Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chương 27


Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 27

Thân vương thành thân là chuyện không thể coi thường, quan viên từ ngũ phẩm trở lên ở kinh thành đều phải tới tham dự, tất nhiên Bùi gia cũng không ngoại lệ. Trong cung truyền lời hôm đó có hai vị công chúa đến Yến vương phủ chúc mừng, vì vậy nên mời cô nương các nhà đến dự. Yến vương phủ xếp sẵn mười bàn tiệc.

Mã Thị rất vui mừng, sáng sớm đã tới xem Bùi Ngọc Họa, bà ta chuẩn bị trang phục tỉ mỉ, tự mình chọn từ trang sức trên đầu tới đôi giày dưới chân. Nhìn khuôn mặt trong gương, mắt ngọc mày ngài, nhìn qua nhìn lại, bà ta đắc ý nói: “Cho bọn họ nhìn để bọn họ thấy con không kém hai tỷ tỷ con chút nào.”

Bàn về dung mạo thì Bùi Ngọc Họa luôn đứng cuối cùng. Trong lòng Mã Thị không phục. Ở trong mắt bà ta, con gái mình là xinh đẹp nhất, hai đứa kia thì một đứa ngu ngốc, một đứa tính tình khó chịu, làm sao nhu mì động lòng người như Bùi Ngọc Họa được.

Lần này đến Chu gia, con bà ta nhất định sẽ nổi bật nhất, không chừng có thể kiếm được một mối nhân duyên tốt.

Bùi Ngọc Họa không yên lòng, đa số con cháu của gia tộc huân quý không biết vươn lên, không nói tới nhà khác, chỉ nói ca ca đệ đệ nhà mình, bọn họ đều dựa vào phúc của tổ tiên mà sống. Nàng ta nghiêng về dòng dõi thư hương, nhưng tiếc là Thẩm Mộng Dung không coi trọng nàng ta, tạm thời nàng ta không có mục tiêu nên không có ý cố gắng gì.

Nghe mẫu thân so sánh nàng với hau vị tỷ tỷ, nàng ta cười nhạt nói: “Mỗi hoa có nét đẹp riêng.”

Tuy nàng ta coi Bùi Ngọc Anh là đối thủ nhưng ở chung lâu ngày lại thấy có cùng chí hướng. Còn Bùi Ngọc Kiều, nàng không ngốc như trước đây mà càng ngày càng có nét đáng yêu.

Mã Thị chau mày.

Bùi Ngọc Họa tò mò hỏi Mã Thị: “Sao cô nương Chu gia được chọn làm Yến vương phi thế ạ? Nàng ta không xinh đẹp lắm, mà tính tình cũng không được tốt. Không phải là Chu gia hối lộ bạc cho hoàng thượng đấy chứ?”

Mã Thị nghe nàng ta nói xong thì cười rộ lên, dúi đầu nàng ta, “Nói bậy bạ gì đó, con quỷ này?” Bà ta giải thích cho Bùi Ngọc Họa nghe: “Cô nãi nãi Chu gia gả cho Tần gia, bây giờ Tần lão gia là tổng binh Giang Tây, tay cầm binh quyền, những thân vương như bọn họ sẽ tìm cách lôi kéo. Hơn nữa, hôn sự này còn có người nói vào nên đương nhiên là thành.”

“Thì ra là vậy.” Bùi Ngọc Họa bĩu môi, “Con cháu hoàng gia sẽ không thật lòng.”

“Ai mà không vì quyền thế hả con? Con thông minh chút cho nương nhờ. Sống trên đời này, thật tình có được gì đâu. Con nhìn dì con…”

“Được rồi, được rồi, nương lại nói nói dì ngốc, đi gả cho thư sinh nghèo, con gái hiểu mà.” Bùi Ngọc Họa trả lời cho có lệ, nàng ta không đồng ý với ý của mẫu thân, muốn nàng ta gả cho nam nhân kết thân vì quyền lợi ư? Không có cửa đâu.

Đến xế chiều, Bùi Ngọc Kiều đã chuẩn bị xong. Đời trước thái phu nhân sợ nàng không hiểu chuyện nên không cho nàng đi. Đời này thái phu nhân cũng không cho nàng đi vì sợ nàng bị thương. Lần này là do nàng nhõng nhẽo cầu xin mới được đi.


