[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Chương 50: Part 2


Đọc truyện [Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 2 – Lệ Kim – Chương 50: Part 2

Gương mặt Tuyên Hoài Phong ửng hồng một trận.

“Sự thay đổi của con người thật khó lường.

Không ngờ mình có thể hoàn toàn tiếp nhận những lời nói vừa ngọt ngào vừa buồn nôn thế này.”

Lập tức hỏi: “Chẳng phải như vậy đã vi phạm phương diện dục vọng của thân thể sao? Làm sao mà thân xác cũng có thể thăng hoa?”

“Trên người em có thương tích, dẫu có làm cũng chẳng thể tận hứng, hơi dùng lực một chút cũng sợ vết thương rách ra, anh càng phải chờ lâu hơn,” Bạch Tuyết Lam cười mờ ám, “cho nên nếu muốn câu được cá lớn thì không ngại đợi thêm vài ngày, sau này ăn được một bữa sẽ càng vui vẻ. Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa, anh thể hiện lòng trung thành đến mức ấy, sau này muốn ăn thịt, đương nhiên em cũng sẽ luôn phối hợp, đúng không?”

Tuyên Hoài Phong cười mà không nói, xem như đồng ý.

Y hiểu, tuy rằng Bạch Tuyết Lam nói một tràng ngụy biện nhưng rốt cuộc cũng là nghĩ cho thân thể y, không hành động thiếu suy nghĩ, y càng cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của hắn, sự dịu dàng không ai so sánh được.

Y vươn tay sang để Bạch Tuyết Lam nắm lấy, thân thể khẽ cử động, dựa vào lòng Bạch Tuyết Lam.

Nửa bên mặt dán lên lồng ngực Bạch Tuyết Lam, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, an tâm, hạnh phúc chìm vào giấc mộng.

Thời gian tiếp theo, những người bên ngoài lúc nào cũng trong tâm trạng thần hồn nát thần tính, còn Bạch Tuyết Lam thì một tay che trời, sắp xếp canh phòng trong vòng 500m bên ngoài phòng bệnh, có thể ngăn sẽ ngăn, biến căn phòng bệnh ngột ngạt này thành một thiên đường nho nhỏ.

Tuyên Hoài Phong được hắn che trở chăm sóc, y lại là người trẻ tuổi, từng ngày từng ngày trôi qua, vết thương dần hồi phục, không cần mỗi ngày đều chịu sự khổ sở khi thay thuốc, đồng thời cũng đã có thể xuống giường đi lại.

Tuy rằng tính cách y hơi lãnh đạm, nhưng chịu đựng gò bó lâu như vậy cũng chẳng nhịn nổi nữa, bám vách tường, đi hai ba vòng trong phòng bệnh liền thương lượng với Bạch Tuyết Lam: “Nếu vết thương đã ổn rồi thì không cần chiếm phòng bệnh của người ta nữa. Em muốn về nhà.”

Bạch Tuyết Lam quan sát y, cười bí hiểm.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em nói gì mà khiến anh cười quái dị vậy?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Nụ cười này của anh là ngạc nhiên, là vui mừng. Những lời em vừa nói có hai điểm rất hay.”

Ở bên cạnh hắn một thời gian dài, Tuyên Hoài Phong phát hiện Bạch Tuyết Lam là tên am hiểu việc bới móc từng từ từng chữ của người khác, mỗi khi hắn bới móc, qua một hồi giải thích thì kiểu gì cũng xuất hiện những hàm ý rất ái muội, khiến người ta không thể phản bác.

Nghe hắn nói như vậy, tâm lý y vô thức nhẹ nhàng xao động, mỉm cười hỏi: “Hửm? Hai điểm nào tốt vậy?”


Bạch Tuyết Lam chậm rãi lên tiếng: “Cái thứ nhất là ‘rất muốn về nhà’, để người ta nghe thấy sẽ có cảm giác muốn làm nũng, là cách dùng từ với những người vô cùng thân mật.”

Tuyên Hoài Phong cực kỳ xấu hổ, liên tục nói: “Nói bậy, nói bậy. Tuyệt đối không có ý làm nũng, em không phải người nghiên cứu về quốc văn nhưng vẫn biết: từ trước tới nay, những này chưa bao giờ được giải nghĩa thành lời làm nũng.” Kiên quyết không chịu thừa nhận.

