[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Chương:4Quyển 1 -


Đọc truyện [Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 3 – Thôi Xán – Chương 14Quyển 1 –

Đoàn người Tuyên Hoài Phong đến cửa Tây thành phố vẫn chưa thấy bóng dáng Hoàng Vạn Sơn, y cho là mình tới sớm bèn tính đứng chờ, ngắm xe kéo và dòng người qua lại trên đường.

Bỗng nhiên nghe thấy có người gọi: “Hoài Phong! Bên này!”

Quay đầu nhìn mới phát hiện, thì ra Thái Bình đang bước xuống khỏi chiếc xe con mới tinh.

Chiếc xe con này đã đến từ sớm, lúc Tuyên Hoài Phong mới đến, xa xa cũng nhìn thấy có chiếc xe con đỗ bên đường. Nhưng người y hẹn là Hoàng Vạn Sơn, Hoàng Vạn Sơn lại không phải người có thể ngồi xe con sang trọng, bởi vậy Tuyên Hoài Phong cũng không lưu ý đến điều này lắm.

Chờ thấy Thái Bình bước xuống, Tuyên Hoài Phong không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Sao lại là cậu? Vạn Sơn đâu?”

Thái Bình giơ tay ngăn lại: “Tên Vạn Sơn này đúng là không tốt. Rõ ràng hắn gọi điện hẹn chúng ta, hiện tại mọi người đều đến, duy độc hắn chưa có mặt.”

Đang nói, một người bước xuống khỏi chiếc xe con, thân hình tuyệt mỹ, thướt tha yêu kiều, thấy Tuyên Hoài Phong, hai điểm son tươi sáng nhẹ nhàng trên gương mặt dần hiện lên, ôn nhu cười nói: “Tuyên tiên sinh, việc làm từ thiện thế này, quả nhiên ngài sẽ không nhường cho người khác.”

Đúng là đại tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa của vị hội trưởng hội thương nhân, Âu Dương Thiến.

Chiếc xe con Thái Bình vừa ngồi, không cần hỏi, chắc chắn là của nhà hội trưởng.

Tuyên Hoài Phong thấy cô, hơi hơi cúi người một cái, nói: “Thì ra tiểu thư Âu Dương cũng tới.”

Đôi mắt xinh đẹp của Âu Dương Thiến lướt nhanh qua gương mặt y, mỉm cười nói: “Tất nhiên rồi, chúng ta đã hẹn trước, chắc Tuyên phó quan sẽ không quên đấy chứ.”

Mấy câu cửa miệng đêm mở tiệc ngắm hoa sen, Tuyên Hoài Phong cũng không quá để tâm, khi Hoàng Vạn Sơn gọi điện đến, y thật sự cũng chưa nghĩ tới cuộc hẹn với Âu Dương Thiến. Hiện tại bị Âu Dương Thiến giáp mặt nhắc tới, tự nhiên không thể không nói vài câu có lệ, “Đâu nào, đương nhiên nhớ chứ. Tiểu thư Âu Dương đúng là nhiệt tình với chuyện trường tiểu học Tân Sinh.”

Âu Dương Thiến thấy được thời cơ, nhắc nhở: “Tôi vì trường tiểu học Tân Sinh mà tổ chức tiệc rượu từ thiện, Tuyên tiên sinh cũng không thể không quan tâm, nhất định phải tới hỗ trợ mới được.”

Trên mặt Tuyên Hoài Phong thoáng qua một tia xấu hổ khó phát hiện.

Vị tiểu thư Âu Dương này, diện mạo xinh đẹp, lời nói dịu dàng, tâm địa cũng rất lương thiện, nếu là trước kia, cô đúng là người có thể kết bạn. Ngay cả lần trước, gặp nhau ở buổi nhạc hội, Tuyên Hoài Phong cũng vì ấn tượng đầu quá tốt nên mới lập tức dạy cô kéo violin.

Có thể thấy cô là người phụ nữ tốt khó gặp.

Nhưng hiện tại, quan hệ của y cùng Bạch Tuyết Lam đã có bước tiến mới.