Bên ngoài trời còn nắng, có chút nóng, Trúc Linh cầm quạt lụa đi ra, Trạch Lan cười hì hì ngắm mình trong gương lần nữa mới đuổi theo.

Một nô tỳ mà ăn mặc trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ hơn cả chủ tử. Lúc này Bùi Ngọc Kiều mới hiểu rõ vì sao đời trước Tư Đồ Tu trừng trị nàng ta. Đời trước, Trạch Lan rất thích chưng diện, cũng thích tham gia hội tiệc, khi đó không thể tới Yến vương phủ nên nàng ta rất hụt hẫng, bây giờ có thể đi, nàng ta vô cùng phấn khởi.

Nếu gặp nô tỳ có nhiều tâm tư thì phải làm sao? Bùi Ngọc Kiều thản nhiên nói: “Em không đi. Em ở nhà.” Nàng gọi nô tỳ khác thay thế.

Trạch Lan kinh hãi, nàng ta cảm thấy như bị hắt nước lạnh khắp cả người, “Sao cô nương không cho nô tỳ đi? Trúc Linh được đi mà.”

“Không phải em…” Bùi Ngọc Kiều định mượn cớ, nhưng nàng nhớ lại lời muội muội nói, nàng là chủ tử, nàng muốn làm cái gì cũng không cần giải thích với nô tỳ, nàng lập tức sửa lời nói: “Không có gì, muốn em ở lại thì em phải ở lại.”

Nàng nói xong bèn đi thẳng.

Sắc mặt Trạch Lan tái xanh, đó là Yến vương phủ có biết bao nhiêu người quyền quý, nàng ta vốn nghĩ đi theo cô nương thì có thể gặp công chúa, nói không chừng còn nói được vài câu giành được thiện cảm, rồi có được vinh quang mà nằm mơ cũng không có được. Nhưng cô nương không dẫn nàng ta theo.

Uổng công nàng ta tốn công chuẩn bị!

Nước mắt nàng ta nhịn không được chảy xuống, tủi thân vô cùng, hận lây qua Trúc Linh, không biết nàng ấy cho cô nương ăn cái gì mà cô nương ỷ hết vào nàng ấy, còn nàng ta trở thành người thừa.

Trúc Linh quay đầu nhìn một cái, nàng ta cúi thấp đầu, nhìn rất đáng thương, nàng ấy nhịn không được nhỏ giọng nói với Bùi Ngọc Kiều: “Tối qua Trạch Lan rất vui vẻ vì sắp được tới Yến vương phủ, cô nương có nên…”

“Mặc kệ nàng ta.” Bùi Ngọc Kiều nói, “Nàng ta như vậy là không đúng.”

Trúc Linh thành thật nên không biết rõ, nhưng chủ tử lên tiếng thì nàng ấy sẽ nghe, bèn lập tức không lắm miệng nữa.

Tới chạng vạng, mọi người chào thái phu nhân rồi theo Bùi Mạnh Kiên đi ra ngoài, cô nương ngồi kiệu, cánh đàn ông cưỡi ngựa, Bùi Ngọc Kiều vội nói với Bùi Ứng Hồng: “Đại ca, lát nữa ca uống ít rượu thôi nhé.”


Nàng chưa bao giờ nói với hắn ta những chuyện này, hôm nay lại bày ra vẻ đại tỷ tỷ, Bùi Ứng Hồng buồn cười nói: “Ngày hôm nay vui nên không thể không uống rượu. Có điều ta nghe lời muội muội, sẽ uống ít.”

Bùi Mạnh Kiên chau mày, “Không chỉ uống ít rượu mà còn không được ngồi cùng một chỗ với đám ăn chơi trác táng kia. Ăn xong thì đi.”

Tổ phụ lên tiếng, Bùi Ứng Hồng bèn đồng ý.

Nhưng trên thực tế, khi vào bàn rượu rồi thì ăn uống linh đình, chén chú chén anh, thân bất do kỷ, lại là ngày vui như vậy nên rất nhiều việc không từ chối được. Vì vậy Bùi Ngọc Kiều biết, dù cho tổ phụ có căn dặn thì sau đó Bùi Ứng Hồng vẫn uống nhiều rượu, kết quả lại gặp xui xẻo lớn.

