[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện [Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 4 – Tung Hoành – Chương 1Quyển 1 –

Tổng lý gọi tới, cho dù là Bạch Tuyết Lam cũng không thể coi thường.

Bạch Tuyết Lam để Tôn phó quan chờ ngoài phòng, rồi quay về phòng thay bộ quần áo khác.

Tuyên Hoài Phong cũng đã bị giật mình tỉnh giấc, muốn ngủ lại cũng chẳng được, y ngồi dậy, tay chống lên gối nói: “Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã phải ra ngoài rồi sao?”

Bạch Tuyết Lanh nhanh chóng thay quần áo khác sau bình phong, mặc lên người một bộ tây trang vừa vặn bước ra nói: “Chắc cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng tổng lý đã gọi thì anh không thể không đi.”

Hắn đi tới bên giường, vén chiếc chăn mỏng trên người Tuyên Hoài Phong, lại tiếp tục vén vạt áo ngủ y lên, cúi đầu nhìn phần bụng, hơi yên lòng nói: “Thuốc ở bệnh viện Đức không tồi, vết bầm đã tan sáu bảy phần rồi, nhìn không quá đáng sợ nữa.”

Thấy bụng y trơn nhẵn rắn chắc, xinh đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật, hắn nhịn không được liền vuốt ve, hưởng thụ cảm giác mịn màng.

Tuyên Hoài Phong vô cùng xấu hổ, đẩy tay hắn nói: “Chẳng phải tổng lý gọi sao? Anh đừng lề mề nữa, mau đi đi.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cũng không đến nỗi vội như thế. Để anh kiểm tra lần nữa đã.”

Tuyên Hoài Phong đang định hỏi hắn muốn kiểm tra cái gì thì Bạch Tuyết Lam đã cầm chân y ra khỏi chăn, nâng cổ chân bị thương nhưng vẫn tinh tế đáng yêu trên lòng bàn tay, nghiêm túc nhìn, lời thốt ra như một chuyên gia: “Nhìn bề ngoài có vẻ đã tốt hơn, chí ít đã bớt sưng. Còn đau không?”

Không biết tại sao, Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng như đang bị trêu trọc, y cau mày nói: “Tốt hơn rồi. Sao anh lề mề vậy?”

Vừa nói vừa rút chân về.

Bạch Tuyết Lam cười rộ lên, lại tiến tới, hôn lên mắt cá chân y hai cái, dùng tiếng Pháp nói một câu: “Chờ anh về.”

Đứng dậy, đang muốn đi, ánh mắt hắn bỗng quét qua cổ tay Tuyên Hoài Phong, dừng bước hỏi: “Đồng hồ anh tặng em đâu? Từ hôm qua đã không thấy em đeo.”

Trái tim Tuyên Hoài Phong đánh thịch một tiếng, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ thì miệng đã tự động nói dối: “Em đeo hơi rộng nên cho người cầm đi thu bớt dây đồng hồ lại, hai ngày nữa sẽ đưa về.”

Đôi mắt Bạch Tuyết Lam liền ảm đạm, nói một câu, “Là lỗi của anh.”

Tuyên Hoài Phong khó hiểu, hỏi: “Tại sao lại là lỗi của anh?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Lúc tặng cho em dây đồng hồ đeo vừa vặn. Bây giờ rộng ra nhất định là tại em gầy đi. Nếu anh không cãi nhau với em, sao mới mấy ngày mà em đã gầy đi được?”

Vừa nói vừa nắm cổ tay Tuyên Hoài Phong, ngón cái ngón trỏ nắm một vòng qua cổ tay trắng tuyết, như muốn đo xem y gầy đi nhiều hay ít.

Mặt Tuyên Hoài Phong đỏ lên.

Cảm thấy cực kỳ áy náy.

Vì thế y liền lại ghé sát qua, quỳ trên giường nhướn người lên, một tay đặt trên cổ Bạch Tuyết Lam, ngượng ngùng chủ động tặng hắn một nụ hôn, thấp giọng nói: “Mau đi đi, đừng phí thời gian vì những chuyện nhỏ nhặt này.”


Bạch Tuyết Lam nhận được nụ hôn ấy, cả người đều nhẹ nhàng sảng khoái, nói: “Được, anh đi ngay. Em bị thương, cần phải nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều hơn.”

