[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện [Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 3 – Thôi Xán – Chương 3Quyển 1 –

Mọi người cười nói một hồi, Tuyên Hoài Phong cảm thấy đối mắt của Âu Dương Thiến luôn chuyển về phía mình, nhưng về phương diện khác, y cũng nghĩ rằng tại mình quá đa tâm, hiện tại, mọi người luôn nói phụ nữ được giải phóng, ánh mắt nhìn đàn ông còn mạnh mẽ hơn so với đàn ông một chút.

Cứ ngồi như vậy cũng không quá thoải mái.

Thừa dịp mọi người ngừng nói, Tuyên Hoài Phong liền hỏi, “Mọi người đã ngắm hoa sen chưa?”

Thừa Bình đáp lời, “Bọn tôi luôn ở trong này nói chuyện, ăn của cậu rất nhiều điểm tâm ngon, uống rất nhiều trà tuyệt hảo, nào còn tâm trạng ngắm sen. Ai ui, đây chính là trọng điểm của đêm nay mà, không nên bỏ lỡ, chúng ta lên đường thôi.” Nói xong bèn đứng lên.

Mọi người đều đồng thời rời ghế.

Âu Dương Thiến hỏi, “Tuyên phó quan có đi cùng luôn không?”

Vì lần này là do Tuyên Hoài Phong mời bạn bè tới đây, không đi cùng cũng không ổn, y bèn cười nói, “Đương nhiên tôi phải tiếp khách rồi.”

Cùng ra khỏi sương phòng nho nhỏ, vừa mới cúi đầu đã thấy, xuyên qua tay vịn khắc hoa nơi hành lang, dưới lầu, giữa những vị khách ăn mặc hoa lệ có một người mặc bộ áo dài màu đen, tuy rằng đứng ở một góc lại cực kỳ nổi bật.

Thì ra Bạch Vân Phi đã đến.

Tuyên Hoài Phong dừng bước, nói với những người khác, “Xin lỗi, vị khách khác tôi mời cũng đến rồi, chờ tôi đi xuống tiếp người ta một chút sẽ tiếp tục tiếp đãi mọi người, vậy được không?”

Tạ Tài Phục nói, “Cậu đi đi. Chúng ta đều là người quen, cần giữ nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy làm gì?”

Âu Dương Thiến hỏi, “Là vị nào vậy? Nhất định là một vị thanh niên tài giỏi nào đó rồi.”

Trước mặt những người này, Tuyên Hoài Phong không tiện tiết lộ tên của Bạch Vân Phi, Bạch Vân Phi là diễn viên danh tiếng được yêu thích, sợ tên Hoàng Vạn Sơn yêu thích náo nhiệt này nghe xong tên hắn lại không ngừng nhao nhao đòi gặp mặt.

Vạn nhất nói lời nào đó liều lĩnh lại khiến cho Bạch Vân Phi khó chịu.

Kỳ thật, bởi vì việc lần trước nên trong lòng Tuyên Hoài Phong ngày càng có hảo cảm với Bạch Vân Phi. Đương nhiên, ẩn chứa trong cái gọi là hảo cảm này cũng chia ra vài phần đồng cảm.

Y chỉ mỉm cười, “Chỉ là một người bạn bình thường thôi, tôi đi đây.”

Chia tay với mọi người, y lập tức xoay người đi về phía cầu thang gỗ.

Vừa mới đi được một nữa, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi, “Hoài Phong!”

Y vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Kỳ Tuấn đứng ở hành lang lầu hai mình vừa mới đứng, tay chống lên thanh vịn, nửa người vươn ra, vẫy vẫy tay với mình.

Lâm Kỳ Tuấn bước trên đôi dày da sáng bóng, nhanh chóng đi xuống cầu thang phía này, thấy Tuyên Hoài Phong liền thân mật nắm lấy tay y, “Em đi đâu vậy? Tuyết Lam nói em đến hồ sen, anh tìm một lúc lâu, hóa ra em lại ở trong này. Vết thương của em khỏi hoàn toàn chưa? Miệng vết thương còn đau hay không? Khẩu vị em mấy ngày nay ổn chứ? Ăn những món gì? Ở chỗ anh có rất nhiều sâm Mỹ, mỗi củ đều to như ngón cái, mai anh sẽ đem tới đây mấy củ, em kêu phòng bếp nấu thành canh để uống nha.”

Nói liền một mạch, ngữ khí vô cùng dịu dàng.

