Đọc truyện Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương – Chương 27: Ai về nhà nấy
Phong Dạ Hàn cũng thấy trong mắt Hàn Hàm không còn che giấu cảm xúc, trong lòng tư vị rất không thoải mái.
Tiểu thư.
Nửa canh giờ trôi qua, bên trong nhà truyền đến tiếng kêu nóng nảy của Băng Lam.
Mấy người ngoài cửa nhanh chóng chạy vào, Phong Dạ Hàn vào trước tiên.
Bước nhanh đến bên cạnh Ngạo Tình, Băng Lam thức thời tránh sang một
bên. Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi đỏ thắm cũng ảm đạm không ánh
sáng, trong lòng Phong Dạ Hàn co rút đau đớn từng trận. Ngạo Tình cảm
nhận được lo lắng của Phong Dạ Hàn, cười đưa cho hắn một ánh mắt an tâm.
Sau khi đại nương nôn ra một ít máu, khí sắc cũng dần dần khôi phục,
ngay cả mái tóc hoa râm cũng chầm chậm khôi phục lại một chút sắc đen.
Hàn đại nương cảm kích không thôi, liền đem nguyên do sự việc nói ra
ngoài.
“Năm đó lão phụ phụ trách việc sinh của Nhu phi nương nương, Nhu phi thể cốt dễ hư, thai vị không đúng, mới dẫn đến băng huyết khó sinh. Nhu phi vừa bắt đầu đau bụng sinh, an tần nương nương bên kia cũng bắt đầu đau
đớn, mọi người không thể làm gì khác đành chia ra để đỡ đẻ cho hai nương nương. Sau nửa canh giờ, an tần nương nương liền thuận lợi sinh nở. Nhu phi bên này ước chừng tốn hai canh giờ mới sinh xong, sinh xong liền
ngất đi, may mà Thái hậu phái người kịp thời đưa tới nhân sâm ngàn năm,
mới bảo vệ được tính mạng Nhu phi.” Tình huống năm đó quá đặc thù, phải
đỡ đẻ cho phi tử hoàng gia, luôn phải lo lắng làm việc cho tốt, cho nên
Hàn đại nương ấn tượng khắc rất sâu.
Mọi người nghe vậy cũng cảm thấy không có chuyện cái gì đặc biệt.
“Đại nương, An tần nương nương bên kia có phái nha hoàn hoặc là những
người khác tới bên này giúp một tay không?” Ngạo Tình suy nghĩ một hội,
cười nói.
“Chuyện này… đúng là có sự việc như vậy, nha hoàn cận thân của An tần
nương nương phụng mệnh tới đây thăm hỏi, thấy lão phụ mệt mỏi, tốt bụng
đưa cho lão phụ một chén nước, lúc ấy lão phụ cảm thấy sau khi uống ly
nước kia, thân thể thoải mái hơn nhiều.” Đại nương nói đến đây trong mắt còn có chứa chút cảm kích.
Ngạo Tình bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đại nương, người trúng cổ ngay tại lúc đó.”
Mọi người vừa nghe, tiếng hút khí liên tiếp. Ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm vào Ngạo Tình đang được Phong Dạ Hàn nâng đỡ.
“Đại nương uống chính là trứng của cổ Vong Ưu và Thiên Khuất thảo, Thiên Khuất thảo có thể làm cho người ta hưng phấn tinh thần trong một lúc,
nhưng nếu phân lượng nhiều lại có công dụng thôi miên. Sau khi đại nương xuất cung, có người dùng một loại thảo dược thôi miên khác có công dụng làm thức tỉnh cổ Vong Ưu, cho nên đại nương mới mắc bệnh, thân thể
không khỏe mạnh bằng trước, dần dần quên mất chuyện lúc trước.” Ngạo
Tình càng nói, hơi thở lại có chút không ổn.
“Hoá ra là như vậy.” Trong mắt Hàn Hàm có thêm mấy phần hận ý, thương tiếc đỡ mẫu thân.
