[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Chương:2Quyển 3 -


Đọc truyện [Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 3 – Thôi Xán – Chương 42Quyển 3 –

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, lời này lúc nào cũng đúng.

Đặt câu nói đó lên người Bạch Tuyết Lam lại càng vô cùng chính xác.

Bạch Tuyết Lam luôn nhớ tới vết thương của Tuyên Hoài Phong, trong lòng càng thêm buồn bực, nhưng thân thể và tâm trí đã thống nhất với nhau, cho nên ở một vài thời khắc quan trọng lại có vẻ khá khó khăn.

Tỷ như một con sói đói bụng đến phát cuồng, thấy miếng thịt ngon lành rơi ở trước mắt còn bắt nó phải duy trì dáng vẻ nhàn nhã ăn cơm, vậy thì chẳng khác nào là chuyện tiếu lâm.

Miếng thứ nhất còn có thể rụt rè, nhưng đến miếng thứ hai, miếng thứ ba đã lộ ra nguyên hình, đặt Tuyên Hoài Phong dưới thân, đòi hỏi nhiệt tình theo bản năng. Tuyên Hoài Phong rơi vào tay hắn, không cách khẩn cầu, ngay cả sức lực thở dốc cũng không có, điều này càng khiến hắn dâng lên cảm giác muốn đùa bỡn.

Qua ba bốn hiệp, mắt thấy người yêu không chịu nổi “chà đạp”, hắn đành ăn thêm một miếng lót dạ mới dần dần hòa hoãn lại, chỉ chậm rãi ra vào, tự hào vuốt ve nơi hai người gần gũi, đầu ngón tay dính phải dịch thể dinh dính tràn ra khỏi cơ thể, đáy lòng dâng lên cảm giác kiêu ngạo không thể thốt thành lời, mỉm cười hỏi: “Trướng lắm sao?”

Hiện tại, Tuyên Hoài Phong chỉ có thể để mặc hắn làm thịt mình, đâu còn nói được nên lời, thở dốc cúi đầu mà ừ một tiếng.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy anh chậm một chút, em cũng thư giãn một chút đi.”

Đôi môi anh đào của Tuyên Hoài Phong lộ ra màu sắc diễm lệ, vẫn là ừ một tiếng.

Bạch Tuyết Lam cười, ngoan ngoãn nghe lời, lại hài lòng đòi hỏi thêm một lần.

Cuối cùng hắn cũng coi như biết chừng mực, sau lần đó, hắn liền bưng nước ấm tới vệ sinh một lượt cho Tuyên Hoài Phong, để Tuyên Hoài Phong đi ngủ.

Tuyên Hoài Phong vừa dựa vào gối đã mê man, bản thân hắn lại vô cùng sảng khoái tỉnh táo, giống như tất cả tinh khí ép ra khỏi cơ thể Tuyên Hoài Phong đều tràn vào cơ thể hắn, tinh thần cực kỳ hưng phấn, chẳng có lấy một chút mệt mỏi.

Ngay sau đó, hắn xuống giường, tiện tay khoác lên vai một chiếc áo ngoài, đi tới phòng Tôn phó quan, hỏi: “Nhốt em trai của Tuyên phó quan ở đâu rồi? Dù sao cũng rảnh rỗi, tôi muốn đến nhìn một cái.”

Tôn phó quan hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, đi ngay bây giờ à?”

Bạch Tuyết Lam gật đầu, lại nhíu mày, đắn đo nói: “Cậu cũng thấy tính cách của Tuyên phó quan ra sao rồi đấy. Tên này, tôi không thể giết.”

Tôn phó quan nói: “Đúng vậy, tổng trưởng không thể không để lại chút thể diện cho Tuyên phó quan.”

Hai người nói vài câu, lúc đó Tôn phó quan mới dẫn Bạch Tuyết Lam đi.

Bạch công quan vốn được sửa từ một tòa vương phủ cũ, diện tích cực lớn, khi Bạch Tuyết Lam đến ở cũng không sửa sang nhiều, nơi ăn chốn ở của chủ nhân cũ vẫn như vậy, chỉ bài biện thêm vài thứ hiện đại. Hầu gái và đầy tớ trai đều ở cùng một viện ở phía tây. Chỉ có điều, gian nhà vốn để đồ đạc linh tinh ở hậu viện đã được sửa sang lại để những hộ binh được điều tới từ Sơn Đông nghỉ ngơi.

