Bạn đang đọc Vượng Phu Mệnh – Nam Đảo Anh Đào – Chương 82
Cả năm nay, Trần thị bị Vệ Đại Lang đè nén, không chiếm được tiện nghi gì, khó có được là nàng ta vẫn rất cao hứng, mùng hai còn trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, nói với cha mẹ và anh em chuyện thời gian này lão tam nhàn rỗi không có việc gì ở nhà đọc sách, để Mao Đản cùng nghe, Mao Đản rất thông minh, trí nhớ so với Hổ Oa nhị phòng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”Ta đã bảo cha hắn chuẩn bị lễ cho lão tú tài, đầu xuân thì đem Mao Đản qua đó, cho hắn vào thôn học, trước hết nhận biết hết chữ, sau đó đưa đến trấn học.”Người nhà mẹ đẻ nàng ta suy nghĩ một chút, nói: ” Đưa nhỏ nhà ngươi thông minh, phản ứng lại nhanh, nhưng muốn cung cấp cho một người đọc sách cũng không đơn giản, ngẫm lại tình hình Vệ gia mấy năm trước…!Trong nhà trồng trọt nhiều đất ruộng như vậy, sinh hoạt bình thường thì đủ, nhưng không có tiền dư, đây còn là Vệ lão tam đấy, người trong thôn đều biết hắn không phải là người phung phí tiền bạc , nói chuyện này cũng chỉ muốn nhắc nhở ngươi, trong lòng nên có chuẩn bị, bình thường tiết kiệm một chút, tích góp thêm chút tiền.
””Ta nghe Đại Lang nói, theo tú tài trong thôn học chữ còn được, không thu nhiều tiền lắm, bình thường giúp đỡ mấy việc như gánh nước chặt củi hay đưa chút củ cải bắp cải là được.
Hai ngày trước ta còn hỏi lão Tam, nên chuẩn bị những cái gì cho Mao Đản, hắn nói vừa mới bắt đầu học chữ, bút mực giấy viết chỉ cần mua loại kém nhất, còn có thể làm một cái sa bàn, bình thường Mao Đản luyện chữ bằng cách lấy gậy gỗ viết trên sa bàn, viết xong san bằng đi là có thể dùng lại.
Cũng chưa cần vội vàng làm áo dài, trong thôn học không có ai mặc.
Đúng rồi… đại danh của Mao Đản nhà chúng ta còn chưa có, nếu muốn đi học ta cần phải đặt cho hắn một cái tên.”Cho dù bình thường cơ hội gặp người nhà mẹ đẻ cũng không ít, nhưng không có nhiều thời gian ngồi xuống nói chuyện hàn huyên, khó có khi được trở về một chuyến, Trần thị nói không ngừng.Cũng may người nhà mẹ đẻ nàng ta còn cổ vũ ủng hộ, nghe đến chuyện đặt đại danh cho Mao Đản, liền hỏi nàng ta định đặt tên tên là gì?” Gọi là Đại Thuận! Vệ Đại Thuận.” Trần thị cao hứng nói, ” Tên này không tệ chứ? Ta theo tên lão tam mà đặt đấy, hắn tên là Vệ Thành, có cái tên này nên hắn làm gì cũng được.
Mao Đản nhà chúng ta gọi là Đại Thuận, vậy về sau không phải một đường thuận lợi đó sao? ”“……”” Ngươi đã nói với con rể chưa? Nó có ý kiến gì không? ”Trần thị bĩu môi, nói hắn còn dám có ý kiến sao? ” Ta nói cho mọi người biết, Vệ gia không có ai biết đặt tên, nếu không ta khó khăn lắm mới sinh được một đứa con trai, sao lại gọi là Mao Đản? Tiểu danh này còn không phải là cho cha hắn đặt ra sao? Ta sinh xong nằm trên giường ba ngày, cảm thấy thoải mái hơn một chút mới xuống đất, bấy giờ mới phát hiện con trai đã bị gọi là Mao Đản rồi, còn nói với ta cái gì nhỉ? Hắn nói sau này nếu Mao Đản có huynh đệ thì có thể gọi là Cẩu Đản…”Nói tiếp thì Trần thị lại bị chọc cho tức giận, nàng ta giơ tay lên muốn vỗ ngực, nhớ tới mình còn đang mang thai, vội vàng thu tay trở về, nói: “Nhị phòng cũng sinh cùng một năm với ta, con trai người ta tên là Hổ Oa, ngươi nghe có vang dội không, con trai ta lại bị gọi là Mao Đản, đã đặt tên rồi muốn đổi cũng không đổi được.”Chị dâu nàng ta cảm thấy như mình đang đi ngang qua quán trà trong thị trấn nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện, mỉm cười nói: “Vậy lần này ngươi phải suy nghĩ cho kỹ trước đi.
