Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 5


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 5

Trở về từ Quang Minh Tự, thái phu nhân đã liền hỏi quẻ bói.

Bởi vì Mã thị không biết nên Bùi Ngọc Anh trả lời: “Không giải quẻ ạ.”

“Có chuyện gì thế?” Thái phu nhân hỏi.

Hai tỷ muội, một là vì Tư Đồ Tu, một là vì Hứa Đại Mi mà lỡ việc chính. Bùi Ngọc Anh vội nói: “Quẻ bói đều tốt ạ, con đã hỏi Trúc Linh rồi, quẻ của đại tỷ là quẻ tốt nhất. Còn quẻ của con cũng không tệ, dù cho khó hiểu nhưng có thể biết được ý đại khái.” Nàng ấy đọc quẻ bói cho thái phu nhân nghe.

Thái phu nhân gật đầu.

Mã thị cười híp mắt nói: “Quẻ tốt là được. Có đôi khi đại sư thích nói bừa nên trong lòng chúng ta hiểu là được. Thẩm thấy từ lúc Ngọc Kiều té ngã đã trở nên thông minh đáng yêu hơn nhiều, chắc chắn sang năm sẽ có một mối tốt.”

Thái phu nhân thích nghe lời này: “Kiều Nhi nghe lời hơn trước đây, phu tử bảo nó chịu cố gắng, đã biết biết thuộc lòng thơ rồi.”

Bùi Ngọc Kiều dựa vào người bà, cười đến nỗi mặt mày cong lên.

Đời trước nàng không biết học những thứ này có ích lợi gì, bây giờ thấy tất cả mọi người khen nàng, nàng phát hiện có rất nhiều chỗ tốt, thứ nhất là người nhà vui vẻ, thứ hai là nàng có vẻ thông minh chút, không cần sợ mất mặt quá mức khi qua lại với phu nhân cô nương nhà khác.

Mọi người vừa nói xong thì công tử nhị phòng Bùi Ứng Hồng, Bùi Ứng Lân vừa trở về từ thư viện. Hai huynh đệ một người mười lăm tuổi, một người mười tuổi, đều là tú tài.

Mã thị nhìn thấy các con liền quan tâm nói: “Bên ngoài trời lạnh, sao các con mặc ít thế?” Lại răn dạy tùy tùng, “Hầu hạ thiếu gia như thế nào vậy? Tự mình biết mặc nhiều, còn thiếu gia thì mặc kệ đấy phỏng? “

Bùi Ứng Hồng vội nói: “Nương, vừa rồi bọn con chơi mã cầu, toàn thân đổ mồ hôi nên mới mặc ít một chút.”

Bùi Ứng Lân cười nói: “Còn đi uống rượu với…”

Lão hầu gia Bùi Mạnh Kiên chưa nghe xong đã nhướng mày lớn tiếng mắng: “Các con bao nhiêu tuổi mà đòi đi uống rượu? Đi uống rượu với ai? Chơi cưỡi mã cầu với ai? Sao phu tử trong thư viện lại dung túng cho các con như vậy?”

Bùi Ứng Lân còn nhỏ, bị mắng liền không dám nói gì, chỉ cúi thấp đầu.

“Thưa tổ phụ, hôm nay phu tử cho về sớm, bọn con vốn định về luôn, nhưng trên đường gặp mấy người cùng trường mời bọn con chơi mã cầu. Cháu trai cảm thấy thả lỏng một chút cũng không sao. Sau đó mới phát hiện là tới Tiết gia. Thì ra Tiết công tử hay qua lại với bọn họ, nghe nói lúc đó còn có vài vị quan nhỏ đi.” Bùi Ứng Hồng mồm miệng thông minh, “Giữa đường Tiết công tử mời mọi người uống rượu, bọn con chỉ uống ít thôi, mong tổ phụ tha tội.”

Bùi gia bọn họ là hầu tước, con cháu đều được bề trên che chở, nhưng để đề phòng một chữ bẻ đôi cũng không biết, từ khi còn bé con cháu Bùi gia trừ múa đao lộng kiếm thì vẫn phải học hành, phải thi tú tài, nhưng muốn thi cử nhân thì rất khó, mà bọn họ cũng không cần.