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Được thôi, tạm thời gác cái thứ nhất sang một bên. Cái thứ hai thì nhất định em không thể phản bác.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Cái thứ hai là gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cái thứ hai là ‘về nhà’, chẳng phải cách dùng từ rất tốt sao? Trước kia, mỗi lần em nói thì đều là công quán, công quán của tổng trưởng, nói rất xa lạ. Bây giờ có tiến bộ rồi, chính miệng em cũng thừa nhận đó là nhà của chúng ta. Đương nhiên, trong lòng có người yêu thì cũng có nhà.”

Tuyên Hoài Phong cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật hắn nói không sai.

Trước kia, lần đầu tiên bước vào công quán, quả thật tim lẫn mật đều như muốn vỡ ra, cảm tưởng như bước vào địa ngục nhân gian vậy, có ai ngờ đến lúc này lại thốt ra từ ‘nhà’? Cứ thế, y cảm thấy trong lòng mình đang dâng lên cảm giác xấu hổ như đã phản bội.

Bạch Tuyết Lam thấy y vốn mỉm cười, bỗng nhiên lại lộ ra gương mặt buồn bã không vui, biết mình nhắc tới việc trước kia, chạm vào vết thương cũ của y, hắn vô cùng hối hận. Mặc dù hắn là kẻ tùy hứng bất kham, dứt khoát giam lỏng Tuyên Hoài Phong ở trong công quán, xâm phạm mạnh mẽ, thật ra hắn cũng rất chột dạ, không dám tiếp tục nhắc lại, Bạch Tuyết Lam cười gượng chuyển đề tài, ho khan hai tiếng, nói: “Không chỉ riêng em, đến anh ở trong bệnh viện này cũng buồn muốn chết, chờ lát nữa anh đi nói một tiếng, chiều nay lập tức xuất viện. Tuy nhiên vẫn phải gọi một bác sĩ cùng y tá tới đó ở một thời gian, đề phòng trường hợp vết thương xảy ra sự cố.”

Tuyên Hoài Phong vốn là người hiền lành, thấy hắn xấu hổ ho khan nên không nhắc tới, yên lặng gật đầu.

Bạch Tuyết Lam đi ra ngoài phân bố công việc, Tống Nhâm canh phòng ở bệnh viện mấy ngày nay đã sớm chán phát điên, biết được về công quán, tất cả đều vui vẻ không thể kiềm chế, hơn nữa trước đây Bạch Tuyết Lam đã có lời, chờ Tuyên phó quan dưỡng thương xong, lúc trở về người nào cũng được lĩnh thưởng. Tống Nhâm thì chưa để ý, nhưng những hộ binh khác đã bắt đầu thầm tính toán xem lúc nhận được tiền sẽ tiêu thế nào.

Đến buổi chiều, mọi việc xử lý xong xuôi.

Tôn Phó quan đã sớm kết toán tiền thuốc men, chuẩn bị một món đại lễ với viện trưởng cùng các vị bác sĩ trưởng khoa trong viện, ngoài ra còn mời thêm một bác sĩ phương tây lành nghề cùng một y tá có kinh nghiệm đến công quán ở tạm một thời gian, chăm sóc bệnh nhân.

Bạch Tuyết Lam cùng Tuyên Hoài Phong ngồi trên chiếc Lincoln thường lệ, những người còn lại chen chúc trên năm, sáu chiếc xe khác, bao bọc trước sau, chậm rãi trở về công quán.

Đến cửa công quán Bạch gia.

Quản gia sớm nhận được điện thoại thông báo nên dẫn hầu gái xếp hàng đứng chờ ngoài cửa, nhìn thấy Bạch Tuyết Lam dìu Tuyên Hoài Phong từ xe ôtô xuống, quản gia hô lên một câu: “Chúc mừng Tuyên Phó quan khỏi bệnh!”

Nhưng lại ấn theo lễ tiết triều đại cũ, dẫn dắt mọi người làm động tác thiên nhi.

(Thiên nhi là lễ tiết của đàn ông Mãn Thanh, cũng có thể gọi là ‘quỵ chân sau’. Khi hành lễ, đầu tiên người ta nhanh nhẹn phủi đầu tay áo, chân trái khuỵu xuống phía trước, đùi phải đưa ra sau, tay trái đặt lên đầu gối trái, tay phải phủ xuống đất, đầu và thân thể nghiêng về phía trước, miệng hô ‘thỉnh an…’)

Hành động này làm cho Bạch Tuyết Lam cười ha hả, chỉ vào quản gia mà nói: “Ông càng già càng tinh đấy, biết Tuyên phó quan trở về là mọi người được sống yên ổn nên mới nghĩ ra biện pháp này để cậu ấy vui vẻ, đúng không?”

