[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Chương:0Quyển 1 -


Đọc truyện [Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 4 – Tung Hoành – Chương 10Quyển 1 –

Không phải Lâm Kỳ Tuấn cố ý không đến Bạch gia như đã hẹn.

Hắn là một chàng trai trẻ yêu cái đẹp, ban ngày giải quyết việc ở hiệu buôn dương hành Đại Hưng xong, hắn đột nhiên phát hiện trên bộ tây trang xuất hiện một nếp nhăn, nhìn không thuận mắt, hắn lập tức lên ô tô về nhà, định rằng buổi tối sẽ thay một bộ áo dài bằng lụa đến tìm Bạch Vân Phi.

Ở thủ đô này, nhà của Lâm gia cũng chẳng phải loại nhà cửa xưa cũ chiếm diện thích hơn mười mẫu.

Lâm Kỳ Tuấn tuổi còn trẻ, mọi thứ đều thích Âu hóa, khi mới tới, hắn liền mua lại một tòa nhà tây dương ba tầng có hoa viên của một kẻ phá sản từ phía ngân hàng, tạm coi là nơi cư trú.

Ô tô dừng lại trước cổng lớn Lâm trạch, tài xế bước xuống mở cửa cho Lâm Kỳ Tuấn.

Chân vừa chạm đất, một đầy tớ trai từ trong cửa chạy ra, sắc mặt mang theo vẻ hoảng hốt căng thẳng, tiến đến bên tai Lâm Kỳ Tuấn, nén giọng nói: “Cậu chủ, lão phu nhân đến, muốn cậu trở về thì tới thư phòng gặp phu nhân ngay.”

Vừa nghe vậy, Lâm Kỳ Tuấn hơi biến sắc.

Vội vàng vào cửa, vừa đi vừa hỏi đầy tớ trai, “Sao mẹ tôi lại đột nhiên tới đây? Tại sao đột nhiên muốn gặp tôi? Các người chẳng biết làm việc gì cả, đáng lẽ phải gọi điện tới hiệu buôn dương hành để tôi biết sớm một chút…”

Đầy tớ trai tỏ vẻ đau khổ đáp: “Lão phu nhân nói không được gọi điện báo cho cậu biết, ai dám trái ý bà? Tôi thấy sắc mặt lão phu nhân không được tốt lắm, cậu chủ ứng phó cẩn thận đấy.”

Lâm Kỳ Tuấn ba bước thành hai mà lên thang lầu, nhìn cửa thư phòng phía bên kia hành lang, bước chân bỗng nhiên chậm lại.

Hít một hơi, cố ý chậm rãi ung dung đi tới trước cửa.

Cúi đầu nhìn lướt qua người mình, hắn dùng bàn tay vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo, nhấc tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong lập tức vang lên tiếng người nói: “Vào đi.”

Là giọng nói quen thuộc của mẹ.

Nghe sự nghiêm khắc hòa trong lời nói, Lâm Kỳ Tuấn không khỏi thấp thỏm, tiếc rằng đã gõ cửa, tuyệt không thể không vào, đành phải đẩy cửa vào trong, vừa nhìn thấy mẹ mình, hắn đầu tiên là đứng ở cửa gọi một tiếng “mẹ”, chậm rãi tới bên cạnh bà, mỉm cười hỏi: “Mẹ tới lúc nào vậy? Thế mà chẳng nói với con tiếng nào để con tới nhà ga đón mẹ.

Lâm lão phu nhân là kiểu người cũ điển hình, nói cười không tùy tiện, chừng bốn mươi tuổi, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa xanh kiểu dáng cổ xưa, đang ngồi trên chiếc ghế bành.

Lâm Kỳ Tuấn nói chuyện với bà, bà không để ý, ánh mắt quét ngang tới, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Lâm Kỳ Tuấn bị bà nhìn như vậy càng thêm bồn chồn, cười gượng gạo, nói: “Mẹ vẫn không thích ngồi sô pha à, thực ra trong thư phòng của con cũng có sô pha đấy, ngồi rất thoải mái mà, sao mẹ không thử một lần? Tội gì phải mang chiếc ghế bành nặng trịch này ở tầng một lên đây.”

Lúc này Lâm lão phu nhân mới lên tiếng, vừa mở miệng đã lạnh lùng nói: “Con quỳ xuống.”