Tuyên Hoài Phong bị hắn hỏi nhiều đến xấu hổ, mỉm cười nói, “Hoàn toàn bình phục rồi, cảm ơn anh quan tâm. Em không dám nhận chỗ sâm Mỹ ấy, chỗ em vẫn còn mấy củ.”


Vừa nói vừa chậm rãi rút tay khỏi lòng bàn tay hắn.

Lâm Kỳ Tuấn thấy y rút tay liền ngước mắt lên, cười như không cười mà nhìn y chăm chú, ánh mắt như có chút thương tâm.

Tuyên Hoài Phong thầm thở dài, lập tức đối diện với ánh mắt hắn. Hình ảnh ấy, người ngoài nhìn vào lại tưởng hai người đang chăm chú nhìn nhau thật tình cảm.

Nhưng Tuyên Hoài Phong vẫn không do dự rút tay ra.

Lâm Kỳ Tuấn nắm chặt đôi bàn tay trống không, cảm nhận hơi ấm còn vương lại, cười khổ, “Em đang quyết tâm chấm dứt với anh đây sao?”

Tuyên Hoài Phong trầm mặc một lát, thấp giọng nói, “Cho tới bây giờ chúng ta vẫn chưa từng bắt đầu bên nhau, tại sao lại nói là chấm dứt?”

Không biết dây thần kinh nào trên mặt Lâm Kỳ Tuấn kéo thắt lại, một gương mặt cực kỳ xa lạ bỗng hiện ra. Tuyên Hoài Phong hoảng sợ, nhìn kỹ lại, Lâm Kỳ Tuấn đang cười, nụ cười toát ra vẻ chua sót, vừa cười, miệng vừa phát ra một tiếng thở dài.

Hiện tại, hai người vẫn đứng giữa cầu thang, việc này đã kéo không ít ánh mắt tò mò của khách khứa đảo qua, Tuyên Hoài Phong vừa hạ mắt xuống đã thấy Bạch Vân Phi cũng đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, khóe môi mang theo nụ cười thấu hiểu, y vội vàng nói với Lâm Kỳ Tuấn, “Bạch Vân Phi đến rồi, hai người cũng là người quen biết, xuống dưới gặp mặt đi.”

Lâm Kỳ Tuấn khoát tay, lẩm bẩm, “Em đi đi, anh không có tâm trạng gặp người khác. Anh đi đây.”

Tuyên Hoài Phong buồn bã, mấp máy môi.

Muốn nói nhưng chưa nói được thành lời thì Lâm Kỳ Tuấn đã lướt qua bờ vai y, đi thẳng xuống cầu thang.

Tuyên Hoài Phong nhìn theo bóng dáng hắn, nhớ tới thời gian si tình đã qua đi, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác đau đớn, nhưng nghĩ tới Bạch Tuyết Lam lại cảm thấy cuộc đời tràn ngập những màu sắc hạnh phúc, tương lai sẽ có rất nhiều chuyện vui vẻ, cầm gì phải khó chịu vì một việc đã qua?

Y cười nhẹ, lập tức tươi tỉnh hơn, ung dung bước xuống dưới.

Bạch Vân Phi đã đứng ở cầu thang lầu một, thấy y bước xuống liền vươn tay nắm lấy tay y, ánh mắt chuyển sang hướng Lâm Kỳ Tuấn vừa rời đi, hỏi, “Ngài cãi nhau với Kỳ Tuấn sao? Nhìn anh ta có vẻ rất mất hứng.”

Tuyên Hoài Phong nói, “Không có gì. Cho dù là bạn bè cũng có đôi khi không tránh khỏi việc bất mãn.”

Bạch Vân Phi rất thức thời, chỉ nhếch môi chứ không nói những lời còn lại, “Cảm ơn tấm thiệp mời của ngài. Lần tiếp theo để tôi làm chủ, cũng là để trả lại cho ngài một phần ân tình.”

Tuyên Hoài Phong hỏi, “Anh đến lúc nào vậy?”

Bạch Vân Phi không khỏi nở nụ cười đầy thâm ý, nói, “Tôi đến từ sớm rồi, chẳng qua ngài cùng Bạch tổng trưởng bận rộn việc công, nghe nói là việc quan trọng trong hải quan tổng thự, còn tôi chỉ là một vị khách nhỏ, làm sao dám quấy nhiễu? Cho nên, tôi tự mình đến bên hồ sen đi dạo một vòng, hoa sen nở rất đẹp, nhưng tôi thích nhất là một khoảng bày mấy chục chậu thược dược, rất đẹp. Còn có hai chậu ngọc lan Quảng Đông cũng rất đang yêu, gió vừa thổi qua, cánh hoa rơi xuống khắp người tôi.”

