Đọc truyện Vương Phi Vô Lại Của Hàn Vương – Chương 12: Đám cưới vắng mặt
“Ngạo nhi.” Bách Lý Chiến ôm Ngạo Tình vào trong ngực, thở dài một tiếng, tiếng than khiến lòng người đều lạnh.
“Gia gia, Ngạo nhi không có việc gì.” Giọng nói rất dễ dàng, ai có thể
cũng nghe được ra, hết sức nặng nề cùng khổ sở. . . . . .
“Băng Lam, chuẩn bị ngựa.” Băng Lam lên tiếng trả lời rồi đi xuống chuẩn bị.
“Nhã Nhã, hôn lễ của các ngươi. . . . . .”
“Ngạo Tình, chúng ta sẽ không ngại. Ngươi không cần lo lắng.” Nhã Nhã
nhìn vẻ mặt nặng nề của Ngạo Tình, liền biết ý nghĩ của nàng, kịp thời
cắt đứt. Mặc dù nói không biết Ngạo Tình vì chuyện gì, nhưng có thể làm
cho người luôn luôn tỉnh táo với mọi chuyện như Ngạo Tình luống cuống
như vậy, liền biết chuyện này không phải chuyện đùa. Nhiều năm chung
đụng cũng hoặc nhiều hoặc ít biết được, trong nội tâm Ngạo Tình vẫn cất
giấu một bí mật nặng nề, chắc cùng chủ nhân của quà tặng có liên quan
rồi.
Hai người nhìn thẳng vào mắt mà cười, anh em kết nghĩa, nhất cử nhất
động, không cần nhiều lời, liền có thể thông cảm đối phương.
Đang lúc nói chuyện, Băng Lam đã sớm chuẩn bị xong y phục, lương khô và
ngựa. “Gia gia, chuyện tình trong phủ tình người tạm thời trông nom,
Ngạo nhi sẽ mau chóng chạy về .”
Bách Lý Chiến gật đầu liên tục, thương tiếc vuốt ba ngàn sợi phiền não(ý là vuốt tóc ấy) trên đầu Ngạo Tình
Ngạo Tình mang theo hộp gấm, xinh đẹp xoay người lên ngựa, lúc xoay
người gặp phải tròng mắt đen lạnh lẽo, bỗng nhiên, Ngạo Tình mới nhớ tới mười ngày sau chính là ngày đại hôn.
Nhanh chóng nghiêng người, chính xác chống lại tròng mắt đen, cười nhạt
một tiếng, này cười, giống như là đóa hoa dưới nắng mai run run đón gió, mỹ lệ như vậy mà mê người.
“Ta sẽ về trước ngày thành thân.”
Ý tưởng đột nhiên, không muốn hắn bởi vì chính mình bị một tia tổn
thương. Người khác nói tim của hắn mắt của hắn đều lạnh lẽo, nhưng nàng
lại cảm thấy rất sạch sẽ sáng ngời.
Không ngờ nàng lại đột nhiên quay đầu lại, còn đối với mình làm ra cam
kết, Phong Dạ Hàn nhất thời không biết đáp lại như thế nào, chờ hồi hồn, người kia chỉ còn lại bóng dáng nhỏ phía xa. Thì ra là trên lưng ngựa
nàng cũng ấy cũng đẹp như vậy, đẹp để cho người ta không dứt ánh mắt ra
được, đẹp đến làm người ta nín thở.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai quan tâm cảm thụ của hắn, nàng, là người thứ nhất.
“Lão hầu gia, Băng Lam không yên lòng tiểu thư, kính xin Hầu Gia thành toàn.” Băng Lam quỳ gối , nhìn Bách Lý Chiến khẩn cầu.
Nhìn thấy lão hầu gia quay lưng đi không nói, Băng Tâm cũng gấp, cũng quỳ xuống đất.
“Lão hầu gia, Băng Tâm cũng van xin ngài.” Băng Tâm gấp đến độ nước mắt
liên tiếp chảy ra. Khiến người ta cảm thấy chuyến đi này của Ngạo Tình
giống như rơi xuống vách núi biển lửa làm cho người ta sợ hãi.
