Đọc truyện [Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 1 – Đoạt Ngọc – Chương 28: Part 2
Tuyên Hoài Phong nhớ tới cha của mình, đó là người đàn ông mà từ trước tới nay y đều không yêu thích, một con người cộc cằn, hung dữ. Mới trước đây Tuyên Hoài Phong còn thấy hắn dùng súng lục dọa thường dân, không có nguyên nhân gì, chỉ là trong lòng vị tư lệnh này không thoải mái.
Một người cha làm tư lệnh không có chút ưu nhã, không biết cảm thông, không hiểu khoa học, quả thực là rất buồn cười.
Nhưng mà….
Tuyên Hoài Phong hiểu được, nếu không có người cha làm tổng tư lệnh này, y cũng không là cái gì cả.
Y giống như một quả táo ngon lành rớt khỏi nhánh cây, rơi trúng ngay bùn đất, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi thời khắc trở nên thối rữa.
Y cực lực suy nghĩ tới chuyện một quả táo sẽ hư thối như thế nào khi rơi xuống bùn lầy, từ xinh đẹp biến thành khó coi, tưởng tượng thật tỉ mỉ, thậm chí tỉ mỉ đến nỗi khiến y cũng tự phát run.
Y hoàn toàn không chú ý tới việc quản gia đã bước vào trong phòng.
Khi quản gia vỗ nhẹ lên bờ vai của y, Tuyên Hoài Phong thót tim, đột nhiên hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên, vẫn không nhúc nhích, trừng mắt nhìn quản gia.
Bộ dạng đó rất giống một người bị gọi dậy từ cơn ác mộng.
Quản gia cho là mình phạm phải sai lầm gì đó lớn lắm, nhanh chóng giải thích: “Xin lỗi, tôi đã gọi nhiều lần nhưng không thấy ngài phản ứng, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó mà xuất thần…tôi mới chỉ vỗ nhẹ một chút thôi…”
“Chuyện gì?”
“À.” Quản gia nói: “Tổng trưởng có lời, mời ngài tới phòng ngủ một chút.”
Tuyên Hoài Phong không lên tiếng.
Ngữ khí của quản gia cũng rất cung kính, thử thăm dò: “Tổng trưởng nói, nếu thân thể ngài không thoải mái thì không cần qua đó cũng được, đổi lại, ngài ấy sẽ qua đây.”
Tầm nhìn giống như mơ hồ, Tuyên Hoài Phong nhắm chặt đôi mắt đen láy, sau đó lại chậm rãi mở lên.
“Không cần.” y nói: “Tôi sẽ qua đó.”
Bạch Tuyết Lam ở trong phòng ngủ, trên bàn đã sớm bày biện chai Vodka cùng hai ly thủy tinh.
Hắn kêu quản gia đi mời Tuyên Hoài Phong, trong lòng cũng không đặt nhiều hy vọng, nghĩ rằng Tuyên Hoài Phong sẽ không chịu tới nên ngồi chờ quản gia quay về, sau đó tự mình bưng rượu qua bên đó.
Nếu tới bên đó, hắn có thể hỏi Tuyên Hoài Phong: “Cậu lại giận gì sao? Khí thế của cậu thật là ghê gớm, tôi muốn gặp cậu cũng phải tự mình qua bên này mời?”
Nói như vậy chắc không tính là khúm núm, cũng có chút ít nhượng bộ, như vậy sẽ khiến cho những chuyện không vui trước đó bị gạt sang một bên rồi.
Đây chính là những điều mà Bạch Tuyết Lam đang tính toán.
Không ngờ Tuyên Hoài Phong lại thực sự tới.
Thấy bóng dáng Tuyên Hoài Phong ngoài cửa, Bạch Tuyết Lam vô cùng kinh ngạc, đứng bật dậy: “Sao cậu lại tới đây?”
Tuyên Hoài Phong liếc hắn một lượt: “Không phải anh kêu quản gia mời tôi tới đây hay sao?”
Bởi vì đang bệnh, trên người y chỉ mặc một chiếc áo ngủ, trên thắt lưng có một chiếc dây lưng bằng nhung màu trắng thắt hờ hững, khí chất ưu nhã trên người y khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy choáng váng.
Bạch Tuyết Lam chỉ lo ngắm nhìn y, nhất thời không nói chuyện.
Tuyên Hoài Phong nhìn thấy rượu trên bàn, cầm lên hỏi: “Vodka?”