Tuyên Hoài Phong nói, “Anh đúng là người yêu thích thi tình họa ý. Đến giờ này rồi, chắc hoa ngọc lan đã tàn hết, hai chậu ngọc lan trong công quán coi như khai tiệc, hoa tàn rồi sẽ không giữ lại nữa, nếu không có ngọn gió kia thì hoa cũng sẽ rụng.”

(Thi tình họa ý: tình trong thơ ý trong tranh, yêu cảnh yêu thơ,…)

Bạch Vân Phi cười nói, “Cũng đúng, tàn hoa bại liễu chẳng phải thứ gì thú vị.”


Tuyên Hoài Phong ngẩng ra, biết mình nói sai nhưng chẳng biết sau đó phải làm thế nào.

Bạch Vân Phi lại cười rộ lên, “Tuyên phó quan, chỉ đùa với ngài một chút thôi, ngài đừng buồn. Tôi biết, ngài là người đứng đắn, không thích nói đùa.”

Lại hỏi, “Sao không thấy Niên phu nhân?”

Gương mặt Tuyên Hoài Phong có chút mất tự nhiên.

Từ sau khi xuất viện, y chỉ liên lạc với Tuyên Đại Vân qua điện thoại, rất ít khi gặp mặt, ngay cả tiệc ngắm sen lần này cũng không đưa thiếp mời. Đặt tay lên ngực tự hỏi, chính vì Tuyên Đại Vân có thành kiến với Bạch Tuyết Lam.

Sợ khi đối mặt với chị mình lại bị nhắc tới việc từ chức.

Đồng ý với cô không được, trái lời cô cũng chẳng xong.

Tuyên Hoài Phong đáp, “Thân thể chị ấy không tiện lắm, tôi không dám mời chị ấy ra ngoài, nếu bất cẩn đụng chạm vào đâu, nhất định anh rể sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Bạch Vân Phi nói, “Ra vậy, ngài thật tinh tế. Tôi cũng thấy kỳ lạ, sáng nay tới Niên trạch lại không thấy Niên phu nhân nhắc tới việc đến dự tiệc ngắm sen.”

Tuyên Hoài Phong lấy làm lạ, “Hôm nay anh đến chỗ chị tôi?”

Bạch Vân Phi nói, “Thường xuyên tới, lệnh tỷ mời tôi đúng giờ là tới chỗ cô ấy dạy diễn xướng. Có điều, hiện tại cô ấy đang ở trong tình trạng này nên tôi cũng không dám dạy diễn xướng, sợ cô ấy bị thương, chỉ là cô ấy muốn nghe cái gì thì tôi sẽ xướng cái đó. Cô ấy rất thích nghe tôi xướng “Tây Thi”. Cô ấy rất nhớ ngài, miệng lúc nào cũng nhắc đến ngài, còn nói nếu nhìn thấy ngài sẽ nói với ngài thường xuyên đến thăm cô ấy.”

Tuyên Hoài Phong nghe vậy vô cùng áy náy, hối hận mấy ngày nay không tới thăn chị, khiến cho cô buồn bã, vội hỏi, “Nhờ anh nói với chị ấy một tiếng, chỉ cần có thể xin nghỉ phép hoặc là chủ nhật, hoặc hôm sau hôm nay, nhất định tôi sẽ tới thăm chị ấy.”

Bạch Vân Phi buồn cười, nói: “Hai chị em ngài đang chơi trò chiến tranh từ xa sao? Bên trong công quán có điện thoại lại không đánh một cuộc. Cô ấy bảo tôi tiện thể nhắn cho ngài, ngài lại bảo tôi tiện thể nhắn lại cho cô ấy.”

Tuyên Hoài Phong bật cười, “Đúng thật, tôi hồ đồ mất rồi. Không phiền anh nữa, để tôi tự gọi điện hẹn vậy.”

Bạch Vân Phi nói, “Niên phu nhân mà biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.” Vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua bả vai Tuyên Hoài Phong, chỉ Tuyên Hoài Phong liếc về phía sau.

Tuyên Hoài Phong quay người lại, thì ra Bạch Tuyết Lam đã lặng lẽ đứng sau lưng y từ lúc nào không biết.

