Bạn đang đọc Vương Phi Vạn Tuế FULL – Chương 72: Tả Hộ Pháp Giá Đáo!
Hai ngày sau, vị quốc sư cùng lễ vật được đưa đến Lam thành, người này một thân y phục đạo mạo, dáng người nho nhã như thư sinh, cách tiếp chuyện cùng rất có chừng mực không thể nào bắt lỗi được.
Nàng chuẩn bị một căn phòng cho vị quốc sư ấy, lúc gặp mặt khi hộ tống người tới phủ vị kia gật đầu chào hỏi với nàng, Liễu Vân cũng không quan tâm gật đầu chào lại, chỉ là khi chào xong cả hai không hẹn mà cùng nhìn thẳng vào mắt đối phương một lúc lâu
Liễu Vân giữ bộ dáng thường thấy, môi nhỏ như có như không vẽ ra ý cười, ánh mắt chẳng chút dao động nhìn nam nhân đối diện, nam nhân một bộ dáng người có học thức nhìn vào đôi mắt nâu của nàng, nhẹ nheo mắt lại cũng chẳng biểu hiện cảm xúc gì
” khụ “
Cho đến khi nghe tiếng động từ phía sau nam nhân mới thu lại ánh nhìn, nhận ra sự thất thố của mình liền cuối đầu nhận lỗi
” thất lễ rồi”
Tần Sở ngồi trên nhìn chằm chằm vào hai người, khi chào nhau cũng chỉ là nghi thức, một mặt xa cách! ừm…!nè!!! sau hai người nhìn nhau lâu thế? Vân nhi! nàng còn chưa nhìn ta lần nào lâu đến vậy! không muốn mình trở thành người vô hình và quan trọng nhất là kéo sự chú ý từ một nam một nữ trước mặt, Tần Sở hắng giọng ho khan một tiếng…!Quả nhiên có tác dụng!
” phòng đã được chuẩn bị xong”
Liễu Vân không trả lời mà quay sang thông báo với Tần Sở
” người có phải hay không là Bạch Liên quận chúa?”
Nam nhân không hiểu sao tự nhiên lại nói nhiều hơn, dường như đang dò xét vị thế của nàng
Đường đường là quốc sư Bắc quốc sao có thể mù tịt về tình cảnh quân địch được? nhất là cả quân doanh chỉ có nàng là nữ nhân!
” có liên quan?”
Nương tử của ta ngươi hỏi làm gì? chê mình sống quá lâu rồi?
Liễu Vân còn chưa kịp đưa mắt đến Tần Sở đã thay nàng mở lời, nàng vẫn giữ nguyên tư thế nhướng mày nhìn bộ dạng hậm hực của Tần Sở lại có chút…!vui?
Lúc gặp mấy tên thương buôn hắn cũng mang vẻ mặt này…!sao lúc đó nàng lại không cảm nhận được gì? thời gian có thể thay đổi cách nhìn của một người sao?
Như cảm nhận được nàng nhìn về phía mình Tần Sở nhanh chóng đưa mắt về nơi nàng đang đứng, chỉ là lúc đầu thực sự nhìn hắn, nhưng lúc sau dù tầm mắt không thay đổi nhưng là không phải nhìn hắn nữa!
Tình thế xoay chuyển trong ánh nhìn của quốc sư chính là hai người mình vừa gặp đang nhìn nhau trong im lặng, lại thực chất không nhìn nhau…
Một người giỏi đoán tâm ý người khác như hắn giờ phút này lại hoàn toàn bó tay trước hai người này…!tâm tư quá sâu kín rồi!
Màn ” nhìn nhau đắm đuối” của hai người kết thúc, kiểm tra số lượng lễ vật và sắp xếp một chút, nàng đích thân dẫn vị ” quốc sư” này đến tận phòng mà mình đã ” tận tâm” chuẩn bị hai ngày nay
Nam nhân có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy căn phòng được chuẩn bị cho mình, cứ ngỡ sẽ thật sự bị xem là con tin mà giam ở lao ngục lại ngỡ ngàng khi biết mình cũng có phòng riêng, giờ lại càng ngỡ ngàng khi thấy căn phong thanh nhã này, xung quanh còn được trồng thêm vài khóm hoa làm cảnh…!thực sự là quá tiện nghi cho một người mang danh ” con tin” như hắn rồi!
” đa tạ tiểu thư đã dẫn đường”
Nàng không nói gì chỉ gật đầu biểu thị mình đã biết, không nói thêm gì xoay người bước khỏi khuôn viên nơi này
Vừa bước ra khỏi cửa viện ngay lập tức một cánh tay to bắt lấy nàng kéo vào lòng, nam nhân siết chặt lấy thân thể nhỏ trước mặt, giọng điệu bất mãn
” có thể đê người khác thay nàng!”
” huynh muốn mất một trợ thủ sao?”
” ý nàng là gì?”