Vì vậy ở tuổi này, Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân học trong thư viện, đến khi Bùi Ứng Lân mười tám, hai mươi tuổi là phải mưu chức rồi.

Nghe cháu trai trả lời, chân mày Bùi Mạnh Kiên càng nhíu chặt hơn.

Tiết gia là ngoại tổ gia của tam hoàng tử Tấn vương Tư Đồ Dập, Tiết công tử là biểu đệ của hắn ta, thích kết giao bạn bè, không ngờ còn duỗi tay tới tận thư viện.

Đây là bồi dưỡng hậu thuẫn cho Tư Đồ Dập.

“Sau này không được đi nữa.” Bùi Mạnh Kiên nghiêm nghị nói, “Nếu không… Đừng trách ta trừng phạt nghiêm khắc!”

“Vâng ạ.” Tuy hai huynh đệ cảm thấy kỳ lạ, chỉ là chơi mã cầu giải trí thôi, có gì đâu mà tổ phụ nổi giận, thế nhưng vẫn đều cung kính nghe theo.

Đám trẻ ra khỏi phòng chính, Bùi Ứng Hồng lấy một con thỏ ngọc từ tay áo đưa Bùi Ngọc Kiều: “Kiều muội muội, tặng cho muội.”

Mặc dù Bùi Ngọc Kiều lớn nhất trong các cô nương nhưng Bùi Ứng Hồng vẫn lớn hơn Bùi Ngọc Kiều ba tháng.

Đó là đường ca duy nhất của nàng.

Nhìn thấy con thỏ nhỏ, Bùi Ngọc Kiều vô cùng vui vẻ. Bởi vì đời trước nàng cho rằng Bùi Ngọc Họa hại nàng nên làm Bùi Ứng Hồng nổi giận. Vì hắn ta không tin muội muội ruột của mình xấu xa như thế, cuối cùng coi Bùi Ngọc Kiều như người dưng nước lã. Nàng kích động lục lọi trong tay áo, một lúc sau thì lấy ra một miếng bánh xốp đào đưa huynh ta: “Cho huynh ăn, muội mang về từ Quang Minh Tự đó.”

Tất nhiên là chùa có chuẩn bị điểm tâm cho loại khách hành hương quyên một lượng lớn tiền nhang đèn như bọn họ.

Thấy ánh mắt nàng vụt sáng như sao trên trời, Bùi Ứng Hồng cười haha, đường muội này của huynh ta đúng là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể lấy thức ăn từ trên người ra.

Huynh ta cầm bánh cắn một cái rồi sờ sờ đầu nàng đầu: “Ngon lắm. Cho muội con thỏ này, nó rất giống muội. Còn nữa, nhớ đừng nói với Ngọc Họa, nếu không muội ấy lại quấn huynh bắt mua cho một con.”

So với muội muội ruột bốc đồng, Bùi Ứng Hồng lại càng thích đường muội đơn thuần này hơn.

Bùi Ngọc Kiều gật đầu, vui vẻ cầm thỏ ngọc về.

Mấy ngày sau, theo ý của nhị lão, Mã thị phát thiệp mời cho Chu gia.

Sáng sớm, Bùi Ngọc Kiều thức dậy, Trúc Linh và Trạch Lan chuẩn bị quần áo cho nàng rồi đến phòng chính.


Lão hầu gia, và thái phu nhân đang trò chuyện với phu nhân Chu gia.

Nhị lão phủ Tào quốc công lần lượt qua đời, đương gia bây giờ là Chu lão gia, ông ta chính là con trai độc nhất. Nói cách khác, Chu phu nhân là chủ mẫu duy nhất của phủ Tào quốc công, rất nhiều chuyện do bà ta quyết định. Bà ta biết rõ lời mời lần này của Bùi gia là vì chuyện kết thân.

Nhưng bây giờ thời cuộc đã khác, đương nhiên kết quả cũng khác.

Thấy Chu phu nhân khách khí, hai người cũng đã hiểu.