Cái gọi là quan hệ bạn đời, người khác còn chưa biết thế nào, nhưng ở trong lòng Tuyên Hoài Phong, đó là từ chỉ sự thủy chung, không rời không bỏ. Tuy rằng ngoài miệng luôn nói đòi tự do, còn nói rất nhiều từ ngữ hiện đại, hay nói quyền lợi mọi người ngang hàng, nhưng hiện tại, mỗi hàng động, mỗi lời nói của y lại không tránh được việc suy nghĩ cho Bạch Tuyết Lam.

Tỷ như thấy Âu Dương Thiến ân cần với mình, trước tiên không nhắc đến những thứ khác, việc đầu tiên mà Tuyên Hoài Phong nghĩ tới là Bạch Tuyết Lam chắc chắn sẽ không vui.

Bạch Tuyết Lam mất hứng, bản thân mình sao có thể cao hứng?

Ân huệ của mỹ nhân, cuối cùng vẫn không thể nhận.

Vị trí kia trong lòng y đã dành cho Bạch Tuyết Lam, lại càng không dám nhận.

Tuyên Hoài Phong còn đang do dự, Thái Bình bên cạnh lại không kịp đợi, nhíu mày, “Đầu tháng bảy, nắng lại to như thế, bắt người ta đứng đợi ở cửa thành, thật sự là không được. Phải đợi tới lúc nào đây? Hoài Phong, Vạn Sơn hẹn cậu mấy giờ?”

Tuyên Hoài Phong thật sự cảm ơn hắn giúp mình tránh khỏi vấn đề hỗ trợ tiệc rượu từ thiện của Âu Dương Thiến, vội vàng nói: “Một giờ.”

Thái bình nói: “Hắn cũng hẹn tôi một giờ.”

Âu Dương Thiến nói: “Kỳ lạ, với tình tính của Hoàng tiên sinh, ngài ấy cũng không phải người sẽ lỡ hẹn. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Có cần gọi điện hỏi một chút không?”

Thái Bình nói: “Muốn gọi điện cũng chỉ có thể gọi điện tới tòa soạn báo để hỏi. Chẳng qua, ở chỗ này thì điện thoại ở đâu?”


Âu Dương Thiến nói: “Đi từ chỗ này qua một đoạn có một văn phòng làm việc, mặc dù là văn phòng nhỏ nhưng cũng có điện thoại. Người ở đó biết cha tôi, nhất định sẽ đồng ý giúp đỡ. Làm phiền ngài cầm danh thiếp của tôi, mượn điện thoại của họ dùng một chút.”

Nói xong, lấy một tấm danh thiếp từ chiếc túi xách nhỏ thêu hoa sen ra.

Thái Bình nhanh chóng rời đi.

Âu Dương Thiến ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt hơi nhíu lại, nói với Tuyên Hoài Phong: “Tuyên tiên sinh, nắng ở đây lớn quá, chúng ta tới bên cạnh tường thành chờ một lúc đi.”

Theo chủ kiến của mình, Tuyên Hoài Phong tình nguyện ngồi trên xe chờ đợi, nhưng tiểu thư người ta đã đề xuất như vậy, nếu tỏ vẻ cố ý tránh né, ngược lại rất bất lịch sự, y bèn gật đầu, cùng Âu Dương Thiến đứng dưới bóng mát của tường thành, ngửi hương đất vừa khô vừa chát vấn vương trong không khí oi bức của bức tường cổ kính, chậm rãi tán gẫu.

Nói vài câu, Âu Dương Thiến đột nhiên thay đổi sắc mặt, giống như nhớ tới việc gì đó cực yêu thích, nói: “Kể ra cũng phải nói rằng, hải quan tổng thự đã làm một việc vô cùng thống khoái.”

Tuyên Hoài Phong khó hiểu, hỏi: “Chuyện gì?”

Âu Dương Thiến nói: “Tôi biết, tuy rằng ngài không kể công, nhưng chuyện này nhất định khó tránh khỏi can hệ tới ngài.”

Ánh mắt ngưỡng mộ dán lên gương mặt Tuyên Hoài Phong.

Ánh mắt sống động ấy có vài phần cuồng nhiệt.

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi càng nghe càng khó hiểu.”

