Đọc truyện Vương Phi Trùng Sinh Ký – Chương 16
Tới ngày đó, buổi sáng, nàng còn chưa kịp mặc váy sam, Bùi Ngọc Anh đã vội vàng tới đây.
“Muội muội, muội tới sớm vậy, ăn cơm chưa?”
“Chưa, muội tới thăm tỷ một lúc.”
Bùi Ngọc Kiều cười nói: “Ăn ở chỗ tỷ đi. Trúc Linh, ngươi đi dặn nhà bếp làm thành hai phần.”
Trúc Linh đáp ứng.
Bùi Ngọc Anh cầm lược, chải đầu cho nàng.
Bùi Ngọc Kiều chợt cảm thấy áp lực rất lớn, không cần phải nói, nhất định là muốn nàng ở trước mặt người khác có một ấn tượng tốt.
Tay của Bùi Ngọc Anh rất khéo léo, lập tức vấn cho nàng kiểu tóc song thùy kế, còn cài vào hơn mười đóa châu hoa màu vàng nhạt, có viên mã não hồng làm đẹp, tươi mát khả ái. Nàng ấy nhìn từ trên xuống dưới, rất thoả mãn, dặn dò: “Tỷ tỷ, từ lúc tỷ bị ngã, đây là lần đầu tỷ ra mắt mọi người. Nhất định phải đẹp chút, tỷ nhớ kỹ…”
“Ta biết, ta sẽ không nói bậy, không chạy loạn!” Bùi Ngọc Kiều đáp ứng một tiếng.
Lúc hai người dùng xong cơm đi tới phòng chính thì Bùi Ngọc Họa đã chờ ở đấy. Thấy các nàng khoan thai tới chậm, ríu rít hai tiếng: “Chuẩn bị nửa ngày, thì ra là muốn tươi đẹp át hoa thơm cỏ lạ?”
Bùi Ngọc Anh cười rộ lên: “Muội cũng rất đẹp mà, người nào át người nào còn khó nói.”
Bùi Ngọc Họa tự nhiên được khen, lòng tràn đầy vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này, ba người không quá mức mâu thuẫn, ở chung cũng coi như vui vẻ.
Ánh mắt của thái phu nhân xẹt qua ba người, liên tục gật đầu: “Ăn mặc rất tự nhiên. Lát nữa, tỷ muội nhớ vui vẻ hòa thuận, đừng để người ta chế giễu.”
Ba người gật đầu.
Mã thị kéo Bùi Ngọc Họa ra dặn dò vài câu, các nàng ra ngoài Thùy Hoa Môn, ngồi xe ngựa đi về hướng ngoại thành.
Bảo gia trưởng công chúa đương nhiên có phủ công chúa ở trong thành, nhưng bình thường chẳng bao giờ ở, đều ở Lan Viên.
Diện tích Lan Viên ba bốn trăm mẫu, cực kỳ rộng, bên trong đình viện, ban công đình tạ chằng chịt. Vườn xây theo phong cách Giang Nam, lộ ra một vẻ uyển chuyển hàm xúc. Vào mùa này, đi ở trong đó, dường như đã không còn ở trong kinh thành, bên tai chỉ nghe được tiếng chim chóc. Bùi Ngọc Anh nhớ tới, Tư Đồ Huyền Nguyệt nuôi vài con đại anh vũ, còn có một vài con chim hoạ mi.
Ngày qua ngày của nàng ấy thật giống thần tiên.
Bùi Ngọc Anh không nhịn được nhìn chung quanh, Bùi Ngọc Họa càng ước ao, nhẹ giọng nói: “Chẳng biết sao bà ấy có được phú quý như vậy.”
Nói đến lai lịch, cha bà ấy cũng chỉ là đường thúc xa của Hoàng Thượng, đã sớm xuống dốc, thế nhưng Tư Đồ Huyền Nguyệt dựa vào một thân tài hoa làm cho Hoàng Thái Hậu thưởng thức, phong làm công chúa.
Bùi Ngọc Anh lắc đầu: “Chớ bàn thị phi.”
“Chỉ hiếu kỳ thôi.” Bùi Ngọc Họa có lúc rất không thích Bùi Ngọc Anh nghiêm túc, rõ ràng đều là cô nương gia, nàng ấy sao cứ giống trưởng bối như thế!