Lâm Kỳ Tuấn kinh hãi, cũng chẳng dám hỏi bà nguyên nhân, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt mẹ mình.

Lâm lão phu nhân quát hỏi trên đỉnh đầu hắn, “Con coi trời bằng vung như thế, bây giờ còn có thể làm càn hơn chút nữa được không?”

Lâm Kỳ Tuấn cười khổ đáp: “Con không biết đã làm gì khiến mẹ giận…”

Lâm lão phu nhân cả giận nói: “Con đem hiệu buôn dương hành của Lâm gia chúng ta giao vào tay người nước ngoài là vì thấy núi cao hoàng đế ở xa, cha con và mẹ không thể biết được, đúng không? Nghiệp chướng!”


Tâm trí Lâm Kỳ Tuấn trầm xuống.

Để người nước ngoài góp cổ phần là việc hắn làm ở thủ đô, hắn chỉ sợ người trong nhà không đồng ý nên vẫn chưa nói, cũng cấm quản sự ở thủ đô báo cáo về Quảng Đông.

Vốn dự định sang năm làm ra được chút thành tựu, lúc đó báo cáo cũng không muộn.

Mẹ hắn cũng từng chưởng quản gia đình, cũng đã từng là người làm ăn buôn bán, chỉ cần nghe được điểm có lợi khi hợp tác làm ăn với người nước ngoài, lại nghe hắn ỷ ôi nói đến việc thời thế khó khăn, đương nhiên tâm lý cũng sẽ thả lỏng.

Ai ngờ tin tức lại truyền về bên đó nhanh vậy?

Lâm Kỳ Tuấn hận cái tên đâm thọc bí ẩn kia đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại chẳng dám lộ nửa điểm oán khí, dè dặt nói: “Mẹ à, việc này một lời khó nói hết… Con cũng chỉ là bị hải quan dồn đến bước đường cùng nên mới phải kiếm một người nước ngoài làm chỗ dựa.”

Hắn kể lại chuyện hải quan kê biên tài sản.

Còn nói: “Mẹ thường nói, dân không đấu với quan. Con cũng thử giao tiếp với bên hải quan rồi, khó ở chỗ là người ta quyết tâm muốn chỉnh chết con. Nếu con không sớm nghe được phong thanh, thì hôm đó, hiệu dương hành nhà chúng ta đã bị tra xét đến nát ra rồi. Hiện tại, thế lực của người phương tây lớn, bọn họ góp cổ phần, mặc dù Lâm gia chúng ta kiếm tiền khó khăn một chút, lại phải chia chút lợi nhuận cho bọn họ, nhưng như vậy cũng đảm bảo hơn mà.”

Lâm lão phu nhân hừ một tiếng, nói: “Mấy đời Lâm gia chúng ta làm ăn buôn bán đã thấy biết bao nhiêu sóng gió, chưa bao giờ cần người nước ngoài đến bảo vệ cả. Con luôn miệng nói hải quan không buông tha cho con, nhưng hải quan tổng trưởng Bạch Tuyết Lam chẳng phải là bạn học của con à? Tại sao hắn không khó dễ người khác mà chỉ bắt chẹt con?”

Lâm Kỳ Tuấn đáp: “Sao con biết được, hắn nhìn con không vừa mắt thôi.”

Lâm lão phu nhân mắng: “Câm miệng! Con tưởng mẹ già rồi nên hồ đồ phải không? Không biết con vì họ Tuyên kia mà ở bên ngoài đối đầu tranh giành tình nhân với người ta? Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cái tên Tuyên Hoài Phong kia là không được chọc vào, không được chọc vào! Nhưng con vẫn không nghe lời! Ba nó là tên quân phiệt giết người không chớp mắt, chị nó là một mụ đàn bà chanh chua, nó thì học hành kiểu gì mà lúc ra ngoài lại cùng người ta làm chuyện không đứng đắn, lăn trên cùng một chiếc giường, rõ mười mươi là cái loại hàng phế phẩm! Ba nó phát hiện được nên mới che che đậy đậy đẩy nó ra nước ngoài. Cả nhà nó đều là thứ chẳng tốt lành gì, thế nhưng con cứ suốt ngày thích kề cận với nó!”

