Vương Phi Vạn Tuế

Chương 47: Tình Địch Tới Nhà


Bạn đang đọc Vương Phi Vạn Tuế FULL – Chương 47: Tình Địch Tới Nhà


*** đọc giả cho em xin vài dòng ạ
anh/ chị nick ” vô danh tiểu tốt” like gần như tất cả các chap em viết nhưng cho em hỏi anh/chị lại bình luận rất là kỳ hoặc là thế nào ạ?
Em xin lập lại lời mình từng nói rằng em viết truyện vì hứng thú và không cần like để tăng độ hot hay gì đó.

Với em tác phẩm mình viết được đọc giả đón nhận là niềm vui và động lực để cố gắng thêm vào truyện nhiều lời thoại hơn vì em không biết nên cho nhân vật trong truyện nói gì để phù hợp với hoàn cảnh
Những lượt like đến từ độc giả em tin là anh/chị thực sự thích chap nào đó nên mới like.

Em xin chân thành cảm ơn
Những bình luận giống như anh/chị nick ” vô danh tiểu tốt” như dưới này em xin phép sẽ ko trả lời ạ
cảm ơn các đọc giả đã dành thời gian lắng nghe ạ***
…______…
Từ sau hôm Tần Sở dẫn nàng đến mảnh đất đầy hoa kia, ai trong phủ cũng không hỏi được bất cứ thông tin gì liên quan đến sở thích của nàng nữa…!mỗi lần hạ nhân túm tụm trò chuyện lại như có như không nhắc đến việc này nhưng mỗi lần nghe thấy hai từ vương phi tiểu Lan luôn nghiêm túc nói rằng
” ta không biết! các người ai muốn biết hoặc là hỏi vương phi, hoặc là tự tìm hiểu đi a~”
………
Liễu Vân đang ở trong phòng thì có một con bồ câu bay vào, dưới chân có một ống trúc nhỏ
” người ra tay là Lâm Ngọc Hoa, chưa tìm được người đứng đầu”
Nàng nheo mắt, Lâm Ngọc Hoa sẽ không có nhiều ngân lượng để chi trả cho nhiều sát thủ đến vậy! có lẽ là nam nhân hắc y đó…!giữa họ có bí mật gì? tại sao lại phải loại bỏ* Liễu Vân? bí mật này rồi cũng sẽ có ngày bị phơi bày trước ánh sáng!
*** loại bỏ: ở đây có thể hiểu là không thể sống tiếp vì sẽ gây nguy cơ hoặc cản trở đến kế hoạch của ai đó ( Trần quốc sư)
” tỷ tỷ! Đại hoàng tử đến phủ, vương gia đang bận nên người hãy ra tiếp đón”
Tiểu Lan cúi người thông báo
” ừm”
…/ đại sảnh/…

” Không biết hoàng huynh đến, đã thất lễ! vương gia đang có chút việc không tiện tiếp đón huynh”
Nàng cúi người chào Tần Kha đúng phép tắc, nói rõ Tần Sở không ở đây
” Đệ muội thật quá khách khí rồi!”
Tần Kha mỉm cười chào lại, dù nghe rõ ý tứ không có Tần Sở sẽ không tiếp chuyện nhưng vẫn làm như không hiểu
Hai người chào hỏi rồi ngồi đối diện nhau, quản gia bưng trà lên liền đứng ngay cửa nhìn Tần Kha bằng ánh mắt dè chừng
” hoàng huynh đến là có việc?”
Nàng cong nhẹ môi, ánh mắt thanh lãnh vẫn như ngày đầu Tần Kha nhìn thấy nàng, làm hắn thất thần trong giây lát nhưng chỉ trong giây lát thôi.

Rất nhanh đã trả lời nàng, giọng nói có chút nhu hoà, đáy mắt lặng lẹ trầm xuống
” quả thực có việc!”
” vậy thật không đúng lúc! vương gia bây giờ không thể tiếp huynh rồi!”
Giọng nàng pha chút tiếc nuối, hàng mi nhẹ rũ xuống che đi âm lãnh nơi đáy mắt
Tần Kha lại tìm Tần Sở? kẻ thù lại tìm nhau? nói không có vấn đề chính là nói dối!
” ta có thể chờ đệ ấy! trong thời gian đó đệ muội có thể hay không cùng ta trò chuyện?”
Tần Kha nhấp ngụm trà, hương sen nhàn nhạt thoang thoảng bên đầu mũi mang lại cảm giác dễ chịu, nước trà ấm nóng như xoa dịu cơn lạnh cuối đông, môi khẽ mấp máy trả lời nàng, giọng không rõ cảm xúc
( chị nhà đi cứu tế lúc vừa bắt đầu mùa khô_tháng tư
+Ở lại hướng dẫn khắc phục một tháng
+Khi về đã là tháng năm, còn một tháng chuẩn bị thành thân vào tháng sáu
+Ở phủ 6 tháng nữa → hiện tại đã là tháng 12)
“…!hoàng tẩu…!vẫn tốt chứ?”
Nàng ngập ngừng hỏi, âm điệu mang chút quan tâm lo lắng, lại như mang chút mất tự nhiên, ánh mắt thận trọng nhìn Tần Kha tựa như đang hỏi về vấn đề không nên hỏi
Dù sao cũng lâu rồi không nghe tin tức của Liễu Thanh.


