Bạn đang đọc Vương Phi Trùng Sinh Ký – Edit – Chương 158
Đương nhiên, tin tức cũng được truyền đến Hoài vương phủ, Tư Đồ Cảnh đang ở trong phòng thay quần áo, Vi Diệu Huệ đi vào, đứng bên cạnh hắn, hơi cúi người đeo thắt lưng bằng ngọc cho hắn.
Từ khi hắn rời nhà trở về, hai người ít khi trò chuyện, một câu không hợp liền trầm mặc, hắn không muốn nói chuyện, nàng ta cũng không nói, hôm nay lại chủ động tới giúp hắn sửa sang quần áo, quả thật hiếm thấy. Tư Đồ Cảnh cúi đầu nhìn bàn tay nhanh nhẹ của nàng ta, nghĩ rằng chắc là vì phụ hoàng bị bệnh nên mới đến đây.
Không biết nàng ta lại có âm mưu gì.
Viên Diệu Huệ đeo mấy lần mới tốt, đứng bên cạnh hỏi dò: “Nghe nói phụ hoàng đang bị bệnh?”
“Ừm, trong ấn tượng của ta, khoảng sáu năm trước, phụ hoàng hay tập võ, so với thân thể người thường thì tráng kiện hơn nhiều.”
Viên Diệu Huệ nói: “Nhưng bây giờ người đã già đi, khi đó có tập võ thì có tác dụng gì chứ? Lần này, chàng vào cung phải tận tâm hiếu thảo mới được.”
Tư Đồ Cảnh cười lạnh một tiếng.
Quả đúng như vậy.
Viên Diệu Huệ ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên, không nói được lời khinh thường, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn, thu tay lại nói: “Thiếp cũng vì nghĩ cho vương gia thôi…”
Hắn ngắt lời nàng ta: “Suy nghĩ vì ta hay vì bản thân nàng?” Nhìn dung nhan gần trong gang tấc, sắc mặt hắn càng lãnh đạm: “Nếu hôm nay nàng đã đến đây, ta không ngại nói rõ với nàng…” Hắn tiến lên vài bước, đẩy Viên Diệu Huệ dựa sát vách tường, từ tốn nói: “Đời này của bổn vương có lẽ đã cưới sai người, tuy rằng ta thích nàng, cầm trên tay thì sợ rớt, đặt trong miệng thì sợ tan, tram phương nghìn kế làm ngươi vui vẻ, nhưng kết quả vẫn không bằng quyền thế đứng đầu kia.” Hắn nắm cầm nàng, nhìn hai mắt đầy phong tình: “Cái này ta không thể cho nàng, nay Thất đệ đã trở thành Thái tử, ta quyết sẽ không đoạt từ tay đệ ấy, đời này của ta khẳng định chỉ làm Vương gia. Nếu nàng ghét bỏ, vậy lần này ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng để nàng rời khỏi ta, nàng muốn như thế nào ta đều chấp nhận.”
Đôi mắt Viên Diệu Huệ lập tức trừng lớn: “Vương gia, chàng đang nói gì vậy?”
“Nàng thông minh như vậy sao lại không hiểu được.” Tư Đồ Cảnh buông tay ra, thản nhiên nói: “Nàng tốt nhất cho bổn vương một câu trả lời thuyết phục đi, đối với nàng mà nói, chắc là không khó.”
Đương nhiên nàng ta hiểu rõ ý tứ của hắn, chỉ là không thể tin được, sẽ có một ngày Tư Đồ Cảnh lại chính miệng nói ra, cả người nàng ta giật nảy mình, trước đây chỉ chỉ là thất vọng Tư Đồ Cảnh, mà hiện tại, nàng ta lại cảm thấy kinh hoàng, nhưng trước kia nàng ta còn tưởng rằng gả vào Hoàng gia sẽ không có chuyện ly hôn, nhưng mà bây giờ hắn lại có ý định làm như vậy.
Có đôi khi, bản thân nghĩ là một chuyện, nhưng người khác chủ động nói đến lại là chuyện khác.
Cái này đúng là một đả kích lớn đối với Viên Diệu Huệ.
Nàng ta lập tức nắm tay áo Tư Đồ Cảnh: “Chàng từng nói sẽ không phụ thiếp, hiện tại lại muốn hưu thiếp ư?”
“Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ là ly hôn thôi mà.” Tư Đồ Cảnh nhìn nàng ta: “Không phải nàng không hài lòng ta ư, mà ta sẽ không biến thành dáng vẻ mà nàng muốn, đã như thế, cần gì lại tra tấn lẫn nhau.” Hắn kéo tay nàng ta ra, nhẹ giọng nói: “Nếu lúc trước không thích ta, việc gì lại mỗi ngày muốn ta đến gặp nàng chứ?”