“Đúng vậy.”
“Rượu của Nga đều rất nóng.” Tuyên Hoài Phong đem chai rượu thủy tinh đặt lại trên bàn, một đầu ngón tay đặt trên nắp chai, nhẹ nhàng xoay tròn: “Sao vậy, buổi tối anh cũng muốn uống rượu?”
Bạch Tuyết Lam nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tuyên Hoài Phong sẽ cùng hắn nói chuyện như vậy, trong lòng không khỏi vui sướng, tươi cười, mời Tuyên Hoài Phong ngồi xuống ghế đối diện: “Gặp được một chút chuyện vui vẻ nên muốn uống mấy ly thôi. Không sao, tôi uống một mình cũng được, không bắt cậu uống chung. Hay tôi kêu người hầu mang một chút đồ uống tới đây cho cậu? Cà phê nóng hay là trà nóng?”
Khi Tuyên Hoài Phong vừa ngồi xuống, sắc mặt khẽ biến đổi, có vẻ không thoải mái lắm.
Y muốn nhịn xuống, không tỏ vẻ gì, nhưng có như vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt của Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam lập tức hỏi: “Không thoải mái sao? Là tôi không tốt, để tôi mang một chiếc đệm tới đây cho cậu.” Hắn đứng lên, đang muốn đi đến bên giường lấy chiếc đệm.
Tuyên Hoài Phong giữ chặt cánh tay hắn, nói nhỏ: “Không cần, anh ngồi xuống đi, hai chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Bạch Tuyết Lam chưa từng được y dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy nói chuyện với mình bao giờ, có cố gắng như thế nào thì trái tim cũng ‘thình thịch’ đập loạn nhịp, gật đầu nói: “Được, cậu cứ nói đi.”
Ngồi xuống.
Tuyên Hoài Phong chăm chú nhìn hắn: “Anh nói muốn tôi trở thành sĩ quan phụ tá cho anh, chuyện đó là nói thật hay đang đùa giỡn?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên là thật.”
“Tốt lắm.” Tuyên Hoài Phong nói: “Nếu tôi trở thành sĩ quan phụ tá của anh, đương nhiên tôi sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình đến cùng, cũng phải nhắc nhở anh vài thứ. Việc đầu tiên, rượu Vodka này rất nóng, không nên uống vào buổi tối, anh nên dọn đi, thay bằng thứ khác.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Cậu đang suy nghĩ cho tôi mà, tôi nghe lời cậu.”
Gọi người hầu vào phòng, bảo bọn họ dọn mấy chiếc ly đi, sau đó đưa đồ uống khác tới.
Bạch Tuyên Lam hỏi Tuyên Hoài Phong: “Cậu muốn uống gì?”
Tuyên Hoài Phong hỏi lại: “Có hồng trà không?”
Bạch Tuyết Lam lập tức sai người hầu: “Đi pha hai chén hồng trà tới đây.”
Người hầu rời đi, hai người yên lặng chờ hồng trà được mang tới.
Một lúc sau, thời gian trôi qua rất chậm, chỉ ngồi yên một lúc, dần dần, hai người đều cảm nhận được sự tĩnh lặng này khác hẳn với trước kia.
Giống như ăn vào một viên kẹo trái cây ngũ vị, không thể đoán ra đó là hương vị nào.
Bạch Tuyết Lam rất muốn nói chuyện gì đó để khuấy động không khí, bỗng nhiên nhớ tới những lời nói sai lầm của mình hồi sáng, hắn thoáng cảm thấy lo lắng, tự quản thúc miệng mình, im lặng ngồi, tận lực dùng ánh mắt hiền lành nhìn về phía Tuyên Hoài Phong. =))
Không ngờ, Tuyên Hoài Phong quả nhiên mẫn cảm, bị hắn nhìn một hồi, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên: “Anh nhìn tôi làm cái gì?”
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới hiểu ra, ngay cả ánh mắt của hắn cũng khó bảo như vậy, đành phải đem tầm mắt chuyển dời sang chai Vodka trên bàn, học cách dùng ngón tay chậm rãi chuyển động trên nắp chai: “Ba điều kiện kia của cậu, điều kiện thứ nhất tôi đã thực hiện toàn bộ rồi, tôi nghĩ cậu nên nhanh chóng suy nghĩ tiếp điều thứ hai, thứ ba đi.”
