó, tiểu tử kia say đến nỗi chẳng biết mình họ gì. Lúc tôi xuống xe, đặt hắn vào ghế lái, nghe hắn ngáy còn to hơn cả heo.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Việc này cậu làm rất khá, tôi sẽ thưởng cho cậu. Bắt đầu từ mai, cho cậu ba ngày nghỉ, đến phòng thu chi lĩnh một ngàn đồng đi. Trong thành có rất nhiều chỗ phồn hoa, đến đó chơi vui vẻ vào.”
Thưởng tiền một ngàn đồng, đúng là vượt qua dự đoán quá nhiều. Trương Đại Thắng nửa mừng nửa sợ, liên thanh nói cảm ơn tổng trưởng, quay đầu liếc nhìn phía phòng bệnh bên kia, nhịn không được mà hỏi: “Bệnh Tuyên phó quan hết lo ngại rồi ạ? Tuyên phó quan đối xử với đám hộ binh chúng tôi rất tốt, chúng tôi đều mong ngài ấy sớm ngày khỏi bệnh.”
Tâm trạng Bạch Tuyết Lam rất tốt, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa. “Cậu là người có trái tim nhân hậu. Yên tâm đi, bệnh cậu ấy sẽ khỏi nhanh thôi. Chờ mấy hôm nữa cậu ấy khỏe hơn, tôi sẽ đưa cậu ấy về công quán dưỡng bệnh, tránh cho các cậu cứ phải theo vào bệnh viện thêm cực khổ.”
Trương Đại Thắng nói: “Chúng tôi khổ cực một chút đã là gì đâu.”
Lúc này chợt có tiếng bước chân vang lên. Bạch Tuyết Lam thấy Tống Nhâm tới liền phất tay bảo Trương Đại Thắng đi nghỉ ngơi, tự mình đến đón Tống Nhâm hỏi: “Lấy được?”
Tống Nhâm gật đầu, trong mắt lóe lên niềm phấn khởi, đè ép âm thanh nói: “Lấy được. Độc này theo mũi tiến vào, chết vô cùng đau đớn thống khổ, ruột thủng bụng nát, ước chừng phải đau đớn mất mấy tiếng đồng hồ mới tắt thở. Chỉ cần một giọt, Diêm Vương khai ân cũng không cứu được.”
Nắm ngón vừa mở ra liền làm lộ chiếc lọ thủy tinh cực nhỏ trong lòng bàn tay, bên trong là vài giọt chất lỏng nâu đục.
Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Tôi còn muốn cách chết còn thống khổ hơn thế này, nếu chỉ một viên đạn đã kết thúc thì lợi cho hắn quá. Trưa mai cậu dẫn mấy người tin được, võ nghệ cứng cáp, giấu trong phòng bệnh của Hoài Phong. Họ Triển vào phòng bệnh, các cậu lập tức hành động. Thuốc độc này chỉ cần một giọt là hắn chết?”
Tống Nhâm đáp: “Đúng, một giọt chắc chắn phải chết.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tốt. Các cậu bắt được hắn rồi thì không cần rót nhiều, một giọt là được. Hắn dám hạ độc Hoài Phong, tôi cho hắn nếm thử mùi vị thuốc độc, cho hắn thưởng thức tư vị nội tạng chậm rãi đứt lìa nát rữa mà chết đi, đừng để hắn chịu tội ít.”
Tống Nhâm đáp một tiếng, cẩn thận siết chặt lọ thủy tinh trong tay hơn, cách một hồi, tựa hồ có chút do dự nói với Bạch Tuyết Lam: “Tổng trưởng, Khương ngự y chết rồi, sao ngài biết ngày mai họ Triển kia vẫn sẽ tới?”
Bạch Tuyết Lam lãnh đạm cười một tiếng.
Khương ngự y mới đến, có thể nào lại quan hệ sâu đậm được với quân Quảng Đông?
Tên Triển Lộ Chiêu sài lang kia không từ thủ đoạn muốn đoạt lấy Hoài Phong, chứng tỏ hắn xem trọng Hoài Phong. Như vậy, sao hắn có thể hoàn toàn giao phó tính mạng Hoài Phong trên đầu lão già mất nết chưa quen thuộc như Khương ngự y?
Đại khái lần đầu Triển Lộ Chiêu gặp Khương ngự y đã lệnh cho ông sao chép một bản phương thuốc khác.
Bởi vì, nếu Bạch Tuyết Lam đổi thành Triển Lộ Chiêu cũng sẽ làm như vậy.
Bạch Tuyết Lam chuyển mắt tới cuối hành lang dài, nhàn nhạt nói: “Tới chứ. Nếu không tới, chúng ta sẽ tới thăm.”