Phần viện đó có một gian phòng trống đã được Tôn phó quan sử dụng, trên cửa sổ bị đóng bằng những thanh gỗ, trở thành nhà giam tạm thời.

Tuyên Hoài Mân đã bị nhốt ở chỗ này.

Thái độ của hộ binh đối với Tuyên Hoài Mân vô cùng không thân thiện.

Những người đàn ông thô lỗ này mặc dù chưa được học hành, nhưng tự bọn họ cũng có những chuẩn mực riêng.

Bọn họ là hộ binh của hải quan tổng trưởng, tự nhận là người của hải quan nha môn, đám người Quảng Đông này dám đánh mai phục với phó quan của tổng trưởng, đó chính là tát một cú thật đau lên mặt bọn họ.

Bên cạnh đó, thủ đoạn của kẻ thù vô cùng độc ác, làm nổ xe trở đầy hộ binh đến hài cốt cũng chẳng còn, hơn nữa còn đả thương khiến đội trưởng Tống Nhâm nhập viện, đây chính là món nợ máu.

Bởi vậy, tổng trưởng giết sạch tù binh bị bắt, trong mắt người khác có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng trong mắt những hộ binh đã từng ra chiến trường, đã từng thấy đầy xác chết như bọn họ mà nói, đó là điều đương nhiên.

Tuyên Hoài Mân nếu đã bị bắt trong rừng, vậy hắn cũng là kẻ địch, nhóm hộ binh cũng chẳng quan tâm hắn là em trai của vị nào, chẳng chút khách khí, trói hai tay hắn lại, treo thả từ xà nhà xuống dưới, khiến hai chân hắn cách xa mặt đất.

Đương nhiên đến cơm tối cũng không cho hắn ăn.

Khi Bạch Tuyết Lam theo Tôn phó quan bước vào phòng, ánh mắt đầu tiên của hắn đã nhìn thấy Tuyên Hoài Mân bị treo trên xà nhà, đầu rũ xuống rất sâu, trông thảm hại chẳng ra hình dạng gì nữa.

Tôn phó quan nói: “Thả hắn xuống, tổng trưởng muốn tra hỏi.”

Hai hộ binh đi tới, thả Tuyên Hoài Mân từ xà nhà xuống, sau đó trói hai tay hắn ra sau lưng, đẩy tới chiếc ghế băng, ép ngồi xuống.

Tất cả ghế trong phòng đều không sạch sẽ, hộ binh không dám để Bạch Tuyết Lam ngồi, họ nhanh nhẹn ra ngoài phòng khách bê chiếc ghế bành đến, nói: “Tổng trưởng, mời ngài ngồi.”

Bạch Tuyết Lam nhàn nhã ngồi xuống, cách nửa gian phòng, quan sát Tuyên Hoài Mân một lượt, nói: “Tôi không hỏi cậu chuyện hôm nay cậu đã làm, trong lòng mọi người đều tự hiểu được cả. Cậu là thằng đáng chết. Chỉ là, anh trai cậu quá lương thiện nên đã cầu xin cho cậu.”

Chẳng biết Tuyên Hoài Mân có nghe hay không, hắn chỉ rũ đầu cúi xuống, không nói được một lời.


Tôn phó quan đứng bên cạnh Bạch Tuyết Lam, nhíu mày nói: “Tại sao không nói chuyện? Người đâu, làm hắn tỉnh táo lại.”

Hộ binh trả lời “vâng” một tiếng, lập tức ra ngoài bê một thùng nước giếng, cầm lên, tát lên đầu Tuyên Hoài Mân đến ào một tiếng.

Mặc dù vẫn đang là tháng bảy, nhưng nước giếng ban đêm vẫn cực lạnh, mang theo hơi lạnh đến thấu xương.

Tuyên Hoài Mân bất ngờ không kịp đề phòng, thình lình bị dội nước toàn thân, hắn gần như nhảy dựng lên, ngẩng đầu cắn răng nói: “Họ Bạch, người khác sợ mày, Tuyên Hoài Mân tao không sợ mày đâu. Tao chẳng cần ai cầu xin hộ cả, mày có gan thì cứ giết tao đi. Tao mà cầu xin mày một chữ thì tao không mang họ Tuyên!”

