Đọc truyện [Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 3 – Thôi Xán – Chương 33: Part 1
Tuyên Hoài Phong đứng ngoài thư phòng chịu một trận tức giận, lời xuất từ miệng y, bay vào tai vào lòng Bạch Tuyết Lam, bị Bạch Tuyết Lam mượn lấy nói lại, ba phần nói bốn phần mắng một phen, đúng là không thể phản bác lại chữ nào.
Chỉ có thể xoay người rời đi.
Vội vàng rời đi, dừng lại nhìn, sóng nước lăn tăn, lá xanh như mâm, hóa ra y lại trở về bên cạnh ao sen, buồn bực vô cớ đột nhiên biến mất.
Y liền chọn một tảng đá ngồi xuống, nhìn cá nhỏ núp dưới lá sen nhẹ nhàng bơi qua bơi lại, nhất thời ngây dại, ngẩn người ngồi chừng hai mươi phút bỗng nghe tiếng người, y giật mình quay đầu lại.
Hóa ra là hai hộ binh đi tuần tra đang bước qua con đường đá phía sau, chẳng biết trò chuyện gì đó mà có vẻ rất cao hứng, không chú ý tới người ngồi bên hồ nước, lưng đeo súng trường đi ngang qua.
Tuyên Hoài Phong lại cảm thấy mình vừa làm một việc ngu ngốc.
Y chủ động cầu hòa, tự thấy bản thân đã nhân nhượng ba phần, nếu Bạch Tuyết Lam không chấp nhận chuyện này, kiên quyết từ chối, vậy đó chính là lựa chọn của Bạch Tuyết Lam.
Hà tất phải vì chuyện Bạch Tuyết Lam tự tay cắt đứt dây diều mà tự bi thương, hà tất phải tự cảm thấy thất bại đến buồn cười thế này?
Y chỉ giận người này, nếu đã định cả đời không qua lại với nhau nữa, vậy tại sao phải đặc biệt làm chuyện đó, phải đi thăm hỏi xem y đã ăn nói thế nào, đã vậy còn ghi nhớ ghi hận toàn bộ, không sai một chữ, sau đó dùng chính những lời ấy ném trả lại y?
Được.
Chẳng phải cho tôi tự do vui vẻ sao?
Vậy thì tôi sẽ tự do vui vẻ.
Nếu anh không đến, vậy thì đừng bao giờ đến nữa!
Đáy mắt Tuyên Hoài Phong dấy lên ngọn lửa.
Nghĩ như vậy, cảm giác yếu đuối trong lòng nhất thời giảm đi phân nửa, đã chắc chắn muốn đối địch, y ngược lại còn phấn chấn như tìm được mục tiêu của mình.
Y đứng lên, tựa hồ muốn ghi khắc khoảng khắc hạ quyết tâm này, đưa tay sờ lên cổ tay.
Sửng sốt.
Trên cổ tay trống không, không thấy bóng dáng chiếc đồng hồ vàng Bạch Tuyết Lam tặng đâu nữa.
Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên, năm ngón tay lần lần trên cổ tay, dường như không dám xác nhận là nó đã thực sự biến mất, “Ở đâu rồi? Ở đâu rồi?”
Vội vàng lục trong túi áo, túi ngực, lục lọi một lượt vẫn không thấy, y căng thẳng đến nỗi cả người đều là mồ hôi.
Đứng suy nghĩ khổ sở một hồi mới chợt nhớ ra hôm nay đến nhà chị mình, lúc rửa tay có từng cởi đồng hồ đặt lên giá gỗ.
Sao lại quên mất việc này cơ chứ?
Y vừa hối hận vừa cảm thấy mình không nên hối hận, suy nghĩ ngang bướng, chiếc đồng hồ đó là Bạch Tuyết Lam tặng y biểu lộ tình yêu, hôm nay tình yêu đã tan thành mây khói, còn giữ chiếc đồng hồ đó làm gì? Biết đâu nó biến mất là do định mệnh đã an bài.
