Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương

Chương 89: Khoái đao loạn ma


Đọc truyện Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương – Chương 89: Khoái đao loạn ma

NgạoTình nghi ngờ hơn mà nhìn hắn, hắn là ai? Hắn hốt hoảng, bi thương của hắn, hắn đau, hắn mất mác, trong thời gian ngắn lại biến đổi nhiều tâm tình, hình như đều là bởi vì nàng.

Mắt trong veo ngớ ngẩn, tay thon dài khẽ xoa gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn , đôi mắt liên tục đẫm lệ, “Mặc dù ta không nhớ rõ ngươi là ai, nhưng chớ khổ sở có được hay không? Ngươi khổ sở, lòng của ta sẽ đau hơn, đau đến không thể thở.” Nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy Phong Dạ Hàn, dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng hắn: “Chớ khổ sở, có được hay không? Ta sẽ nhớ lại ngươi.”

Phong Dạ Hàn lập tức ôm chặt lấy Ngạo Tình, nghẹn ngào lại dịu dàng nói: “Được, ta không khó chịu! Không khó chịu!” Thì ra là, cho dù nàng quên mình, nhưng vẫn quan tâm đến cảm nhận của mình, như vậy là đủ rồi.

Ngạo Tình nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, mà đáy lòng lại dâng lên cảm giấc ấm áp cùng hạnh phúc vô tận, làm nàng không tự chủ được cong lên đôi môi, giương nhẹ nụ cười, ngọt ngào mà chân thật.

Dựa vào cảm giác, nàng biết, nam nhân quanh nàng, cùng mình khẳng định có liên quan mật thiết.

“Ta cũng vậy sẽ nhớ lại ngươi, ngươi cũng đừng khổ sở.” Nàng ngây thơ nhìn Sở Mộc Hi, mím môi, cười nói.

Sở mộc Hi tâm vui mừng, hung hăng gật đầu một cái.

“Ta muốn đi ra ngoài một chút.” Mắt Ngạo Tình lóe sáng, ngây thơ nói.

Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi ăn ý liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ người bên trái bên phải đi theo.


Ngạo Tình vừa ra lều, mọi người đồng loạt nhìn sang, bộc phát muôn màu. Mắt trong veo chớp chớp, quay người lại nhìn Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi, chậm rãi nói: “Bọn họ đều là thuộc hạ của các ngươi sao?”

Băng Tâm ngẩn ra, vội muốn tiến lên giải thích, bị Băng Lam giữ chặt.

“Đúng. Chúng ta đều là thuộc hạ của bọn họ.” Lam Cô Tử rất có lễ phép bái Phong Dạ Hàn một cái, Băng Lam cũng kéo Băng Tâm hành lễ với Phong Dạ Hàn, Truy Nguyệt, Bích Nguyệt sợ run một hội, cũng là hành lễ.

Ngạo Tình nhìn về phía Phong Hề Ngạn, nghi ngờ nhìn Phong Dạ Hàn, ý bảo hắn là ai?

“Ta là ca ca hắn.” Phong Hề Ngạn nói xong có chút kỳ cục, nhưng là không thể làm gì khác hơn là phối hợp cùng bọn họ diễn tốt tuồng vui này.

“Ah? Không giống nhau chút nào Chỉ là coi như cũng xinh đẹp.” Ngạo Tình có chút hăng hái quan sát Phong Hề Ngạn.

Xinh đẹp? Phong Hề Ngạn thiếu chút nữa thổ huyết, cái từ này không phải hình dung cô gái hay sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Tâm vừa nhíu, hí. Tiểu thư này cũng mất trí nhớ, lại còn là cái dạng miệng độc không tha người.

Thấy bộ dạng Bách Mị giật mình, mắt trong veo ngẫm nghĩ , chỉ phun ra ba chữ: “Hồ mị tử (Hồ ly quyến rũ người).”


Hì hì. Không ít người len lén cười lên. Đúng là họa nhãn kim tinh nha.

Bách Mị tức giận toát ra cả đỉnh đầu.

Phong Dạ Hàn khóe miệng giật giật, trầm mặc không nói . Ngược lại gương mặt Sở Mộc Hi như mộc xuân phong, cười đến dịu dàng sung sướng.

“Chúng ta đi chơi đi, có được hay không?” Ngạo Tình cười nhìn Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi, tròng mắt thanh lệ , trong veo thanh tuyến, giống như đứa trẻ mới sinh ra, ngây thơ thuần khiết. Đưa tay qua, một tay bắt một người, Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi đều là ngẩn ra.

Hai người hoảng hốt một hội, nặng nề gật đầu.

“Đúng rồi, tên của các ngươi là gì?” Ngạo Tình buông hai người ra, đôi tay che huyệt Thái Dương, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên dừng lại, mở to cặp mắt, mắt trong veo bắn ra Lưu Ly sáng rỡ, làm phong cảnh hoàng hôn sa mạc trong nháy mắt như sáng hẳn lên. Nàng cực kỳ vui mừng nói: “Ta nhớ ra rồi, ta tên là Lăng Nhi, về phần các ngươi sao? Ta không nhớ rõ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn bất đắc dĩ đáng tiếc, thoáng chốc đáng yêu cực hạn.

Lăng Nhi? Mọi người sững sờ, chẳng lẽ đây cũng là một trí nhớ đời khác của nàng.

“Không bằng Lăng Nhi giúp chúng ta đặt tên, có được hay không?” Sở Mộc Hi đầu óc đột nhiên thay đổi, cười nói.