Lâm Kỳ Tuấn thoáng sửng sốt, chẳng biết tại sao trong lòng rất khó chịu, đánh bạo nói: “Cậu ấy không hư hỏng như thế. Khi Tuyên tư lệnh còn sống, lúc con tới nhà cậu ấy chơi, chẳng phải mẹ còn khen thơ thất ngôn cậu ấy làm rất hay sao? Còn khen chữ cậu ấy viết không tệ.”

Lâm lão phu nhân dùng một ngón tay dí lên mũi hắn, quát lên: “Con! Con điên rồi phải không! Dám dùng cái giọng đó nói chuyện với mẹ!”

Bà không thở nổi, ôm ngực ngã về phía sau.

Lâm Kỳ Tuấn hoảng hốt, vội vàng đứng lên đỡ mẹ, gọi: “Mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng nóng, thở chậm một chút.”

Liều mạng rung chuông, gọi đầy tớ trai rót bước mang tới.

Đầy tớ trai lập tức rót một cốc nước ấm đầy tới, Lâm Kỳ Tuấn vội vàng nhận lấy, tự mình cho mẹ uống hai ngụm, vừa vuốt lưng cho bà vừa nói: “Con sai rồi, mẹ cứ việc đánh chửi, hà tất bực thành thế này? Mẹ nghỉ một chút đi.”

Vất vả lắm Lâm lão phu nhân mới nguôi giận, mặt trắng như giấy, chỉ chốc lát sau, bà khép hờ hai mắt, đôi môi run rẩy như hai phiến lá khô, “Con lớn không nghe mẹ, cánh cứng cáp rồi, chỉ muốn già này tức chết thôi. Việc làm ăn trong nhà đều giao vào tay con, trách nhiệm của mẹ cũng hết rồi, bây giờ, chết sớm một chút cho đỡ rườm rà…”

Lâm Kỳ Tuấn lạnh sống lưng, cười khổ nói: “Mẹ nói gì vậy? Oan uổng con trai mẹ chết mất.”

Lâm lão phu nhân mở bừng mắt ra, nhìn hắn lạnh lùng nói: “Con oan uổng? Mẹ còn oan hơn cả con đây này! Từ ngày cha con liệt giường, mẹ chưa bao giờ được an tâm nghỉ ngơi cả, còn không phải vì con sao? Còn không phải để ngày sau con có thể tiếp nhận cơ nghiệp Lâm gia? Được lắm, bây giờ vì một họ Tuyên, con đắc tội với họ Bạch, đối phó với họ Bạch, con còn đem một nửa cơ nghiệp Lâm gia tặng cho đám ngoại quốc. Lâm thiếu gia, ngài khí phách quá mà! Tôi đúng là đáng chết, nuôi ra một tên… một tên quên nguồn quên cội là ngài!”

Đẩy Lâm Kỳ Tuấn ra, tự mình chống vào tay vịn ghế bành, run rẩy đứng lên.

Đối với người mẹ này, Lâm Kỳ Tuấn vừa kính vừa sợ, bị bà đẩy lảo đảo lui về phía sau lại vội vàng tiến lên đỡ lấy bà, nói: “Mẹ à, mẹ bớt giận. Con trai sai rồi, con sửa là được, mẹ đừng giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”


Lâm lão phu nhân cười lạnh hỏi: “Sửa? Con có thể sửa được sao?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Đương nhiên. Đã lâu lắm rồi con không gặp Tuyên Hoài Phong.”

Lâm lão phu nhân quát: “Đừng nói những lời vô sỉ như vậy trước mặt tôi.”

Lâm Kỳ Tuấn chỉ có thể thưa dạ.

Lâm lão phu nhân nói: “Được, con đã nói sẽ sửa, vậy hôm nay mẹ sẽ tin con một lần. Con giải quyết ổn thỏa, chúng ta vẫn là mẹ con, làm không được thì sau này đừng về nhà nữa, cứ ở lại thủ đô mà trải qua những tháng ngày tiêu dao thoải mái của mình đi, cho dù mẹ và cha con có chết thì con cũng đừng về đưa tang. Nếu con không đặt lời mẹ nói vào lòng, dám trở về Quảng Châu, tất nhiên sẽ có người mời tộc trưởng đến, cho con nếm mùi gia pháp Lâm gia!”