Tuyên Hoài Phong nghĩ mình đã quyết định rồi, nhìn thấy Bạch Tuyết Lam bình tĩnh như vậy, trong lòng lại có điểm gì đó không yên, ngồi im lặng không nói một câu, ánh mắt cũng không nhìn Bạch Tuyết Lam, giống như đang xuất thần.
Đây chính là thần thái Bạch Tuyết Lam thích nhất ở y, trong sáng mà không tầm thường, giống như không thuộc về nhân gian vậy.
Bạch Tuyết Lam nhân cơ hội này, to gan rình coi bộ dạng của y.
Một hồi lâu, Tuyên Hoài Phong ho nhẹ một tiếng, Bạch Tuyết Lam nhanh chóng tỏ vẻ không có chuyện gì mà đem ánh mắt dừng trên người y.
Giọng nói của Tuyên Hoài Phong khẽ lướt qua tai, thản nhiên như mây như gió: “Tôi không biết nên nói với anh như thế nào nữa.”
Bạch Tuyết Lam ngàn chờ vạn đợi, không ngờ đến cuối cùng lại nhận được một câu nói không nặng không nhẹ như vậy, nhịn không được mà nhoẻn miệng cười.
Khóe môi giương lên, hắn lại nhanh chóng thu lại, nghĩ một chút liền nói: “Cậu nói rất đúng, tôi cũng không biết nên nói gì với cậu.”
Hắn nguyên bản chỉ muốn phụ họa, vừa nói ra đã cảm thấy một câu này đã đánh trúng tâm trạng thực sự của mình, không khỏi cảm khái, bất giác thở dài một tiếng.
Tuyên Hoài Phong không nghĩ Bạch Tuyết Lam lại trả lời như vậy, kinh ngạc nhìn hắn một hồi.
Vừa muốn nói chuyện thì giọng nói của người hầu từ bên ngoài truyền vào phòng: “Tổng trưởng, hồng trà được đưa tới rồi.”
“Mang vào đi.”
Người hầu đem hai chén hồng trà đặt lên bàn, cúi chào một cái rồi đi ra ngoài.
Cả hai người giống như đang khát, cùng nhau bưng chén hồng trà che kín miệng, mím môi nhấp từng ngụm nhỏ.
(Vũ *nhòm trộm* ngươi xem, hai người bọn họ đang thẹn thùng kìa)
Bạch Tuyết Lam vừa uống trà, vừa âm thầm tính toán trong đầu, suy nghĩ nên làm như thế nào mới đánh vỡ không khí bế tắc này.
“Nói về thân thể, đó là vạch trần vết sẹo của y. Nói về cha mẹ sẽ khiến Tuyên Hoài Phong cảm thấy tủi thân. Nói về chị em trong gia đình, không khéo mình lại khiến cậu ấy nhớ tới chuyện của chị cậu ấy rồi làm cho cậu ấy phát điên mất, không được, như vậy thì mất nhiều hơn được. Nói về Kỳ Tuấn, chỉ sợ…..
Nói về thời tiết thì sao?
Vậy chẳng phải rất buồn cười?”
Đầu óc hắn xưa nay suy nghĩ rất nhanh, hiện tại lại giống như hồ nhão, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể mở miệng hỏi một câu: “Cậu cảm thấy Tôn sĩ quan là người như thế nào?”
“Vừa mới gặp mặt thôi, cũng không quá hiểu biết về anh ta.”
“Cho dù mới gặp mặt cũng có thể nói một chút cảm nhận của cậu về anh ta chứ.”
“Anh ta là người có tài.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Nói tới chuyện có tài, thực ra tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu. Tôi biết cậu là người làm việc tới nơi tối chốn, đã nhận nhiệm vụ gì thì sẽ tận tâm tận lực thực hiện, trong một trăm người cũng khó kiếm nổi một người như cậu.”
Tuyên Hoài Phong nhấp từng ngụm từng ngụm, không bao lâu đã uống hết hơn phân nửa chén hồng trà, buông chén xuống: “Nói tới chuyện công việc, kỳ thực tôi vẫn chưa quen với sự vụ ở cục hải quan.”
“Chuyện đó đừng lo…..”
“Bắt đầu từ ngày mai, anh có thể để Tôn sĩ quan mang tới cho tôi một số tài liệu ở cục hải quan được không?”
Bạch Tuyết Lam có chút kinh ngạc: “Ngày mai?”