Bực bội ngồi xuống tảng đá, nắm tay đè chặt lên đầu gối.
Nhưng y có thể kiên trì quật cường thế này được bao lâu?
Phí công đấu tranh nội tâm, nếu không có khán giả, có lẽ không cần phí công tiếp tục nữa.
Chẳng bao lâu, y đứng dậy trong nỗi bất an dấy lên từ cảm giác phụ bạc.
Cho dù không cam lòng lắm, nhưng y vẫn vội vã đi về phía phòng điện thoại.
Khi đến phòng điện thoại, gọi đến Niên trạch, người gác cổng nhận điện nghe giọng liền biết là y, rất cung kính nói: “Tuyên thiếu gia, ngài chờ một chút, tôi giúp ngài đi mời phu nhân tới nhận điện thoại.”
Tuyên Hoài Phong vội vàng nói: “Không không, đừng quấy rầy chị ấy, tìm vú Trương là được rồi.”
Người gác cổng nói: “Vâng, tôi gọi vú ấy đến ngay.”
Vú Trương thấy cô gia lẫn tiểu thư dùng điện thoại nhiều lần, nhưng bản thân bị gọi nghe điện thì đây là lần đầu tiên, bà cảm thấy rất mới mẻ, rất căng thẳng, cứ lau tay lên tạp dề cho thật sạch sẽ mới cầm ống nghe nằng nặng lên, lại rất sợ làm hỏng món đồ chơi tây dương này, dùng hai ngón tay run rẩy siết chặt, nói về phía ống nghe: “Là tiểu thiếu gia à?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Vú Trương, là tôi đây.”
Vú Trương liền kinh ngạc than dài một tiếng.
Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi có một việc này. Hôm nay tôi tới chỗ chị, không phải vú đã bưng nước cho tôi rửa tay đấy à? Hình như tôi làm rơi một chiếc đồng hồ đeo tay ở đấy. Vú có nhìn thấy không?”
Vú trương nói: “Đồng hồ đeo tay gì? Sao tôi không thấy?”
Tuyên Hoài Phong vừa nghe không nhìn thấy liền hơi lo lắng, kiềm chế nói: “Tôi nhớ rõ là đã cởi ra đặt trên chiếc giá gỗ đặt chậu rửa mặt, vú thực sự không nhìn thấy à?”
Vú Trương nói: “Tiểu thiếu gia, nếu tôi nhìn thấy, chẳng lẽ lại không nói với cậu sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy vú vào phòng đó tìm xem, hay là tôi vô ý làm rơi vào góc nào đó rồi. Vú nhanh lên một chút, tìm được thì cất đi giúp tôi. Đừng cúp điện thoại, tôi ở đây chờ vú.”
Vú Trương nghe lời, cầm ống nghe nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ một lúc, tiện tay đặt lên mặt bàn, nói về phía cánh cửa: “Làm phiền trông chừng giúp tôi, tiểu thiếu gia bảo đừng treo máy.”
Bà loạng choạng chạy từng bước nhỏ đến căn sương phòng nhỏ sáng nay bưng nước rửa tay cho Tuyên Hoài Phong, trên giá gỗ chỉ có một chiếc khăn mặt cũ, không có đồng hồ đeo tay.
Vú Trương nhìn qua lại căn phòng một hồi mới quay trở lại, cầm ống nghe: “Tiểu thiếu gia, không có trên giá gỗ đâu.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Trên mặt đất thì sao? Hay là rơi xuống mặt đất? Phía sau cửa nữa? Vú tìm hết một lượt đi.”
Vú Trương đáp: “Đều tìm hết rồi, vẫn không thấy.”
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Vú Trương nói: “Cậu đừng nóng vội, nếu thực sự rơi ở đây thì cuối cùng vẫn sẽ tìm được thôi. Bằng không, tôi đi gọi người cẩn thận tìm các nơi cho cậu.”