Bạch Tuyết Lam hỏi, “Đang nói gì mà vui vẻ vậy?”

Tuyên Hoài Phong hỏi lại, “Mai em muốn đi thăm chị, anh có cho nghỉ phép không?”

Bạch Tuyết Lam đáp, “Đương nhiên cho phép. Không cho Tuyên phó quan em đây đây nghỉ phép thì anh còn làm tổng trưởng cục hải quan được nữa không? Chẳng lẽ anh không sợ em tạo phản sao?”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn vui đùa lộ liễu như vậy trước mặt Bạch Vân Phi liền cảm thấy ăn không tiêu, quay đầu nhìn Bạch Vân Phi.

Bạch Vân Phi làm như chào hỏi ai đó trong đám khách khứa qua lại, quay mặt sang một bên.


Bạch Tuyết Lam là người bận rộn, nói giỡn với Tuyên Hoài Phong cài câu lại bị khách mời đi nơi khác, không thể không xã giao, vậy nên chỉ có thể quyến luyến mà rời đi.

Hắn đi rồi, Bạch Vân Phi mới quay đầu trở lại, thấy Tuyên Hoài Phong nhìn theo bóng hắn, tựa hồ để hắn đi một mình như vậy cũng không ổn, Bạch Vân Phi cười hiểu ý, “Ngài lo công việc của mình đi. Tôi ngắm sen rồi, cũng đã nhấm nháp đủ đồ ngon, cần phải trở về. Đã muộn rồi.”

Bạch Vân Phi trở tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, vừa liếc mắt một cái lại như đột nhiên nhớ tới cái gì, buông tay xuống.

Tuyên Hoài Phong thoáng nhìn qua đã thấy cổ tay hắn trống không, trên da thịt còn lại vòng dấu mờ mờ, đó là dấu vết của người thường đeo đồng hồ để lại.

Lại nhìn lên mặt Bạch Vân Phi, sắc mặt có chút hồng.

Tuyên Hoài Phong hiểu được hai ba phần, đi lên một bước, nói, “Anh muốn về sao? Tôi tiễn anh. Đã trễ thế này rồi, bên ngoài loạn lắm, đừng gọi xe kéo, để tài xế đưa anh về.”

Nói xong, y cùng Bạch Vân Phi bước ra khỏi phòng khách, đi về phía cổng lớn.

Qua hơn phân nửa tiền viện, ném tất cả âm thanh xa hoa ở lại phía sau, màn đêm yên tĩnh lặng lẽ vây quanh hai người.

Tuyên Hoải Phong thong thả bước đi, chậm rãi hỏi, “Chiếc đồng hồ kia… lại là lệnh cữu làm sao?”

Bạch Vân Phi nói, “Đừng hiểu lầm ông ấy. Lần này là do tôi. Chiếc đồng hồ ấy là do người quen mua tặng, bởi vì trong nhà cần dùng tiền gấp nên tôi nghĩ cần phải đem cầm vài ngày để kéo dài thời gian.”

Nói xong, Bạch Vân Phi che miệng, liên tục ho khan.

Tuyên Hoài Phong thân thiết hơn, “Anh bị bệnh sao?”

Bạch Vân Phi ho xong, lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ ra lau miệng, lắc đầu, thấp giọng nói, “Không có gì đáng ngại. Tôi tính nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày lại lên sân khấu. Bên Thiên Tân mới tới vài diễn viên không tồi, nghe nói quản lý Thiên Âm Viên tính toán ký hợp đồng với họ. Không xướng, người ta sẽ không giúp tôi giữ chỗ trống trên sân khấu. Lại nói, kiểu gì cũng vẫn phải kiếm chỗ thù lao hàng tháng kia.”

Tuyên Hoài Phong nghe hắn nói vậy, trong lòng bất giác ê ẩm.

Nhớ tới việc Bạch Vân Phi cũng được sinh ra trong gia đình phú quý, vừa mất cha mẹ đã rơi vào hoàn cảnh thê thảm thế này, y không khỏi liên tưởng đến bản thân mình ngày đó, bị nhị nương đoạt gia sản, lưu lạc đến Bắc Kinh, lại bị anh rể sỉ nhục, nhưng dẫu sao vẫn đỡ hơn Bạch Vân Phi, không có cữu cữu cùng cữu mợ hít thuốc phiện, còn gặp được Bạch Tuyết Lam…

Suy nghĩ, y ngừng bước, đứng trong gió đêm.