Âu Dương Thiến nói: “Hôm tiệc ngắm hoa sen, chẳng phải Hoàng tiên sinh đã cùng chúng ta bàn tới rất nhiều mặt xấu của xã hội sao? Có công tử nhà giàu họ Chu lái ô tô, ở trên đường đâm chết một cô bé nữ sinh, cứ bỏ mặc thi thể người ta rồi bỏ đi, không bị cảnh sát trừng trị chút nào.”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới nhớ đến, “Đúng vậy, việc này tôi cũng nghe Vạn Sơn nhắc đến. Sao vậy?”

Đôi mắt Âu Dương Thiến nhìn thẳng về phía y, mỉm cười liếc một cái, “Ngài còn kiên trì muốn làm việc tốt không lưu tên sao? Đêm hôm đó tuy rằng tôi tới chậm, nhưng Vạn Sơn tiên sinh nói với tôi không ít đâu. Nghe nói ngài nghe xong việc đó liền vô cùng tức giận, còn đề nghị với vị Bạch tổng trưởng của ngài, nói rằng hắn hẳn phải quan tâm. Cho nên hải quan tổng thự mới ra tay dạy dỗ.”

Tuyên Hoài Phong kinh ngạc, hỏi: “Có việc này?”

Âu Dương Thiến cũng rất khó hiểu, nhìn y thật kỹ, thấy thần thái y không giống giả bộ, rất giống thật sự không biết việc này, nói: “Đúng vậy, lần nháo nhào ở bến cảng lần trước, có mấy thuyền hàng, nghe nói trong hàng hóa có một số thứ không nên có, hải quan tổng thự mạnh mẽ quyết đoán, lập tức giam quản sự của mấy chiếc thuyền lại, trong đó có vị công tử Chu gia này. Những người trong hội thương nhân đều biết, vị thiếu gia này rất am hiểu việc sống phóng túng, việc buôn bán thì chẳng biết tí gì, làm sao có thể là quản sự trên thuyền được, chắc là gặp đúng lúc xui xẻo, còn vì sao hắn đúng dịp ở trên thuyền thì đã bị hải quan tổng thự cứng rắn giữ bí mật. Tuyên phó quan, chẳng lẽ ngài không biết? Tôi còn tưởng ngài gọi người lo liệu mà. Người như vậy cũng nên chịu chút đau khổ.”

Tuyên Hoài Phong lắc đầu.

Y đương nhiên nhớ rõ, đêm tiệc ngắm sen đó vì một vài sự kiện trong xã hội đã dẫn đến tranh luận, Bạch Tuyết Lam còn bị Hoàng Vạn Sơn nói mát vài câu, sau đó chính mình cảm thấy áy náy, đi ra tìm Bạch Tuyết Lam xin lỗi.

Không thể tưởng được, Bạch Tuyết Lam không đánh động tiếng nào liền bắt giam tên thiếu gia coi mạng người như cỏ rác kia lại, thật đúng là quyết đoán.

Hành động khiến lòng người thỏa mãn đó, mặc dù Tuyên Hoài Phong không thể tự đại khẳng định Bạch Tuyết Lam làm chỉ vì mấy câu nói đêm đó của mình, tuy nhiên trong lòng đã vô cùng ấm áp.

Khi cảm xúc đang dâng trào lại nghe Âu Dương Thiến thẹn thùng nói: “Ngài đừng chê cười, ngày đó tôi từ Bạch công quán trở về cùng có nhắc tới việc này với cha. Đối với hành động độc ác của Chu thiếu gia đó, tôi cũng không chịu nổi. Tôi cực lực cho rằng tên này phải bị trừng trị. Tiếc rằng cha tôi tuy là hội trưởng hội thương nhân, nhưng nói qua nói lại thì cũng chỉ là người biết cách làm ăn thôi, trông chờ vào sự cung ứng của các vị lão bản, đáp ứng nhu cầu của họ. Loại sự tình này, cục cảnh sát bỏ qua, cho dù hội thương nhân muốn quản cũng chẳng có tư cách để quản. Tôi còn đang than người xấu đầy đường, thế giới bất công, không ngờ hải quan tổng thự lại bắt giữ hắn. Thế mới biết, cái gọi là báo ứng không chừa một ai.”

Tuyên Hoài Phong tưởng tượng đến cảnh Bạch Tuyết Lam dẫn người tới bến tàu, bình tĩnh ung dung, lạnh lùng phong độ, nói dăm ba cầu liền bắt giam đám người gian ác, khiến người người kinh sợ, không dám phản kháng.

