Đọc truyện Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương – Chương 54: Cao thủ nhiều như mây
“Thật là!” Càng ngày càng nhiều người phụ họa.
Lạc Vũ Phi lần lượt sử dụng Tiên Nhân Chỉ Lộ, Tọa Bồng Trích Liên, Thu Phong Tảo Diệp, đều là tuyệt chiêu của Phượng Hoàng Kiếm, Ngạo Tình nhẹ nhàng linh hoạt né tránh, không ngừng nhìn kỹ chiêu thức võ công của nàng, hừ. Đúng là luyệt tập đã lâu. Mặc dù trong chiêu thức có chút thay đổi, nhưng phần lớn vẫn là Phượng Hoàng Kiếm. Chỉ là không có nội công tâm pháp phù hợp phụ trợ, xem ngươi cũng không làm được gì.
Càng lúc ra chiêu càng ngoan(hung ác), chiêu chiêu trí mệnh, lúc Lạc Vũ Phi dừng lại thì hoàn toàn kinh ngạc, “Ngươi. . . Ngươi. . . Lại có thể nhẹ nhàng như thế tránh thoát. . . những chiêu thức kia.”
Nhìn lại kiếm trong tay, lần nữa ngước mắt: “Không thể nào.”
“Xin hỏi tiểu muội muội, những chiêu thức này đều do gia chủ tạo ra sao?” Ngạo Tình cười lạnh hỏi.
Lạc Vũ Phi gật đầu “Dĩ nhiên, từ nhỏ ta đã bắt đầu học rồi.”
Ha ha ha, nàng cười làm cho những người trên đài dưới đài đều bối rối.
Ngạo Tình ngửa đầu cười to, toàn thân tản mát ra khí lạnh làm cho người ta không rét mà run, “Nay bản tiểu thư sẽ để cho ngươi biết Phượng Hoàng Kiếm chân chính. Tiếp chiêu.”
Tụy Tâm Kiếm chậm rãi nâng lên, hướng nghiêng người vẽ một cái, lật người xoay tròn, bay lên không bay vọt vài mét, giống như Phượng Hoàng giương cánh, tay ngọc vung lên, kiếm khí bén nhọn bổ về phía Lạc Vũ Phi, kiếm khí dày đặc, chói mắt bức người, trong nháy mắt con ngươi của Lạc Vũ Phi co rúc lại, cảm thấy hoảng sợ, đây không phải là chiêu thứ nhất mà Lạc Vũ Phi vừa dùng sao, sự so sánh này, quả thật khác biệt một trời một vực.
Lạc Vũ Phi rất nhanh phản ứng lại, muốn tiếp chiêu, như điện chớp, lạnh lẽo tận xương, tránh không thể tránh, kiếm của Ngạo Tình đã đặt trên ngực.
“Phượng Hoàng luân kiếm.” Lăng Ngữ Thu kêu lên sợ hãi, lúc này nàng kinh ngạc, kích động. Lãnh Đan Đan vội vàng chặn Lăng Ngữ Thu lại, mẫu thân lúc này thật sự làm cho nàng lo lắng không thôi.
“Thế nào, một chiêu như vậy liền không tiếp nổi rồi.” Ngạo Tình khẽ cười một tiếng: “Đây mới thật sự là Phượng Hoàng Kiếm chiêu thứ nhất, Phượng Hoàng luân kiếm.”
Giọng nói kia, lạnh lùng tuyệt ngạo. Bỗng chốc, Ngạo Tình khôi phục vẻ mặt cười hì hì nói: “Đa tạ đa tạ, tiểu muội muội.”
Công phu biến sắc mặt cũng quá nhanh.
Mọi người hoan hô ” Đồ đệ của Lam Cơ Tử quả nhiên bất phàm.”
Ngạo Tình không ngừng cười khúc khích, phất tay, vui vẻ chạy xuống đài, đi tới trước mặt Phong Dạ Hàn “Ca ca tuấn tú này, đa tạ.”
Mắt phượng của Phong Dạ Hàn quơ quơ, gật đầu: “Không cần.”
Truy Nguyệt nhận lấy kiếm, dùng một loại ánh mắt như nhìn thần tiên nhìn vương phi của mình, một chiêu kia quá nhanh, thật là khéo, quá tinh, cho dù mình, cũng là một chiêu bại trận.
Lúc này Lạc Vũ Phi sớm được người Lạc gia đỡ xuống đài, Lăng Ngữ Thu cũng không để ý đến việc đụng ngã nhiều người, chạy vội tới trước mặt Ngạo Tình, bắt được tay của nàng “Ngươi có phải Ngạo nhi không?”
Rõ ràng như vậy, còn phải hỏi.
Ngạo Tình bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Lăng Ngữ Thu đi tới, ôm Ngạo Tình thật chặt, vô cùng kích động, “Ngạo nhi, ngươi có phải đã học thành toàn bộ Phượng Hoàng Kiếm rồi không.”
“Ừ.” Không chỉ là Phượng Hoàng Kiếm, ngay cả nội công tâm pháp đi cùng nàng đều có thể đọc làu làu. “Đúng rồi, Ngữ Thu di, các ngươi vì cái gì mượn danh Khổng Tước Sơn Trang dự thi?”
Lăng Ngữ Thu lặng lẽ ở bên tai Ngạo Tình, rỉ tai một phen.
Ngạo Tình ngẩn người, nghi ngờ trong lòng bắt đầu có chút rõ ràng, Ngữ Thu di thật đúng là hồ đồ, bị người bán còn giúp người ta kiếm tiền.
“Việc của Lăng gia, Ngữ Thu di cũng không cần để ý, Ngạo nhi sẽ xử lý tốt.”