Quản gia tươi cười thừa nhận: “Tuyên phó quan luôn đối xử tốt với chúng tôi, ngài ấy trở về, tất cả mọi người đều vô cùng cao hứng.”


Khi đó là đầu tháng bảy, mặt trời rực rỡ chiếu sáng trên cao.

Tuyên Hoài Phong rời khỏi phòng bệnh buồn chán, trở về công quán Bạch gia vốn là vương phủ triều đại cũ. Trước mắt là hàng tùng xanh biếc, ong bướm rập rờn, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, tất cả những thứ ấy đều khiến tinh thần y sảng khoái đến lạ thường.

Đến cánh cửa Nguyệt Nha, y kìm không được liền bước về tiểu viện nơi mình ở.

Quản gia theo ở phía sau, cười hỏi: “Tuyên phó quan muốn đi sang bên đó?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đi nhìn qua căn phòng của tôi.”

Quản gia hỏi: “Tổng trưởng chưa nói với Tuyên phó quan sao?”

Tuyên Hoài Phong dừng bước, hỏi: “Nói gì với tôi?”

Quản gia trả lời: “Tổng trưởng gọi điện về dặn chúng tôi thu dọn tiểu viện của Tuyên phó quan, tất cả vật dụng cần thiết đều đưa tới viện của tổng trưởng. Tiểu viện trước kia ngài ở bây giờ trống rỗng rồi, không có gì để xem đâu.”

Tuyên Hoài Phong ngẩn ra.

Bạch Tuyết Lam không hề hó hé từ nào về việc này, thói quen tự tiện của tên này đúng là chẳng thay đổi chút nào.

Nhưng quản gia chỉ là người nghe lệnh, có tức giận với ông cũng chẳng được cái gì, Tuyên Hoài Phong ngẩn ra một lúc cũng chẳng đi tiếp về phía trước, chuyển thành tới bờ hồ đi dạo, ngồi trên tảng đá ngắm mặt nước.

Cũng đã lâu Bạch Tuyết Lam bước chân qua cửa nhà, vừa về đến nơi đã có rất nhiều việc cần sự chỉ thị của hắn, hắn giải quyết nhanh gọn, vừa định đi tìm Tuyên Hoài Phong thì Tống Nhâm lại cầm thêm một hộp nhỏ tiến vào, hỏi hắn: “Tổng trưởng, Tôn phó quan nói đây là thuốc quân dụng vô cùng quan trọng, lúc ở trong bệnh viện chưa cần dùng tới, vẫn còn nguyên mười liều. Ngài ấy bảo tôi tự mình đem tới đây, để ở trong thư phòng, miễn cho người khác không biết lại làm hỏng. Ngài ấy còn muốn nhờ tôi hỏi xem ngài có muốn trả chỗ thuốc này về bộ chỉ huy để xóa sổ hay không?”

Bạch Tuyết Lam cười lạnh: “Bộ chỉ huy cũng chỉ ghi chép lung tung, xóa sổ cái gì? Khó khăn lắm mới lấy được, không cần dùng thì thôi, trả lại cái con bà nó.” Tuyên Hoài Phong không ở trước mắt, hắn thật sự không kiêng kị khi dùng những từ ngữ thô bỉ thế này.

Tống Nhâm tham gia quân ngũ, cũng là người thô lỗ, thấy hắn nói như vậy lại cảm thấy hợp với tính mình, tươi cười giao hộp nhỏ lại cho hắn.

Bạch Tuyết Lam mở két sắt, để chiếc hộp nhỏ vào trong góc, đang muốn đóng két sắt lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cầm một hộp trang sức trong đó ra.

Khóa két sắt lại, đứng thẳng dậy, hỏi Tống Nhâm: “Nghe nói cậu đã có vợ ở Sơn Đông?”

Tống Nhâm đáp: “Vâng.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Thủ đô này là nơi phồn hoa, vợ của cậu ở xa lại chẳng cứu được lửa gần, tại sao không thấy cậu tới kỹ viện nhỉ?”


Tống Nhâm lắc đầu nói: “Tổng trưởng, tôi không tới cái loại địa phương ấy.”

Bạch Tuyết Lam: “Ồ? Người có chức có quyền như cậu lại muốn giữ mình trong sạch?”

Tống Nhâm nghiêm mặt nói: “Cái loại địa phương ấy thật sự rất bẩn, huống hồ, tuy rằng vợ tôi không đẹp nhưng lại là người phụ nữ tốt, ở nhà làm ruộng, hầu hạ cha mẹ, nuôi nấng con gái, tất cả đều đổ lên vai cô ấy. Tổng trưởng, ngài nói xem, đám đàn bà ở kỹ viện sao so được với người phụ nữ tốt như vậy? Trong mắt của bọn họ cũng chỉ có tiền mà thôi.”