Chỉ là thích ánh sáng vương gia trên người hắn thôi sao?
Mà đến một ngày, ánh hào quang kia rút đi, vị trí của hắn đối với nàng ta liền không tồn tại.
Hắn đội mũ, cuối cùng nhìn nàng ta một chút: “Nàng tốt nhất nên nghĩ cho kĩ đi.”
Hắn khuất dần sau cửa.
Viên Diệu Huệ đứng đó, một lát sau mới cử động.
Trong Càn Thanh cung, lặng ngắt như tờ.
Lương thái y vừa châm cứu cho Tư Đồ Hằng Thành xong, mới đi ra, Vi thị liền tiến lại hỏi: “Thân thể Hoàng thượng thế nào rồi?”
“Khi nãy có tỉnh lại một chút, bây giờ đã ngủ rồi.” Lương thái y thở dài: “Hoàng thượng luôn quan tâm đến chuyện triều chính, thực ra đến tuổi này rồi, có chút không thể chịu nổi, trong khoảng thời gian này nên tạm gác lại, xin nương nương hãy khuyên Hoàng thượng một chút, tạm thời hãy gác lại mọi chuyện, chú ý dưỡng thân thể một chút.”
Vi thị gật đầu, sai người đưa Lương thái y ra, sau đó mới vào nội điện xem.
Lúc này, Tư Đồ Tu và mấy vị vương gia vương phi mới có thể cùng nhau vào xem.
Nam nhân nằm trên giường bệnh tiều tụy rất nhiều, chân mày u ám, Tư Đồ Tu cảm thấy hơi kì lạ, kiếp trước Tư Đồ Hằng Thành không sinh bệnh nhanh như vậy, chỉ là Lương thái y là người chàng tín nhiệm nhất, chắc sẽ không nhìn lầm, chẳng lẽ là vì Tư Đồ Huyền Nguyệt? Nghe nói bà đã rời khỏi kinh thành.
Cái này cũng là có chút biến động.
Chàng đầy nghi hoặc, Tư Đồ Hằng Thành yếu ớt nói với chàng: “Tu nhi, đã nhiều ngày trôi qua, mọi chuyện tùy con xử lý, nếu gặp chuyện không biết giải quyết thế nào thì hỏi mấy vị trọng thần…” Dường như ông rất mệt mỏi, lại liếc nhìn mấy vị vương gia: “Trợ giúp Tu nhi thật tốt.”
Mọi người đều đồng ý.
Thấy ông không có khí lực nói chuyện, sợ quấy rầy lâu nên lần lượt cáo lui.
Vi thị là người đi ra cuối cùng, nhìn trượng phu suy yếu, rồi nhìn hộ vệ xung quanh, bà dừng chân một chút rồi mới rời khỏi.
Trời tháng sáu oi bức, ở trong cung đi lại nhịn không được đổ mồi hôi, Tiết Quý Lan lại cầm chặt tay Tư Đồ Dập, đợi lên xe ngựa xong nàng ta mới nhẹ giọng hỏi: “Lần này Phụ hoàng bị bệnh, thoạt nhìn rất nghiêm trọng, không biết có thể tốt lên không.”
Tư Đồ Dập nhăn mày lại, hơi không vui nói: “Nàng đừng nói bậy.”
Tiết Quý Lan nói: “Thiếp chỉ suy đoán như vậy thôi, thật là khéo, thất đệ mới được phong làm Thái tử không bao lâu.”
Trong lòng hắn chấn động.
Ánh mắt Tiết Quý Lan lóe sáng: “Vương gia, chàng có nhìn thấy mẫu thân không? Phụ hoàng bệnh thành như vậy, mẫu hậu lại không hoang mang chút nào, rất trấn định, nhưng mà cũng không thể trách mẫu hậu, vốn đại ca bị phế rất oan uổng, phụ hoàng nên khôi phục Thái tử cho huynh ấy, ai ngờ lại chọn thất đệ, làm sao mẫu hậu không oán hận cho được? Vương gia, đây có thể là cơ hội cuối cùng.”
Tư Đồ Dập bình tĩnh, giống như không nghe được chữ nào, nửa ngày sau mới nói: “Nàng quên làm sao đại ca bị oan uổng sao? Là bị Hứa tiệp dư hãm hại, lại suýt nữa bị Tứ đệ độc chết, nàng nói, chúng ta nên trở thành ai? Là Hứa tiệp dư, hay là Tứ đệ?” Hắn nhìn Tiết Quý Lan: “Nàng vốn không phải là người như vậy, đều là ta không tốt!”