Thấy lão hầu gia phất phất tay, nặng nề nói: “Nha đầu ngốc, các ngươi đi cũng không vào được. Chờ Ngạo nhi trở lại thôi.”
Hai người còn muốn lên tiếng, Bách Lý Chiến đã sớm tránh ra, tấm lưng kia chưa bao giờ già nua, bất đắc dĩ như vậy.
Đêm thu tiêu điều, trên trời những ngôi sao sáng chói, chẳng biết lúc
nào trăng non đã lên màn đêm hạ xuống, mang cho người ta một loại bi
thương khó nói thành lời. Ở trước cửa sổ, một bóng dáng to lớn cao ngạo
lại không nơi nào không toả ra bóng lưng cô độc, giống như đang ám chỉ,
chủ nhân của hắn cỡ giống ánh trăng, giống nhau trầm tĩnh ở nơi này yên
tĩnh lại vén lên trái tim băng giá.
Chợt, bóng dáng khẽ chấn động một chút, một cỗ chưởng phong từ từ ngưng tụ dưới tay áo.
“Chủ tử.” Ám vệ Truy Nguyệt lắc mình trước mắt.
Tròng mắt đen của Phong Dạ Hàn căng thẳng, nhiều hơn mấy phần vội vàng.
Hôm nay Truy Nguyệt trên người nhiều hơn một loại mùi hương, khó trách
phong Dạ Hàn phân biệt không ra bằng hữu.
“Thuộc hạ đuổi kịp tới dưới chân núi sương khói, đi qua một chỗ trong
bụi cây, bên trong có mê hồn trận thật sự rất lợi hại, thuộc hạ thiếu
chút nữa cũng thua bởi bên trong.”
“Mê hồn trận?” Truy Nguyệt khinh công thượng thừa, am hiểu theo dõi,
ngoài ra, cũng am hiểu phá trận pháp. Có thể vây khốn Truy Nguyệt có
thể thấy được, bản lĩnh người thiết kế trận này thật sự không nhỏ.
“Này Ngạo. . . . . . Nàng làm thế nào đi vào?” Rất tự nhiên muốn hô lên
“Ngạo nhi” , lời nói chưa ra khỏi miệng, lại cảm thấy không thỏa đáng.
“Thuộc hạ không thấy rõ, chỉ là người thiết kế trận hình như biết được
thuộc hạ theo dõi, sau khi Bách Lý tiểu thư vào trận biến mất, trận pháp kia lại có thể biết tự động biến hóa, thuộc hạ không cách nào phá
giải.” Trong âm thanh không mặn không nhạt còn là giấu diếm không được
đối với trận pháp kia chút hăng hái, Truy Nguyệt có lòng hiếu kỳ đặc
biệt mạnh.
“Biết, đi xuống đi.” Phong Dạ Hàn quay lưng lại, lạnh lùng hướng về ánh
trăng phía ngoài cửa sổ, chỉ là chính hắn cũng không có phát hiện, trong tròng mắt đen nhiều hơn một vẻ lo âu, một luồng ràng buộc.
Hôn kỳ gần, Hàn vương phủ trong trong ngoài ngoài bắt đầu thu xếp. Nhìn
lão quản gia, Bích Nguyệt bọn họ loay hoay rối tinh rối mù, khóe miệng
Phong Dạ Hàn không tự chủ gợi lên đường vòng cung mê người.
Trời không như ý người, trước khi thành thân hai ngày trước, Đỗ công
công mang đến một tin truyền miệng của hoàng thượng, Bách Lý Ngạo Tình
bệnh nặng trên giường, không thể thành thân, hôn kỳ chờ định đoạt. Sau
khiĐỗ công công đi, người mà khi núi thái sơn sụp đổ không đổi sắc- Hàn
vương, chưa bao giờ nổi giận. Đưa tay một chưởng, trên giá áo trong
phòng, cẩm bào đỏ thẫm bỗng nhiên hóa thành vải vụn.