Bạch Tuyết Lam vui sướng cười rộ lên: “Tốt lắm, cậu rất trung thủy với vợ mình, xem ra đối với thủ trưởng cũng không quá khác biệt. Tôi hỏi cậu, cậu có con gái không?”

Tống Nhâm thấy hắn nhắc tới con gái mình liền vô cùng tự hào, trả lời: “Tôi vốn có ba con trai. Năm kia tư lệnh cho tôi về nhà thăm người thân, náo nhiệt ba đến năm ngày, năm trước lại có thêm một đứa con gái.”

Bạch Tuyết Lam vui mừng nói: “Có trai có gái, hợp lại đúng là chuyện tốt, sau này cậu sẽ có phúc phận dày. Lại đây, cho cậu cái này, mai sau con gái lấy chồng thì cho nó làm đồ cưới, cũng để cho người ta thấy nó có một người cha tài cán.”

Đặt chiếc hộp trang sức vào tay Tống Nhâm.

Tống Nhâm vừa thấy vậy liền lắp bắp kinh ngạc.

Đi theo tư lệnh tuy có tiền thưởng, nhưng chỉ cần nhìn chiếc hộp trang sức hình trái xoan này cũng biết thứ bên trong quý giá đến mức nào. Bàn tay đầy vết chai đột nhiên chạm phải lớp nhung bên ngoài, hắn bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, rầu rĩ nói: “Tổng trưởng, tôi… tôi không nhận nổi thứ này đâu.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Này nọ cái gì? Cậu là người cầm súng, chẳng lẽ không cầm được một hộp trang sức ngoại quốc? Mở ra nhìn xem.”

Tống Nhâm mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc vòng tay bằng kim loại trắng, phía dưới khảm một viên ngọc trai đen to bằng đầu ngón tay, phía dưới chiếc vòng tay là đôi khuyên tai bằng ngọc trai đen, cảm giác quý phái vô cùng hiếm gặp.

Bạch Tuyết Lam lên tiếng: “Đây không phải bạc, là vàng trắng, luận về giá tiền thì còn quý hơn cả vàng bình thường. Mấy viên ngọc trai này thì khỏi cần nói, kích cỡ đấy, màu sắc đấy, tất cả đều rất khó tìm. Đồ cưới như vậy không làm con gái cậu mất mặt chứ?”

Tống Nhâm tham gia chiến đấu trong quân đội mấy năm nay, lúc ở Sơn Đông thường tiến đánh một số thị trấn, cướp một số nhà giàu, chỉ mấy chiếc vòng tay bằng vàng đã quý đến kinh người chứ huống chi vàng trắng, ngọc trai đen.

Hắn bán tín bán nghi nhìn Bạch Tuyết Lam một cái, “Tổng trưởng, ngài thật sự cho tôi?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đừng dài dòng, nhận lấy đi.”

Tống Nhâm vừa cảm động vừa vui mừng, nhận lấy rồi cất vào trong áo khoác, gập người một cách quy củ trước Bạch Tuyết Lam: “Tôi thay vợ và con gái cảm ơn tổng trưởng.”

Bạch Tuyết Lam gật đầu, quan sát hắn, đột nhiên hỏi: “Tống Nhâm, cậu biết rõ thứ này vốn là của ai không?”

Tống Nhâm sửng sốt, lắc đầu.

Bạch Tuyết Lam nói: “Thứ này vốn định tặng cho chị ruột của Tuyên phó quan, Tuyên Đại Vân, Niên phu nhân.”

Tống Nhâm lại sửng sốt, đặt bàn tay lên chiếc hộp vừa cứng vừa mềm qua lớp áo khoác, không biết tiếp lời thế nào.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Chắc cậu cũng nghe qua chút phong thanh, năm đó, ba của chị em Tuyên phó quan cũng là tư lệnh hùng bá một phương, trong tay mang theo hơn mười vạn quân, đúng không?”


Tống Nhâm thành thật trả lời: “Vâng.”

Bạch Tuyết Lam cười nói bâng quơ: “Cậu đừng lo lắng, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi, cần gì phải đứng thẳng tắp như vậy? Ngồi đi.”

Tống Nhâm im lặng một lúc, lấy chiếc hộp trang sức ra, ngập ngừng nói: “Tổng trưởng, nếu đây là đồ tặng cho Niên phu nhân, vậy thì tôi không dám nhận.”