Tư thế ấy oai hùng biết bao, khí thế biết mấy.

Hiện tại hối hận ngày đó không cùng hắn đi, chưa được tận mắt nhìn thấy vẻ oai phong của hắn.

Tuyên Hoài Phong tự hào, mỉm cười nói: “Thủ trưởng của tôi thoạt nhìn thì bướng bỉnh khó kiềm chế, thích đùa cợt, kỳ thực trong lòng hắn chứa cả một bầu nhiệt huyết. Đáng tiếc là tiểu nhân bên ngoài quá nhiều, luôn bịa đặt phỉ báng hắn.”

Âu Dương Thiến là người phụ nữ thời đại mới rất hiểu chuyện.


Cô cũng đã sớm phát hiện Bạch Tuyết Lam tỏ ra đối địch với mình, tuy rằng ái mộ Tuyên Hoài Phong, lại thường cố tình tránh né giao tiếp nhiều với Bạch Tuyết Lam.

Tuy nhiên, việc giam tên thiếu gia độc ác lần này, Bạch Tuyết Lam hành động rất hợp khẩu vị của cô, lúc này liền không che dấu mà nói: “Đúng vậy, Bạch tổng trưởng của ngài giỏi giang hơn nhiều so với vị Chu thính trưởng của cục cảnh sát, hơn nữa lại không sợ kẻ ác. Nếu chính phủ quốc dân có nhiều vị quan lớn như vậy, còn chuyện gì là không giả quyết được?”

Tuyên Hoài Phong nghe cô khen Bạch Tuyết Lam, trong lòng vô cùng thoải mái, tâm trạng thay đổi, cái từ “Bạch tổng trưởng của ngài” trước kia vô cùng chán ghét và kiệng kị, hiện tại lại rất dễ nghe.

Đang nói, Thái Bình đánh điện thoại xong đã trở lại.

Tuy rằng văn phòng làm việc không quá xa xôi, nhưng phơi nắng đi lại dưới ánh mặt trời như vậy cũng khiến trán hắn đầy mồ hôi, trước mặt tiểu thư Âu Dương, Thái Bình không tiện bất lịch sự dùng tay áo lau trán, đành đút tay vào túi áo lấy khăn tay ra, vừa lau vừa nói: “Vạn Sơn không ở tòa soạn. Đồng nghiệp của hắn nói, từ khi hắn nhận được tiền thưởng từ chủ biên liền làm việc bạt mạng, hôm nào cũng bận trong bận ngoài, cả ngày không thấy bóng. Hiện tại vẫn chưa thấy hắn, phòng chừng lại nhận được tin tức xã hội nào đó mới mẻ, chạy đi thu thập tài liệu, làm sao còn nhớ đến chúng ta.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy làm sao đây? Về nhà?”

Thái Bình nói: “Khó khăn đi một chuyến, bây giờ trở về thế nào được. Không có Vạn Sơn chẳng lẽ chúng ta không thể đi? Chỗ đó tôi cũng tới một lần rồi, tôi cũng biết vị nữ hiệu trưởng kia. Không nói nhiều nữa, nhanh chóng xuất phát, tới đó xem xét một lúc, trước khi mặt trời xuống núi còn phải trở về.”

Âu Dương Thiến đương nhiên đồng ý.

Bàn bạc xong, ba người lần lượt trở lại ô tô, Âu Dương Thiến vẫn cùng Thái Bình ngồi chung một chiếc, Tuyên Hoài Phong cùng đám người Tống Nhâm một chiếc, trước sau một đoàn, đi ra khỏi cửa Tây.

Đường gồ ghề đầy ổ gà, đại khái khoảng nửa tiếng sau cũng đến được trường tiểu học Tân Sinh.

Bấy giờ Tuyên Hoài Phong mới biết, trường tiểu học Tân Sinh thật ra cũng không quá xa, nhưng vị trí hẻo lánh, vừa vặn ở giữa khe núi hoang, nếu không phải Thái Bình dẫn đường thì thật sự rất khó tìm.