Nữ nhân, quả nhiên không thể tin, vốn cũng không nên thích.
Kể từ nữ nhân kia khi hắn bốn tuổi, ép buộc hắn quỳ gối trên những mảnh
chén ném vỡ phút chốc kia, máu ấm áp ngay lập tức nhiễm đỏ khắp mặt đất, chảy hết một tia tình cảm cuối cùng còn lại trong người hắn.
Run rẩy phát run bóng dáng nhỏ bé buộc quỳ thẳng tắp, không để cho mình
đau kêu thành tiếng, một khắc kia, tâm linh nho nhỏ của hắn lấy linh hồn thề, cuộc đời này hận tuyệt(cắt đứt) nữ nhân.
Hai mươi ngày trước, phụng chỉ cùng thái tử bọn họ vì tam triều lão
tướng chúc thọ. Ngắn ngủn mấy ngày, một nghịch ngợm không mất đáng yêu,
hồ đồ không sai lệch thành nữ hài tử lọt vào trong mắt của hắn, xúc động tim của hắn. Có tài hoa lại khiêm tốn, nhìn như điên điên khùng khùng,
nghiêm túc lại không thiếu một cỗ quật cường cùng sự dẻo dai; rõ ràng
chịu hết uất ức lại chưa từng oán trách, nhìn như tính toán chi li, so
sánh hăng say tới vẫn như cũ có nhiều độ lượng, tha thứ những người đã
từng tổn thương qua người thân của mình.
Một câu “Ngươi lấy ta đi”, để cho trong lòng đóng băng lòng của hắn bắt đầu có chút hơi rung động.
Nàng không sợ đắc tội Phong Hề Ngạn giết người không chớp mắt bảo hộ
chính mình, bận tâm tâm tình của mình, không quên quay đầu lại lưu lại
một câu “Ta sẽ về trước ngày thành thân” , để cho hắn động lòng không
dứt.
Hai mươi năm qua, hắn vẫn thống hận nữ nhân, nghe thấy được hơi thở nữ
nhân liền xa xa né tránh, bởi vì hắn sợ, sợ nán lại một hồi, sẽ nhịn
không ngừng một chưởng đánh qua, chấm dứt sinh mạng những nữ nhân kia.
Cho nên trong phủ hắn, từ quản gia, cho tới gã sai vặt trong chuồng ngựa tất cả đều là nam, ngay cả phụ trách ăn uống đều là nam nhân. Dần dà,
tin đồn đoạn tay áo như vậy mà lan ra.
Lần đó chúc thọ, để cho hắn có mong đợi, Bách Lý Ngạo Tình là nữ nhân duy nhất làm cho hắn không ghét nữ nhân.
Nhưng là, lần này nàng lỡ hẹn, cũng hoàn toàn đả thương hắn, tâm lạnh
lẽo. Hồng bào tan nát, tim của hắn cũng lần nữa đóng băng, mà còn dầy
chặt hơn so với trước kia.
“Có vài người, vốn không nên có mong đợi, chậc chậc. . . . . .” Người xem kịch vui tìm tới cửa.
Quản gia vội vàng tiến lên muốn ngăn Phong Hề Ngạn mặt sung sướng khi
người gặp họa lại, “Yến vương gia, Vương gia nhà ta hiện tại không thể
gặp khách, kính xin ngày khác trở lại.”
“Ha ha, ta xem không phải là không dễ dàng, mà là không mặt mũi gặp
người a.” Nói xong, này tiếng cười lạnh sưu sưu vang dội cả Hàn vương
phủ.
Giật mình một đám chim chóc, cũng làm tâm Phong Dạ Hàn đang rót rượu mãnh liệt bên trong đau nhói.
Ngày đại hôn, cả túc Nguyệt Thành chưa bao giờ hoan lạc như thế, thái tử cưới trắc phi, hai vị hoàng tử đồng thời cưới chánh phi, phô trương lớn như thế, chúng sanh cùng vui mừng.