Tuyên Hoài Phong nhớ tới những chữ ở mặt sau chiếc đồng hồ vàng, y thực sự không muốn người khác nhìn thấy, vội vàng bảo vú Trương không cần làm vậy, thở dài nói: “Chỉ là vật nhỏ thôi, không nên làm lớn chuyện. Nhưng vú nhớ để ý giúp tôi một chút, nếu nhìn thấy, chắc chắn phải cất đi giúp tôi. Khỏi cần nói việc này với chị tôi đâu.”
Vú Trương cúp điện thoại, lúc đi ra khỏi phòng điện thoại, xuyên qua trung đình, đi về phía đông.
(Trung đình là một kiểu kiến trúc đình viện)
Đúng lúc này, gương mặt Tuyên Đại Vân xuất hiện bên cửa sổ, cách cửa hỏi: “Vú Trương, bảo vú đi lấy nước nóng gội đầu mà vú để tôi chờ cả buổi. Vú vội vàng đi làm cái gì đấy hả?”
Vú Trương liền đổi hướng, đi về phía phòng chính, nói với Tuyên Đại Vân: “Tôi vừa nói chuyện điện thoại với tiểu thiếu gia ấy.”
Tuyên Đại Vân nói. “Ôi, chuyện lạ hiếm có. Đang yên đang lành, Hoài Phong gọi điện cho vú làm gì?”
Vú Trương liền đứng yên, cười cười.
Tuyên Đại Vân nói: “Vú đừng làm bộ ngớ ngẩn qua mặt tôi. Từ lúc Hoài Phong tới hải quan nha môn đã học không ít thói xấu, tôi thấy nó khác trước kia nhiều lắm, giống như có ý định trốn tránh tôi vậy. Bây giờ, ngay cả vú cũng bắt đầu lén lút phải không? Nói mau, đừng để tôi hỏi lần thứ hai. Bằng không, tôi gọi xe đến Bạch công quán, nhất quyết hỏi cho rõ ràng.”
Vú Trương bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, cô trách oan tôi rồi. Tôi lén lút gì đâu? Chỉ là, thiếu gia nói hôm nay đến đây, hình như lúc rửa tay có cởi đồng hồ đeo tay, quên mất để ở đâu, bảo tôi tìm cho cậu ấy.”
Tuyên Đại Vân nói: “Đây có phải việc mờ ám gì đâu, tại sao lúc nãy vú không chịu nói?”
Vú Trương nói: “A nha, không phải tôi mà. Là tiểu thiếu gia nói đừng báo với cô. Chắc là chiếc đồng hồ đeo tay kia cũng đáng giá, cậu ấy còn trẻ nên da mặt mỏng, sợ tiểu thư biết rồi lại mắng cậu ấy không biết quý trọng đồ đạc.”
Tuyên Đại Vân nói. “Đi đi, đi đi. Bây giờ trong mắt các người, tôi trở thành kẻ gian ác, là Mẫu Dạ Xoa phải không, làm thế nào mà ai ai nhìn tôi cũng tỏ ra sợ hãi thế hả? Buồn nôn vừa thôi. Hơn nữa, người khác không hiểu tôi, chẳng lẽ đến vú cũng không hiểu tôi? Tôi chưa từng mắng nó chỉ vì mấy cái thứ vật chất này bao giờ.”
Vú Trương nói: “Đúng vậy. Kỳ thực tiểu thư rất thương tiểu thiếu gia, tôi hiểu rõ nhất mà.”
Truyên Đại Vân nhấc tay rút cây trâm trên đầu, nói: “Vú đi nấu nước nóng đi, hai hôm nay đầu tôi ngứa lắm. Còn nữa, vú lấy cả chỗ xà bông hương hoa xuân hôm qua cô gia mang về đến cho tôi, tôi muốn dùng nó.”
Nhẹ nhàng xoay cổ, nửa người chiếu lên tấm kính trang điểm.
Cô đặt tay lên gò bụng tròn tròn, vuốt ve qua lớp quần áo, nhìn gương mỉm cười.
Ném việc này ra sau đầu.