Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 43
Tựa như đoá phù dung trong trướng rũ màn che, dù đã đốt hương nhưng vẫn không thể khoả lấp hết mùi hương hoan ái nồng đậm trong phòng. Tư Đồ Hằng Thành nghiêng người tựa vào gối, nhìn bóng lưng lả lướt trước mắt.
Một người phụ nữ tầm 30 tuổi đã lấy chồng nhưng vẫn xinh đẹp như thời thiếu nữ, tựa báu vật quý giá nhất trên thế gian này, bà chẳng hề thay đổi gì so với lúc ông gặp bà lần đầu vào dịp tết Đoan Ngọ ở 25 năm trước.
Hoàng tổ mẫu bảo đây là em họ của cháu.
Lúc ấy chẳng qua bà chỉ vừa 14 tuổi nhưng đã có dung mạo xinh đẹp, lại tài hoa hơn người, còn nhỏ tuổi mà đã sáng tác ra một bài thơ hay tuyệt. Hoàng tổ mẫu thích bà nên thường để nàng bầu bạn bên người, thỉnh thoảng sẽ ở lại trong cung một khoảng thời gian….
Tư Đồ Huyền Nguyệt chẳng nghe ông có động tĩnh gì, bèn quay đầu nhìn ông: “Hoàng thượng phải trở về, bằng không thì sáng mai làm sao thượng triều đây?”
Bà nói dửng dưng, vì bà chưa từng giữ ông lại. Dù đôi bên đều có tình, hứng thú với cơ thể của nhau và gắn bó thắm thiết như đôi tri âm tri kỷ Chung Tử Kỳ và Bá Nha nhưng trước đây bà chẳng hề do dự rời xa ông, gả cho công tử của nhà họ Hứa là Hứa Hoài Gíac. Một kẻ thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt, thua kém ông đâu chỉ ngàn dặm chứ? Tư Đồ Hằng Thành vừa nhớ lại chuyện xưa liền cảm thấy trong lòng nhói đau như một chiếc gai đâm sâu vào tim ông, nên lại vươn tay kéo bà vào lòng.
Bà càng giãy dụa càng khiến ông ôm chặt hơn, cuối cùng cừu non cũng vào miệng cọp, không thể phản kháng.
Chiếc giường đen mạ vàng hơi lung lay, ánh nến lập loè khiến những đoá hoa phù dung thêu trên màn trướng càng thêm phần mềm mại, trong đêm một đoá hoa vô tình nở rộ từ trái tim người nào đó
Khi những tia nắng ban mai đầu tiên hắt lên song cửa, Bùi Ngọc Kiều đã thức dậy. Ngày hè tuy nóng bức nhưng ánh nắng rực rỡ loang khắp cả căn phòng và những đoá hoa đua nhau khoe sắc cũng khiến lòng người vui sướng phần nào.
Trên đường đến phòng chính thỉnh an trưởng bối, hai nha hoàn cầm quạt lụa quạt cho nàng, còn một nha hoàn cầm dù che nắng cho nàng.
Thái phu nhân nhìn vầng trán hơi ướt mồ hôi của nàng, liền cười nói: “Thời tiết quá nóng rồi, cháu đừng đến nữa, nhìn cháu chẳng có ngày nào thoải mái cả.”
Bùi Ngọc Kiều đi tới ôm tay bà nũng nịu: “Bởi vì một ngày cháu không gặp tổ mẫu liền cảm thấy đau lòng.”
“Xem miệng mồm của cháu này, ngọt quá đến mức chết người luôn đấy.” Thái phu nhân nói vậy nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ, tuổi càng lớn càng thích náo nhiệt nhưng đám con cháu rất ít khi ở chung với người già như bà. Ở ngoài nghịch ngợm như Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân cũng không dám nói nhiều trước mặt trưởng bối.
Đương nhiên không hề liên quan đến lão Bùi Mạnh Kiên luôn thích lên tiếng dạy dỗ người khác.