Nhìn gương mặt Ngạo Tình, Lăng Ngữ Thu bỗng chốc cảm thấy không lâu nữa oan ức có thể được rửa sạch rồi.
Trở lại chỗ ngồi nghỉ ngơi, không ít ánh mắt tập trung ở trên người Ngạo Tình, một bên Băng Tâm nhẹ nhàng rỉ tai, Ngạo Tình nghe xong, cười lạnh nói: “Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Huống chi không vào hang hổ sao bắt được hổ con.”
Kế tiếp là thái tử Tây Hộc quốc? Đây không phải là Tây Mộc Sơ sao, thì ra tên thật là Sở Mộc Hi. Thật đúng là dùng tên giả. Chuyển mắt nhìn Diệp Thanh, con mắt hạnh lạnh lẽo đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo là mất mác, cuối cùng tuyệt vọng, cúi đầu.
Ngạo Tình nhìn nàng thương cảm, thật lâu mới động tâm, cố tình người ta lại thuộc về nơi cao không thể chạm tới. Hoa này cũng không có nở rộ, liền bị bóp chết trong lúc chớm nở, thật sự đáng tiếc.
Một thân y phục trắng tuyết, thanh quý vô hạ; một như ngọc, ôn nhu văn nhã. Chỉ là hai người đều không phải người thường.
“Thượng Quan huynh, không biết muốn tỉ thí thế nào?” Sở Mộc Hi bày ra khuôn mặt tươi cười của một người hiền lành, làm cho người ta cảm thấy hai người căn bản không phải sắp đấu đến sống chết, mà là quân tử đánh cờ bình thường.
“So quyền pháp thôi.” Bôn Lôi Quyền là thế mạnh của hắn, dĩ nhiên là bày ra bản lĩnh xuất chúng rồi.
“Được, mời.”
Người này lịch sự làm Ngạo Tình cảm thấy ê răng.
Hai người đồng thời bắt đầu dời bước, hai người như gió hợp lại, vốn không thấy hai người ra tay như thế nào, đã nghe được âm thanh ầm ầm, bóng trắng hợp lại, bỗng nhiên văng ra.
Cao thủ! Mọi người không ngừng gật đầu. Vốn trước khi đến cũng cảm thấy không công bằng, bây giờ nhìn lại thành viên dự thi của hoàng tộc các nước cũng không thể coi thường.
Thượng Quan Dực dùng tới năm phần lực, không ngờ thái tử đảo quốc này thực lực sâu như vậy, hắn lại chỉ dùng tới hai phần nội lực.
Hai người không hẹn mà cùng đấu tiếp, Hổ Hổ Sinh Phong, hai quả đấm đụng nhau, chân khí mãnh liệt trong cơ thể hai người tản ra ngoài, những người xem dưới đài cảm thấy một cơn gió lạnh đè nén gào thét mà qua, sắc bén vô cùng. Mắt trong veo của Ngạo Tình trầm xuống, Sở Mộc Hi này lại có thể biết Thiên Cương đấu quyền đã thất truyền từ lâu, phòng trung mang công, minh phòng ám công, lấy lực khống chế lực. Xem ra Thượng Quan Dực nhất định thất bại.
Hai người càng đánh càng hăng say, cuối cùng đang lúc mọi người xem đấu lại chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, đụng. Thượng Quan Dực nằm trên võ đài, miệng phun máu tươi.
“Đa tạ.” Vẻ mặt Sở Mộc Hi như có gió xuân thổi qua, như thể vừa mới giao thủ là người khác. Thượng Quan Dực biết Sở Mộc Hi đã xuống tay lưu tình, cũng đành phải đứng lên, chắp tay nhận thua.
Ngạo Tình không khỏi nhìn thẳng vào mắt Phong Dạ Hàn, đây mới thật sự là đối thủ, không chỉ là hiện tại, sợ rằng về sau cũng thế.
Phong Dạ Hàn tất nhiên hiểu ý tứ trong mắt Ngạo Tình, hơi cười cợt để cho nàng an tâm. Ngạo Tình đành quay đầu tiếp tục xem tiếp, Huyền Minh thần chưởng của Phong Dạ Hàn cũng coi như nhất đẳng chưởng pháp, chỉ là hắn còn cần một đoạn thời gian mới có thể hoàn toàn hấp thu chân khí trong cơ thể.
Bất cứ giá nào, binh tới tướng đỡ chứ sao.
Phong Dạ Hàn đấu với Hòa Thạc.
Đến phiên Phong Dạ Hàn đấu với Hòa Thạc, Hòa Thạc là một nam tử trung niêm tầm bốn mươi, ngũ quan coi như là tinh xảo, khôi ngô cao lớn, có một thân Thiết Sa Chưởng làm cho người ta vừa nghe đã run sợ, lại có nội lực hoàn mỹ dung hợp.
Phong Dạ Hàn vốn không nói nhiều, chắp tay, đợi Hòa Thạc đáp lại, hai người liền lao vào trận đấu. Phong Dạ Hàn cư nhiên không có sử dụng Huyền Minh thần chưởng, mà là Liệt Dương quyền một loại phong hỏa làm cho người ta rung động, khí thế tuyệt không kém hơn Thiết Sa Chưởng. Trong trận cuồng đấu, Phong Dạ Hàn lấy chưởng pháp Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân hóa giải một kích trí mạng của Thiết Sa Chưởng.
Đang lúc mọi người vẫn còn ở xem say sưa thì thắng bại đã phân.
“Thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ta chịu thua.” Có khí khái, có thể cầm lên buông xuống được.