Thái phu nhân hơi giận, cười khẽ nói: “Tiếc là bà bà (Mẹ chồng) con đi sớm, bây giờ ta vẫn còn đau lòng khi nhớ tới bà ấy. Hai người chúng ta có giao tình vài chục năm, năm đó lão công gia và lão hầu gia kề vai chống ngoại di ở Đại Đồng, tình thâm nơi chiến trường không thua gì tình huynh đệ ruột thịt. Hoàng thượng ban thưởng cho mỗi nhà một miếng ngọc như ý, đó là một đôi.”

Bà chỉ chỉ trên cái bàn gỗ: “Bây giờ vẫn còn trưng trên đó.”

Chu lão gia xấu hổ: “Người nói đúng, tình cảm hai nhà chúng ta…”

Chu phu nhân ho khẽ một tiếng: “Thái phu nhân, người luôn nhớ tình bạn cũ giống như bà bà con. Vì vậy khi Bùi gia có việc, công công bà bà đều giúp đỡ hết sức.”

Nhắc đến tình nghĩa mười năm trước.

Thái phu nhân nhíu mày, ý của Chu phu nhân là Chu gia không nợ Bùi gia.

Lời nói trong bông có kim, Bùi Ngọc Anh đã hiểu, thì ra không chỉ Chu Dịch thay lòng đổi dạ mà Chu phu nhân cũng không đồng ý hôn sự này. Nếu như thế thì còn có gì phải nói? Bùi Ngọc Anh nghiêm mặt, không thèm nhìn Chu Dịch ở đối diện, Chu Dịch sốt ruột, hận không thể đi tới nói chuyện với Bùi Ngọc Anh.

Tình cảnh này rơi vào mắt Bùi Ngọc Họa, nàng ta âm thầm cười. Vốn là người thông minh nên chuyện này không khác gì suy đoán của nàng ta, Chu gia ghét bỏ Bùi Ngọc Anh rồi.

Nhưng nghĩ lại, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Ghét bỏ Bùi Ngọc Anh cũng là ghét bỏ nàng ta. Cô nương Bùi gia bọn họ cứ không có địa vị ở kinh thành như vậy hay sao?

Nàng ta chau mày.

Chỉ có một mình Bùi Ngọc Kiều thấy mệt mỏi. Nàng nghiêng đầu, lúc thì nghe thái phu nhân nói chuyện, lúc thì nghe Chu phu nhân nói chuyện, cố hiểu ý giấu trong lời, nhưng bọn họ càng nói càng khó hiểu, càng nói càng khiến nàng ngu ngơ. Nhưng nàng vẫn nhìn ra được một chút, lần này Chu phu nhân tới không hề khen muội muội.


Nếu là trước kia, nàng luôn thấy muội muội cười, nụ cười ngượng ngùng.

Bây giờ bầu không khí lạnh quá.

Người lớn nói chuyện, thái phu nhân cho bọn trẻ về.

Bùi Ngọc Kiều thấy muội muội trực tiếp về phòng, nàng không biết làm gì nên về phòng mình luôn. Không yên lòng được, nàng hỏi Trúc Linh: “Hôm nay Chu phu nhân tới làm gì? Có phải bà ta không thích muội muội hay không?”

Trúc Linh nào dám lắm miệng chuyện thế này.

Nàng ta do dự, Trạch Lan lại nói: “Không phải vậy, là Chu phu nhân nói rõ không muốn kết thân.”

Bùi Ngọc Kiều choáng váng.

Chẳng lẽ đời trước muội muội không gả cho Chu Dịch là bởi vì Chu phu nhân không đồng ý?

Trạch Lan đã nhìn ra thì chắc chắn muội muội cũng nhìn ra.

“Ta đi thăm muội muội.”

Nàng muốn an ủi Bùi Ngọc Anh.

Ba người đi về phía phòng Bùi Ngọc Anh.

Kết quả đến nơi thì nha hoàn báo Bùi Ngọc Anh đã ra vườn đi dạo.

Bùi Ngọc Kiều lại đi tìm.

Trên đường đi, Trạch Lan nhỏ giọng nói: “Cô nương, nhị cô nương ở đằng kia kìa!” Ngón tay nàng ta chỉ về phía trước.