Tuyên Hoài Phong nhìn vẻ mặt của hắn, biết hắn muốn nói chuyện gì, cụp mắt nhìn xuống tách trà, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi cũng không muốn làm chuyện gì nặng nhọc, chỉ xem sách một chút thôi, làm quen với công việc, không ảnh hưởng gì tới cơ thể hết. Vừa đọc vừa dưỡng bệnh, ngược lại còn đỡ buồn chán. Còn nữa, về những điều anh nói với tôi trước đó….”
Dừng một hồi, ánh mắt buông xuống thấp hơn, thấp giọng nói: “Tôi là sĩ quan phụ tá của anh, tất nhiên sẽ gọi anh là tổng trưởng.”
“Nhưng mà….”
“Nhưng mà cấp trên cũng cần có phong thái của cấp trên, nếu chức vị đã khác biệt thì quan hệ cũng nên phân ra rõ ràng hơn một chút, không thể có chuyện công tư lẫn lộn được, như vậy không trong sáng.” Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên cắn môi.
Trái tim Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên nóng lên, không khỏi thốt ra: “Tôi lại rất thích cùng cậu không trong sáng.”
Sắc mặt Tuyên Hoài Phong bỗng trắng bệch, ngẩng đầu liếc Bạch Tuyết Lam một lượt, bất chợt quay mặt sang phía khác, tay trái nắm tay phải thật chặt.
Bạch Tuyết Lam rời khỏi lưng ghế, vươn người tới phía trước như muốn nhìn thấu suy nghĩ của y, trong phút chốc, không biết lửa giận từ nơi nào bốc lên, hắn cảm giác như bản thân đang bị người khác lừa gạt, nhe răng cười lạnh: “Tuyên sĩ quan, cậu quá coi thường tôi rồi, muốn dùng mấy câu không tới nơi tới chốn đó để qua mặt tôi? Bạch Tuyết Lam tôi không phải loại cấp trên chỉ có hư danh, để cho những thứ đã nắm được trong tay chạy mất.”
Hắn từng chữ từng chữ nói xong, dường như sợ Tuyên Hoài Phong sẽ chạy mất, dùng sức ôm chặt lấy y.
Tuyên Hoài Phong vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng để hắn ôm lấy mình.
Một hồi lâu, y hơi quay mặt lại, ghé sát bên tai hắn hỏi một câu: “Anh cho rằng mình đã thật sự nắm được trong tay?”
Bạch Tuyết Lam đột nhiên cứng người.
Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đứng lên: “Thế giới này có quân tử, cũng có cả tiểu nhân, loại người nào có thể lấy được lòng người thì anh phải trở thành loại người đó. Anh tự mình ngẫm lại đi. Trà cũng uống xong rồi, tôi cần phải trở về.”
Bạch Tuyết Lam vẫn duy trì tư thế đó, giống như không nghe được những lời vừa rồi.
Tuyên Hoài Phong cũng không để ý tới chuyện đó, tự mình ra khỏi cửa, trở lại phòng khách.
Buổi tối, khi đang ngủ, y đột nhiên cảm thấy trên giường có thêm một người.
Những cảm giác sợ hãi đêm qua bỗng nhiên bao lấy y, đột nhiên mở mắt, hô hấp cũng dừng lại.
Bạch Tuyết Lam dùng ngón tay đặt lên môi: “Suỵt.”
Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ, biểu tình trên gương mặt hắn khiến người ta khó hiểu.
Bạch Tuyết Lam đá văng giày, mò lên giường, mặc kệ Tuyên Hoài Phong có đồng ý hay không, cùng y sóng vai nằm trên giường.
“Tôi đã nghĩ rồi.” Bạch Tuyết Lam chăm chú nhìn trần nhà: “Làm tiểu nhân, tuy có được lợi ích trước mắt, nhưng không tránh được chuyện bị người ta xem thường cả đời. Làm người tốt thì tôi sẽ chiếm được vị trí như hiện tại trong lòng cậu? Đây chính là trò múc nước bằng giỏ trúc, làm công dã tràng. Cậu cũng đủ nhẫn tâm, cho tôi hai con đường, tất cả đều là tử lộ.”
Tâm trí Tuyên Hoài Phong nhất thời căng thẳng.
“Có điều, nếu cậu đã cho tôi hai con đường thì tôi cũng cần phải có đi có lại, cho cậu hai con đường. Hoài Phong, chúng ta đã ngủ trên cùng một chiếc giường. Cậu, hoặc là thành toàn cho tôi, hoặc là chống lại tôi.”