Lâm Kỳ Tuấn nhíu mày đáp: “Điều kiện này quá hà khắc. Cho dù con không làm được điều mẹ căn dặn thì cũng chỉ do con thiếu năng lực, lẽ nào bởi vì con trai mẹ thiếu năng lực mà ngay cả cha mẹ, gia tộc đều chối bỏ?”

Lâm lão phu nhân lạnh lùng nói: “Lâm Kỳ Tuấn! Cậu dùng cái lối nói chuyện buôn bán này để đối phó với mẹ cậu à? Vậy là bây giờ chúng ta đang bàn điều kiện phải không? Vậy thì chúng ta chẳng còn gì để nói nữa!”

Lâm Kỳ Tuấn vội nói: “Không không, con nào dám không tuân lời mẹ.”

Lâm lão phu nhân nói: “Lập tức rút phần cổ tức của người nước ngoài lại cho tôi. Lâm gia ta làm ăn từ trước đến nay đều là nắm giữ toàn phần, đừng nói là người nước ngoài, cho dù là người trong nước cũng không được có phần. Không phải người Lâm gia, trong tay không được nắm cổ phần của Lâm gia.”

Lâm Kỳ Tuấn lộ vẻ khó xử, nói: “Chuyện này… Sợ rằng không dễ, chúng ta đã ký hợp đồng, kinh doanh hiệu buôn dương hành thì quan trọng nhất là giữ chữ tín…”

Lâm lão phu nhân nói: “Hợp đồng thì sao? Cùng lắm thì bồi thường cho đám quỷ tây dương ấy một khoản tiền là được. Dù sao, Lâm gia tuyệt không thể dính chút mùi hôi nào của đám người nước ngoài kia được. Nghĩa Hòa Đoàn giết người phóng hỏa, súng tây dương pháo tây dương rải rác khắp nơi, chẳng phải Lâm gia ta vẫn tồn tại được đó sao? Chúng ta cứ an phận làm ăn buôn bán của mình, tại sao phải hùn vốn với người nước ngoài? Ôm đùi đám người nước ngoài đó chính là bán đứng tổ tông! Sẽ bị người đời phỉ nhổ, không đứng thẳng lưng được! Nếu ông nội con còn sống, biết con làm ra cái chuyện ôm chân người nước ngoài này, con nghĩ rằng mình còn có thể sống yên ổn mà sống đến giờ này để làm đại thiếu gia à? Ông sẽ sớm kêu người bắt con trở lại, dùng gia pháp trừng trị con! Chuyện này con phải giải quyết ổn thỏa cho mẹ, bằng không thì cứ ấn theo những gì mẹ vừa nói mà làm.”

Nghe lời bà nói, Lâm Kỳ Tuấn biết rằng chẳng còn đường nào thoát thân.

Bực mình thở hắt một cái.

Lâm lão phu nhân cất tiếng như chém đinh chặt sắt: “Đừng tỏ vẻ oan uổng trước mặt mẹ như thế, chuyện tốt con làm, con tự thu dọn lấy đi! Còn nữa, từ hôm nay trở đi, không cho phép con lai vãng với người nhà họ Tuyên, mẹ thấy con từ lúc đến thủ đô đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, chơi gái nuôi con hát, phóng đãng buông thả, không từ bất kể việc xấu nào. Sau này không chỉ người nhà họ Tuyên, ngay cả những kẻ không đứng đắn khác cũng hông được phép kết giao! Mẹ nghe nói gần đây con luôn chung đụng với một kẻ tên Bạch Vân Phi, đúng không?”

Lâm Kỳ Tuấn cúi đầu nói: “Mẹ đừng nghe đám người dưới nói lung tung. Bây giờ con đang bận bịu chuyện hiệu dương hành, đã sớm không lui tới với người này.”

Lâm lão phu nhân cười lạnh, “Có thật là không gặp gỡ hay không thì con tự hiểu, mẹ chịu sự phó thác của người cha đau ốm sắp lìa đời của con, cho nên mới lên xe lửa đi một chuyến thẳng tắp tới đây, ngày nào lời ông ấy nhắc nhở chưa hoàn thành thì ngày ấy mẹ không thể trở về. Mẹ sẽ ở lại đây, để xem cái thủ đô này đã ăn mòn một thanh niên chính trực như con đến trình độ nào rồi.”