Bạch Tuyết Lam cất tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, hỏi: “Nói can đảm lắm. Không biết cậu chết một cách mờ ám thế này, vị Triển quân trưởng kia có vì vị phó quan tốt như cậu mà khóc một trận không nhỉ? Tôi thấy trong lòng hắn cũng chẳng coi cậu ra gì đâu.”

Tuyên Hoài Mân vừa nghe ba chữ Triển quân trưởng lại giống như nghe xong lời nguyền rủa, vẻ hung tợn lập tức bị hãm lại, bật thốt lên hỏi: “Hắn chạy rồi sao?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Chạy rồi.”

Tuyên Hoài Mân liền cười rộ lên, có vẻ rất vui mừng.

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu muốn chết, tôi vốn rất sẵn lòng thành toàn cho cậu, nhưng tôi lại không thể không quan tâm đến lời cầu xin của anh cậu. Hôm nay tôi tới là cho cậu một cơ hội sống. Cậu hãy thành thật viết ra toàn bộ những tên đứng đầu các tuyến buôn bán ma túy ở thủ đô, còn cả tuyến đường vận chuyển hàng hóa, phương thức liên hệ, tất cả đều phải rõ ràng, như vậy tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Hắn vừa nói, Tuyên Hoài Mân liền nhếch miệng cười khẩy.

Bạch Tuyết Lam nói: “Cậu không muốn?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Quân Quảng Đông bọn tôi chiến đấu vì đất nước, ai thấy chúng tôi buôn bán ma túy? Tôi không thể hợp tác với ngài để hãm hại người tốt được.”

Lúc này hộ binh mới bưng chén trà vừa được ngâm đến, Bạch Tuyết Lam nhận lấy, từ tốn nhấp một ngụm mới nói: “Cậu không nói, tôi cũng chẳng ép cậu. Chuyện các người làm, tự tôi đã hiểu rõ. Nên nhớ, cuối cùng tôi cũng điều tra ra thôi.”

Tuyên Hoài Mân khinh thường nói: “Vậy cũng chưa chắc.”

Bạch Tuyết Lam cười cười, ung dung nói: “Số mười hai, tầng sáu, đại lộ Cửu Lý Hương; nhà hàng Ái Quốc 506; cậu nghe những cái tên này có thấy quen không?”

Tuyên Hoài Mân không khỏi giật mình, lập tức cảnh giác, ho khan che giấu sắc mặt.

Đôi mắt Bạch Tuyết Lam vốn sắc bén, đương nhiên hành động đó không gạt được hắn, hắn tiếp tục hời hợt nói: “Hai địa chỉ trên không thuộc bổn phận của cậu, cậu không biết cũng chẳng có gì lạ. Vậy đi, tôi lại kể thêm một cái, số mười chín đường Đồng Quang, chắc cậu biết nhỉ?”

Tuyên Hoài Mân thầm thất kinh.

Địa chỉ đó là nơi bọn hắn bí mật giao dịch, làm thế nào mà tổng trưởng cục hải quan lại biết được?

Lần này hắn có chuẩn bị, chỉ cười, không để gương mặt lộ ra chút đầu mối nào.

Nhưng Bạch Tuyết Lam nhìn người, không nhìn biểu hiện, hắn chỉ nhìn Tuyên Hoài Mân chằm chằm, uống hết một nửa chén trà thơm liền để hộ binh bưng đi, hai tay đặt trên đầu gối, thái độ cởi mở, “Ý của tôi là, hợp tác cùng nhau mới có lợi. Trên đời này ai mà chả muốn đạt được lợi ích? Cậu không chịu nói, đương nhiên sẽ có người khác bằng lòng nói. Vậy tại sao tôi lại muốn cậu thành thực khai ra những điều nhỏ nhặt ấy lần nữa? Tất nhiên là do hai nguyên nhân, thứ nhất là vì anh trai cậu, tôi bằng lòng cho cậu một cơi hội hối cải, làm lại con người mới, nhận tội rồi, lập chút công lao, vậy thì tôi cũng dễ nói tốt cho cậu trước chính phủ. Thứ hai…”

Hắn nói đên đây, cổ họng Tôn phó quan giống như ngứa không chịu được, đứng bên cạnh Bạch Tuyết Lam ho khan một tiếng.