Tuyên Hoài Phong phản đối: “Chỉ một chút bầm tím như thế đã nói là bị thương thì chính em cũng cảm thấy mất mặt. Từ lúc em vào làm trong cục hải quan, công việc làm chẳng được bao nhiêu, nhưng lúc nào cũng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, làm việc chẳng được bao nhiêu ngày. Anh không cần cứ dài dòng lằng nhằng như phụ nữ thế đâu, anh chỉ cần xử lý công việc của mình là được, em tự giải quyết chuyện của em, tuyệt đối không thể tiếp tục nằm trên giường nữa. Anh có chuyện gì cần phó quan em đây làm cho không?”

Bạch Tuyết Lam biết mình ngăn y không được, ngẫm nghĩ một lúc nói: “Cũng tốt. Bản thảo điều lệ trước đó đã được chuẩn bị gần xong, mấy ngày nay tổng lý cũng có hỏi. Nếu hôm nay em không muốn nghỉ ngơi thì sửa sang lại bản thảo đó đi. Có thứ đó rồi thì chuyện khác mới có thể tiến hành thuận lợi.

Tuyên Hoài Phong nói: “Phải rồi, nên như vậy.”

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới đi ra ngoài.

Tôn phó quan từ lúc bắt đầu chờ bên ngoài đã luôn nóng ruột, chỉ là thấy Bạch Tuyết Lam đi ra cũng không tiện nói gì.

Ô tô đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, Bạch Tuyết Lam lên xe, trực tiếp đi thẳng tới phủ tổng lý.

Vừa vào cửa chính phủ tổng lý, Bạch Tuyết Lam được một vị thư ký họ Hà tới chào đón, dường như đã đặc biệt đứng chờ ở đây. Tổng lý có bốn năm thư ký, người này đã theo hắn bốn năm, cũng coi như là tâm phúc của hắn.

Thư ký Hà vừa thấy Bạch Tuyết Lam liền đưa tay mời hắn vào trong, “Tống lý đang chờ ngài ở thư phòng, mời.”

Bạch Tuyết Lam liền theo hắn lên lầu.

Đến cửa thư phòng, thư ký Hà gõ cửa hộ Bạch Tuyết Lam, bản thân thì dừng bước, nói nhỏ: “Tôi không vào đâu, mời ngài vào.”

Bạch Tuyết Lam nhìn hành động của vị bí thư họ Hà này, trong lòng hơi trầm xuống, thoáng do dự, chợt nghe bên trong truyền tới giọng tổng lý: “Vào đi.”

Bạch Tuyết Lam tự mở cửa, vô cùng điềm nhiên bước vào.

Bạch tổng lý ngồi sau chiếc bàn đọc sách to lớn khí phái, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tôi tính, cậu cũng nên tới rồi.”

Cúi đầu, lại cầm lấy tẩu thuốc, nhét thuốc lá vào bên trong.

Nhét xong thuốc lá, hắn cầm tẩu thuốc ngậm trong miệng, lấy chiếc bật lửa Tây Dương bật lên, ngẩng nửa mặt hút một hơi thật dài, nhìn cánh cửa sổ thủy tinh đầy mầu sắc trên bắc tường đối diện mà xuất thần.

Bạch Tuyết Lam cũng chẳng cần hắn bắt chuyện, tự ngồi lên chiếc ghế trước bàn đọc sách, hỏi: “Sáng sớm đã tìm tôi tới đây rồi chẳng nói gì cả, định chơi trò bí hiểm gì với tôi sao?”

Bạch tổng lý hừ một tiếng, “Ai rảnh rỗi chơi trò bí hiểm với cậu? Cậu làm việc gì cũng chỉ chúi mũi về phía trước chứ chẳng để ý phía sau, lúc nào cũng kết thù kết hận khắp nơi. Cậu tưởng cậu tự nhờ vào bản lĩnh của mình để dành được uy phong ngày hôm nay à? Nếu chỗ dựa ngã xuống, tôi thấy cậu chẳng khác nào bò dê dưới lưỡi dao của người khác.”

Hàng mày tinh tế của Bạch Tuyết Lam nhíu lại, hỏi: “Sao lại nói mấy lời xui xẻo như thế?”

Bạch tổng lý đáp: “Cậu tự xem đi, tôi đã dốc toàn lực phong tỏa tin tức này rồi. Nhưng cũng chẳng phong tỏa được lâu đâu.”


Hút một hơi.

Đưa xấp điện tín trên bàn cho Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam nhận lấy, nhìn lướt qua, sắc mặt thoáng biến đổi, nhanh chóng đọc kỹ lại từ từng từng chữ một lần nữa, sau đó đặt nguyên dạng xấp điện báo lại trên bàn đọc sách.

Giống như đang suy nghĩ điều gì, hắn chầm ngâm không nói.

Một hồi, Bạch Tuyết Lam chậm rãi lên tiếng, “Thảm bại như vậy, sợ rằng sau đó còn có kẻ muốn bỏ đá xuống giếng.”