Đới Vân thấy bọn họ tới, vừa mừng vừa sợ, vội vàng cùng anh trai Đới Dân của mình tới nghênh đón, cô đã gặp qua Thái Bình, gật đầu coi như chào hỏi, Thái Bình lập tức giới thiệu Âu Dương Thiến với cô, hai cô gái tân thời mặc dù bản tính lẫn gia thế khác biệt, nhưng vừa thấy mặt đã vô cùng hợp nhau.

Chờ Tuyên Hoài Phong cũng xuống xe, Thái Bình vừa muốn giới thiệu Tuyên Hoài Phong với Đới Vân, Đới Vân cười nói: “Vị này thì khỏi cần giới thiệu, tôi cùng vị Tuyên phó quan đây có quen biết, còn là quen biết trước cả Vạn Sơn.”

Quay sang, nhiệt tình hoan nghênh Tuyên Hoài Phong, lại hỏi: “Hôm nay Bạch tổng trưởng của quý thự có đến không?”

Tuyên Hoài Phong không ngờ câu đầu tiên của cô lại nhắc tới Bạch Tuyết Lam, áy náy nói: “Hắn không có tới.”

Gương mặt Đới Vân hiện lên một tia thất vọng, đối với vị hải quan tổng trưởng Bạch Tuyết Lam này, cô có ấn tượng rất tốt. Từ khi Bạch Tuyết Lam quyên tặng một khoản tiền lớn cho trường tiểu học Tân Sinh, cô thường xuyên nghe ngóng tin tức của đại nhân vật này trên báo chí, tuy rằng báo chí đối với hắn có ác cảm, nhưng Đới Vân cũng nghe Hoàng Vạn Sơn nói qua, nhiều tòa soạn báo đều ăn đồ ngon đồ ngọt của người để nói hộ người.

Không cần nói nhiều, chỉ việc giết Chu Hỏa, bắt quán thuốc phiện, đả kích buôn lậu, mấy việc này, đồng ý bỏ công ra làm cũng đã cho thấy hắn khác hẳn đám quan liêu bùn nhão bây giờ.

Trong mắt vị nữ hiệu trưởng trẻ tuổi theo chủ nghĩa hiện thực này, vị quan lớn Bạch tổng trưởng luôn làm những việc thiết thực kia đương nhiên nhận được rất nhiều đánh giá tốt.

Khó có người trẻ tuổi nào lại sở hữu khí chất cao quý như thế.

Đới Vân vẫn chưa thực sự gặp mặt Bạch Tuyết Lam, nhưng đã để tâm, ngẫu nhiên trên báo có hình chụp của hắn, cô liền cắt xuống cất giữ cẩn thận, dần dà lại hy vọng có thể gặp mặt.

Rất nhanh, cô lấy lại tinh thần, nói: “Tuyên phó quan đừng để ý, là tôi đường đột. Bạch Tổng trưởng bận rộn công vụ, đương nhiên là không rảnh. Tôi chỉ tiếc, nhận được quyên góp của ngài ấy, nơi này sáng sủa lên không ít, thật hy vọng có thể gặp mặt nói lời cảm tạ. Tuy nhiên, Tuyên phó quan tự mình tới đây cũng là khó gặp rồi. Sau khi trở về, làm phiền Tuyên phó quan kể lại cho Bạch tổng trưởng nghe những gì mình đã thấy, đã nghe qua. Tôi nhận tiền của người ta, chắc chắn phải làm việc đến nơi đến chốn, có thể báo thành tích mới cảm thấy an tâm.”

Nói xong, tiếp mọi người vào bên trong tham quan.

Đây là một ngôi trường có phong vị cổ xưa, nếu tùy tiện bước vào, còn tưởng rằng nơi này là một vùng nông thôn.

Vừa bước vào liền nhìn thấy hai đống củi đã được chẻ xong, xếp trong khoảng đất trống, bốn phía là đủ loại rau xanh, bên cạnh có một cột khói lập lờ mỏng manh trên không trung, nhưng không biết là đang đốt thứ gì.

Một con gà mái dẫn theo một đám gà con bông mềm đáng yêu, thản nhiên đi qua trước mắt bọn họ.


Bên trong có hai khu phòng học, một lớn hai nhỏ, đều là những căn phòng đơn sơ, tuy rằng không đẹp nhưng cũng rất chắc chắn. Đi qua từng gian, đại khái có khoảng mười phòng học, những phòng khác đều trải nhiều tấm gỗ mộc làm giường nhỏ cho học sinh ngủ lại qua đêm.