Nhưng Bùi Ngọc Kiều không sợ những chuyện này, mỗi ngày nàng đều đến khiến cả viện tràn đầy sức sống hẳn lên, nên Thái phu nhân càng thích nàng hơn.
Mã thị nhìn bọn họ lại rồi tiếp tục bàn bạc về chuyện hôn sự của Bùi Ngọc Anh. Bà muốn Bùi Ngọc Anh gả đi trước, sau đấy cả nhà có thể cùng tập trung lo chuyện hôn sự của Bùi Ngọc Hoạ, dù sao Bùi Ngọc Kiều muốn kén rể, chuyện này chắc chắn sẽ tốn một khoảng thời gian rồi.
Thái phu nhân nói: “Đầu tiên xử lý chuyện đồ cưới trước đi, những thứ ta nói hôm qua đã mua bổ sung chưa? Tuy sản nghiệp của nhà họ Từ ít ỏi nhưng bên người có nhiều đồ cưới một chút vẫn an tâm hơn.”
“Đã mua rồi ạ, lát đưa con sẽ lấy hoá đơn cho người xem.” Mã thị khá hài lòng với cách chi tiền mạnh tay xa xỉ của Thái phu nhân.
Mặc dù Bùi Ngọc Anh là con cháu dòng trưởng nhưng Thái phu nhân vẫn luôn công bằng từ trước đến giờ, sau này đến lúc Bùi Ngọc Hoạ gả đi chắc sẽ không kém gì mấy, bây giờ chỉ còn thiếu một nhà chồng tương lai phù hợp mà thôi. Bà đang nói thì bỗng nhiên có một ma ma từ bên ngoài vào bẩm báo: “Công tử nhà họ Hứa cầu kiến, bảo là đến xin lỗi vì chuyện du thuyền hôm qua.”
Thái phu nhân than một tiếng ôi chao: “Cậu ấy đến thật kìa, nhưng hai đứa Ứng Hồng và Ứng Lân đều không ở nhà, hôm nay lại không phải là ngày hưu mộc(*)….” Bà dừng một lát lại nói, “Hoa công tử không cần đến thư viện đọc sách sao?”
(*) Ngày hưu mộc: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là ngày hưu mộc.
Bùi Ngọc Kiều ngồi bên cạnh, nghe thấy liền buồn cười trong lòng.
Vị Hoa công tử này có tên đầy đủ là Hoa Tử Dương, kiếp trước chính là vị hôn phu của Bùi Ngọc Hoạ, dù không chăm chỉ học hành nhưng vẫn thi đậu cử nhân vào 3 năm trước. Nếu nói về người thì khuyết điểm khá nhiều, nhưng ưu điểm cũng không ít.
Mã thị: “Nếu đã đến rồi, thì cũng không thể không gặp.”
Hoa đại nhân là Tả thị lang của bộ Lại, đành phải niệm tình mặt mũi của ông ta nên cho vào.
Thái phu nhân lên tiếng bảo.
Lúc này, Bùi Ngọc Anh và Bùi Ngọc Hoạ mới đến phòng chính, Bùi Ngọc Kiều chợt phát hiện ra hôm nay Bùi Ngọc Hoạ có ăn mặc chỉnh chu một phen, xinh hơn thường ngày một chút. Nàng chỉ khẽ mỉm cười, hai người bọn họ đúng là hoan hỉ oan gia, chỉ là không ngờ đến đã kết duyên từ hôm qua.
Vì kiếp trước cũng là nàng không đúng, quan hệ chị em giữa bọn họ không tốt, nên Bùi Ngọc Hoạ không đi chơi thuyền với bọn họ, gặp gỡ Hoa Tử Dương ở nhà họ Trương. Bây giờ đã sớm hơn nửa năm, nên phải nói bọn họ đúng thật là có duyên phận, thế nào cũng gặp được.