Liễu Vân chỉ cười mà không trả lời
Hai ngày trước nàng kéo A Tam chọn một nơi có tầm nhìn tốt, cuối cùng chọn được nơi này liền nhanh chóng đi khắp thành tìm mấy loại hoa lạ bày trí, A Tam để lệch một li nàng cũng không vừa ý mà chỉnh lại, từng ngóc ngách trong viện đều được nàng quan sát chú ý chặt chẽ như sợ có sơ suất, điều này càng làm hảo cảm của Tần Sở về ” quốc sư” sắp đến đây giảm theo cấp số mũ!
” hạ lệnh cho tất cả mọi người trong phủ không được đến gần viện này, khi đi ngang cũng phải đứng cách tường một khoảng hai mươi bước chân, thức ăn sẽ do A Tam hoặc tiểu Nhị đưa tới, không cho người thứ ba bước vào!”
Tần Sở nghe xong có chút cáu mà nói
” nàng bảo vệ hắn đến vậy? cả ta cũng không thể vào?”
” muốn chết cứ việc! ta không ngăn!”
Nàng tỉnh bơ tạt cho Tần Sở một gáo nước lạnh
Vị vương gia nào đó nhanh chóng đổi sắc mặt, cất giọng hoà hoãn, tràn đầy tự tin
” nàng sẽ không!”
“…” chắc chắn đến vậy?
Thấy người trong ngực im lặng không trả lời, Tần Sở cong môi cười đắc ý…!nàng sẽ không tổn thương hắn!
” Vân nhi…!ta thích nàng”
“…”
Liễu Vân tiếp tục im lặng, hắn đã nói câu này hơn hai trăm lần trong ba tháng qua, tất cả chỉ nhận lại sự im lặng từ nàng, nếu là trước đó nàng chắc chắn đã phũ không thương tiếc, bây giờ cảm xúc rối rắm, Liễu Vân sẽ không cho bất kì ai hi vọng khi bản thân không thể đáp trả…!vì vậy nàng chọn im lặng để giải quyết, khi nàng làm chủ được cảm xúc của mình, hiểu rõ nó là gì nàng sẽ giải quyết tất cả một lượt!
Dù chỉ như mọi lần, sau câu nói ấy là một mảng tĩnh lặng không lời đáp trả…!Tần Sở vẫn không từ bỏ! mỗi lần cùng nàng có không gian riêng hắn sẽ thổ lộ tâm tình, hắn sẽ nói đến khi nàng chấp nhận tình cảm này, chấp nhận cho hắn một cơ hội…!hay chỉ đơn giản là chấp nhận buông xuống một tầng phòng bị để hắn được đứng gần hơn với nàng
Tần Sở luôn có cảm giác rất mãnh liệt rằng nàng không giống người bình thường, dù tiếp xúc mỗi ngày hắn vẫn không thể nhìn ra đâu mới thực sự là bản chất của nàng…!lạnh lùng quyết đoán? ôn nhu nhẹ nhàng? giết người không chớp mắt? nhân từ đức độ?
Có thể nói số lần Tần Sở nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng kia dao động cũng không đếm hết năm ngón trên bàn tay, nàng có hứng thú với những thứ người khác không nghĩ tới, yêu thích việc người khác chán ghét, vừa ôn nhu vừa lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, việc người người sợ hãi nàng lại có biểu cảm như hận không thể xé toạc ra xem kết cấu bên trong lẫn bên ngoài của chúng là như thế nào…!rất nhiều điều kỳ dị khác nhưng hắn chính là thích ngắm nhìn từng nét mặt, từng biểu cảm trên gương mặt nhỏ ấy…!dù số lần nhìn thấy chúng thực hiếm hoi…
” hắn không phải!”
Đang chìm trong mớ suy nghĩ dạt dào của mình, Liễu Vân cất tiếng
” thế nào không phải?”
Tần Sở mờ mịt nghe chữ có chữ không bèn hỏi lại
” quốc sư!”
” người mạo danh?”
[ dich: hắn giả dạng Quốc sư đến đây?]
” không hẳn!” cũng chỉ là tay sai thôi…!có lẽ biết cách gãi đúng chỗ ngứa của người khác* nên mới có chút tác dụng
*** gãi đúng chỗ ngứa của người khác: ví như biết xu nịnh người trên đúng cách, đúng lúc nên được người yêu thích
” kéo dài thời gian”
” ngay từ đầu mục đích đã là vậy rồi!”
“…” hắn lại không nghĩ họ ra hạ sách này!
………
Một tháng trôi qua, vị quốc sư ở đây ngày ngày bình thường đi dạo khắp phủ, tựa như chán nản muốn tìm thú vui, lại tựa như muốn thăm dò gì đó…!cuộc sống ngày ba bữa không đạm bạc, chẳng xa hoa mọi người nhìn vào thì rất bình thường, duy chỉ có nàng mỗi lần gặp ý cười bên môi lai sâu hơn chút.
