Bạn đang đọc Vượng Phu Mệnh – Nam Đảo Anh Đào – Chương 97
Thấy chàng chú ý đến cả chuyện này, trong lòng tẩu tử Lâm gia thoải mái, đáp ứng rất nhanh gọn, nói cứ giao người cho nàng, khẳng định sẽ chăm sóc tốt.
Chờ sau khi Vệ Thành đi, nàng liền hấp một quả trứng cho Khương mật ăn rồi bảo nàng nghỉ ngơi một chút, nhìn thật sự mệt mỏi.Khương Mật quả thật rất mệt, nàng ăn xong, rửa bát đũa sạch sẽ, múc nước lau người một chút liền nằm xuống.Rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được.Nàng vẫn chưa thể tin được đây là phủ thành, là phủ thành Túc Châu, rất nhiều người ở nông thôn cả đời cũng không tới được địa phương lớn.Trong lòng có một chút hưng phấn, nghĩ đến quê hương, không biết sau khi nàng đi thì mẹ chồng một mình trông coi Nghiên Mực như thế nào? Nghiên Mực có ổn không? Có mập hơn lúc mình đi không? Hắn có quen ăn sữa của tẩu tử nhà khác không? Có nhớ nương không?Khương Mật vốn đang nằm ngửa, nghĩ tới đây trở mình.Nghiễn Mực mới hai tháng tuổi, có lẽ còn chưa biết nhận người, chắc hẳn là không nhớ đâu.Tên nhóc không có lương tâm kia, nương hắn từ ngày đầu tiên rời nhà đã nhớ thương hắn, lo lắng chuyện này chuyện kia, ăn cơm hay ngủ nghỉ đều bất an.
Thời gian mang thai có béo lên được một chút, lúc ở cữ cũng không mất đi bao nhiêu, đi một chuyến thì gầy đi nhiều.Thật sự cực kỳ mệt mỏi, Khương Mật suy nghĩ lung tung một lúc thì ngủ thiếp đi, đã lâu rồi nàng không ngủ sâu như vậy, tỉnh lại nhìn sắc trời còn cảm thấy ngượng ngùng.Tẩu tử Lâm gia biết nàng đến từ huyện Tùng Dương, nhìn nàng ngủ lâu như vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Từ đó đến đây đường xá xa xôi, lại xóc nảy, trời vẫn còn rất nóng, nàng có thể chống đỡ được mà không ngã xuống giữa đường đã coi như tốt.”Đệ muội ngồi xuống ăn chút gì đi? Ta đã làm xong cơm rồi đây.
”Khương Mật ngại ngồi xuống chờ đồ ăn lên bàn, nàng đi theo giúp đỡ, hai người vừa nói chuyện lấy vừa cầm bát ăn.
Sau khi Khương Mật ăn xong thì đi đến bên giếng xách nước, muốn giặt sạch váy áo bẩn đã thay.
Nàng ngồi xổm đó giặt quần áo, tẩu tử Lâm gia cũng mang một cái ghế ngồi dưới mái hiên, vừa khâu vá vừa nói chuyện với Khương Mật.Hai người đều là tú tài nương tử, tướng công đều phải chuẩn bị đi tỉnh thành ứng thi, có không ít chuyện để nói.Tẩu tử Lâm gia nói trong lòng nàng rất khẩn trương, đây là lần thứ hai nam nhân của nàng tham gia kỳ thi hương, ba năm trước không thi đậu, không chỉ không thi đậu, mà hắn còn trực tiếp ngất xỉu trong hào xá, được người tuần tra phát hiện đưa ra khỏi trường thi.Khương Mật lần đầu tiên nghe nói loại chuyện này, động tác trên tay cũng dừng lại, xoay đầu nhìn tẩu tử Lâm gia, hỏi có chuyện gì xảy ta? Sao lại có thể ngất xỉu được?”Khi ta mới nghe nói cũng không thể tin được, sau khi nghe tướng công kể chi tiết mới hiểu.