Bạch Vân Phi ngược lại còn tươi cười, “Đừng bày ra bộ dáng xúc động như vậy. Tất cả mọi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Hát hí khúc cũng là một nghề, không lên sân khấu sẽ không nhận tiền lương, cũng chẳng có chỗ nào bất công cả. Làm sao ngài lại hành động như vậy, ngược lại còn giống như tôi đang xin sự đồng tình.”

Tuyên Hoài Phong nhíu mày, “Anh nói đồng tình hay không đồng tình làm chi. Thú thực là tôi cũng không tiện mở miệng nói bất kỳ điều gì. Tôi biết, trong lòng Bạch Tuyết Lam luôn coi anh là bạn. Nếu là bạn thì phải có tình nghĩa bạn bè, anh có gì khó xử, hoặc là trong nhà có việc cần dùng gấp, hoặc là muốn khám bệnh thì cứ nói với chúng tôi một tiếng. Chẳng lẽ tình cảm giữa anh với ông chủ tiệm cầm đồ còn tốt hơn so với chúng tôi sao?”

Bạch Vân Phi ngẩn ra.

Hắn chưa bao giờ biết Tuyên Hoài Phong cũng có tài ăn nói như vậy.

Mà lời nói của y chẳng những hợp lý, cũng vô cùng cảm động, từng lời từng chữ như khắc lên trái tim người ta.

Cảm giác xúc động dâng lên, khóe mắt hơi ươn ướt.

Là người hát hí khúc, không sợ rơi những giọt nước mắt giả tạo trước mắt người khác, nhưng sợ nhất là rơi những giọt nước mắt chân thật trước mặt người ta. Hốc mắt hắn nóng lên, nhanh chóng nhịn xuống, kéo đôi môi mỏng lên, cười nói, “Trong lòng Bạch tổng trưởng coi tôi là bạn bè, nhưng trong lòng ngài thì sao? Tôi sợ mình không thể trèo cao.”

Tuyên Hoài Phong nghiêm nghị, “Vậy anh cảm thấy trong lòng tôi thế nào? Tự nhiên tôi nói cho có lệ với anh làm gì?”


Bạch Vân Phi nghe xong, không cười nữa, rũ mắt xuống, yên lặng không nói chuyện.

Tuyên Hoài Phong cũng bắt đầu im lặng.

Hai người tiếp tục bước về phía trước, đến chỗ người gác cổng, Tuyên Hoài Phong gọi người hầu kêu tài xế đưa Bạch Vân Phi về nhà. Đêm nay công quán có tiệc tối, tài xế và xe lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng đưa người về, vừa nghe Tuyên Hoài Phong gọi đã lập tức có mặt, đứng chờ ngoài cửa lớn.

Trước khi lên xe, Bạch Vân Phi thấp giọng nói với Tuyên Hoài Phong. “Tôi rất cảm ơn sự quan tâm của ngài. Tôi cũng sẽ không nói những lời dư thừa nữa.”

Cầm tay Tuyên Hoài Phong, nắm thật chặt, lên xe.

Tuyên Hoài Phong tiễn Bạch Vân Phi, thở dài một tiếng, quay lại phòng khách, vừa vặn gặp đám người Hoàng Vạn Sơn vừa đi vừa cười nói đến vui vẻ.

Tuyên Hoài Phong hỏi, “Đã ngắm sen chưa?”

Hoàng Vạn Sơn nói, “Cảm ơn, cảm ơn, đúng là hoa đẹp. Những người nổi tiếng, xinh đẹp yêu kiều trong xã hội, bóng tối quyến rũ mê hồn, tất cả đã đủ để viết một bản thảo dài nộp cho tòa soạn. Chúng tôi ăn uống no đủ rồi, không nên tiếp tục quấy rầy, đang định đi tạm biệt cậu đây. Mấy ngày nữa muốn hẹn cậu ra ngoài một chút, được không?”

Tuyên Hoài Phong, “Về sớm vậy sao?”

Hoàng Vạn Sơn nói, “Còn sớm? Cậu nhìn xem bao nhiêu giờ rồi? Nhất là Tạ Tài Phục, hắn là người luôn đi ngủ sớm, mai còn phải đi dạy nữa. Ngược lại, tôi thấy mấy ông quan lớn trong kia đã quen thức đêm ăn chơi rồi. Tôi thấy ở hậu viện mở một bàn mạt trược, vài vị nhìn giống vợ bé của người ta ngồi ở đó, từng tờ năm đồng, mười đồng lần lượt được lấy ra từ trong chiếc ví tiền nho nhỏ của họ, đúng là quá náo nhiệt. Một tháng tiền lương của bọn tôi cũng chả đủ cho bọn họ đánh nửa ván.”