Nàng quay đầu dắt tay của Bùi Ngọc Kiều: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem sao tiếng chim này dễ nghe quá vậy.”
“Đúng vậy, giống hệt đang hát khúc. Hay chúng nó đang nói chuyện với nhau?”
Bùi Ngọc Kiều đáng yêu hơn nhiều.
Bùi Ngọc Họa hì hì cười: “Chúng ta về nhà, nói với tổ mẫu mua mấy con được không? Buổi sáng nghe đến, cũng có chút thú vị.”
“Ừ, đương nhiên được, nhưng mà sáng sớm sợ ầm ĩ, nếu mà đang ngủ…” Bùi Ngọc Kiều có đôi lúc sẽ ngủ nướng.
“Cũng đúng.” Bùi Ngọc Họa gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, đã đi tới Lan Đình.
Tư Đồ Huyền Nguyệt thích hoa lan, Lan Viên Lan Đình, đều có chữ Lan. Trong đình hoa lan chiếm hơn năm mươi loại, mà nơi này rộng rãi, cũng thích hợp tụ hội, đã có nhiều cô nương đang ở đây. Bùi Ngọc Họa liếc mắt, bĩu môi nói: “Hứa Đại Mi còn chưa tới, cả Chu Mân kia nữa, tên nàng không phải có chữ “Đầu” chứ.”
Đầu heo.
Bùi Ngọc Kiều phốc một tiếng.
Bùi Ngọc Anh nhíu mày, nghiêng người liếc Bùi Ngọc Họa: “Muội lại bực cái gì?”
“Sao mà không bực được. Chu Mân kia chẳng có gì, bây giờ còn gả cho Yến vương, nhìn bộ dáng đắc ý của nàng ta kìa. Về sau chúng ta gặp nàng ta, còn phải gọi nàng ta một tiếng Vương phi đó.”
Đời trước, Chu Mân đúng là thê tử của Tư Đồ Lan,Yến vương phi, người này không tốt lắm. Chính nàng ta nói Tư Đồ Huyền Nguyệt là ngoại thất. Bùi Ngọc Kiều cũng không thích nàng ta, bởi vì khi Chu Mân nhìn thấy nàng, luôn luôn tỏ ra vẻ khinh bỉ, khinh thường nàng ngu ngốc, thậm chí, còn có chút khinh thường Tư Đồ Tu.
Nhưng mà mệnh của nàng cũng không tốt, Bùi Ngọc Kiều hơi thở dài: “Đều nói phú quý hiểm trung cầu(*). Làm Vương phi, thực ra còn không bằng làm người thường sống khoái hoạt.”
(*)富贵险中求 Phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Hai người kia nghe được kinh ngạc.
Bùi Ngọc Anh khẽ cười nói: “Tỷ tỷ giống như đã giác ngộ, quả thực không dễ.” Hoàng gia vô tình, hiện nay thái tử bị phế, mấy vị thân vương nội bộ đấu đá lợi hại, ai cũng không biết ngày sau ra sao thì đã bỏ mình. Nàng nói với Bùi Ngọc Họa, “Muội đã biết nàng ấy là ai rồi, không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên đắc tội.”
Bùi Ngọc Họa cũng tán thành lời này, kinh thành tàng long ngọa hổ, người chói mắt vô cùng nhiều, chẳng lẽ nàng có thể để ý tất cả sao?
Nàng thở dài, theo Bùi Ngọc Anh cùng những cô nương khác chào hỏi.
Đếm đếm, có chừng hai mươi người.
Đông Bình Hầu phủ ở kinh thành cũng không phải người vô danh, Bùi Trăn lại lập công lớn, mắt thấy các nàng đến, các cô nương khác quây thành một vòng chào đón.
Đang vấn lễ, Hứa Đại Mi đã đến, thấy Bùi Ngọc Anh, nhếch lông mày như người thắng cuộc cười nói: “Nhị cô nương, biệt lai vô dạng(*)?”
(*) Biệt lại vô dạng: hi vọng bạn vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay
Giọng nói của nàng tràn đầy khiêu khích, lại thêm từ trước đến nay có thói quen kiêu ngạo trong giới quý nữ, ai cũng không muốn đắc tội nàng, vì vậy tất cả mọi người đều có bộ dáng sống chết mặc bây.