Kỳ thi hương bắt đầu vào ngày mùng tám tháng tám, tất cả có ba lượt thi, mỗi lượt lại phải thi hai hoặc ba ngày, đệ muội nghe thấy trường thi tỉnh thành, cảm thấy khí phái hoành tráng đúng không? Thực ra ở đó là từng dãy hào xá dựng trên một cái sân rộng, bọn họ trước khi vào thi đều bị lục soát kiểm tra, nếu không phát hiện có vật bị cấm, thì sẽ được phát cho một tấm thẻ bài có ghi số, sau đó thì đi tìm số hào xá tương ứng.
Hào xá để làm bài rất chật chội, mà mấy ngày thi đó, ăn uống ngủ nghỉ đều ở bên trong, ngẫm lại xem, ngươi ngồi ở phía trước viết văn, dưới giường đằng sau còn có một cái thùng nước tiểu, tướng công ta nói muốn đi tiểu thì giải quyết ngay tại chỗ, nghĩ thôi cũng cảm thấy mùi khai nồng nặc rồi? Có những năm mùa thu qua nhanh lạnh sớm còn tốt một chút, nếu như lúc thi còn nóng, bên trong hào xá vừa nóng vừa ngột ngạt vừa thối, bọn họ không được ăn uống đầy đủ, còn phải tốn nhiều đầu óc như vậy, hàng năm có không biết bao nhiêu người ngất xỉu ở bên trong.
Có những người cắn răng chịu đựng, thi xong ba lượt giống như trải qua cơn bạo bệnh, ra ngoài phải nghỉ ngơi rất nhiều ngày mới có thể bắt đầu khởi hành về nhà.
Ta vẫn nghĩ thi cử nhân chính là đi chịu tội, vận khí tốt thì chỉ phải gặp một lần, rồi phát đạt.
Xui xẻo thì cứ ba năm một lần như vậy, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
”Khương Mật kinh hãi, ngay cả quần áo cũng quên vò.Ở nông thôn có thể thi đậu tú tài đã là bản lĩnh lớn, còn chuyện khác thì chưa từng nghe qua, nàng làm sao biết đến những thứ này?Tam Lang đọc sách ở phủ học chắc là đã từng nghe đồng môn nói qua, nhưng trong lòng chàng có chuyện sẽ không nói ra, biết rõ người trong nhà sẽ lo lắng, giấu được sẽ giấu hết, không để cho người trong nhà biết.Nhìn Khương Mật như vậy, tẩu tử Lâm gia hỏi nàng trước kia chưa từng nghe chuyện này à?Nàng lắc đầu.”Tẩu tử nói muốn tiểu tiện thì giải quyết ngay trong hào xá, vậy nếu muốn đại tiện thì làm sao?””Ta cũng đã hỏi qua, tướng công nói tốt nhất nên nhịn đừng đi, vào bên trong thì ăn ít đi một chút chỉ cần không đói chết là được, nếu để cho giám khảo thấy được trên văn chương bị dính mùi, thì bài làm sẽ bị đóng dấu là đồ không may mắn, nếu đã bị như thế thì rất hiếm người có thể thi đậu.”Lần này mắt Khương Mật trợn tròn lên, một lần thi ba ngày, mà không cho người ta đại tiện.Nói là đi chịu tội đúng là không sai chút nào.Ban đầu nàng cho rằng chỉ cần có tài học, là không sợ thi cử, hôm nay mới biết bên trong còn có nhiều khúc khuỷu như vậy, đây không chỉ là vấn đề tài học, còn phải biết chịu khổ, nhẫn nại và cả quyết tâm nghị lực…!Khương Mật nghĩ một chút về tướng công của nàng, cảm thấy ở phương diện này, Tam Lang có lẽ tốt hơn một chút so với những học sinh trong thành.
Chàng xuất thân từ nông thôn, đã nếm qua khổ sở, sau lưng để một bồn nước tiểu cũng bình thường.
Góc tường tây phòng bọn họ cũng để một cái, phía trên đậy ván gỗ, thuận tiện đi vào ban đêm.Nghĩ như vậy, Khương Mật cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng trong lòng nàng vẫn khiếp sợ không ít, nói như thế nào đây? Đối với loại nữ nhân nông thôn như các nàng mà nói, thi khoa cử là chuyện có thể diện đứng đầu, sao có thể như vậy?.