Ngạo Tình nhìn Phong Dạ Hàn một chút, thấy hắn cũng có ý đó, ngón tay nhỏ nhắn gõ cái trán một cái, tiềm thức nhất thời chiếm thượng phong: “Bảo ngươi hàn, bảo ngươi hi, có được hay không?”

Lời này vừa nói ra, giật mình giật mình, ngu ngu, thậm chí tên đều là đúng. Trời ạ. Ai có thể nói cho bọn hắn biết, đây là Thiên Huyễn dạ đàm đi.

Thấy hai người không ra vẻ gì, có chút nhục chí: “Các ngươi không thích?” Mắt trong veo thoáng qua một tia bi thương.

“Không, không. . . . . . Ta thích.” Phong Dạ Hàn vội vàng đáp. Giờ phút này, hắn không thể không tin tưởng lão nhân xem bói kia , hai đời hai kiếp, thì ra duyên phận của bọn họ đã bắt đầu từ hai đời trước, chỉ là nghĩ lại, Sở Mộc Hi này thủy chung là uy hiếp lớn nhất. Chỉ là, hắn tuyệt sẽ không buông tay .

Sở Mộc Hi cũng vội vàng tỏ thái độ, vô hạn mừng rỡ. Xem ra chính mình thật cùng vật nhỏ có hai đời tình duyên, trong nội tâm mừng thầm, đã có dính dáng, như vậy, hắn không phải còn có có thể đoạt được lòng của nàng à. Nghĩ tới đây, trong lòng vui vẻ, hơn nữa từ khi trong miệng vật nhỏ nói ra chữ “Hi”, tâm huyết của hắn liền bắt đầu sôi trào, chỉ vì nàng, cũng chỉ có lòng nàng yêu hắn, mới có thể gọi hắn như thế.

“Hai ngươi làm sao rồi, ngây ngốc . Đuổi theo sát nha.” Ngạo Tình cười đến Xuân Hoa nở rộ rực rỡ, thân hình lóe lên, biến mất ở tầm mắt mọi người, tìm kiếm khắp nơi, đã sớm ở mấy ngàn mét bên ngoài, chỉ thấy một chút điểm trắng.

Mọi người hít vào một hơi, chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Là người hay là quỷ. . . . . . ? Không trách được Lam Cô Tử nói bọn họ đều không phải là đối thủ của nàng, thì ra là cũng không phải là nói quá.

Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi thân hình thoắt một cái, mau đi lên đuổi theo. Lam Cô Tử cũng không tự giác đuổi theo, Băng Tâm Băng Lam cũng không ngoại lệ, Phong Hề Ngạn cũng theo đuôi tới, một tên tiếp theo một tên đuổi theo, để lại mấy ám vệ trông chừng ba người Bách Mị.

Chơi mấy vòng xuống, có chút mệt mỏi . Ba người ngừng nghỉ ở một tảng đá lớn bên cạnh.

“Bọn họ làm gì đều đi theo chúng ta?” Ngạo Tình ngây ngóc nhìn hàng dài phía sau, có chút không vui.


Phong Dạ Hàn vừa nhìn, đầu đầy hắc tuyến, có sư phụ của nàng, muội muội y hệt thị nữ, ánh mắt sáng quắc nhìn bọn họ, thế nào cũng không mở miệng được.

“Lăng Nhi, một người không vui bằng mọi người vui, bọn họ cũng là bị ngươi kéo lên, không có nhìn bọn họ có nhiều vui vẻ sao?” Sở mộc hi dịu dàng cười nói.

“Ừ. Hình như là như vậy, nhất là tiểu nha đầu kia, miệng không khép lại được.” Tay thon chỉ vào mặt cười của Băng Tâm, Băng Tâm không thể làm gì khác hơn là giả bộ thật xin lỗi, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, ta đã là 15 rồi, còn gọi ta là tiểu nha đầu, tiểu thiếu nữ, cũng quá không nể mặt rồi.

“Không cần phải để ý đến bọn họ, chúng ta tiếp tục đi chơi.” Nói xong Sở Mộc Hi dắt tay Ngạo Tình đi qua, lôi kéo đi xa, mắt đào hoa không quên khiêu khích liếc mắt nhìn Phong Dạ Hàn một bên.

“Cô gia, mau đuổi theo, đừng để hắn chiếm tiện nghi của tiểu thư.” Băng Tâm gương mặt bất bình dùm, công phu dụ dỗ người của cô gia thật là kém.

Phong Dạ Hàn ngẩn ra, vội vàng đi theo, giận dỗi nắm lấy một bên tay khác của Ngạo Tình.

Người phía sau ngây ngốc , này hai nam một nữ, thấy thế nào, như thế nào cùng hài hòa. . . . . .

Vào đêm, Phong Dạ Hàn ôm thân thể mệt mỏi của Ngạo Tình sau khi chơi mệt, nhìn gương mặt ngây thơ ngủ say, tâm cũng bị hòa tan.

Sở Mộc Hi tự nhiên cũng danh chánh ngôn thuận thủ hộ ở bên cạnh, thấp thỏm trong lòng, không biết vật nhỏ ngày mai tỉnh lại, không biết sẽ như thế nào. Nhưng hắn rất kiên định, đó chính là tuyệt không buông tha theo đuổi vật nhỏ.

Nếu như kiếp trước thật bởi vì giang sơn mà đả thương nàng, như vậy kiếp này hắn vì mỹ nhân, sẽ vứt bỏ giang sơn. Đem toàn bộ yêu thương để trên người nàng, tăng gấp bội yêu nàng, thương nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.