Đã có hành động này thì trong đó nhất định là có mờ ám. Đáng tiếc đại
nương quả thật bị thôi miên qua, chắc hẳn chuyện kế tiếp nàng chưa chắc
biết. Đầu mối lại mắc kẹt.
Bỗng chốc, Ngạo Tình vội hỏi: “Đại nương, người có nhớ trên người đứa bé kia có dấu hiệu gì như bớt hay nốt ruồi gì không?”
Hàn đại nương được nhắc nhở, vỗ tay kêu lên: “Ta nhớ được trên vai trái
của hoàng tử có một nốt ruồi đỏ, hình dáng như trăng sáng.”
Lời này vừa nói ra, Phong Dạ Hàn kinh ngạc trợn to mắt phượng, không thể tin nhìn Ngạo Tình.
Ngạo Tình nhìn vẻ mặt của hắn, phản ứng đầu tiên là kéo Phong Dạ Hàn
lại, cũng không quản đến sự kinh ngạc của hắn, liền đưa tay giật cẩm bào trên người Phong Dạ Hàn xuống, da thịt trắng nõn vừa hiện, hấp dẫn mê
người, so với nữ tử da thịt còn nhẵn nhụi hơn.
Băng Lam, Băng Tâm sững sờ, đỏ mặt, đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, này tiểu thư cũng quá hào phóng rồi.
“WOW! Không ngờ trên người ngươi còn có cái bảo bối như vậy.” Ngạo Tình liền kêu đại nương tới đây xác nhận.
Hàn đại nương vừa nhìn, kinh ngạc gật đầu một cái, vui vẻ nói: “Là nó… Chính là cái này bớt. Không ngờ tiểu hoàng tử năm đó dáng dấp anh tuấn
tiêu sái như vậy.”
“Đây đúng là một ví dụ cho điển cố ly miêu hoán thái tử. Chậc chậc. Quá
mức giống rồi.” Ngạo Tình đang hả hê về trí thông minh của mình, quả
thật chắc tư vị cũng có thể so với Bao công thẩm vấn Quách Hòe ban đêm.
Chuyển mắt, lại phát hiện gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn đỏ bừng,
ráng đỏ giống như nhau, thẳng đến mang tai.
Ách… Ngạo Tình sững sờ, thì ra một tay nàng đang cầm lấy vạt áo của
hắn, một tay kia trong lúc vô tình đặt ở trước ngực Phong Dạ Hàn .
Phong Dạ Hàn nhất thời tiến lùi đều khó, thật là một nam nhân thuần
khiết. Trong lòng Ngạo Tình hung hăng vui vẻ một phen, vội vàng giúp hắn sửa lại y phục, không quên nhìn nhiều hơn một cái.
“Ta đây cũng là quá nóng lòng, ha ha.” Ngạo Tình giả bộ ngu nhìn nhìn mọi người.
Băng Tâm chép miệng, đây là rõ ràng, được tiện nghi còn ra vẻ.
Tất cả đáp án được vạch trần, Ngạo Tình nghĩa khí đầy ngực dẫn mọi người vào cung.
“An Lam Dung, ngươi nói rõ ràng cho trẫm.” Phong Khiếu Thiên gầm lên, cả Ngự Thư Phòng run rẩy, không khí đè nén .
Một bên Nhu phi đã sớm hoa dung thất sắc, Phong Hề Ngạn chỉ đứng đó, mí mắt thấp xuống, ai cũng không đoán ra hắn nghĩ cái gì.
“Hoàng thượng, ngài không thể dựa vào lời nói của một người lạ, một cái
bớt liền kết luận được, nô tì nghĩ là có tiểu nhân cố ý thêu dệt chuyện, muốn ly gián quan hệ giữa thần thiếp cùng Hàn Nhi.” An lam Dung yếu ớt quỳ trên mặt đất, ánh mắt vô cùng uất ức, ai nhìn thấy cũng cảm thấy
đây là nữ nhân chịu hết mọi uất ức.