Nói xong câu này, Bạch Tuyết Lam trở mình nghiêng người, vươn tay về phía y.
Động tác của hắn rất nhanh nhưng vô cùng cẩn thận. Tuyên Hoài Phong trốn tránh không kịp nên đã bị hắn ôm vào trong lòng, nửa bên mặt dán lên bờ vai của hắn. Y vừa định tránh ra, giọng nói của Bạch Tuyết Lam truyền xuống từ trên đầu: “Cho dù cậu không chịu thành toàn cho tôi, thì cũng không cần ép tôi trở thành tiểu nhân ngay lúc này chứ nhỉ?”
Câu nói này lập tức phát huy tác dụng đe họa Tuyên Hoài Phong.
Y e sợ Bạch Tuyết Lam lấy cớ đó để giở trò xấu xa nên cũng không dám tiếp tục né tránh, lo lắng nằm trong lòng hắn, nhẹ nhàng thở dốc.
“Cảm ơn, cảm ơn. Cậu làm như vậy cũng coi như thành toàn cho tôi một nửa.” Bạch Tuyết Lam tươi cười.
Đặt một nụ hôn lên mái tóc Tuyên Hoài Phong, thỏa mãn nhắm mắt ngủ.
Ngày tiếp theo, khi rời giường đã không thấy Bạch Tuyết Lam ở trong phòng.
Người hầu bưng nước ấm tới cho Tuyên Hoài Phong rửa mặt, thuận tiện nói: “Sáng sớm nay tổng trưởng đã ra ngoài làm việc, muốn tôi chờ ngài tỉnh lại rồi nhắn lại cho ngài biết.”
Tuyên Hoài Phong không nói lời nào, lau mặt, dùng nước muối súc miệng, đang do dự xem nên làm gì thì Tôn sĩ quan đã mang một đống đồ trên tay bước tới cửa. Tay trái cầm sách, tay phải ôm một chồng văn kiện nhỏ của cục hải quan, đặt toàn bộ lên bàn, sau đó mỉm cười: “Những thứ này đều do tổng trưởng căn dặn tôi mang tới. Không ngờ Tuyên sĩ quan lại ham học hỏi như vậy, tôi thật hổ thẹn khi bị đem ra so sánh với ngài.”
Tuy thân thể Tuyên Hoài Phong không khỏe, nhưng y vẫn lịch sự đứng lên, giọng điệu chân thành: “Tôi là người mới, Tôn sĩ quan luôn gọi tôi là “ngài” như vậy, người nên xấu hổ là tôi mới đúng. Từ nay về sau sẽ xưng hô ngang hàng được không? Gọi là “cậu” đi.”
“Như vậy sao được? Tuy Tuyên sĩ quan là người mới đến, nhưng dù sao cũng từng du học trở về, so với tôi thì thân phận cao hơn cơ mà.”
Tuyên Hoài Phong cười khổ: “Tôn sĩ quan, mới sáng sớm mà, chúng ta có cần phải tranh luận sôi nổi về vấn đề xưng hô như vậy không?”
Tôn sĩ quan suy nghĩ một chút cũng cảm thấy thú vị, mỉm cười: “Đương nhiên không cần phải quá sôi nổi.”
Hai người đều thay đổi cách xưng hô ngang hàng.
Tôn sĩ quan mời Tuyên Hoài Phong cùng mình ngồi xuống, chỉ vào từng quyển sách trên bàn, sau đó bình tĩnh nói: “Mấy quyển sách này đều đề cập tới những trường hợp thông thường thôi, không có gì đáng nói tới, chỉ cần xem qua là được.”
Lại chỉ vào chồng văn kiện: “Chỗ này cũng chỉ là một số công vụ lặt vặt. Về phần nhân sự, đó là những thứ không đề cập trên sách vở, cũng là phần đau đầu nhất. Chúng ta đều là sĩ quan phụ tá, phần lớn công việc đều liên quan tới vấn đề này.”
Hắn liếc mắt quan sát Tuyên Hoài Phong một lượt: “Tuyên sĩ quan, tửu lượng của cậu như thế nào?”
Tuyên Hoài Phong lập tức lắc đầu: “Cũng bình thường thôi, tôi tuyệt đối không dám cùng người khác uống rượu.”
Tôn sĩ quan hiểu được, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.” Trầm giọng căn dặn y: “Sau này, khi có tiệc hoặc ở các cuộc gặp mặt, cậu đừng nên từ chối uống rượu. Cậu càng không uống thì càng dễ bị người ta chuốc rượu, chỉ cần lặng lẽ đổi rượu trong ly thành nước là được.”