Bất đắc dĩ hứa hôn với đại cô nương Chân gia. Sau khi đại cô nương Chân gia gả tới, nhị phòng gà bay chó sủa.

Thái phu nhân cũng đau đầu, nhắc tới chuyện này là thở dài.

Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể nhưng Bùi Ngọc Kiều biết tất cả bắt đầu từ chuyện hôm nay.

Nàng dọa Bùi Ứng Hồng: “Hôm qua muội nằm mơ thấy đại ca xui xẻo do uống rượu, đại ca, ca nhớ kỹ lời tổ phụ nói, ngàn vạn lần đừng để say.”

Bùi Ứng Hồng đâu tin tưởng mơ mộng gì đó, hắn ta vẫn còn trẻ, cuối cùng coi lời Bùi Ngọc Kiều là vớ vẩn, trả lời hai ba câu cho có.

Mọi người bắt đầu đi Yến vương phủ.

Lúc này trời đã tối, trong phủ giăng đèn kết hoa, ngay cả trên cây cũng có treo đèn lồng, vì vậy toàn bộ vương phủ sáng giống như ban ngày, khách khứa chào hỏi trò chuyện vui vẻ với nhau, các cô nương không tiện tham dự nên theo nô tỳ trong phủ vào trong.

Quả nhiên có hai vị công chúa ở, một vị là công chúa An Thành, một vị là công chúa Thường Ninh.


Đa số các cô nương chưa gặp hai vị công chúa này, nhưng Bùi Ngọc Kiều lại không xa lạ gì, nàng kéo nhẹ tay áo Bùi Ngọc Anh, “Muội muội, nhìn công chúa Thường Ninh không hiền lành chút nào, muội đừng nói chuyện với nàng ta.”

Công chúa Thường Ninh là con gái ruột của hoàng hậu, vô cùng ngang ngược, nhất là sau khi thái tử chết, nàng ta ngày càng càn rỡ. Trong ấn tượng của Bùi Ngọc Kiều thì nàng ta rất khó dây vào, cũng là nỗi sợ của nàng.

Bùi Ngọc Anh nhỏ giọng nói: “Tỷ biết nhìn người?”

“Tướng do tâm sinh mà.”

“Thật thông minh.” Bùi Ngọc Anh nhéo mặt nàng, “Muội biết rồi, muội sẽ cố gắng tránh nàng ta.”

Lúc hai người nói chuyện thì có nhiều nữ quyến lần lượt đi vào. Bùi Ngọc Kiều nhìn thấy Hứa Đại Mi thì trong lòng lộp bộp một tiếng, nàng nghĩ có lẽ hôm nay mọi chuyện rắc rối hơn nàng tưởng tượng nhiều rồi.

Tới giờ lành, tiếng pháo nổ lên đinh tai nhức óc, vang dội cả bầu trời.

Yến Vương cưỡi con ngựa cao to đi ra ngoài đón dâu, đến khi trở về, dù các nàng ở sâu trong phòng cũng nghe được những tiếng ồn ào bên ngoài, dường như Yến vương phát không ít tiền mừng, dân chúng nhao nhao chúc mừng, trong chốc lát tiếng chiêng trống lại vang lên.

Không có nhà nào thành thân mà có khí thế cỡ này.

Có vài cô nương nhịn không được mơ ước, Bùi Ngọc Họa miễn cưỡng dựa vào ghế, nhỏ giọng nói với Bùi Ngọc Anh:”Không biết cảnh tượng nhị tỷ và đại tỷ gả ra ngoài là như thế nào?”

Bùi Ngọc Anh mắng: “Nói cái gì đó, ta còn nhỏ mà.”

Bùi Ngọc Họa cười hì hì nói: “Nhỏ gì mà nhỏ. Chuyện kén rể của đại tỷ đâu có dễ, muội thấy là nhị tỷ phải gả trước rồi.”

Mặt Bùi Ngọc Anh đỏ lên, không nói chuyện với nàng ta nữa.

Lúc này bỗng nghe phía sau “Bộp” một tiếng, ngay sau đó là tiếng vỡ của vài cái chén dĩa trên bàn, mọi người nhìn qua thì thấy công chúa Thường Ninh tát Hứa Đại Mi một cái, Hứa Đại Mi ôm mặt, trợn to mắt hét lên: “Cô…cô dám đánh ta?”