“Cậu nói cái gì?”

“Tôi không dám nhận.”

“Không có tiền đồ.” Bạch Tuyết Lam mắng một tiếng.

Ánh mắt sắc bén bắn tới, Tống Nhâm là người đã quen nhìn thấy máu tươi cũng chẳng dám cử động.

Bạch Tuyết Lam mắng hắn một tiếng, sau đó chẳng tiếp tục răn dạy, ngữ khí ngược lại còn dịu đi, hỏi hắn: “Cậu biết tại sao tôi cho cậu đồ vốn dùng để tặng Niên phu nhân không?”

Tống Nhâm nói: “Tôi không biết.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Vậy thì tôi nói cho cậu biết, vảnh tai mà nghe.”

Tống Nhâm lập tức dựng thẳng tai, bộ dạng nghiêm túc chờ đợi.

Bạch Tuyết Lam lên tiếng: “Rất nhiều việc tôi làm đều là vì Tuyên phó quan, làm ra bộ trang sức này cũng là vì cậu ấy. Mặc kệ trong lòng các người nghĩ thế nào, Bạch tổng lý nghĩ như thế nào, các vị lão gia, các vị quân trưởng, tư lệnh ở Sơn Đông nghĩ thế nào, dù sao lão tử đây cũng chỉ có một bộ ruột thẳng tắp, chỉ nghĩ đến cậu ấy, chẳng quan tâm cậu ấy là nam hay nữ, có thể giúp lão tử sinh con hay không, có thể giúp lão tử nối dõi tông đường hay không, thì đó cũng *** phải chuyện của các người, hiểu chưa?”

Tống Nhâm gật đầu: “Hiểu.”

“Từ nay về sau, nếu như có người nào khác hỏi về vấn đề này, cho dù là Bạch tư lệnh tự mình hỏi thì cậu cũng chỉ cần trả lời cho ông ấy ba chứ ‘không biết được’.”

“Vâng.”

“Còn có, Tuyên Đại Vân là con gái tư lệnh, nhưng hôm nay lão tử nói với cậu, trong mắt lão tử, con gái tư lệnh như cô ấy so ra còn kém cả con gái cậu. Tại sao? Bởi vì Tuyên Đại Vân vô dụng, là con người chỉ có cái thân xác  cao quý, không thể bảo vệ được em trai ruột thịt của mình. Còn con gái cậu thì sao? Cha của con gái cậu là một người đàn ông có tâm huyết, có tay súng như cậu ở đây thì tôi mới an tâm để Hoài Phong ra ngoài, mới có thể thở phào một hơi. Cũng chính vì vậy nên tôi mới tặng bộ trang sức này cho con gái cậu, nói cho con bé biết cha nó là người có tài.”

“Tổng trưởng….”

“Đừng nói nữa, chẳng lẽ tôi không nhận ra chắc? Từ sau khi cậu đến đây, mỗi lần Tuyên phó quan ra ngoài đều có thể trở về bình an. Ngày ở Kinh Hoa Lâu, nếu tôi không điều cậu đi từ chỗ cậu ấy thì cậu ấy cũng không… Tôi thật sự rất hối hận.” Bạch Tuyết Lam thở dài, “ Nếu hôm đó cậu vẫn luôn đi theo cậu ấy, chắc chắn cậu đã không để cậu ấy bị thương như vậy. Việc này là lỗi của tôi. Chẳng những có lỗi với Hoài Phong mà còn có lỗi với cậu.”

Tống Nhâm bị hắn vạch trần việc vụng trộm báo tin cho Bạch gia, tuy rằng việc này thuộc về chức trách, không phải tư lợi, vậy nên chỉ nghĩ rằng Bạch Tuyết Lam muốn châm chọc cho hả giận.

Không ngờ câu chuyện lại chuyển thành tâm sự.

Với đàn ông tham gia quân ngũ, vàng trắng cùng ngọc trai chẳng có cũng được, nhưng cái không thể thiếu chính là sự tôn trọng cũng tín nhiệm. Tống Nhâm chỉ cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, hốc mắt cũng bắt đầu ướt át, cắn răng nói: “Tổng trưởng, ngài không cần nói nữa. Dù sao từ nay về sau, mạng của Tống Nhâm này đã bán cho ngài, bán cho Tuyên phó quan.”

Bạch Tuyết Lam quan sát sắc mặt vì kích động mà trở nên đỏ lựng của hắn, im lặng gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.