A Tam lại kín miệng như bưng, dù Tần Sở dò hỏi thế nào cũng chẳng moi được thông tin gì ngoài câu
là bất ngờ vương phi tặng Bắc quốc
Nhị Dạ lại càng không cần nói tới…!từ sau hôm ” lỡ miệng” về cuộc huấn luyện của nàng chỉ là khởi động đến nay, chỉ cần nàng không lên tiếng hỏi hắn liền đóng vai một người im lặng tuyệt đối bên cạnh nàng mặc kệ sự đời
Bên thành Hạ Trì top top binh lính ra vào liên hồi để vận chuyển ” lương thực cùng dụng cụ ” chứa trong các rương lớn vào thành đề tu sửa, ” bù đắp” cho khoảng thời gian qua họ đã tàn phá, thể hiện thành ý muốn tạm chiến và nhân nhượng, hiện cũng sắp hoàn thành rồi
Mỗi rương vận chuyển vào thành đều được binh sĩ kiểm tra ” kỹ lưỡng” mới được thông qua, tuyệt không có ” điều khác thường”
Nửa tháng tiếp trôi qua, từ phía Bắc quốc có một đoàn binh sĩ hơn năm trăm người, hộ tống một nam nhân được xưng là ” tả sứ hộ pháp” đến Lam thành muốn thương lượng
Tình hình hiện tại chính là quân lính Bắc quốc toàn bộ kiểm soát Lam thành để ” bảo vệ an nguy” cho tả hộ pháp, vị tả hộ pháp đang ở chính viện đối diện là nàng cùng Tần Sở ra tiếp đón, người mở lời trước là vị kia
” đại tướng quân, quận chúa! ta thay mặt bệ hạ Bắc quốc đến là muốn cùng các vị ngừng cuộc chiến này…!hai nước trước giờ không giao tranh, luôn giữ mối quan hệ hoà hợp…!Là Bắc quốc ta suy nghĩ không chu toàn làm giao tình của hai nước bị rạn nứt…!nay thay mặt quốc vương Bắc quốc một phần là chân thành tạ lỗi cùng Đông quốc, một phần là muốn cùng Đồng Quốc thỏa hiệp ngừng chiến tranh!”
Tần Sở chỉ đăm đăm nhìn nam nhân trước mặt, ngũ quan thanh tú, giọng nói trầm ấm, cư xử phải phép, có chút giống thư sinh lại không phải kẻ yếu mặc người bắt bẻ…!tên nay tâm tư khó lường!
” tả hộ pháp đã có lòng Đông quốc ta sao lại từ chối? hiệp ước dừng chiến tranh không phải trong giây lát liền có thể kí kết…!không bằng chúng ta mời người nán lại vài hôm để tiện bàn bạc?”
Liễu Vân một thân thanh y thêu hoa dương tử tím trên vạt váy kết hợp cùng mảnh ngọc bội màu lục, nhìn qua cũng chẳng có gì nổi bật hoặc thị uy nhưng khí chất toát ra từ nàng lại mang đến cảm giác thần bí khiến người xung quanh nửa muốn lại gần nửa muốn xa cách
Vị tả hộ pháp nhìn nàng, môi vẻ ra nụ cười chẳng rõ ý vị đáp lời
” được quận chúa giữ lại là phúc phần của tại hạ”
” vậy người nói xem…!quân lính canh giữ khắp nơi thế này là lo cho an nguy của người hay là…!không vừa ý liền tấn công?”
Nàng chậm rãi cong môi nói ngắt quãng từng đoạn, càng về cuối câu từng chữ nhả ra lại càng chậm rãi
Tả hộ pháp cả kinh nhìn nàng, như vừa nghe được việc không thể tin được! Sao có thể…!sao có thể chứ! chỉ trong phút chốc liền lấy lại dáng vẻ ban đầu đáp lời
” quận chúa đùa quá lời rồi…!chúng ta là người sai trước sao có thể không vừa ý liền đánh…!đây chẳng phải là khiến Đông quốc mất niềm tin vào Bắc quốc sao?”
Vị đại tướng quân vẫn luôn bảo trì im lặng để hai người trò chuyện nhưng mọi biểu cảm đều thu vào tầm mắt…!Ha~ nàng lại đoán trúng rồi!
” chỉ là nói đùa…!mong tả hộ pháp không để trong lòng!”
Nàng mỉm cười, nụ cười thật tươi làm hai đại nam nhân vừa ngẩn người nhìn ngắm vừa cảm nhận được mồ hôi lạnh đang túa ra trên lưng…!ánh mắt nàng chẳng có chút ý cười! quan trọng hơn là khi nhìn vào đôi mắt ấy hắn gần như cảm thấy thân thể mình đang bị vùi lấp dưới dòng sông băng đang chảy xiết! nàng…!rốt cuộc thâm sâu đến mức nào?.