Lâm Kỳ Tuấn gắng cười nói: “Mẹ muốn ở lại thì còn gì tốt hơn nữa, con còn sợ mẹ mới tới đã vội đi cơ.”

Lại rung chuông gọi đầy tớ trai đến, nói với hắn, “Lão phu nhân muốn ở lại đây một thời gian, các người hầu hạ cẩn thận cho tôi. Hành lý của lão phu nhân đã sắp xếp ổn chưa? Mau dọn dẹp căn phòng chủ nhân mà tôi vẫn ngủ đi, là căn phòng có trang bị đường ống dẫn nước nóng ấy. Sợ rằng phu nhân không đưa hầu gái chải tóc đến đây, cậu nhớ hẹn một sư phụ chải tóc giỏi nhất trong thành đến đây mỗi ngày, đến vào lúc sáng sớm, khoảng chừng sáu giờ, không được đến muộn.”

Bố trí đâu đấy một phen, một hầu gái đến mời bọn họ tới nhà ăn nhỏ dùng bữa.

Đến lúc này, Lâm Kỳ Tuấn đã hoàn toàn quên mất cuộc hẹn ăn tối với Bạch Vân Phi.

******


Thế nhưng, mặc dù hắn quên Bạch Vân Phi, lại có người chưa từng quên Bạch Vân Phi.

Ăn cơm chiều, lại nghe một trận giáo huấn, Lâm Kỳ Tuấn luôn tuân thủ bổn phận làm con, chỉ có thể khoanh tay đứng một bên hầu hạ, cúi đầu dạ thưa.

Vất vả lắm Lâm lão phu nhân mới tỏ ra mệt mỏi, hắn vội vàng đưa mẹ đến gian phòng trên tầng hai, nói một tràng những lời mềm mại, chúc mẹ mình ngủ ngon, sau đó rón ra rón rén đi ra.

Bởi vì nhường căn phòng chủ nhân của mình lại cho mẹ ngủ, hắn tạm thời dọn đến một căn phòng ở lầu một.

Đầy tớ trai thấy hắn xuống lầu bèn chạy tới đón: “Cậu chủ, giường chiếu của cậu dọn xong rồi. Tôi bưng một chậu nước nóng đến cho cậu rửa mặt nhé?”

Lâm Kỳ Tuấn bực bội nói: “Bưng nước nóng làm cái gì? Căn phòng ở lầu một cũng có bình nước nóng, có ống dẫn nước nóng, chỉ là bình thường không ai ở nên mới khóa nước lại thôi. Cậu làm ở đây bao lâu rồi mà đến cái này cũng không biết? Gọi người xuống lầu một mở van nước nóng ra.”

Vào trong phòng, hắn mới phát hiện lưng mình lành lạnh, hóa ra cả người đã đầy mồ hôi.

Áo sơ mi dính dính trên da, cực khó chịu.

Lâm Kỳ Tuấn nhíu chặt mày, cởi tây trang, nhìn nếp nhăn như đang khiêu khích mình, một luồng lửa nóng chạy thẳng lên não, hắn cắn răng vứt bộ đồ âu bằng tơ tằm mới mặc một lần xuống đất, đôi giày da đắt tiền đạp lên, hung hăng chà đạp.

Cộc cộc.

Ngoài phòng bỗng nhiên có người gõ cửa.

Lâm Kỳ Tuấn kinh hãi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn phía cửa, khàn giọng hỏi: “Ai?”

Đầy tớ trai ở bên ngoài đáp: “Cậu chủ, điện thoại của cậu.”

Lâm Kỳ Tuấn thở dài một hơi, tinh thần rầu rĩ, một lát sau mới trả lời: “Biết rồi.”

Hắn dùng đầu mũi giầy sáng bóng đá bộ tây trang trên mặt đất vào góc tường như đang phát tiết, mở cửa đi ra, lúc đến bên điện thoại, cầm ống nghe lên hỏi: “Tôi là Lâm Kỳ Tuấn, xin hỏi ngài là ai?”

Đầu dây bên kia, đối phương cất tiếng cười, “Lâm thiếu gia, ngài bận rộn quá nhỉ.”