Nàng ta là vì ước muốn của hắn, từ một cô nương ngây thơ, dần dần biến thành nữ nhân tính kế như vậy.
Ai có thể nói, như vậy không phải là tình thâm nghĩa trọng chứ.
Nhưng mà, hắn không thể mạo hiểm, cũng không muốn đi theo con đường cũ của hai người kia, nay phụ hoàng bị bệnh, nhất định Tư Đồ Tu và Vi thị sẽ đánh nhau một trận, nếu hắn đi vào ao nước đục này, không chừng sẽ bị vạ lây!
Đôi mắt Tiết Quý Lan hồng hồng: “Chàng ghét bỏ thiếp?”
“Sao lại thế được? Chỉ là ta không muốn nàng hao tâm tổn sức như vậy.” Tư Đồ Dập ôm chặt bả vai nàng ta: “Những việc nên làm ta đã làm, việc không nên làm không phải ta chưa từng làm qua, nay nghĩ lại, toàn bộ đều là ý trời, ta không có may mắn đó, nếu nàng ghét bỏ ta…”
Nàng ta liền che miệng hắn lại: “Làm sao thiếp lại ghét bỏ chàng chứ, đã gả cho chàng mấy năm này, chỉ là thiếp không cam lòng thôi.” Nàng ta thở dài, nhớ đến Tư Đồ Lan: “Là thiếp liều lĩnh, trong kinh thành thất đệ là bình thường nhất, thiếp luôn cảm thấy đệ ấy không bằng chàng, nhưng bây giờ lại trở thành Thái tử nên thiếp không chấp nhận được.”
Tư Đồ Dập cười phá lên: “Có muốn cùng ta rời khỏi kinh thành một chuyến không? Lại nói, ta thường ngày bận rộn, không quan tâm nàng tốt, hễ có thời gian rãnh rỗi cũng chưa từng lơi lỏng, hay là, ta dẫn nàng ra ngoài chơi một chuyến, dẫn hai hài tử đ theo luôn.”
Lui một bước trời cao biển rộng.
Tiết Quý Lan tựa đầu vào ngực hắn: “Cũng được, nhìn thấy phụ hoàng trở thành như vậy, thực ra thiếp hi vọng có thể cùng chàng trường sinh bất lão, luôn luôn khỏe mạnh.”
Hắn nghe được khóe miệng liền nhếch lên, khẽ vuốt tóc nàng ta, trong lòng cũng không diễn tả được tư vị gì.
Đời người không bao giờ là hoàn hảo.
Hắn chừng này tuổi, có lẽ nên học được cách nhận tiếc nuối.
Ngày thứ hai Tư Đồ Uyên trở lại kinh thành, nhận được tin của mẫu hậu, hắn vì lo cho bà nên trên đường đi chưa từng chậm trễ, trên đường đi vất vả trở về lại nghe tin phụ hoàng bị bệnh, sau khi đến Càn Thanh cung thăm phụ hoàng, hắn lại đến chỗ Vi thị, Vi thị sớm đã chờ trước cửa, khi nhìn thấy hắn, bà vui mừng nói: “Ta biết con không phải là người như thế mà, con tất nhiên sẽ trở về kinh thành!”
Hắn vẫn là nhi tử đáng kiêu ngạo của bà, sẽ không giống dạng người dễ từ bỏ.
Dưới ánh mặt trời, tóc bà như dính tuyết, trắng từng mảng, Tư Đồ Uyên nhìn bà, ôn nhu nói: “Việc trị thủy đã tiến hành được một nửa, chỉ cần tái tạo lại đập nước lớn, thì có thể ngăn cản được mấy lần nước lũ…”
Hắn còn chưa nói xong, Vi thị đã khoát tay: “Sau này rồi quan tâm đến việc trị thủy, bây giờ gấp cái gì chứ? Nay phụ hoàng bị bệnh, con làm trưởng tử, nên ở bên cạnh ông ấy mới được. Con hãy đồng ý với nương, trong khoảng thời gian này không nên rời khỏi kinh thành, đây là nơi con nên chờ đợi,”
Tư Đồ Uyên hơi nhíu mày: “Mẫu hậu, rốt cuộc là vì chuyện gì chứ?”
“Sau này con sẽ biết.” Vi thị cười nói: “Đi, hôm nay ta đã dặn phòng bếp làm một bũa tiệc đón gió tẩy trần cho con, con nhìn con đi, thật là gầy, phải bồi bổ thật tốt mới được.”