Tuyên Hoài Phong vui vẻ học tập, y cũng bắt đầu có cảm tình với Tôn sĩ quan.
Hôm đó, thời điểm cơm trưa và cơm chiều, hai người đều ăn chung, tay nghề của đầu bếp trong dinh thự rất tốt. Tài liệu cũng đã xử lý tương đối ổn thỏa, ăn uống vô cùng thoải mái, sau khi ăn lại uống một chút cà phê mới tiếp tục làm việc.
Buổi tối, Bạch Tuyết Lam mới trở về đã chạy đi thăm Tuyên hoài Phong. Vừa vào cửa, thấy Tuyên Hoài Phong cùng Tôn sĩ quan cùng cúi đầu xem văn kiện trên bàn, cười nói: “Vẫn còn chăm chỉ làm việc sao? Rất có phong thái của người muốn treo cổ lên xà nhà mà tự tử nha.”
Tôn sĩ quan vừa nghe thấy tiếng nói đã lập tức đứng lên, tươi cười đáp lời: “Tuyên sĩ quan quả nhiên là người yêu thích đọc sách, từ ‘chăm chỉ’ này nên dùng cho cậu ấy mới đúng. Vô cùng thích hợp.”
Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyết Lam đi tới.
“Có gì không hiểu sao? Để tôi dạy cậu.” Bạch Tuyết Lam nói.
Tuyên Hoài Phong đóng tập văn kiện lại, không tiếp lời của hắn mà hỏi ngược lại: “Tổng trưởng vừa mới trở về? Ngài đã ăn cơm chưa?”
Tôn sĩ quan vừa nhìn thấy thế trận này liền nhận ra mình không nên quấy rầy, nhìn đồng hồ nói: “Tổng trưởng, tôi còn một chút công vụ cần phải xử lí, ngài thấy….”
“Uhm, cậu đi làm chuyện của mình đi.”
Tôn sĩ quan chào hỏi cùng Tuyên Hoài Phong, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Bạch Tuyết Lam chờ hắn rời khỏi, ngồi ở vị trí vừa rồi của hắn, cách bàn, chống má quan sát Tuyên Hoài Phong: “Nói tôi nghe một chút, hôm nay cậu học được những gì?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Ngài mới tới đã vội vã hỏi tới việc học tập của tôi sao?”
Giọng điệu của y khi dùng từ “ngài” với Bạch Tuyết Lam vô cùng kỳ quái, nhưng Bạch Tuyết Lam lại giương khóe môi cười không ngừng: “Tôi hiểu cậu đang hạ lệnh đuổi khách. Được, tôi đi ăn cơm chiều, không dám cản trở Tuyên sĩ quan làm việc.”
Đứng lên giống như muốn đi, bỗng nhiên xoay người trở lại, thấp giọng nói: “Đêm nay tôi lại tới nữa.”
Trái tim Tuyên Hoài Phong ‘phanh’ một tiếng, đập liên hồi.
Ngẩng đầu một lần nữa thì Bạch Tuyết Lam đã ra khỏi cửa phòng, bóng dáng kiên định, thực sự vô cùng đáng ghét.
Đêm đó, hắn quả nhiên lại tới, vẫn là ôm Tuyên Hoài Phong chìm vào giấc ngủ.
Vài ngày kế tiếp, ban ngày đều do Tôn sĩ quan ở bên cùng y đọc sách, buổi tối lại bị Bạch Tuyết Lam ngoan ngoãn ôm mình mà ngủ.
Tuyên Hoài Phong dần cảm thấy mình đang bước vào một cái bẫy rất kín đáo, từng giờ từng phút đều bị người khác theo dõi, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, luôn suy nghĩ phải làm sao để có thể phá tan âm mưu đen tối này của Bạch Tuyết Lam.
Hôm đó, y tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày, thấy Bạch Tuyết Lam nhẹ nhàng rời khỏi giường, y ngồi dậy, nói với hắn: “Mấy ngày nay tôi đã khỏe lên nhiều rồi, muốn đi thăm chị tôi một chuyến.”
Bạch Tuyết Lam không cần nghĩ ngợi đã gật đầu: “Cũng tốt, chị cậu cũng gọi tới đây hỏi tình hình nhiều lần rồi. Tôi phái xe đưa cậu tới Niên trạch.”