Tạ Tài Phục nói, “Cậu ít phê bình một hai câu đi, bên trong là khách người ta mời tới, nói như vậy là có ý gì đây?”

Hoàng Vạn Sơn nói, “Quá đúng, quá đúng. Chờ chúng ta ra ngoài rồi lại phê bình tiếp, miễn cho có người đứng ở góc tường nghe lén được.”

Tuyên Hoài Phong không nhịn được cười, “Vạn Sơn, bây giờ cậu là phóng viên rồi nên miệng lưỡi càng chẳng nể nang ai. Cẩn thận bị cảnh sát ngầm bắt đấy nhá.”

Hoàng Vạn Sơn lập tức khoa trương che kín miệng lại, nhăn mặt cười he he.

Đêm đã khuya, bọn họ phải đi, Tuyên Hoài Phong cũng không níu giữ nhiều, tự mình tiễn bọn họ ra cổng lớn, hỏi bọn họ có cần xe đưa về hay không.

Thừa Bình xua tay nói, “Không cần, không cần. Gió đêm mát như vậy, bọn tôi đi bộ về thoải mái hơn. Hoài Phong, bây giờ cậu là nhân vật lớn rồi. Đêm nay được chiêu đãi, lần tới tôi sẽ làm chủ mời cậu một bữa nhỏ, cậu đừng ghét bỏ mà không đến đấy nhé.”

Mọi người hào hứng rời đi, bóng dáng xa dần dưới ánh trăng.

Tuyên Hoài Phong tiễn khách hai lần, khi trở lại phòng khách, người đã vơi đi ất nhiều, có còn khoảng mười người khiêu vũ trong tiếng nhạc của dàn nhạc tây dương. Y cảm thấy có chút kỳ quái, lúc mới trở về lần đầu còn thấy bãi đỗ có rất nhiều chiếc xe sang trọng, tại sao chưa được một lúc đã đi rồi?

Hỏi người hầu thì người hầu cười nói, “Mấy người rời đi là các vị lão gia ngày mai có công vụ cần giải quyết, không đi không được. Các vị phu nhân, vợ bé, thiếu gia tiểu thư đều là những người nhàn rỗi, chỉ tiếc không chơi được tới tận hừng đông. Tổng trưởng nói, nếu đã mời người ta tới thì phải khiến người ta chơi cho tận hứng, tiếp đến lại gọi người ra mấy gian phòng phía sau bài bàn mạt trược, bài tây và đủ các trò chơi khác rồi cùng chơi với bọn họ. Có một vị Hoàng thứ trưởng gì đó đưa một sân khấu hát nói tới, mà cũng chẳng biết ai đưa tới một bàn thuyết thư. Bây giờ, trong mười đình có tới chín đình đang bày đủ trò vui chơi.

(Thuyết thư: đọc sách, kể chuyện, là một hình thức giải trí cũ của người Trung Quốc. Trong đó có một người kể chuyện, đạo cụ đi kèm thường là khăn và quạt)

Tuyên Hoài Phong cẩn thận lắng nghe, quả nhiên, ngoài tiếng nhạc tây dương trong phòng khách, y loáng thoáng nghe được nhịp trống từ nơi khác truyền đến, bên trong còn kèm theo tiếng đàn nhị hồ bập bõm, thật chẳng biết đang kéo khúc nhạc nào.

Tuyên Hoài Phong hỏi, “Tổng trưởng đâu?”

Người hầu đáp, “Tổng trưởng bị thư ký của tổng lý kéo lại, cứng rắn nói muốn cùng chủ nhà đánh bốn ván. Chắc lúc này vẫn ở trên bàn đánh bài. Hay là Tuyên phó quan nhanh tới đó nhìn xem?”

Tuyên Hoài Phong vừa nghe tới mạt trược… về phương diện này thì y không thành thạo lắm, đi cũng không ổn.

Huống hồ, tuy biết Bạch Tuyết Lam không thể không xã giao, nhưng Tuyên Hoài Phong vẫn không thích nhìn những cuộc bài bạc tiền tiêu như nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.