Lâm Kỳ Tuấn nhận ra giọng của Triển Lộ Chiêu, đây cũng là một trong những khắc tinh của hắn, âm thầm thất vọng thở dài một hơi, cười hai tiếng, nhiệt tình nói: “Tôi chỉ buôn bán cỏn con, bận rộn thế nào được? Quân trưởng mới là người làm đại sự. Có chuyện gì cần tới kẻ hèn này sao? Ngài nói một câu, tôi tuyệt không chối từ.”

Triển Lộ Chiêu nói: “Tốt, cậu thẳng thắn, tôi cũng thẳng thắn. Ngày mai người quen của tôi có một ít hàng, muốn mượn thuyền của cậu để vượt qua trạm kiểm soát.”

Lâm Kỳ Tuấn liền trầm mặc.

Triển Lộ Chiêu thấy hắn không trả lời liền ở đầu dây bên kia cười nói: “Tôi chỉ thông báo với cậu một tiếng chứ không phải cầu xin cậu. Cậu thông minh một chút, nhanh chóng dặn người trên thuyền đi, thành thật vào, thiếu thứ gì thì tôi sẽ đến tìm cậu.”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Được rồi. Chỉ là…”

Triển Lộ Chiêu hỏi: “Chỉ là cái gì?”

Lâm Kỳ Tuấn do dự nói: “Có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Triển Lộ chiêu hỏi: “Chuyện gì?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Vị Charts tiên sinh kia là người quen của quân trưởng, người trong nhà đã biết về việc hợp tác giữa tôi và hắn, họ rất không bằng lòng, nói là hi vọng hắn có thể rút cổ phần, đương nhiên, tôi sẽ tận lực bồi thường tổn thất kinh tế cho Charts tiên sinh…”

Triển Lộ Chiêu lạnh lùng cười rộ qua điện thoại, “Đó không phải chuyện của tôi, tôi giới thiệu cho các người quen biết nhau chứ không phải là cò mồi cho hai người, tiểu tử cậu coi người ta như công cụ, đối phó với Bạch Tuyết Lam xong, bây giờ muốn qua cầu rút ván? Đám người tóc vàng mắt xanh này đều là dạng ăn thịt sống mà trưởng thành, hắn không ăn cậu đến tận xương thì thôi, vậy mà cậu định rút ván với hắn? Hừ, chỉ dựa vào cậu? Để tôi xem cậu xuống đài như thế nào.”


Lâm Kỳ Tuấn nhớ tới địa vị và thân nhân quyền cao chức trọng sau lưng vị Charts tiên sinh kia, lòng lạnh đi phân nửa.

Nếu đối phương không chịu rút cổ phần, hiệu buông dương hành Đại Hưng luận về thế lực lẫn lý lẽ đều không đọ được với người ta, chắc chắn sẽ lâm vào cảnh khốn đốn.

Nhưng mẹ hắn… sẽ không hiểu và thông cảm cho sự khó xử của hắn.

Cái cung cách làm ăn mốc meo ở quê nhà sao có thể rập khuôn áp dụng ở thủ đô?

Lâm Kỳ Tuấn đang hết đường xoay xở, Triển Lộ Chiêu lại đột nhiên hỏi: “Bây giờ cậu còn có thể tới làm khách trong Bạch công quán của Bạch Tuyết Lam không?”

Lâm Kỳ Tuấn ngẩn ra, đáp lại theo bản năng: “Chúng tôi bây giờ đối nghịch ra mặt, đến gặp mặt nhau còn không tiện. Bạch công quán có chuyện gì sao?”

Triển Lộ Chiêu nói: “Báo chí viết hải quan tổng trưởng giết thổ phỉ ở ngoại thành, cậu biết không?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Đương nhiên biết, việc này rất ồn ào.”

Triển Lộ Chiêu nói: “Lão tử đây chính là thủ lĩnh của đám thổ phỉ đấy. Con mẹ nó! Lúc ở ngoài thành đã kéo được người mình thích vào lòng, sắp dâng lên đến miệng rồi thì tên Bạch Tuyết Lam kia lại nửa đường đánh giết tới, đoạt người nọ đi mất. Bạch Tuyết Lam giết mười mấy thủ hạ của tôi, còn bắt luôn Tuyên Hoài Mân, lần này đúng là tiền mất tật mang. Tôi nghĩ Tuyên Hoài Mân đang ở trong tay hắn, trong số thi thể được đưa đến cục cảnh sát, lão Chu nói không có thi thể của tên ** kia.”