Hoa Tử Dương sai người khiên một chiếc rương quà biếu đến, vừa thấy người lớn liền hành lễ: “Thái phu nhân, Nhị phu nhân, hôm qua là lỗi của vãn bối, vô tình đụng phải thuyền của quý phủ, phụ thân mẫu thân đã trách cứ một trận, thúc giục đến cửa xin lỗi.” Lại thi lễ với ba cô nương bọn họ, “Xin hãy lượng thứ.”
Công tử trẻ trung tuấn tú, mặc y phục mùa xuân màu xanh biển, đầu đội một chiếc mũ thư sinh(*), vẻ ngoài thế này đã khiến người khác có thiện cảm. Thái phu nhân, rộng lượng, đã không còn trách cứ nữa.
(*) Chiếc mũ thế này:
Mã thị nhớ lại chuyện ngày hôm qua liền suy tính sâu xa, bèn tỉ mỉ đánh giá hắn. Nếu Hoàng thượng đã trọng dụng Hoa Thành, vậy cũng có thể cân nhắc nhà họ Hoa một phen, nhưng bà vẫn thích nhà họ Thẩm hơn. Dự định sau khi Bùi Ngọc Anh gả đi rồi, bà sẽ phải tốn tâm tư suy nghĩ hơn rồi.
Nhưng thêm một sự lựa chọn cũng không tồi. Mã thị cười híp mắt nói: “Mẫu thân nói đúng lắm, không còn gì tốt hơn là phạm sai lầm biết sửa sai, Hoa công tử không cần để bụng. Hôm nay không phải ngày hưu mộc, Hoa công tử đến một chuyến cũng không tiện đúng không?”
Hoa Tử Dương vừa hành lễ đã lén giương mắt nhìn Bùi Ngọc Hoạ, thấy nàng như thế trong lòng rạo rực không thôi. Nhưng hắn vẫn biết đây là đang thử thăm dò hắn, vội vàng cẩn thận đáp: “Vãn bối vừa đến kinh thành nên chưa quen với thời tiết lắm, còn đang nghỉ ngơi, mấy ngày nữa sẽ đến Quốc Tử Giám.”
Xưa nay Quốc Tử Giám chỉ nhận học trò có gia thế và có năng lực được đề cử, Mã thị phân vân không biết hắn là loại nào?! Nhưng nếu đã vào đó thì tất nhiên tiền đồ sau này sẽ không kém.
Vì đều là nữ quyến nên Hoa Tử Dương không tiện ở lâu, hắn khiến các bậc trưởng bối có ấn tượng tốt với mình rồi xin rời đi. Thái phu nhân nói: “Công tử vẫn nên khiên chiếc rương này về đi, chuyện du thuyền lần trước đã bồi thường rồi, về tình về lý thì chúng ta đều không thể nhận.”
Hoa Tử Dương chăm chú nhìn Thái phu nhân một lúc, lại xin lỗi một tiếng rồi sai hạ nhân khiên chiếc rương về.
Lúc gần đi lại không an phận nhìn Bùi Ngọc Hoạ một chút, đổi lấy được một liếc mắt của nàng. Hắn lại khẽ cười, nét mặt ngập tràn tình yêu. Bùi Ngọc Hoạ suýt nữa thì mắng hắn một tiếng, nàng chưa từng thấy ai có da mặt dày như vậy, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng nàng vẫn nhen nhóm sự vui vẻ.
Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy hết, thầm nghĩ chắc đời này Bùi Ngọc Hoạ cũng sẽ gả được cho người mình yêu, chỉ không biết muội muội nghĩ thế nào, nhất định sau này nàng sẽ quan sát kỹ hơn mới được.
Đến ngày hưu mộc, Bùi Trăn và Bùi Ứng Hồng, Bùi Ứng Lân lại đến hậu viện luyện võ cưỡi ngựa. Bùi Ngọc Kiều thay y phục gọn gàng rồi bỗng nhiên xuất hiện ở đó, khiến hai anh em đều trố mắt ra mà nhìn.
“Sao muội lại đến đây, muội ăn mặc thế này là sao?” Bùi Ứng Hồng cười nhìn nàng, “Muội lấy bộ y phục này ở đâu ra vậy?”