Có lớp đang học, bọn họ cũng không tiện quấy rầy, ở ngoài cửa nhìn trộm vào trong phòng một cái, quả nhiên học sinh bên trong không ít, một phòng học khoảng hai mươi mét vuông mà người ngồi đầy nhúc, nhiều học sinh phải hai người ngồi chung một chiếc ghế nhỏ, đều ngẩng đầu nghe giáo viên giảng bài, tinh thần vô cùng nghiêm túc.

Đến lúc này, anh trai Đới Vân, vị Đới Dân hiền lành khiêm tốn, trong mắt hắn liền hiện lên vẻ tự hào khó diễn tả, nhỏ giọng giới thiệu: “Trong lớp này có mười sáu em thuộc gia đình nghèo khó, được cha mẹ đưa tới, những đứa khác đều không có cha mẹ, chúng tôi nhận hết. Hiện tại bọn chúng đang học lớp vỡ lòng.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy còn toán học?”

Đới Dân nói: “Tuyên phó quan cũng tán thành phương pháp giảng dạy của phương tây? Tôi cũng vậy. Nếu điều kiện tốt hơn một chút, chẳng những toán học, ngay cả vật lý lẫn hóa học, tôi cũng muốn dạy các em ấy. Ai nói trước được? Biết đâu trong tương lai, chính nơi đây sẽ sinh ra một nhà khoa học khiến người ngoại quốc cũng phải giật mình. Tôi không nói mạnh miệng, mấy đứa nhỏ này về kiến thức cơ bản có kém, nhưng khả năng học tập rất tốt, lại chuyên tâm, chịu khó cần cù. Chẳng phải người nghiên cứu khoa học cần ham học hỏi, chuyên chú, cần cù sao?”

Hắn nghiêm trang trịnh trọng mà nói, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, thần thái nghiêm túc khiến người ta rung động.

Mấy vị trẻ tuổi có tâm với đất nước chung quanh không khỏi dâng lên một bầu nhiệt huyết.

Tuyên Hoài Phong năm đó cũng là một gã học sinh nhiệt huyết mà ngây thơ, hiện tại không hẳn là khờ dại nhưng bầu nhiệt huyết vẫn nóng bỏng, lúc này bỗng cảm thấy ấm áp.

Âu Dương Thiến cơ hồ muốn vỗ tay, hai tay vừa động trên không trung chợt nhớ ra bên trong còn có học sinh, nhanh nhẹn dừng động tác lại, chỉ thở dài: “So với mọi người, tôi thực hổ thẹn.”

Mọi người đi xong một vòng liền cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

Trường tiểu học này không tính là đẹp, tuy nhiên lại có không khí học tập thoải mái, so với kiểu quán giáo cứng ngắc của mấy trường học trong thành phố còn tốt hơn nhiều.

Mọi người vừa đi vừa bàn bạc ý tưởng của từng người, Tuyên Hoài Phong cũng thoải mái tự nhiên hơn nhiều, chợt nhớ tới việc lần trước mình kể câu chuyện về Archimedes mà bị trường học chụp cho tội danh làm mất thể thống, đuổi việc, thuận tiện kể ra như một câu chuyện vui, chọc mọi người cười lớn một trận.

Trong tiếng cười lại có một tia chua xót, bất đắc dĩ.

Giống như chỉ đi dạo một vòng, thời gian trôi qua rất nhanh, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều.

Thái Bình là người đầu tiên kêu lên: “Ôi trời, tôi phải đi đây. Tối nay tôi còn có hẹn với người khác, không thể đến trễ. Đới hiệu trưởng, lần sau tôi được nghỉ dài hạn sẽ lại tới thăm, nhất định sẽ ở đây vài ngày làm thầy dạy cho các em học sinh. Trình độ quốc văn của tôi dùng để dạy vỡ lòng vẫn đủ điều kiện.”

Đới Vân vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, chúng tôi cũng đang cần thầy giáo đây.”

Tuyên Hoài Phong nhớ tới Tạ Tài Phục, nói: “Đới hiệu trưởng, nơi này có cần giáo viên Anh văn không? Tôi có một người bạn tốt, trước kia là đồng nghiệp của tôi, dạy tiếng Anh, tính tình thật thà lại cần cù.”