Bạch Tuyết Lam ngừng nói, ngẩng đầu liếc nhìn hắn.

Tôn phó quan cúi người, ghé bên tai hắn nói nhỏ: “Tổng trưởng, chúng ta nói chuyện một chút.”

Bạch Tuyết Lam gật đầu, nói với Tuyên Hoài Mân: “Cậu suy nghĩ kỹ một chút.”

Đứng lên, ra ngoài phòng cùng Tôn phó quan.

Chờ trong phòng không còn ai, nụ cười cứng ngắc của Tuyên Hoài Mân mới biến mất.

Kỳ thực ngũ quan của hắn cũng rất đẹp, chỉ là bình thường gương mặt hắn vẫn xuất hiện chút cảm giác không tự nhiên, so ra thì kém nét ôn hòa nhã nhặn của Tuyên Hoài Phong.

Lúc này, trên gương mặt tuấn tú ấy hiện lên vẻ căng thẳng nặng nề, gò mà căng thẳng giật giật nhẹ nhàng khó thấy, rất nhanh, hắn lại như cắn chặt hàm răng, ánh mắt hung tợn trừng trừng nhìn chiếc ghế bành trống rỗng Bạch Tuyết Lam lưu lại.

Hắn đương nhiên không muốn chết.

Đổi lại là người khác, hắn sẽ chẳng chút nghĩ ngợi mà bán rẻ sạch sẽ.

Nhưng trong tình huống này, nếu hắn khai ra thì mọi chuyện sẽ đi tới bước nào đây?

Thả hắn rồi, hắn có thể đi đâu?


Vừa nghĩ tới việc được thả ra, ngay cả Triển Lộ Chiêu cũng không chứa chấp mình, hắn lập tức chặt đứt con đường phía trước.

Chết thì chết!

Để cho Triển Lộ Chiêu nhìn xem ai mới là người một lòng một dạ, đến tính mạng cũng tặng cho hắn!

Tuyên Hoài Phong, đã là cái gì nào.

Thâm tâm Tuyên Hoài Mân kiên cường la hét câu này, cửa phòng kẽo kẹt, bị người đẩy ra.

Thân thể hắn run rẩy, nhìn Bạch Tuyết Lam cùng Tôn phó quan bước trở về.

Bạch Tuyết Lam lại ngồi lên chiếc ghế bành, hỏi hắn: “Nghĩ xong chưa?”

Tuyên Hoài Mân hất đầu, nói: “Chẳng phải nghĩ gì hết. Tôi vẫn nói câu đó, chẳng ai có thể biết chuyện chúng tôi làm cả.”

Bạch Tuyết Lam chậm rãi thu lại nụ cười, gật đầu nói: “Được, tôi đã tận tâm giúp đỡ rồi. Tôi không phải người dài dòng, chúng ta không bàn đến việc này nữa.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Tôn phó quan.

Thấy vậy, Tuyên Hoài Mân thầm nghĩ, kế đầu không được, nhất định bọn họ lại định sự dụng kế khác.

Hắn càng thêm cảnh giác.

Tôn phó quan bắt đầu lên tiếng nói chuyện, giọng điệu khá ôn hòa, “Tuyên tam thiếu gia, cậu cũng là người có học thức, có chí hướng, cần gì phải vì mấy tên thổ phỉ này mà vứt bỏ tính mạng quý giá? Chuyện ở ngoài thành hôm nay, theo ý của tổng trưởng chúng tôi thì coi như bỏ đi. Quân Quảng Đông các người đã giết không ít anh em chúng tôi, chúng tôi sau đó cũng đã giết mấy mạng bên các người. Hai bên coi như hòa. Nói thật ra, theo ý của tổng lý, hải quan tổng thự và quân Quảng Đông nên thành anh em tốt nâng đỡ lẫn nhau.”

Tuyên Hoài Mân càng nghe càng hồ đồ.

Thế nào mà thoáng cái đã đổi giọng rồi?

Tôn phó quan nói: “Chắc là cậu không biết, chúng tôi luôn có lòng kính phục với Triển quân trưởng. Cậu xem, quân Quảng Đông đã làm rất nhiều chuyện ở thủ đô, nhưng chẳng phải chúng tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua sao? Tuy nhiên…”

Hắn không nói hết nhưng Tuyên Hoài Mân cũng hiểu, giọng điệu của hắn rất trơn chu, điệu bộ lại tốn nhiều công sức.