”“ Ta nghĩ kỹ rồi, đệ đệ của Mao Đản tên là Kim Đản.”Chị dâu nàng ta bị nghẹn không nhẹ, cảm thấy năng lực đặt tên của em chồng cũng chả cao hơn em rể được bao nhiêu.Nhưng mà nàng ta lại rất hài lòng, chị dâu đương nhiên không thể nói lời mất hứng, mới gật đầu nói cũng không tệ lắm, trứng vàng, đúng thật là bảo bối.Trần thị bởi vì ở gần, hơn nữa quan hệ với nhà mẹ đẻ khá tốt, mùng hai mới trở về một chuyến, Khương Mật năm nay không trở về.
Hôm ăn canh bào heo Vệ gia vẫn đi mời Khương phụ tới, ngày đó đã nói trước với ông, Khương Mật mang thai đầu, nên phải cẩn thận khắp nơi, hiện tại bụng đã sáu tháng, thật sự không tiện đi xa như vậy, khả năng là mùng hai sẽ không trở về, bảo Khương phụ không cần chuẩn bị cơm nước chờ nàng.Thông gia bên này đã thông báo trước, Khương phụ cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, không nói gì, Tiền Quế Hoa nghe chồng nói con gái riêng năm nay không về, trong lòng bà vừa thoải mái lại vừa có chút khó chịu.Từ sau khi sụp núi, nửa năm nay cuộc sống của bà ta trôi qua rất ngột ngạt.Lúc trước ở nhờ nhà Khương lão đại, bởi vì ở đó thời gian quá dài đã phải nghe không ít lời đồn đãi, mấy người Khương đại tẩu không mở miệng, nhưng người trong thôn thì bàn tán rất nhiều.
Toàn là mấy lời nói Khương lão đại có một đệ đệ như vậy quả thực bất hạnh, huynh đệ mang cả gia đình ở nhà hắn mấy tháng, ăn của hắn ở của hắn xây nhà mới còn bắt hắn bỏ ra không ít tiền, đúng là mắc nợ kiếp trước.Người khác nói như vậy, Tiền Quế Hoa nghe thấy cũng không mở miệng.Thật vất vả nhà ở mới xây xong, chuyển vào nhà mới, bởi vì chỉ có hai gian phòng, làm cái gì cũng không tiện.
Từ sau khi sụp núi, Tiền Quế Hoa chưa từng thân thiết với nam nhân, mà cái gì cũng không có gì đáng nói, cái chính là muốn sống qua ngày, muốn ăn muốn mặc nhất định phải có tiền.Nhà bọn họ có thu hoạch trong ruộng, không đòi được, nhưng áo bông, chăn đệm cũ đều đã bị nước bùn ngâm nát, làm mới phải tốn tiền.Vải cần tiền tiền, bông càn tiền tiền, còn có củi gạo dầu muối đều phải dùng đến tiền.
Đúng rồi, Cẩu Tử còn đang theo Tú Tài tiên sinh đọc sách, đó cũng là một khoản chi tiêu, mấy năm nay Tiền Quế Hoa chưa từng trải qua cảnh nghèo như vậy, trong tay bà ta không có mấy tiền dư, còn có vay tiền xây phòng mới.
Tiền là mượn người quen, nói là cấp cứu, kết quả vẫn không có tiền trả, may mắn chủ nợ đều là thân thích bằng hữu, chỉ ý tứ hỏi qua một tiếng, không ép người vào chỗ chết, nếu không năm nay thật sự không có cách nào vượt qua..