Đới Vân càng cao hứng, cười nói: “Cầu còn không được! Tôi đang cần giáo viên tiếng Anh, mong Tuyên phó quan mời bạn tốt của ngài tới đây. Có điều, lương giáo viên ở chỗ tôi không cao, chỉ sợ thiệt thòi cho bạn ngài.”

Việc này không thành vấn đề, Tuyên Hoài Phong không nhắc tới việc sẽ trích tiền lương của bản thân để giới thiệu Tạ Tài Phục tới đây, nói: “Về điểm này, Đới hiệu trưởng không cần lo lắng, tôi giới thiệu cậu ấy tới đây, đương nhiên sẽ lo liệu ổn thỏa.”

Mọi người đều rất hợp ý, còn muốn tiếp tục nói chuyện, song Thái Bình thật sự có cuộc hẹn quan trọng, không đi không được, mọi người đành tạm biệt Đới Vân cùng Đới Dân.

Ngồi ô tô trở về, đến cửa tây thành phố cũng đã qua sáu giờ.

Một rặng mây đỏ chiếm nửa bầu trời, diễm lệ vô cùng.

Tuyên Hoài Phong tách nhóm Thái Bình, Âu Dương Thiến ở cửa tây, ngồi xe nhanh chóng trở về Bạch công quán. Người gác cổng thấy y trở về, vội vàng chạy xuống cầu thang, giúp y mở cửa xe, cúi lưng hạ giọng nói: “Tổng trưởng về sớm hơn ngài mười lăm phút, vừa vào cửa đã về phòng tìm ngài.”

Tuyên Hoài Phong đi vào trong công quán, đi qua hành lang đại sảnh, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy ở đại sảnh có mấy vị khách khoảng chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi đang ngồi, tựa hồ chờ đã lâu, bên tay đều đặt chén trà, thần sắc vô cùng lo lắng, chỉ là vẫn liên tục nhìn thăm dò ra bên ngoài.

Vừa thấy bóng Tuyên Hoài Phong, tất cả đều vội vàng đứng lên, tất cả đều tươi cười, nhìn y giống như thấy được vị cứu tinh.

Tuyên Hoài Phong vốn không muốn vào đại sảnh, bị tất cả bọn họ đứng lên như nghênh đón, thực không tiện tránh đi, đành phải bước vào cửa, cười nói: “Tôi mới ra ngoài về, tôi có thể giúp gì cho mọi người?”

Nhìn kỹ, trong nhóm người này, có ba người nhìn rất quen mắt, là những người trước kia theo Bạch Tuyết Lam dự tiệc mà gặp được, đều là đám lão bản có ít mối làm ăn liên quan đến tàu thuyền. Chỉ có một vị mặc chiếc áo khoác ngắn bằng lụa kiểu cổ, sau đầu hắn là mái tóc thưa thớt hiếm thấy, trên tay đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy xanh tươi, vẻ mặt phúc hậu, Tuyên Hoài Phong chưa từng gặp qua.

Vương lão bản trong đám người cung kính nói: “Tuyên phó quan, cầu ngài giúp chúng tôi, hai giờ chiều chúng tôi đã tới rồi, vẫn là do Tôn phó quan hỗ trợ hẹn thời gian. Ngài xem, hiện tại đã hơn sáu giờ vẫn chưa được nhìn thấy gương mặt tôn quý của tổng trưởng.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Thật xin lỗi các vị, để các vị đợi lâu. Có điều, công vụ của tổng trưởng rất nhiều, tôi nghe người gác cổng nói ngài ấy đã bận rộn cả ngày, mới vừa vào cửa.”

Đối phương vội vàng đáp: “Vâng, vâng. Chúng tôi tuyệt không dám có ý oán giận.”


Tuyên Hoài Phong nói: “Mời mọi người ngồi thêm lát nữa, tôi vào trong coi sao.”

Y gọi người hầu tới thay trà nóng cho khách, bản thân rời khỏi đại sảnh, đi về phía sau. Bạch Tuyết Lam không ở thư phòng, Tuyên Hoài Phong đoán hắn trong phòng ngủ, y lập tức đi về phía phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, vừa đi vào đã bị một đôi tay ôm lấy từ phía sau.