Tuyên Hoài Mân tỏ ra khinh thường chẳng thèm quan tâm, kỳ thực hắn đang dựng thẳng đôi tai lắng nghe.

Tôn phó quan nói: “Tuy nhiên vị Triển quân trưởng nhà cậu lại gây ra không ít phiền phức, hắn là mầm mống rắc rối. Nếu như cậu đồng ý làm chứng…”

Tuyên Hoài Mân không đợi nghe xong liền quả quyết, “Tuyệt đối không thể! Quân trưởng có ơn lớn đối với tôi, muốn tôi phản bội hắn, tôi có chết cũng không đồng ý!”

Tôn phó quan khuyên bảo: “Tôi có thể đảm bảo, chuyện này tuyệt đối không liên lụy tới quân Quảng Đông. Thậm chí còn mang lại lợi ích rất lớn cho quân Quảng Đông.”

Tuyên Hoài Mân xì một tiếng khinh miệt, nói: “Quân Quảng Đông sống chết thế nào thì đấy là chuyện của bọn họ. Muốn tôi gây bất lợi cho quân trưởng, tôi không làm được.”

Quả nhiên ăn nói có khí phách.

Bạch Tuyết Lam vốn ngồi ung dung, lúc này lại hừ lạnh một tiếng, nói với Tôn phó quan: “Tôi thấy cậu cũng không cần phí lời làm gì, đã đồng ý với người ta rồi thì phải làm cho bằng được. Tôi thấy họ Triển kia rất cần phải dạy dỗ. Cậu chỉ cần ra tay là được.”

Tôn phó quan hơi cúi người, đáp lời: “Vâng!”

Phẩy tay với hai hộ binh một cái.

Hộ binh đi tới trước mặt Tuyên Hoài Mân, vén tay áo lên, quay mặt Tuyên Hoài Mân sang, bốp bốp bốp tát hơn mười cái sang hai bên mặt hắn, đánh cho Tuyên Hoài Mân ứa máu nơi khóe miệng.

Lại có một người nâng bàn tới trước mặt Tuyên Hoài Mân.

Tôn phó quan cầm một tờ giấy trắng, một chiếc bút máy, đặt lên bàn, giọng nói cứng rắn hơn đôi chút, “Thức thời một tí đi, tôi nói thế nào, cậu viết thế đấy. Viết xong, chuyện của cậu cũng coi như hoàn thành.”

Tuyên Hoài Mân nhổ một ngụm máu lên mặt đất, mắng: “Con mẹ mày, cứ mơ tưởng hão huyền tiếp đi!”

Hộ binh thấy hắn nói năng lỗ mãng, vung mạnh tay nện lên mặt hắn, đánh cho hắn vừa ho vừa nôn, nôn ra một chiếc răng dính đầy máu.


Tôn phó quan hỏi: “Cậu không viết?”

Tuyên Hoài Mân lại rất cứng đầu, rụng một cái răng vẫn rất hùng hổ.

Hộ binh lại định đánh.

Bạch Tuyết Lam gọi lại, nhíu mày nói: “Cứ lằng nhằng như thế thì làm ăn gì được? Tôn phó quan, đếm ngón tay xét hỏi đi.”

Tôn phó quan ngẩn người, sau đó dường như quyết tâm, lớn tiếng nói: “Vâng!”

Lập tức chỉ huy hộ binh.

Tôn phó quan sai hộ binh thả lỏng hai cánh tay Tuyên Hoài Mân buộc ở sau lưng, tay phải trói lên trên ghế, tay trái đặt lên trên bàn, sau đó sai người mang một chiếc dao găm sáng loáng tới.

Thấy tường tận cảnh này, Tuyên Hoài Mân bắt đầu kinh hãi, hỏi: “Các người muốn làm gì?”

Tôn phó quan nói: “Tuyên tam thiếu gia, đêm đã khuya, hà tất phải chịu khổ thế này làm gì? Thế nên tôi sẽ giúp mọi người tiết kiệm công sức một chút. Bây giờ tôi hỏi một câu, nếu cậu không trả lời thì sẽ cắt một ngón tay của cậu. Nếu cậu trả lời mười câu hỏi của tôi, sau đó việc ăn mặc sẽ đều có người tới hầu hạ. Tôi vẫn phải hỏi, cậu có định hợp tác hay không?”