Trong giọng nói còn có vài phần ngưng trọng hiếm thấy.

Bạch tổng lý nói: “Bạch gia chúng ta luôn thể hiện rõ lập trường không chứa chấp thuốc phiện. Quân bên Liêu gia được người Nhật hỗ trợ, vừa có súng ống tiên tiến, lại vừa có tiền chiêu mộ số đông binh lực, cho nên đã đánh cho cha chúng ta trở tay không kịp. Sáu vạn người đã chết hơn phân nửa, quá nghiêm trọng rồi.”

Hắn nói, tựa hồ ngay cả tâm trạng hút thuốc cũng chẳng có.

Đặt tẩu thuốc lên bàn đến cạch một tiếng, bóp chán, thở dài nặng nề.

Bạch Tuyết Lam nói: “Con chó Liêu Khải Phương này đúng là phường bán nước, hại nước hại dân. Tôi nghe nói, một số phần ruộng đất hắn cai quản đã nhổ hết cây non lên, thay vào đó là thử nghiệm trồng anh túc.”

Bạch tổng lý không biết điều này, nghe vậy liền ngẩn ra, nhíu chặt mày nói: “Loại hàng hóa tà môn ấy của phương tây cũng có thể sống ở Trung Quốc?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Khó nói lắm. Một người bạn nghiên cứu về thực vật học đã nói với tôi, anh túc là loài thực vật bậc thấp, không cần chăm sóc nhiều, có thể sinh trưởng ở rất nhiều nơi. Nếu để cho quân Liêu gia chế được, ngôi nhà Sơn Đông chúng ta sẽ thành nơi trồng anh túc cho đám gian thương ngoại quốc buôn thuốc phiện.”

Bạch Tổng lý thở dài thườn thượt, bóp trán mấy cái nói: “Vậy thì không được, vậy thì không được.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu Sơn Đông xảy ra chuyện, sợ rằng cái ghế tổng lý này của đường huynh cũng như chỉ mành treo chuông. Chúng ta cần phải làm vài việc ổn định hậu phương mới được.”

Bạch tổng lý đáp: “Tôi cũng nghĩ giống cậu. Trận chiến lần này tử thương quá nhiều người, hiện tại cha tôi đã bỏ rất nhiều nguồn lực để chiêu mộ tân binh. Bằng không thì, với binh lực hiện tại, nếu đánh tiếp một trận sẽ mất thêm vài thành huyện. Ngoài việc đó, còn cần phải lôi kéo vài tên quân phiệt có thể lực đến ủng hộ mới ổn thỏa.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Chẳng phải chúng ta có giao tình rất tốt với Hàn gia ở phía tây sao? Binh lính, súng ống trong tay bọn họ cũng không ít. Nếu như hai nhà liên hợp lại, sẽ diệt được hang ổ của đám họ Liêu.”

Bạch tổng lý phấn chấn, ngồi thẳng người dậy, nói với Bạch Tuyết Lam: “Chính vì vậy mới gọi cậu qua đây để thương lượng. Hiện tại, thế lực của Hàn gia chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với nhà chúng ta, rất lớn. Bất quá, người có giao tình tốt nhất với cha là Hàn Bán Sơn tháng trước đã trúng gió bị liệt, nói cũng chẳng nói được. Cháu trai của ông ta là Hàm Kỳ Thắng tiếp nhận chức của ông ta, hắn chính là người quan trọng nhất mà chúng ta phải lôi kéo.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Hay là để tôi trở về Sơn Đông một chuyến để gặp gặp Hàn Kỳ Thắng? Tối nay tôi sẽ lên tàu hỏa.”

Bạch tống lý nói: “Vậy không được. Hội đàm sáu nước sắp bắt đầu rồi, chỗ tôi còn nhiều việc quan trọng, cánh tay đắc lực như cậu không thể rời đi được.”


Bạch Tuyết Lam nói: “Vậy chuyện Hàn gia phải làm thế nào? Không ổn định hậu phương, chúng ta ở chỗ này rất dễ bị lật đổ.”

Lúc này Bạch tổng lý cư nhiên lại nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười thần bí, “Nhà binh có câu, ngồi trong trướng tướng nho nhỏ bàn được kế hay sẽ quyết định thắng bại trên chiến trường ngàn dặm. Chúng ta cũng có thể vận dụng điều này.”

Hắn vừa nói vừa cầm chiếc tẩu lên, gõ nhẹ lên mặt bàn một cái, lại đặt vào trong miệng.

Hút một hơi.