“Muội đòi từ chỗ Trúc Linh đó, muội mặc vừa khít luôn.” Bùi Ngọc Kiều có dáng người cao gầy, búi tóc đơn giản sau gáy, không hề đeo một món trang sức nào, toả ra khí thế oai hùng bừng bừng.
Bùi Trăn cũng bật cười, “Rốt cuộc con đến đây làm gì?”
“Học võ ạ.” Bùi Ngọc Kiều trả lời, “Cha, dù sao cha cũng phải dạy anh và em con, chi bằng dạy con một chút luôn đi, được không ạ? Sau này nếu con gặp người xấu thì có thể đánh hắn mấy quyền.”
Bùi Ứng Lân cười khúc khích: “Bây giờ tỷ đã mấy tuổi rồi còn đòi học chứ? Võ công xem trọng căn cơ vững vàng, không biết tỷ đứng trung bình tấn, ngồi xổm được bao lâu đây nữa. Đại tỷ à, chi bằng tỷ đi học nữ công đi, để không lãng phí thời gian.”
Bùi Ngọc Kiều không phục: “Cơ thể của tỷ cũng không kém đâu, ai mà chẳng biết ngồi xổm chứ!” Vừa nói liền làm, nàng chống hai tay bên hông chống đỡ ngồi xổm bằng một chân, chân còn lại gác lên chân kia.
Đây là dáng vẻ thường ngày của bọn họ, không hề thua kém chút nào.
Bùi Trăn nhớ lại lúc nàng cưỡi ngựa còn nhanh hơn hai anh em kia nữa, hiển nhiên là nàng có thiên phú với những chuyện này. Bùi Trăn không có con trai, không thể không nói đó là một tiếc nuối, bây giờ con gái muốn học võ công, ông còn thầm vui mừng trong lòng, cười nói: “Bản lĩnh không phải được luyện ra nhờ cơ thể, con có hứng thú thì thử một chút đi.”
Bùi Ngọc Kiều ôm tay Bùi Trăn, cọ đầu vào lòng ông: “Cha thật tốt!!”
Sau đấy nàng lại ngẩng đầu: “Vậy cha sẽ dạy con gì đây.”
“Ứng Lân nói đúng, học võ công xem trọng căn cơ, tuổi con quả thật hơi lớn rồi.” Bùi Trăn im lặng một lúc, “Lại là con gái nên khó học những chiêu mạnh mẽ và ngoan tuyệt, chi bằng con học chuẩn xác và khéo léo đi. Thái Cực quyền lấy nhu thắng cương, khéo léo dùng sở trường để thẳng địch, con học một chút cũng không tệ.”
Bùi Ngọc Kiều vui vẻ nói: “Được ạ, cha dạy gì con cũng nghiêm túc học thật tốt.”
Gương mặt tươi cười của nàng như một đoá hoa nở rộ trong ánh mặt trời, không hề có chút phòng bị nào. Bùi Trăn nhớ lại mấy lần nàng gặp nguy hiểm liền đột nhiên phát hiện ra, ông nên dạy con bé cách tự bảo vệ bản thân từ lâu rồi chứ. Mặc dù là phụ thân thì ông có trách nhiệm bảo vệ con bé nhưng sao ông có thể ở bên cạnh con bé cả đời được chứ. Sau này sẽ có lúc con bé chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Ông rút một cây chuỷ thủ bên hông ra rồi đưa cho nàng: “Con mang theo bên người đi, nếu như gặp nguy hiểm thì đừng do dự, lựa thời cơ thích hợp tổn thương đối phương.”
Nhìn cây chuỷ thủ hơi cũ ấy chẳng có gì đặc biệt, nhưng nó có thể tước vàng cắt ngọc, đây là món quà Bùi Mạnh Kiên tặng ông vào năm 16 tuổi, bây giờ ông trao lại cho con gái.
Bùi Ngọc Kiều vô cùng vui mừng nhận lấy rồi buộc bên hông.