Tuyên Hoài Mân nhìn chiếc dao găm trước mặt lóe ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, nghĩ đến thứ ấy sẽ cắt đi ngón tay mình, hắn nhất thời rùng mình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tôn phó quan, lớn tiếng nói: “Mày dám? Anh trai tao biết sẽ không tha cho mày!”

Bạch Tuyết Lam nghe ra liền cảm thấy thú vị, mỉm cười hỏi hắn, “Hiếm có đây, hóa ra cậu vẫn nhớ tới anh trai cậu cơ đấy.”

Đánh mắt.

Hai hộ binh đứng trước mặt Tuyên Hoài Mân, một người đè tay hắn xuống, một người cầm dao găm, mắt chẳng thèm chớp mà cắt xuống một nhát dao.

Tia máu lập tức bắn ra.

Tuyên Hoài Mân kêu thảm một tiếng, đau đớn như sắp ngất đi.

Một ngón tay đã rời rụng trên bàn.

Tôn phó quan hỏi: “Đây mới là ngón thứ nhất, cậu vẫn còn chín cơ hội nữa. Cậu sẽ hợp tác, hoặc là không?”

Tuyên Hoài Mân cắn răng, đôi mắt đỏ ngầu như kẻ điên, nhìn hắn chằm chằm.

Tôn phó quan thở dài một hơi, nói: “Vậy xin lỗi.”

Tuyên Hoài Mân thấy vậy, liều mạng muốn rút tay về nhưng lại bị hộ binh đè chặt xuống, không cách nào nhúc nhích.

Hắn liền kêu to, “Bạch Tuyết Lam, mày điên rồi! Tao là em trai của Tuyên Hoài Phong! Mày đối xử với tao như vậy, cả đời này anh trai tao sẽ không tha thứ cho mày!”

Nhìn dao găm tới gần, sự sợ hãi thoát ra khỏi đôi mắt hắn, hắn càng gắng sức kêu to: “Nhị ca! Nhị ca!”

Bạch Tuyết Lam nhàn nhạt nói: “Cậu cứ kêu la đi. Nhị ca cậu đã nói rồi, chỉ cần không giết cậu, cái khác cậu ấy sẽ mặc kệ.”

Hắn vừa nói, cửa phòng liền bị đẩy mạnh ra.

Một bóng đen lảo đảo tiến vào trong.

Dưới ánh đèn điện, gương mặt tái nhợt đầy vẻ khiếp sợ lộ ra.

Bạch Tuyết Lam như bị chiếc tẩu nóng rẫy làm bỏng, gần như nhảy bật ra khỏi chiếc ghế bành, hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Đưa tay tới nâng.

Ánh mắt Tuyên Hoài Phong khiến người ta vô cùng khiếp sợ, ánh mắt thẳng tắp đảo qua Tôn phó quan, đảo qua dao găm trong tay hộ binh, đảo qua ngón tay dính bụi trên mặt đất đầy máu, đảo qua tam đệ đang chật vật… cuối cùng, y quay mạnh đầu lại, nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Lam đang đỡ lấy mình.

Hơi thở dồn dập.

Rất lâu sau y mới mấp máy đôi môi trắng bệch.

Bạch Tuyết Lam cho là y sắp tức giận mở miệng chửi bới, hoặc là đau khổ chất vấn.

Không ngờ, âm thanh của y lại rất trầm rất trầm, tựa như giọt mưa rơi xuống mặt hồ, nhẹ nhàng run rẩy hỏi: “Bạch Tuyết Lam, những lời em cầu xin anh… anh chẳng để tâm câu nào sao?”

Trong phòng im lặng một hồi.

Tuyên Hoài Mân chợt kêu la kinh thiên động địa, “Nhị ca! Nhị ca! Họ Bạch chặt ngón tay em rồi! Nếu như anh tha cho hắn, em xem xem anh còn mặt mũi nào đi gặp ba ba đã khuất! Em phải mách đại tỷ… Hu hu hu…”

Chưa nói xong đã bị hộ binh dùng vải rách nhét vào miệng.