Từ sau lần đó Tần Kha phạt nàng ta ở trong viện sám hối một tháng chép kinh phật để tịnh tâm nhận ra lỗi lầm của bản thân, sau lại nói vì thần trí không ổn định nên không được rời phủ, ngày nào cũng đập đồ trong phòng, tính tình cũng rất cáu gắt với hạ nhân
Tần Kha nhìn biểu cảm của nàng lại nhớ đến lúc nàng vận hỉ phục cả người chật vật yếu ớt cất tiếng phản kháng, lại nhớ lúc sự thật bị vạch trần nàng lại như không thể tin vào những gì đang diễn ra, không thể tin vị muội muội mình yêu thương tin tưởng lại hãm hại mình, gương mặt ấy vào giây phút đó có bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu bàng hoàng suy sụp…
Nghĩ đến đó thâm tâm Tần Kha khẽ thắt lại, mặt không đổi sắc cố trả lời nàng một cách bình thường nhất
” nàng ấy vẫn không có tiến triển tốt”
” vậy sao…”
Như không nghe được câu trả lời mong muốn giọng nàng liền trùng xuống
Hai người trò chuyện không lâu liền quá trưa, cảm thấy ngồi trong đây có chút bí bách Tần Kha liền đề nghị ra đình hóng mát.

Cảm thấy rất bình thường nên nàng cũng không có ý kiến
Đúng lúc đó A Tam trở về phủ lấy chút dược liệu để bổ sung phần còn thiếu của thuốc trị thương liền thấy nàng cùng Tần Kha người trước kẻ sau hướng đình sen mà đi, trong lòng chỉ vang lên tiếng báo động góc tường nhà vương gia bị người khác đào*!
*** đào góc tường: thê tử mình bị nam nhân khác cố tình tiếp cận, ý đồ chia rẽ phu thê họ!***
A Tam quên luôn việc lấy đồ trị thương cho A Nhất liền tức tốc quay đầu chạy một mạch khỏi phủ tìm vương gia nhà mình thông báo tin khẩn cấp này!
Theo lễ nàng đi trước dẫn đường, nhưng phải nhường khách ngồi trước.

Liễu Vân nâng cánh tay nhỏ của mình làm động tác mời Tần Kha tiến lên trước vào ghế
Suốt đoạn đường hắn vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với nàng, ánh mắt đôi lúc liếc nhìn xung quanh lại như vô ý nhìn về thân ảnh lam y phía trước lòng thầm cảm thán trông nàng thật nhỏ bé!
Tần Kha chậm rãi bước qua nàng tiến vào đình sen, hương thơm dịu nhẹ của sen hoà chút mùi hương thanh mát trên người nàng như có như không vờn quanh cánh mũi của hắn thâm tâm như có lông vũ mềm mại lướt qua có chút ngứa ngáy
” cảnh sắc ở đây thực không tệ! đệ muội cũng thật có tâm đi”
Tần Kha cố tìm chủ đề để nói

” hoàng huynh quá khen! là quản gia có mắt sắp xếp”
” vậy sao”
Chủ đề này nhanh chóng kết thúc khi vừa bắt đầu, hai người lại im lặng không nói gì, trà bánh được nha hoàn dâng lên, hai người cùng nhấp ngụm trà, Tần Kha nhận ra đây là loại trà lúc nãy nhưng hương vị có chút khác…!nó có vị thanh hơn, dư vị đọng lại nơi đầu lưỡi là ngọt thanh chứ không đắng như lúc nãy
” đây là loại trà gì vậy?”
Tần Kha tò mò hỏi, hắn là người theo trà đạo nên không có loại trà nào hắn không biết huống chi là loại cực phẩm như loại trà này!
” trà sen”
” là cống phẩm Nam quốc sao?”
Nam quốc là đất nước có nhiều đồng bằng phù sa và vùng trũng nên trồng rất nhiều sen
” là muội tự chế biến! nếu hoàng huynh thích thì cứ lấy một ít về dùng”
Thái độ nàng vẫn nhàn nhạt như vậy
” được!”
Nàng đứng dậy định bảo nha hoàn gói một ít trà cho Tần Kha đột nhiên cổ tay bị người khác nắm lấy, bên eo lại bị bàn tay khác dùng lực kéo về phía sau, sát khí nồng nặc
” hoàng huynh đến là có việc?”
Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang bên tai, nàng hơi nghiên đầu nhìn người phía sau mặt không đổi sắc nhu hòa hành lễ với Tần Sở
” vương gia”
Tần Sở nhìn nàng mà lòng đầy khó chịu! tại sao lúc nào nàng cũng giữ thái độ đó với hắn? tại sao lại tiếp xúc với nam nhân khác? không thể nói với hắn sao?
Ngay lúc Tần Kha hỏi nàng từ xa Tần Sở nhìn một nam một nữ trong đình mà cảm thấy chói mắt! đôi chân nhanh chóng tăng tóc bước nhanh về phía đình sen, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nam nhân ngồi trong đình đang cùng nữ nhân nói cười vui vẻ, không khí hoà hợp lạ thường
” vương phi cùng hoàng huynh trò chuyện thực vui vẻ đi?”
Tần Sở mấp máy môi hỏi hai người, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vị hoàng huynh của mình, sát khí chậm rãi tăng lên
Lúc Tần Sở bước vào đình hắn đã nhìn thấy, đến lúc chứng kiến Tần Sở ôm trọn nàng vào lòng trong phút chốc tối sầm xuống, nhưng rất nhanh liền lấy lại phong thái ban đầu
Nàng cảm nhận được có người đang tiến đến nhưng vì Tần Sở hành động quá nhanh với cả việc Tần Kha đang có mặt nên không tiện động thủ.