Tư Đồ Uyên cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Vi thị không nói, làm nhi tử cũng không thể bắt buộc bà nói, nay đã về kinh thành đành phải nghe lời bà đi nội điện dùng cơm.
Sau khi Tư Đồ Hằng Thành bị bệnh, Tư Đồ Tu thay thế vị trí của ông, tạm thời giám quốc, so với ban đầu thì bận hơn rất nhiều, cả một ngày Bùi Ngọc Kiều còn chưa thấy mặt chàng. Có đôi khi, gần tối cũng không trở về, đến khi nàng ngủ, mơ hồ cảm thấy có người ngủ bên cạnh, ôm nàng vào lòng, nhưng khi buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh lại không có ai.
Hôm nay, đến cơm trưa nàng cũng không muốn ăn, đám cung nhân không khỏi sốt ruột, vội vàng báo cho Tư Đồ Tu biết.
Chàng vừa ở cung điện xem xong chiếu thư, thương nghị mọi chuyện với trọng thần, thấy Mã Nghị sầu nào, liền biết trong Đông cung có chuyện gì, lập tức ngồi không yên, qua loa nói xong, ra lệnh Mã Nghị tiến vào, vừa nghe báo Bùi Ngọc Kiều không ăn cơm. Chàng xoa xoa mi tâm, xem xong chiếu thư liền đến Đông cung nhìn.
Thấy bên đường có cấm quân tuần tra, nói với Hạ Tông Môn: “Hôm nay, ngươi thay bổn thái tử đến gặp nhạc phụ.”
Hạ Tông Môn vội vàng lên tiếng.
Đến Đông cung, Bùi Ngọc Kiều đang ngồi trong đình viện nhìn Hi nhi đang đuổi theo chó con, hơi mất tinh thần, nhìn thấy chàng, cũng không đến nghênh đón.
Chàng cười nói: “Nếu như giận ta, cũng không cần bỏ đói hài tử chứ?”
“Hài tử không gặp phụ thân cũng không thấy đói!” Bùi Ngọc Kiều bĩu môi: “Thiếp tính thời gian, hình như đã ba ngày đã không gặp chàng, bây giờ nhìn thấy, giống như đang nằm mơ vậy.” Nàng vươn tay sờ mặt chàng, hừ một tiếng nói: “Đây là thật ư?”
Chàng cắn đầu ngón tay nàng, nàng la một tiếng lùi lại.
“Đau không? Nếu đau thì là thật.”
“Không đau, khẳng định là mơ, tướng công ta từ khi giám quốc cái gì đó liền không thấy tăm hơi đâu!”
Chàng cười rộ lên, kéo nàng: “Đi, đi, hôm nay cùng nàng dùng cơm.”
Lúc này, nàng mới không tình nguyện đi cạnh chàng, nói rõ tội trạng: “Có lẽ ngày mai thiếp sẽ sinh hài nhi, có phải ngày mai hài nhì cũng không thể thấy mặt chàng? Thiếp phải tự mình sinh hài nhi, nhưng chàng đã nói muốn theo bên cạnh thiếp, dù phụ hoàng bị bệnh, thì cũng không bận rộn như vậy chứ?” Vừa nói ánh mắt liền hồng lên, gắt gao nắm tay chàng: “Tháng tư, thiếp không có gặp chuyện không may gì, nhưng mấy ngày nay lại không biết vì sao, thiếp luôn cảm thấy hơi…”
Lúc nào cũng không thấy chàng, trong lòng hoảng sợ, dù bây giờ cũng vậy.
Chàng ôn như nói: “Là ta không tốt, ta nên cô gắng rút ra chút thời gian, nàng đừng hoảng sợ, chờ qua giai đoạn này, sau này sẽ ổn thôi.” Chàng sờ đỉnh đầu nàng: “Đến khi nàng sinh hài nhi, nhất định ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Không nuốt lời.”
“Không.” Chàng kiên quyết nói.
Lúc này, nàng mới an tâm.
Đến mười sáu tháng sáu, nàng bắt đầu đau từng cơn, chỉ là hơi muộn, đến khi trời tối, hài tử mới bắt đầu muốn ra, Tư Đồ Tu ngồi bên cạnh Bùi Ngọc Kiều, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bên ngoài tối đen.
Mùa hè nóng nực, thế nhưng lại nổi gió.
Ánh nến lập lòe, ở trên sách lắc lư tạo ra chút bóng, Tư Đồ Uyên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, mở ra liền thấy Hạ Phương Bình đi vào, trầm giọng nói: “Điện hạ, đến lúc đi ra ngoài rồi!”