Tôn phó quan lạnh lùng nháy mắt, hộ binh đè nặng bờ vai Tuyên Hoài Mân, vặn ngược tay ra sau, lập tức lôi kéo, túm hắn tha ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Bạch Tuyết Lam đang đối diện với Tuyên Hoài Phong, khí phách trong lòng hắn bất giác vì ánh mắt của Tuyên Hoài Phong mà trở thành nỗi khiếp sợ. Hắn đỡ lấy Tuyên Hoài Phong, dịu dàng nói: “Sao bỗng nhiên em lại tỉnh? Ngủ không ngon à? Hơn nửa đêm, ra ngoài lại không chịu khoác thêm áo.”


Hắn kéo chiếc áo khoác dài trên người xuống, nhẹ nhàng phủ lên người Tuyên Hoài Phong, nói: “Chân em bị thương, không nên đứng, ngồi xuống rồi nói.”

Vừa nói, hắn vừa muốn đỡ Tuyên Hoài Phong đến chiếc ghế bành ngồi xuống.

Tuyên Hoài Phong lắc đầu, nói: “Em không ngồi.”

Bạch Tuyết Lam càng thêm dịu dàng, “Vậy, anh ôm em về phòng.”

Tuyên Hoài Phong vẫn lắc đầu một cái, cũng chẳng nói lời nào.

Y trầm mặc như vậy thật chẳng khác nào đặt tảng đá nặng trình trịch vào lòng Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam vô cùng ảo não.

Trước đó không lâu mới hạ quyết tâm, không nên vì một tên Lâm Kỳ Tuấn chọc cho Tuyên Hoài Phong khó chịu, làm thế nào mà mới nháy mắt đã thực sự khiến y khó chịu như thế này?

Xem ra, tình yêu chính là bảo vật quý giá lại mong manh yếu ớt nhất trên đời, cho dù có bỏ ra trăm phần tình ý, nói không chừng nó vẫn sẽ có ngày tan vỡ.

Hai người lặng lẽ không nói gì, đứng đối diện một lúc lâu.

Bạch Tuyết Lam không chịu nổi bầu không khí xé nát tâm can đó, chủ động nói: “Anh biết, em đang muốn phát hỏa với anh. Cũng được, việc không nên làm cũng đã làm rồi, anh thừa nhận thủ đoạn của mình độc ác. Muốn đánh phải không? Vậy em cứ tùy ý đánh đi.”

Dường như bất chấp tất cả, hắn ghé sát mặt lại.

Tuyên Hoài Phong nói: “Đừng sử dụng chiêu vô lại đó nữa. Anh hiểu rất rõ, em sẽ không đánh anh.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Vậy rốt cuộc phải làm sao? Chẳng lẽ em muốn anh cũng phải cắt một ngón tay xuống, như vậy thì em mới bỏ cách nói chuyện thờ ơ đó với anh? Được rồi, anh cắt đền cho em.”

Nói, hắn lập tức quay đầu muốn tìm dao nhỏ.

Tuyên Hoài Phong bắt lấy cánh tay hắn, nghiêm mặt nói: “Lần nào nói chuyện anh cũng phải dùng giọng điệu bức ép đó sao? Các làm của anh, nói khó nghe một chút là chỉ được cái mạnh đầu miệng. Anh nghĩ rằng anh cầm dao tới là em sẽ phải cầu xin anh không được làm liều? Em không phải người ngu, không thể lúc nào cũng bị anh lừa cả.”

Bạch Tuyết Lam quay đầu trở lại, cười khổ nói: “Nhìn xem, rốt cuộc em cũng đã mắng chửi rồi. Vất vả quá.”

Duỗi tay tới, vỗ về lưng Tuyên Hoài Phong, an ủi: “Vẫn câu đó, em muốn đánh cứ đánh, muốn mắng chửi cứ mắng chửi. Chỉ cần em đừng buồn bực không nói lời nào, hù cho lá gan anh nát bấy là được.”

Tuyên Hoài Phong trừng mắt lườm hắn, rất lâu sau mới lộ vẻ bất đắc dĩ, nhíu mày hỏi: “Anh đúng là to gan lớn mật, ai cũng có thể dọa được. Hiện tại, anh đừng tranh cãi với em làm gì, em biết mình vụng mồm vụng miệng, nói không lại anh được. Em chỉ hỏi một câu, anh đừng lừa em, anh định xử lý tam đệ của em thế nào?”