“Ta đánh cô thì sao? Cô là cái thá gì mà dám làm càn trước mặt bổn cung?” Công chúa Thường Ninh vuốt lòng bàn tay rồi dặn dò hạ nhân, “Dọn dẹp đi. Đừng gây ảnh hưởng tới tiệc mừng.”

Nàng ta quay người nói chuyện với công chúa An Thành, không hề nhìn Hứa Đại Mi lần nào nữa, Hứa Đại Mi tức giận đến nỗi cả người run lên.


Bùi Ngọc Họa cười  giễu cợt: “Đáng đời, bày đặt ỷ vào Hứa gia sinh ra một hoàng quý phi, hoàng hậu còn chưa chết đâu, thật không biết nàng ta có đầu óc hay không nữa?”

Tất cả mọi người xì xào bàn tán, chế giễu, Hứa Đại Mi nghiến răng nghiến lợi, thật ra nàng ta không làm gì quá đáng, chỉ là hỏi thăm hoàng hậu nương nương mà thôi, nghe nói bà ta bị bệnh, kết quả công chúa Thường Ninh chưa trả lời đã động tay.

Nàng ta không dám đánh trả, cũng không có cơ hội để đánh, đành phải nhịn nhục đi ra ngoài.

Tìm thấy Chu Dịch, nàng ta vùi đầu vào lòng hắn ta khóc, “Không phải chàng là phó chỉ huy sứ sao? Nàng ta nhục nhã ta như vậy, đợi lát nữa nàng ta trở về, chàng phải báo thù cho ta.”

Chu Dịch an ủi vài câu, dịu dàng nói: “Nàng đã nói gì mà chọc nàng ta tức giận?”

“Ta không nói gì cả.” Hứa Đại Mi hét lên, “Không biết nàng ta nổi điên cái gì nữa, có lẽ là hận cô cô nên trút giận lên đầu ta, lát nữa chàng cho người làm ngã kiệu của nàng ta, để nàng ta té cho biết mặt.”

“Như vậy sao được?” Chu Dịch nhíu mày, “Nàng vừa bị nhục nhã là nàng ta xảy ra chuyện, chỉ cần điều tra nguồn gốc là tra ra được ngay. Nàng đừng nóng, thù thế này thì từ từ báo. Có điều nàng…nàng biết rõ thân phận của nàng ta rồi thì động vào nàng ta làm gì?”

“Chàng còn trách ta?” Hứa Đại Mi giận dữ, “Nàng ta nhục nhã ta, chàng không giúp ta mà còn trách ta? Ta…ta cần chàng làm gì nữa?”

Chu Dịch tức giận nói: “Cho dù bây giờ Hứa gia của cô đang được thế thì cũng không nên gây chuyện không đâu. Tuy ta là phó chỉ huy sứ nhưng ta không thể giúp cô làm những chuyện thế này, huống chi việc này còn để lại tai họa về sau, chẳng lẽ cô không biết hoàng thượng rất yêu thương công chúa Thường Ninh ư? Dù là cô cô của cô cũng phải nhịn vài phần.”

“Ta chỉ không quen nhìn nàng ta đắc ý, nàng ta không có huynh đệ, tương lai thiên hạ…”

Chu Dịch chán ghét nàng ta không để ý đại cục nên lên tiếng cắt ngang lời nàng ta nói: “Ta còn có việc, nếu cô cảm thấy ở đây khó chịu thì về nhà trước đi, đừng tới tìm ta nữa.”

Hắn ta quay người bước đi.

Hứa Đại Mi vô cùng giận dữ đi tìm đại ca nàng ta.

Tư Đồ Tu đón dâu cùng Tư Đồ Lan trở về rồi ra uống rượu đãi khách, có chút hơi nên đi vào vườn hít thở không khí, Mã Nghị nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Bùi đại cô nương đang đi về hướng này.”

Đây là thần giao cách cảm sao? Tư Đồ Tu nhếch miệng, lấy hắc ngọc cao từ trong tay áo ra, vốn đang nghĩ cách đưa cho nàng mà lại gặp nàng trước, vậy thì đỡ phiền phức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.