Quả nhiên cách đó không xa bên cạnh núi giả, Bùi Ngọc Anh đang đứng đối diện Chu Dịch.

Bùi Ngọc Kiều vừa định mở miệng nói chuyện thì lại thôi.

Chắc là bọn họ đang có chuyện muốn nói, không nên quấy rầy.

Nhưng nàng lo lắng cho muội muội, bèn lặng lẽ ngồi xổm xuống, tránh phía sau bụi cây.


Hai nha hoàn vội vàng ngồi xổm xuống.

Chu Dịch thấy cô nương mình mong nhớ ngày đêm đang ở trước mắt, đôi mắt phượng tràn đầy nhu tình, cậu ta nói nhỏ: “Anh Nhi, nàng đừng giận ta, thật sự mẫu thân quản ta rất chặt, ta không tiện tới, nhưng mỗi ngày ta đều nhớ nàng. Nàng đợi một thời gian nữa, ta sẽ thuyết phục được mẫu thân, nàng đừng giận nữa.”

Hôm nay cậu ta mặc áo gấm màu đen, dáng người như ngọc, anh khí bừng bừng, là người đàn ông lý tưởng trong lòng Bùi Ngọc Anh.

Nhớ tới biểu cảm xa cách của Chu phu nhân, Bùi Ngọc Anh cười giễu: “Chàng khuyên như thế nào? Lệnh phụ mẫu lời mai mối, nếu Chu phu nhân chướng mắt ta, ta sẽ không quấn quýt si mê chàng, sau này chúng ta cắt đứt quan hệ đi thôi.”

Bùi Ngọc Anh xoay người bước đi.

Quyết tuyệt như vậy!

Chu Dịch bước lên một bước kéo tay nàng ấy, “Sao nàng dễ kích động vậy? Tuy nói lệnh phụ mẫu nhưng chúng ta có thể cố gắng mà. Chỉ cần nàng tin tưởng ta!”

Đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu bóng dáng Bùi Ngọc Anh.

Hai người gần nhau, lòng bàn tay truyền đến cảm giác như có như không, dường như cậu ta không nỡ, suýt chút nữa thì Bùi Ngọc Anh đã gật đầu, nhưng sau đó bỗng nhớ miếng ngọc bội kia, nàng ấy cười lạnh nói: “Huynh muốn ta tin tưởng huynh? Được. Vậy ta hỏi huynh, ngọc bội của huynh đâu? Vì sao không mang theo? Không phải nói ngọc bội có một không hai, mỗi ngày đều đeo sao?”

Chu Dịch ngẩn người.

Bùi Ngọc Anh thấy cậu ta không trả lời được, tim lại như bị người đâm một nhát, máu chảy liên tục, nàng ấy hơi ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ở chổ Hứa Đại Mi, phải không?”

“Cái gì?” Chu Dịch trợn mắt, “Ta không …”

“Huynh lại gạt ta rồi!” Bùi Ngọc Anh thấy trên mặt cậu ta có vẻ chột dạ, từ trước tới nay nàng ấy rất ghét đàn ông nào dám làm mà không dám nhận, “Ta đã từng nhìn thấy, huynh còn không thừa nhận ư?”

Chu Dịch vội nói: “Lần trước ta đến Hứa gia có làm rơi ngọc bội trên mặt đất, bị nàng ta nhặt được.”

“Hứa gia?” Bùi Ngọc Anh giễu cợt nói, “Huynh không có việc gì thì cũng thường đến nhà nàng ta à? Cũng tốt, ta không cần huynh giải thích, ta cũng không nên hỏi tới. Sau này đừng tới đây nữa.”

Nàng ấy giãy tay ra khỏi tay cậu ta.

Sao Chu Dịch có thể buông được, cậu ta thề: “Sao ta có thể đưa ngọc bội cho người khác? Nàng tin ta đi mà, ngọc bội kia…” Cậu ta nóng lòng bày tỏ, đưa hai tay ra ôm eo Bùi Ngọc Anh, môi suýt chạm vào khuôn mặt nàng ấy.

“Bốp!” Bùi Ngọc Anh lạnh lùng tát cậu ta một cái.

Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy, nàng ngạc nhiên bịt miệng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.