Giờ Mùi(*), sắc trời dần chuyển sang u ám, một cơn gió nổi lên xua tan cái nóng của mùa hè, Tư Đồ Tu mặc y phục màu trắng ngồi trong đình băng, đọc bức thư trong tay rồi nói với Hạ Tông Mộc: “Dù Tứ ca đang bị cấm túc nhưng thủ hạ lại không chậm trễ chút nào, mấy ngày trước Trịnh Dịch lại đến Giang Nam.”
(*) Từ 13h đến 15h
Hạ Tông Mộc nghi ngờ: “Hắn đến Giang Nam làm gì?”
“Liễu An Tài ở đó.” Tư Đồ Tu nhàn nhạt nói, “Phụ hoàng hoài niệm tình bạn cũ nên vốn muốn cách chức ông ta lại biếm ông ta đến Dương Châu, ắt hẳn qua một khoảng thời gian này sẽ khôi phục lại, tam ca từng xin tha cho ông ta.”
Hạ Tông Mộc chợt hiểu ra vài điều, khẽ hỏi: “Vương gia, có cần bẩm báo với Hoài vương điện hạ không ạ?”
Thật ra hắn đã nhận ra, trước đây Tư Đồ Tu làm gì cũng thông báo cho Tư Đồ Cảnh một tiếng, nhưng lần trước tiêu diệt Khương Tả lại không hề thông báo một tiếng nào cho Tư Đồ Cảnh. Tên Khương Tả kia cũng chẳng biết đang ẩn nấp ở đâu, đang làm gì.
Tư Đồ Tu đứng dậy, đốt bức thư rồi thản nhiên nói: “Ngươi cảm thấy Bổn vương nên thông báo sao?”
Hạ Tông Mộc dè dặt nhìn Mã Nghị một chút rồi lấy hết dũng khí trả lời: “Vốn cũng có thẻ không cần thông báo ạ.”
Trong mắt bọn họ, chủ tử nhà mình còn thông minh, quả quyết và nhiều tài cán hơn Tư Đồ Cảnh, một người như thế thì sao phải khuất phục dưới chân người khác chứ, bị người ngoài trêu chọc là con chó của Tư Đồ Cảnh sao? Làm thuộc hạ thì đương nhiên không phục. Chỉ có tình cảm của hai anh em vẫn thắm thiết như trước, nên bọn họ không dám nói câu nào, bây giờ cuối cùng cũng có vài thay đổi, bọn họ mới nói nói ra lời trong lòng.
Tu Đồ Tu nhếch miệng: “Vậy thì không thông báo nữa.”
Chàng xoè tay ra, bức thư ban nãy đã hoá thành tro bụi, bị cơn gió cuốn đi không để lại chút dấu vết nào.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, tuỳ tùng nhỏ giọng cung kính nói: “Vương gia, hôm nay Quý phi nương nương mời Vương gia qua dùng cơm, bảo là thấy Vương gia gầy đi liền đau lòng.”
Hứa quý phi đã đích thân mời thì dĩ nhiên từ chối không được rồi.
Trong điện Trường Xuân đã bày yến tiệc, trên đường Tư Đồ Tu đến đây đã nghe thấy tiếng náo nhiệt trong điện từ xa, nhớ đến sự sủng ái của phụ hoàng dánh cho Hứa quý phi nên cho phép bà mời người nhà vào cung gặp mặt, chẳng lẽ lần này cũng mời người nhà họ Hứa đến sao? Đây cũng là chuyện bình thường, chàng thầm suy đoán. Vừa bước đến cửa đã gặp một cô nương mặc áo sam màu hoa hạnh thêu hoa Hải đường phối với chiếc váy hoa màu xanh nhạt, trên chiếc cổ thon dài có đeo một chuỗi vòng ngọc, thanh tú đáng yêu, xinh đẹp bất phàm.
Nàng ta giống như một chú con nai giữa rừng, nhìn thấy chàng liền nhanh chóng bước tới, nhẹ giọng cười nói: “Thất ca ca, đã lâu không gặp.”
. . .