Mắng một chàng những từ thô tục.

Trái tim Lâm Kỳ Tuấn đột nhiên co rút lại, máu trên người dường như thoáng cái đông lại, không thể động đậy, các một hồi mới nhẹ nhàng hỏi thử: “Người ngoài thành mà anh nói… là Hoài Phong? Anh thiếu chút nữa đã thành công?”

Triển Lộ Chiêu nói: “Trừ cậu ấy ra thì còn ai nữa? Cậu ấy cũng điên rồi, dám cầm súng lục quay sang bắn tôi thật, may mà không có đạn. Mụ nội nó, chờ đến khi cậu ấy rơi vào tay tôi, để xem cậu ấy phải trả giá cho món nợ này thế nào.”

Ngôn ngữ của hắn đối với Tuyên Hoài Phong đầy vẻ khinh nhục, Lâm Kỳ Tuấn nghe vậy mà tràn ngập phẫn nộ, nhưng không dám đối kháng chửi ầm lên với hắn, nhíu mày hỏi: “Bây giờ Hoài Phong thế nào?”

Triển Lộ Chiêu đáp: “Bạch Tuyết Lam cướp cậu ấy trở về, vẫn luôn cất giấu trong công quán, cuối cùng gần đây cũng ra ngoài vài lần, lần nào cũng mang theo hộ binh, phía sau kèm theo hai chiếc xe hộ tống, không thể tiếp cận cậu ấy ở nội thành được. Ở trong công quán của họ Bạch kia, cậu có người nào có thể mua được tin tức không?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Nếu mua được thì tôi đã mua từ lâu rồi. Bạch Tuyết Lam trị gia rất nghiêm khắc, đầy tớ trai và hộ binh ai cũng sợ hắn, làm gì có ai dám đem tin tức bên trong bán ra ngoài. Về vấn đề này… để tôi suy nghĩ biện pháp đã.”

Nói thêm vài câu liền cúp điện thoại.

Về đến phòng, ngồi bên giường, hắn cũng đã quên mồ hôi dính trên người, ngây ngốc ngồi trên ghế salon.

Đột nhiên nhớ tới vẻ hầm hầm giận dữ của mẹ mình, sau đó lại nghĩ đến hậu quả đắc tội với Anjar Charts, trong lòng ngập tràn phiền muộn, rồi bỗng nhiên lại nhớ tới việc mình đã bỏ lỡ buổi hẹn cơm tối với Bạch Vân Phi.

Muốn đến buồng điện thoại gọi cho Bạch Vân Phi, giải thích nguyên nhân hôm nay không tới, nhưng cơ thể hắn cứ luôn không vận được chút sức lực nào.

Vứt chuyện của Bạch Vân Phi qua một bên, hình ảnh của Tuyên Hoài Phong lại len lỏi vào tâm trí hắn.

Triển Lộ Chiêu nói mình “ở ngoài thành đã kéo được người mình thích vào lòng, sắp dâng lên đến miệng”, tâm can Lâm Kỳ Tuấn đau xót, ruột gan khó chịu như bị ai dùng tay nhéo lấy, vắt mạnh tựa hồ có thể rơi ra thứ chất lỏng chua xót.

Cái thứ kiêu binh chẳng học chẳng hành kia cũng xứng ôm lấy thân thể Hoài Phong, hôn lên đôi môi Hoài Phong?

Gương mặt tinh xảo của Tuyên Hoài Phong, đôi môi mỏng nhạt màu, từng động tác cầm sách, cúi đầu rụt rè, mỉm cười ưu nhã, tất cả tựa như ký ức bám bụi chôn sâu dưới đáy lòng nhiều năm, bỗng nhiên bị dòng nước chua xót kia dội qua, rửa sạch tầng bụi dày đặc, lập tức trở nên sống động.

“Hoài Phong…”

Nhịn không được, Lâm Kỳ Tuấn cất tiếng gọi cái tên này, sau một khắc lại như sợ bị ai phát hiện, lập tức bụm chặt miệng mình.

Đồng thời, hắn càng cảm thấy đau đớn hơn, cũng càng không cam lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.