Trong Lan Đình nhất thời an tĩnh cực kỳ.
Cái an tĩnh này làm cho mọi người đều lúng túng.
Bùi Ngọc Kiều khó chịu thay cho muội muội, nhưng Bùi Ngọc Anh nhẹ giọng cười nói: “Thấy Hứa cô nương mặt mày tươi tỉnh, có lẽ đã lĩnh hội được ý sự, không ngại nói nghe một chút?”
Dĩ nhiên không nổi giận chút nào, tấm lòng rộng mở.
Hứa Đại Mi để ý, lo lắng không biết tại sao Bùi Ngọc Anh có thể như vậy, nàng ta chính là người bị vứt bỏ! Nàng liếc mắt nhìn Bùi Ngọc Kiều, tỷ tỷ nàng cũng là đồ không ai thèm lấy, khinh thường nói: “Ta chưa bao giờ thất ý, nói gì đắc ý. Ta chỉ là quan tâm các ngươi, Bùi đại cô nương cũng đã mười sáu, cũng chẳng biết ngươi và nàng, người nào gả ra ngoài trước đây.”
Lời này có chút quá đáng!
Bùi Ngọc Anh đang không muốn trở mặt với nàng ta trước đám đông, nhưng nàng ta cứ châm chọc như vậy, cũng chạm phải giới hạn, sắc mặt lạnh lùng nói: “Hôm nay áo mũ chỉnh tề, nam nhân được cá quên nơm(*) rất nhiều, sớm gả ra ngoài, không bằng trễ một chút. Nhìn lầm người, tương lai hận không thể đào ra tròng mắt, trên đời này không có thuốc hối hận đâu, Hứa cô nương, ngươi nói có phải không?”
(*) Được cá quên nơm: ăn cháo đá bát
Có vài người nghe được, biết được nội tình, mất mặt thay Hứa Đại Mi. Cũng không biết nàng ta có gì hay mà đắc ý. Chu Dịch cũng chỉ là một nam nhân nay Tần mai Sở(*)!
朝秦暮楚 Nay Tần mai Sở: tráo trở bất thường, hay lật lọng
Chưa từng nghe, nhỏ giọng hỏi người khác, rất nhanh mọi người đều biết.
Hứa Đại Mi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, khuôn mặt biến thành màu đỏ như heo.
Bùi Ngọc Họa vỗ tay mà cười: “Có vài người, không biết chữ xấu viết như thế nào, phải ta, đã sớm đào lỗ mà chui vào.”
Hứa Đại Mi không chịu được, xoay người chạy ra ngoài.
Chúng vị cô nương không ưa Hứa Đại Mi, đều ầm ầm cười rộ lên.
Dù sao nàng ta chạy đi, cũng không biết là ai đang cười.
Mấy bà tử nhìn thấy, nhẹ giọng nói cho Tư Đồ Huyền Nguyệt.
Bàn tay trắng thuần của bà đang cầm tuyết cao, lòng bàn tay sạch sẽ, người chừng ba mươi, da trắng mềm nhẵn nhụi, nhìn chỉ giống nữ tử hơn hai mươi. Dung mạo dáng người cũng rất tốt, mặt trái xoan, mắt hạnh, mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn, không tìm được bất kỳ tỳ vết nào, nếu như nhìn kỹ, thì thấy hơi gầy, xương gò má có chút cao.
“Không có giáo dưỡng. Ta nể mặt quý phi nương nương mới mời nàng. Đúng là thất sách, sang năm không mời nàng ta nữa.” Bà nhìn nam tử ngồi đối diện, hắn mặc cẩm bào xanh nhạt, dựa lưng vào ghế gập hải đường, có vài phần lười biếng, nhưng cũng khiến người khác khó bỏ qua. Khóe miệng bà lộ ra ý cười, như có như không hỏi, “Ngươi mới vừa nói, ngươi tới xem cô nương nhà ai?”
Trong Lan Đình, nô tỳ bày các tấm đệm lót, bắt đầu bưng dưa và trái cây điểm tâm, còn rót trà ngon, các cô nương đều ngồi xuống.
Lúc này, Thẩm Thì Quang và Hà Thục Quỳnh mới đến.