Cho dù đối diện với người yêu, Bạch Tuyết Lam vẫn không mất đi bản sắc giảo hoạt, thấy thái độ Tuyên Hoài Phong nghiêm túc, hắn liền khéo léo đưa đẩy, trả lời không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên anh chỉ còn con đường lập công chuộc tội. Anh sẽ không đưa nó đến cục cảnh sát nữa, trước tiên sẽ chăm sóc vết thương cho nó, em thấy thế nào?”

Ngôn từ vô cùng khẩn thiết.

Tuyên Hoài Phong nghe xong lại xuất thần một lúc, thở dài nói: “Anh nói thì hay lắm, chỉ sợ trong lòng lại mắng em lòng dạ đàn bà.”

Bạch Tuyết Lam lập tức thề thốt, “Tuyệt đối không có chuyện như vậy. Anh có mắng ai cũng không bao giờ mắng em.”

Tuyên Hoài Phong quay đầu, ánh mắt rơi xuống vết máu trên mặt đất, ánh đèn điện màu vàng chiếu xuống, đường viền chung quanh gương mặt y càng trở nên tinh xảo, xinh đẹp, lại sinh ra một tầng ưu sầu mờ ảo.

“Bạch Tuyết Lam.”

Tuyên Hoài Phong khẽ gọi một tiếng, nắm tay Bạch Tuyết Lam, nói: “Em biết, anh sợ em sẽ vì em trai mình mà tiếp tục làm loạn, tỏ ra xa lạ với anh. Nhưng anh không hiểu tính cách Tuyên Hoài Phong em rồi, chuyện tình yêu, không chấp nhận thì thôi, còn nếu em đã chấp nhận anh, em sẽ giao tính mạng của mình cùng tất cả người thân cho anh, huống chi những thứ khác? Em nói lời này chẳng sợ có khó nghe hay không, nhưng nếu hôm nay anh có giết nó, em cũng sẽ không vì nó mà rời bỏ anh. Bởi vì trong lòng em, tầm quan trọng của anh còn nặng hơn nó. Về phần… thống khổ mất đi thân nhân, em sẽ chỉ giấu trong lòng nhấm nuốt mà thôi.”

Bạch Tuyết Lam nghe vậy, viền mắt cay nóng, trầm giọng nói: “Hoài Phong, em đừng nói như vậy. Em là người thanh cao trong sáng, có những lời khó nghe em không muốn thốt ra miệng, sợ tổn thương, vậy cứ để anh nói thay em. Anh thừa nhận bản thân ôm rắp tâm độc ác, anh chỉ muốn gạt bỏ tất cả thân nhân bên cạnh em, muốn một mình độc chiếm em. Anh chỉ sợ mình sẽ còn tàn nhẫn với họ hơn cả người ngoài. Hôm nay anh biết sai rồi. Nếu em thực sự quá đau lòng khổ sở, thì đó là lỗi do anh.”

Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hơi ghé sát lại, đặt cằm lên hõm vai Bạch Tuyết Lam.

Y nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Đêm đã khuya, anh đưa em về phòng đi.”

Bạch Tuyết Lam ôm ngang người y, bế lên, trở về phòng, cẩn thận từng li từng tí đặt y lên giường.

Một đêm này, chẳng có việc rắc rối gì xảy ra, hắn ôm Tuyên Hoài Phong, má kề má, ngọt ngào ngủ suốt đêm.

Ban ngày trải qua một trận tử chiến, đêm đến lại ngủ khuya, hôm sau hai người đều muốn nghỉ ngơi một ngày, không định đi làm, muốn ôm nhau ngủ say một trận.

Không ngờ sáng sớm hôm sau đã có người phá hủy kế hoạch đó.

Chưa đến tám giờ, chợt một tràng tiếng gõ cửa vang lên, khiến Tuyên Hoài Phong lẫn Bạch Tuyết Lam đều tỉnh giấc.

Bạch Tuyết Lam muốn Tuyên Hoài Phong ngủ tiếp, hắn tự mình xuống giường ra mở cửa, nhìn một cái, hóa ra là Tôn phó quan.

Bạch Tuyết Lam hỏi chuyện gì.

Tôn phó quan do dự nói: “Tổng trưởng, tổng lý gọi điện tới, muốn ngài lập tức tới phủ tổng lý. Nghe giọng tổng lý qua điện thoại có vẻ không được tốt cho lắm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.