Ngẫm nghĩ một lúc, hai ngón tay nắm lấy đuôi tẩu thuốc dịch sang bên mép, từ tốn nói: “Tôi đã nghe ngóng. Việc lần này ở thủ đô rất quan trọng, Hàn gia cũng đã phái người tới đây. Sức ảnh hưởng của người này đối với Hàn Kỳ Thắng rất lớn, có thể nói, bất kể chuyện lớn bé thế nào, người này nói gì thì Hàn Kỳ Thắng nghe nấy. Chỉ cần lung lạc người này thì chuyện lớn sẽ thành.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Ồ, đại nhân vật này là ai vậy?”

Bạch tổng lý hỏi: “Cậu đã nghe thấy cái tên Hàn Vị Ương bao giờ chưa?”

Bạch Tuyết Lam suy nghĩ một lúc, nói: “Có chút ấn tượng. Là tên một vị nữ tướng quân gần đây mới nổi danh?”

Bạch tổng lý nói: “Chính là cô ta. Vị tướng quân này là em gái ruột của Hàn Kỳ Thắng, tuy là phận nữ, nhưng nghe nói khí phách còn hơn cả đàn ông. Lần này cô ta đến thủ đô, cậu phải thay mặt tôi tiếp đãi chu đáo vào.”

Bạch Tuyết Lam nhàn nhạt nhếch môi, ung dung hỏi: “Chuyện xui xẻo như thế sao lại đẩy cho tôi? Anh có nhiều người giỏi ăn nói như thế lại chẳng có lấy một người có thể sử dụng à? Tôi làm bên hải quan, không phải làm ở bộ phận giao tiếp.”

Bạch tổng lý nói: “Phái cậu đi, tôi tự có cái lý của mình.”

Bạch Tuyết Lam không phải người dễ dàng rút lui như vậy, vẫn truy hỏi: “Rốt cuộc là cái lý gì?”

Bạch tổng lý nói: “Theo tôi được biết, vị tiểu thư cũng là Hàn tướng quân này có ấn tượng tốt với cậu. Bình thường, cô ta đã biểu dương hành động dẹp tan việc buôn lậu thuốc phiện của cậu không ít lần.”

Bạch Tuyết Lam cười hắt một tiếng.

Tống lý hỏi: “Cậu cười cái kiểu không âm không dương như thế là có ý gì?”

Bạch Tuyết Lam vốn đang bàn bạc rất nghiêm túc, hiện tại lại lộ ra bộ dạng lười biếng thản nhiên, “Tôi chỉ cảm thấy mình đã thoáng đánh hơi được mùi vị âm mưu, cho nên mới cười.”

Bạch tổng lý trầm mặt, âm điệu cao hơn đôi chút, khiển trách: “Cậu thì đáng để người khác bày mưu cái gì. Đến lúc nào rồi mà cậu còn bày cái bộ dạng cợt nhả thư thái này ra? Đây là chuyện hệ trọng, cậu cứ nghĩ đi, bây giờ cha tôi và cha cậu ở Sơn Đông đang gian nan thế nào.”

Bạch Tuyết Lam mím đôi môi mỏng, lạnh lùng không lên tiếng.

Bạch tổng lý lại nói: “Bây giờ tôi nói rõ, cậu phải dốc toàn lực lôi kéo vị Hàn tiểu thư kia. Về phần vị phó quan của cậu, tôi đã cho cậu làm loạn quá nhiều…”

Đang nói dở thì tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

Bạch tổng lý chỉ có thể ngừng dạy dỗ đường đệ, cất cao giọng ra phía ngoài, “Chuyện gì? Vào đi.”

Một đầy tớ trai ăn mặc gòn gàng mở cửa đi tới: “Phó quan của Bạch tổng trướng phái người đưa tới một thứ, bởi vì người đó nói, không biết có phải tổng trưởng đang ở cùng tổng lý hay không, cho nên…”

Bạch Tuyết Lam ngắt lời hắn, “Lấy tới cho tôi xem.”


Đầy tớ trai cầm một xấp văn kiện trong tay, vốn đự định giao cho Bạch tổng lý, thấy Bạch Tuyết Lam lên tiếng muốn xem, hắn chần chờ nhìn sắc mặt Bạch tổng lý, cuối cùng vẫn hai tay đưa cho Bạch Tuyết Lam.

Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Bạch Tuyết Lam cầm trên tay, mở ra nhìn thoáng qua.

Trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười nhàn nhạt nhưng lại rất mực ngọt ngào.

Bạch tổng lý ngồi cách hắn một chiếc bàn, không nhìn rõ tập văn kiện trong tay hắn, hỏi: “Thứ gì mà quan trọng như vậy? Đưa đây xem nào.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Là điều lệ mới về việc cấm hút ma túy và cấm ma túy, viết rất rõ ràng, có trật tự.”