“Nghe nói vừa bỏ qua một trò hay.” Hà Thuc Quỳnh hé miệng cười, liếc mắt nhìn Hứa Đại Mi đang ngồi xa xa, “Đáng tiếc.”
Tuy rằng Bùi Ngọc Anh châm chọc Hứa Đại Mi, nhưng chuyện này rốt cuộc đối với nàng cũng có thương tổn, dù sao nàng vốn sẽ gả cho Chu Dịch, tâm chắc chắn là không thoải mái.
Đáng lẽ là không nên nói.
Thẩm Thì Quang nhíu nhíu mày, đổi chủ đề cười nói: “Ta vốn định chờ khi trời ấm áp hơn thì mời cái ngươi đến, kết quả trong nhà có một số việc, ca ca tham gia hội thí, lại trì hoãn thêm, đến tận cuối tháng ba…” Tháng ba các học sinh thi hội, phải thi đến tận ngày mười lăm tháng ba, mấy ngày nay mới được rời khỏi trường thi.
Bùi Ngọc Anh đương nhiên biết, nhà mình có hai vị đường ca đường đệ cũng đã trải qua, nàng cười nói: “Không sao, dù sao chúng ta cũng gặp nhau ở đây.”
Hà Thục Quỳnh thấy Thẩm Thì Quang chỉ lo để ý Bùi Ngọc Anh, có chút mất hứng, chớp mắt nói: “Biểu ca ta cũng thi, Thì Quang, ngươi cảm thấy ca ca ngươi và biểu ca ta, người nào lợi hại hơn?”
“Điều này khó nói, ca ca ta thường nói Từ công tử sách luận riêng một ngọn cờ, khiến người khác cảm thấy mới mẻ, đó là điều huynh ấy không bằng. Còn nữa, văn không có đệ nhất, cũng không dễ tranh cao thấp.”
Thẩm Mộng Dung thì Bùi Ngọc Anh biết, còn Từ công tử là ai, nàng chẳng biết, Bùi Ngọc Họa cũng tò mò, cướp hỏi: “Hà cô nương, biểu ca ngươi là ai thế, sao ta chưa từng nghe nói qua.”
“Biểu ca ta tên Từ Hàm, Giang Nam đại nho Trương Khuê các ngươi biết không, biểu ca ta là đồ đệ của ngài ấy, mới đến kinh thành không lâu.” Ánh mắt Hà Thục Quỳnh tràn đầy kiêu ngạo, nhìn ra được, nàng rất ngưỡng mộ Từ Hàm, dĩ nhiên là vì quang vinh của hắn.
“Là đồ đệ ngài ấy sao!” Mấy cô nương cũng kinh ngạc vạn phần, đương niên Trương Khuê lấy được chức trạng nguyên, nổi danh kinh thành, vốn là tiền đồ vô lượng, bao nhiêu người muốn kết thân, kết quả ông chí không ở quan trường, từ biệt Hoàng Thượng trở về Giang Nam mở thư viện. Nếu Từ Hàm này là đồ đệ tâm đắc của ông ấy, nói vậy hẳn là bất phàm.
Hà Thục Quỳnh nâng chung trà lên rót vào cốc uống một hớp: “Đợi lát nữa biểu ca ta tới đón ta, các ngươi nếu tò mò, có thể nhìn một cái.”
Nghe các nàng nói chuyện này, Bùi Ngọc Kiều gấp vô cùng, tốt nhất là đừng gặp Từ Hàm nha!
Lần này muội muội đã biết tên Từ Hàm, nói không chừng lát nữa còn gặp Từ Hàm trong nhà, không đúng không đúng, nàng đã quen Hà Thục Quỳnh, có thể lát nữa sẽ nhìn thấy Từ Hàm.
Nhưng nàng lại không thể nói, Từ Hàm về sau sẽ cưới tiểu thiếp, đối xử không tốt với muội muội, người khác sẽ coi nàng như kẻ điên.
Đúng lúc này, Tư Đồ Huyền Nguyệt đi ra, giống như chúng tinh củng nguyệt(*).
(*)眾星拱月 đám sao vây quanh mặt trăng.
Nàng vội vàng nói: “Các ngươi trông kìa, trưởng công chúa tới!”
Mọi người ngẩng đầu, không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng Bùi Ngọc Kiều thoáng thở phào nhẹ nhõm.