Chính vì vậy lúc Tần Sở kéo nàng nàng đã không nhìn thấy biểu cảm biến đổi trong giây lát của Tần Kha nhưng Tần Sở thấy rất rõ!
” hoàng huynh thích trà nên ta muốn tặng huynh ấy một ít”
Nàng giải thích xong lại nhìn Tần Kha
” hoàng huynh! vương gia đã về, hai người cứ bàn việc.


Muội cũng không giúp được gì! thất lễ!”
Nàng muốn đi nhưng cả người bị Tần Sở giữ chặt nên không đi được, cũng không thể bảo hắn buông tay ra đành nhắc khéo
” vương gia! ta xuống bếp làm chút bánh, hai người từ từ trò chuyện”
Tần Sở nghe nàng gọi mình liền hiểu ý luyến tiếc buông tay khỏi người nàng, dù vậy trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm nào khác, vẫn là mùi hương thanh mát ấy, vẫn là cơ thể mềm mại ấy nhưng hắn không thể quá phận!
Hắn hiểu rõ hắn không thể bỏ qua lời nhắc nhở của nàng! Nàng không phản kháng tiếp xúc của hắn không có nghĩa nàng sẽ chấp nhận hành động không có điểm dừng của hắn.

A Tam đã nói với nàng phải là từ từ tiếp cận, nếu hành động quá nhanh sẽ chỉ đẩy nàng ra xa hơn!
Bóng nàng vừa khuất sau bức tường ngăn cách giữa hoa viên và hành lang sát khí trên người Tần Sở lại tăng thêm, hắn am trầm mở miệng nhắc nhở
” Vân nhi là thê tử của ta!”
Tần Sở khẳng định rõ ràng nàng_Liễu Vân là thê tử của hắn! là thê tử hắn chứ không phải là vương phi của Tần vương!
Thê tử chỉ có một nhưng vương phi chỉ là chính thê, có thể nạp thiếp!
” ta biết”
Tần Kha ôn hoà cười đáp lại sát khí dày đặc của Tần Sở
Sở dĩ Tần Sở khẳng định như thế vì trực giác cho hắn biết vị hoàng huynh này cũng động tâm với nàng! nhưng có điều hắn che giấu rất tốt…!tốt đến mức đã thấy hắn cùng nàng một chỗ nhiều lần vẫn không nhận ra hắn luôn hướng mắt về phía nàng!
Lần trước gặp ở cung hoàng hậu Tần Sở làm vậy là bản năng! không nhận ra Tần Kha thích Liễu Vân.

Lần này thấy được sự biến đổi trong ánh mắt của Tần Kha nên Tần Sở mới phải khẳng định nàng là thê tử mình!
” tốt nhất huynh đừng để ta biết được huynh có tư tâm với nàng, nếu không đừng trách ta không nể mặt ông ta!”
Tần Sở đến hiện tại không hoàn toàn trở mặt với Tần Kha vì chút tình nghĩa của người được xem là phụ hoàng kia, một phần vì hắn vốn không quan tâm vị hoàng huynh này! nhưng nếu Tần Kha động đến nàng chính là động đến giới hạn cuối cùng của hắn!
” ta là quan tâm đến đệ nên mới hỏi chút chuyện liên quan đến ngũ muội chứ nào có tư tâm?”
Tần Kha mỉm cười trả lời, vừa dứt câu nàng cũng đi tới.

Trên tay đĩa bánh ăn kèm khi uống trà sen nàng tự phối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.