Đầu mày Bạch tổng lý nhăn chặt lại, hừ một tiếng, “Tôi không cần đoán, chắc chắn là vị Tuyên phó quan kia của cậu viết. Tôi thật chẳng biết cái tính cuồng vọng của hắn là từ đâu mà tới, chẳng qua mới làm có hai phần văn kiện đã tự tiện đưa thẳng tới thư phòng của tổng lý. Đúng là làm việc chẳng có nguyên tắc.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Cậu ấy là người vô cùng nguyên tắc. Lần này trước khi ra ngoài tôi đã dặn dò cậu ấy, tổng lý liên tục giục rằng hai phần văn kiện này rất quan trọng. Vì vậy cậu ấy sửa sang xong liền vội vàng gọi người mang đến. Ý của cậu ấy là sợ làm trễ việc của chúng ta.”

Bạch tổng lý nói: “Cậu chỉ biết nói tốt cho hắn.”

Bạch Tuyết Lam có chút mất hứng, hỏi: “Tại sao đột nhiên đường huynh lại có thành kiến lớn như thế với phó quan của tôi?”

Bạch tổng lý nói: “Tôi là người luôn có tư tưởng dân chủ, cởi mở. Về cuộc sống sinh hoạt của cậu, thỉnh thoảng cậu có hồ đồ, tác phong hơi phong lưu, tôi cũng chẳng quan tâm. Thế nhưng cũng không thể để mọi việc quá vô lý thế này được.”

Bạch Tuyết Lam xem thường hỏi lại: “Tôi vô lý thế nào?”

Bạch tổng lý hỏi ngược lại: “Thật muốn tôi nói ra? Chuyện bắn nhau ngoài thành hôm qua là như thế nào? Mười bảy mười tám thi thể hiện còn đang ở cục cảnh sát, tối qua lão Chu đã gọi điện tới kể khổ với tôi. Trên báo cáo chỉ nói là hải quan tổng trưởng giết một đám thổ phỉ, hừ! Cậu tưởng rằng tôi sẽ cho cậu thêm một phần công lao như vụ phóng hỏa lần trước?”

Hắn vừa mở miệng nói đã không thể ngừng lại.

Giọng điệu nghiêm nghị, nói với Bạch Tuyết Lam bằng vẻ hận sắt không rèn được thành thép: “Cậu có biết bây giờ có bao nhiêu kẻ muốn xử lý cậu không? Trong khoảng thời gian căng thẳng như sắp chết này, thủ đô chẳng khác gì một thùng thuốc nổ, chỉ thiếu mỗi bước đốt cháy kíp nổ thôi. Cậu lại còn vì một tên phó quan mà đụng đao đụng thương với đám quân Quảng Đông một trận. Đám quân Quảng Đông này, nếu có thể động vào thì tôi đã sớm động rồi. Phía sau người ta là đám người ngoại quốc, sắp tới hội đàm sáu nước rồi, chính phủ không thể đắc tội người ngoại quốc, cậu hiểu chưa? Hồ đồ cũng phải có giới hạn thôi!”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cha chúng ta ở Sơn Đông đánh là đánh Liêu gia và đám người ngoại quốc sau lưng bọn chúng.”

“Cậu câm miệng!” Bạch tổng lý bỗng nhiên quát lên, mặt cũng đỏ lên vì tức, “Hai việc này khác nhau.”

Bạch Tuyết Lam ngáp một cái, vất tập văn kiện trên tay lên bàn sách phía tổng lý, nói: “Lúc nào rảnh, tổng lý nhớ xem bản sơ khảo này đi. Hai ngày nữa tôi sẽ phái người đưa bản dự thảo đã bàn bạc lại đến.”

Đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi bộ tây trang, nhấc chân rời đi.

Bạch tổng lý gọi hắn, “Khốn kiếp! Cậu đi đâu?”

Bạch Tuyết Lam chỉ để tâm đi về phía cửa, nói: “Ở lại cũng bị mắng, tôi không hầu được.”

Bạch tổng lý nói: “Bạch Tuyết Lam! Đừng ở trước mặt tôi giở tính thiếu gia! Việc Hàn gia, không làm cẩn thận thì coi chừng tôi xử lý cả tên phó quan của cậu!”

Bạch Tuyết Lam chẳng quay đầu, vừa đi vừa nhấc tay vẫy vẫy chữ “V” biểu hiện dấu hiệu thắng lợi của người Mỹ, vô cùng thoải mái rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.