Đọc truyện Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương – Chương 92: Tình địch đồng lòng
Vặn vẹo, chuyển động, giống như có vô số đường cong uốn lượn song song, nhanh chóng khép lại, tạo thành một cái lưới khổng lồ lay động theo gió. Nhưng cách chỗ bọn họ đứng một khoảng, hình như không có ý định tấn công ngay lập tức.
Vô số ánh mắt lục sắc lạnh lẽo to chừng trái nhãn lơ lửng giữa không trung, nhìn gần thấy chúng ngẩng cao đầu, le lưỡi, liên tục vang lên những tiếng xèo xèo, tựa như xa lại rất gần, tựa như yếu lại rất mạnh, đập vào màng nhĩ, làm cho lòng người rét lạnh, da gà nổi lên một tầng lại một tầng.
Còn có vô số mãng xà không ngừng từ bốn bề tiến đến, gia nhập trong đội ngũ này. Xa xa nhìn lại, vô biên vô hạn, giống như đang ở trong biển xà vậy.
Người bên dưới chạy trốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng dục vọng chạy trốn cao hơn cả, liều mạng chạy về phía vách núi.
A… Một người chạy chậm đã bị rắn cắn, trên tay, trên chân, trên mông, thê thảm không nỡ nhìn.
“Mẫu thân, mau lên vách núi. . . . . .” Giọng nói quen thuộc, có chút khàn khàn pha lẫn lo lắng.
Lãnh Đan Đan.
Ngạo Tình rùng mình một cái, nhìn kỹ, quả nhiên có bóng dáng mấy nữ tử.
“Cứu người.” Phong Dạ Hàn lập tức bảo Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt đi xuống cứu người, Sở Mộc Hi cũng lệnh cho Vô Trần cùng Vô Quả tương trợ.
Thời gian nửa ly trà đi qua, người có thể đi lên đã lên đến nơi, người lên không nổi đã chôn thân trong bụng mãng xà.
“Ngữ Thu di, biểu tỷ, các ngươi vẫn khỏe chứ?” Thấy bọn họ vẫn còn kinh hoảng, không thể làm gì khác ngoài an ủi tinh thần mọi người, nàng bảo Băng Tâm tặng hai kiện áo choàng cho hai người khoác tạm.
“Ngạo nhi.” Lăng Ngữ Thu kích động không thôi, vội vã nắm tay Ngạo Tình, lã chã rơi nước mắt.
Ngạo Tình đành ôm nàng vào lòng, thuận tay vỗ về bàn tay của Lãnh Đan Đan, trong lòng thầm than, nữ tử mềm yếu làm gì tới rừng rậm có danh xưng “Ma Vực” làm gì. Sợ là, người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Sau khi trấn tĩnh lại, Lăng Ngữ Thu mới nói ra lí do tới đây. Thì ra là ngàn dặm tìm phu(chồng), ngàn dặm cứu phụ(cha) mà tới. Mặc dù chưa từng thấy người dượng này, nghĩ người này mạnh mẽ, chắc không phải là người lừa danh lấy tiếng chứ.
Trong lòng Ngạo Tình ngẩn ra, suy nghĩ liên tục, một hồi lâu mới che giấu tính toán, an ủi hai người một phen.
Nhìn lại đám người Thượng Quan Liệt, có chút chật vật, nhưng cũng không tổn hao hình tượng hoàng tử quý nhân gì cả.
Không tốt. Mãng xà tới rồi. Có một người kinh hãi la lên.
Chợt nhìn, thật là đàn mãng xà chồng chất lên nhau, Ngạo Tình ghê tởm run lên, da gà lại dựng lên, vội trốn vào trong lòng Phong Dạ Hàn.
Phong Dạ Hàn cấp cho nàng ánh mắt an tâm, “Đừng sợ” thanh âm trầm thấp giống như Định Hải Thần Châm làm trái tim bé nhỏ của Ngạo Tình yên ổn lại.
“Vật nhỏ, đừng sợ! Có ta ở đây.” Sở Mộc Hi thâm tình đưa qua một ánh mắt, xưng hô cũng thay đổi, làm Ngạo Tình đáp lại cũng không được mà không đáp cũng không được.
“Nàng là thê tử của ta, không cần ngươi lo lắng.” Phong Dạ Hàn trực tiếp trợn mắt nhìn lại, tiểu tử này càng ngày càng dễ dàng nóng nảy rồi, có lẽ là do Huyền Minh thần công gây nên.
“Ta chưa bao giờ thừa nhận qua.” Sở Mộc Hi cười mị hoặc, không nhìn Phong Dạ Hàn tức giận.
“Cô gia, Sở thái tử, hai người lại náo loạn. Đối đầu với kẻ địch mạnh, đoàn kết mới đúng” Băng Tâm ruột để ngoài da, không nhịn được liếc mắt hai người một cái.
Choáng nha, nữ hài này thật có khí phái, quả thật chính là nữ thần trong bóng tối.
Hai người cuối cùng cũng cấp cho Băng Tâm mặt mũi, không hề đỏ mặt tía tai nữa. Mọi người cũng hết tâm xem náo nhiệt, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn bầy mãng xà không ngừng nhiều lên.
“Sư phụ, người nên ra tay thôi.” Ngạo Tình cười nhìn Lam Cơ Tử nói.