Vành tai nóng ấm, sau đó tê rần, cư nhiên bị hung hăng cắn một cái.

Tuyên Hoài Phong đau đến nhíu mày, quay đầu ngước nhìn gương mặt Bạch Tuyết Lam, hỏi: “Mới có một lúc mà anh lại nổi điên cái gì?”

Bạch Tuyết Lam hừ lạnh nói: “Đương nhiên là phát điên vì chuyện ở cửa tây thành phố. Mới nói em có thể ra ngoài là em đã quá giới hạn. Hôm nay ai đứng dưới cửa tây với trưởng nữ của hội trưởng hội thương nhân? Em cố ý chọn nơi người đến người đi tấp nập, sợ anh không biết có phải không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Biết nhanh vậy sao? Thần mách lẻo của anh quá linh rồi đấy. Tuy nhiên, anh biết bọn em đứng dưới cửa thành nói chuyện gì không?”

Y thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến Bạch Tuyết Lam không tiện cáu kỉnh.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Chuyện gì?”

Vừa hỏi vừa ôm Tuyên Hoài Phong đi vào trong phòng.

Tuyên Hoài Phong muốn ngồi xuống ghế, lại bị hắn khéo léo kéo một cái, kéo đến bên giường, hai người liền lần lượt ngồi xuống giường.

Tuyên Hoài Phong nói: “Tiểu thư Âu Dương nói, ở bến tàu, anh bắt giam tên Chu thiếu gia lái xe đâm chết người. Cô ấy còn khen anh làm việc rất ngay thẳng. Anh xem, việc như vậy chỉ đáng để vui vẻ, không nên nổi điên đúng không.”

Lời nói biểu thị sự kiêu ngạo này của y rơi vào đáy mắt Bạch Tuyết Lam, đương nhiên khiến hắn vô cùng vui vẻ, tự nghĩ việc này làm thật không tồi.

Hai mảnh môi mỏng vốn định giả vờ tiếp tục mím chặt, nhưng làm thế nào cũng không kiềm chế được, nụ cười mỉm dần xuất hiện.

Vô cùng khôi ngô.

Tuyên Hoài Phong thấy hắn mỉm cười, vì vậy y cũng cười rộ lên, lại nhớ tới việc khi mới trở về, nói: “Chuyện không quan trọng tạm gác lại, bên ngoài có khách đợi anh mấy tiếng đồng hồ rồi, có muốn ra ngoài gặp người ta không?”

Bạch Tuyết Lam lười biếng nói: “Không vội, anh chính là muốn bọn họ chờ như vậy, chờ thêm hai ba tiếng nữa mới tốt.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đây là vì sao?”

Bạch Tuyết Lam cười thần bí: “Tối nay em sẽ biết. Bây giờ, chúng ta làm việc quan trọng nhất đã.”

Tuyên Hoài Phong sững người hỏi: “Việc quan trọng gì?”

“Việc quan trong nhất đương nhiên là sống còn, ăn uống.” Bạch Tuyết Lam tiến lại gần, hơi nóng phả lên môi y, trầm giọng: “Anh đói cả một ngày.”

Nhe răng cười.

Như động vật ăn thịt lộ ra cặp răng nanh, không đợi Tuyên Hoài Phong kịp phản ứng, tay duỗi ra, dịu dàng mà mạnh mẽ ấn y ngã lên chiếc nệm mềm mại.

Đôi mày Tuyên Hoài Phong nhếch lên, nhưng lại ngoài ý muốn mà không hề cử động.

Mới vừa rồi bị Bạch Tuyết Lam cứng rắn kéo ngồi lên giường, y đã phần nào đoán được ý đồ của tên này.

Thật sự là, một khi đã lên thuyền giặc thì trọn đời không thể nào trở mình được…

Trong lòng Tuyên Hoài Phong có chút bất đắc dĩ, có chút dung túng, than nhẹ một tiếng, đôi mắt sáng như sao ngoan ngoãn nhắm lại.

Chờ đợi.

Y đợi không bao lâu.

Rất nhanh, nụ hôn nồng nhiệt khiến người ta tê dại tim đập phập phồng dần làn ra khắp gương mặt, tựa cơn mưa ngọt ngào nhẹ nhàng rơi xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.