“Trước mặt sau lưng, người chưa bao giờ gọi ta là ‘ Hàn Nhi ’, lúc này
gọi thân thiết như vậy, cũng không sợ đau đầu lưỡi sao.” Phong Dạ Hàn
lạnh lùng liếc mắt nhìn An Lam Dung, hừ lạnh một tiếng.
Mọi người không ngờ một người luôn luôn ăn nói cẩn trọng như Hàn Vương
lại mở miệng nói như vậy. Ngạo Tình cũng ngẩn người, không nghĩ nhiều.
Băng Tâm mi tâm nhíu nhíu, đi theo tiểu thư chẳng khác nào tiến vào chảo nhuộm lớn, cô gia thật đáng thương.
Phong Khiếu Thiên nghe xong, nghi ngờ sâu hơn: “Hàn Nhi, ngươi có còn
chứng cớ khác không? Chỉ bằng vào lời nói của một phụ nhân, quả thật
không cách nào làm cho người tin phục.”
Phong Dạ Hàn không hề lên tiếng nữa, mà dịu dàng nhìn Ngạo Tình, toàn quyền để Ngạo Tình xử lý.
Ngạo Tình nghịch ngợm trừng mắt nhìn phong Dạ Hàn, xem ta.
“Muốn kết án tội phạm thì luôn cần nhân chứng vật chứng đầy đủ, vật
chứng đương nhiên là vết bơt của Hàn Vương Gia, nhân chứng sao? Nếu An
tần nương nương không thừa nhận, Ngạo Tình sẽ để cho nương nương gặp
thêm vài nhân chứng.” Ngạo Tình hì hì nói, vỗ tay một cái.
Xuất Nguyệt dẫn theo một lão nhân tóc trắng xóa, Truy Nguyệt dẫn theo
một phụ nhân tuổi không khác lắm so với Hàn đại nương tiến vào.
Đợi bốn người hành lễ xong, Ngạo Tình liền bảo Hàn đại nương ngẩng đầu nhìn vị phụ nhân kia.
“Ngươi là Trương Thúy Hoàn?” Hàn đại nương quan sát một hồi, kinh ngạc nói.
“Ngươi là Mỹ Lan?” Trương Thúy Hoàn nhận ra Hàn đại nương, hai người
liền khóc ôm nhau. Đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng.
Hai người vốn là đồng hương, ở cùng một y quán học đỡ đẻ, cũng đồng thời bị chọn vào cung. Cơ duyên xảo hợp, Hàn đại nương phụ trách là Nhu phi
nương nương, Trương Thúy Hoàn phụ trách là An tần nương nương.
“Dân phụ năm đó vì An tần nương nương đỡ đẻ xong, liền vì tiểu hoàng tử
tiến hành lễ rửa tội. Bởi vì An tần nương nương sinh đột ngột, cho nên
rất nhiều chuyện cũng không có chuẩn bị xong. Khi dân phụ nghĩ cần ra
ngoài chuẩn bị đồ dùng, chợt nhớ tới có cần thuận tiện giúp Mỹ Lan chuẩn bị, tránh khỏi đến lúc đó nàng cũng luống cuống. Vì vậy ta liền hướng
phòng sinh của Nhu phi nương nương mà đến, thế nhưng… Thế nhưng thấy
nha hoàn cận thân của an tần nương nương cho Mỹ Lan một chén nước gì đó, không bao lâu ta liền phát hiện Mỹ Lan ngã xuống đất ngất đi, mấy nha
đầu của Nhu phi nương nương cũng té ở một bên, dân phụ trong lòng cực
sợ, vốn định bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, nhưng lại không bỏ được Mỹ Lan, không thể làm gì khác hơn là trốn kĩ hơn, sau đó… Sau đó dân phụ tận mắt thấy nha hoàn kia đem hai vị hoàng tử đổi cho nhau… Dân phụ
tự biết không thể ở lại trong cung nữa, liền tìm thị vệ biểu ca, để cho
biểu ca ra chủ ý giúp, sau lại… ” Năm đó thật sự quá kinh hiểm, Trương Thúy Lan giờ nhớ lại vẫn còn kinh hoảng.