Tiểu quỷ Băng Tâm kia là người đầu tiên chạy đến bên người Lam Cơ Tử, nhìn chằm chằm Lam Cơ Tử, làm cho Lam Cơ Tử sững sờ.
“Tiểu quỷ gian xảo, cầm đi. Rải một vòng ở vách núi chung quanh là được.” Lam Cơ Tử nhẹ nhàng móc ra một lọ nhỏ.
Băng Tâm cẩn thận nhận lấy bảo bối.
“Đây là lưu hoá tán, đặc biệt dùng để đối phó các loại mãng xà.” Lam Cơ Tử nói thêm.
Quả nhiên, sau khi rắc một vòng, những mãng xà kia ngửi thấy mùi đều choáng váng, ngã xuống toàn bộ.
Nhưng bầy mãng xà vẫn không rời đi, quanh quẩn ở dưới vách núi, không thể rời đi, nhưng hung hãn giảm xuống, dần dần, có một phần nhỏ mãng xà đã bỏ đi.
“Ta nói các ngươi làm sao mà chọc đến đám gia hỏa này, hiện giờ hầu như là sang đông, mấy gia hỏa ngủ đông này cũng bị mấy người gọi dậy, tuyệt” Ngạo Tình nói, hi vọng có người trả lời cho nàng.
“Đều tại ta.” Người nói là Lạc Trí Viễn, hắn xấu hổ cúi đầu, áo có chút tổn hại, cũng dính không ít vết máu, chắc hẳn đã cùng mãng xà đại chiến.
Thì ra là đêm qua bọn họ không có chỗ cắm trại, thủ hạ tìm được một cái sơn động, sơn động kia lại ấm áp như xuân, mọi người cũng an tâm nghỉ ngơi. Ai ngờ, nửa đêm Lạc Trí Viễn cảm thấy trên người ẩm ướt dinh dính, man mát lành lạnh, vừa mở mắt nhìn đã thấy một Huyết Mãng xà to bằng cánh tay quấn quanh trên đùi hắn, tiểu tử chưa từng bước chân ra khỏi nhà sợ đến nỗi xuất ra một chưởng đem Huyết mãng xà giết chết máu tươi bắn ra, mới biết đây là một hang xà, đàn mãng xà sao có thể bỏ qua cho người giết đồng loại chúng, mọi người liền bị đàn mãng xà vây lại, thật vất vả mới phá vòng vây chạy ra khỏi sơn động, mà đàn mãng xà đuổi mãi không buông, càng tụ càng nhiều, ước chừng hành hạ bọn họ suốt đêm.
Sai lầm vô tình, cũng không phải do hắn. Nếu không phải hắn kịp thời phát hiện, có khi bọn họ đã vùi thân trong bụng mãng xà.
Ô ô ô. Một âm thanh như thổi kèn, kèm theo bi phẫn cùng giống giận.
“Tiểu thư, không tốt. Đại Gia Hỏa xuất hiện.” Tiểu Thiếu Nữ thính lực tốt, vừa mừng vừa sợ nói.
Ngạo Tình bất đắc dĩ vỗ trán, “Cô nãi nãi, cố tình giết con cháu Xà vương, cũng thật xui xẻo.”
Xà vương? Mọi người thần sắc đại biến.
Ô ô ô.
Mọi người vừa nhìn, toàn bộ hóa đá. Hai Huyết Mãng to lớn, dài hơn mười thuớc, uy phong lẫm lẫm bò qua đây, mở to miệng phát ra âm thanh tức giận bi.
“Trời ạ! Chuyện này. . . Chuyện này. . .” Lãnh Đan Đan chỉ thiếu không có ngất đi, đi tới bên cạnh Lăng Ngữ Thu.
Không bao lâu, âm thanh gào khóc lại truyền tới, cũng không phải do hai Huyết Mãng to lớn này phát ra.
“Không tốt!” Lam Cơ Tử lúc này cũng có chút luống cuống, mọi người nhìn theo hướng ánh mắt Lam Cơ Tử, bên kia vách núi là một chỗ đầm sâu, mà trong đầm sâu cư nhiên nhô ra hai Huyết Mãng to lớn, “Bọn chúng muốn bốn bề vây công.”
Nhìn bốn bề gia hỏa ghê tởm vây quanh, trong lòng Ngạo Tình run lên, Phong Dạ Hàn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, lấy âm thanh chỉ có hai người nghe được nhẹ nói: “Có ta ở đây.”
Ngạo Tình chỉ ngây ngốc gật gật đầu
“Chăm sóc tốt vương phi.” Phong Dạ Hàn nhìn bốn người Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt, Băng Tâm cùng Băng Lam, giọng nói không chút nhiệt độ, lại có khả năng chấn nhiếp mọi người.
Sở Mộc Hi lạnh lùng liếc nhìn bốn người Vô Trần, bốn người hiểu ý. Phong Hề Ngạn cũng có ý bảo bốn người Thanh Y bảo vệ tốt Ngạo Tình.
Mười hai người ăn ý đem Ngạo Tình vây lại, tận tâm tẫn trách. Đôi mắt trong veo có ánh sáng lướt qua, cứ có cảm giác như mình là một tên trói gà không chặt, vô lực, khóe miệng co quắp, dứt khoát trực tiếp ngồi trên chiếu, nhắm mắt dưỡng thần, coi như không thấy mấy ánh mắt hâm mộ đố kị kia.