Đọc truyện Vương Phi Trở Về – Chương 2: Hôn yến
Ngũ linh giới, Diễm quốc, Định vương Vân Trạch Tiêu Tề nạp Trắc phi, thiết yến ba ngày.
Do Diễm hoàng ban hôn nên hôn yến còn long trọng hơn cả lúc cưới Chính phi, không chỉ quan viên trong triều mà những nơi khác cũng sai người tặng lễ vật chúc mừng, đội ngũ nghênh thân xếp hàng dài dọc bảy con đường của Hoàng thành, bá tánh vây xem dày đặc.
Diễm quốc xưa nay họ kép đều là quý tộc, Vân Trạch là họ lớn, vốn là quý tộc của Diễm quốc cổ xưa, Vân Trạch Tiêu Tề trăm năm trước phò trợ Diễm hoàng đăng cơ nên được phong Vương, là Vương gia khác họ duy nhất của Diễm quốc, được Diễm hoàng vô cùng xem trọng, tay nắm binh quyền, Trắc phi này là bào muội Tần Xuyên Lưu Vũ của Tần Xuyên tướng quân.
Mền gấm rực rỡ, đất phủ thảm đỏ, nến hoa cháy cả một đêm.
Tình nồng ý đượm, dưới ánh nến đỏ tươi, Vân Trạch Tiêu Tề đứng thẳng trước bàn, chỉ mặc áo trong màu trắng, ánh nến phủ lên gương mặt anh tuấn lạnh lùng, hai hay hắn nắm lấy Hỏa hoa quán, thần sắc khó dò.
Cùng một tình cảnh phải trải qua hai lần, trước mặt thoáng hiện hình bóng một nữ nhân khác.
“Thiếp biết chàng bất đắc dĩ, thiếp không miễn cưỡng chàng, thiếp có thể chờ.” Nữ nhân trong ký ức đầu đội mũ hoa, nụ cười tràn đầy tự tin, xinh đẹp như ráng chiều rực rỡ, “Đã là người một nhà rồi thì từ nay về sau phúc họa cùng chia, thiếp sẽ giúp chàng lo liệu nội sự.”
Vì nàng mà Lưu Vũ đã chờ tròn trăm năm.
Hỏa hoa quán tinh xảo thể hiện thân phận tôn quý, là phục sức khi đón Chính thê của Diễm quốc mới có thể dùng, xuất hiện ở nơi vốn không nên xuất hiện thế này là vì hắn muốn bù đắp cho Lưu Vũ, dù biết sẽ đem lại ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí sinh ra hậu quả nghiêm trọng.
Hắn chậm rãi đặt Hỏa hoa quán xuống, khẽ nhắm mắt.
“Tiêu Tề, chàng đang nghĩ gì vậy?” Ở sau lưng, Lưu Vũ trên giường lật chăn vén rèm, một cánh tay ngọc lộ ra ngoài, hai má được tình ý trong phòng hun đỏ hồng, vừa qua đêm tân hôn, tư sắc khó tránh có vài phần mỏi mệt.
“Nàng tỉnh rồi à?” Ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng yêu chiều, hắn đến trước giường dìu nàng dậy, “Vẫn còn sớm, sao không ngủ thêm một lúc.”
Lưu Vũ dựa vào ngực hắn nói: “Hôm nay còn phải tiến cung tạ ơn, các Vương phi phu nhân dự hôn yến ai nấy đều là khách quý, lúc cô ấy còn chắc những việc này đều thay chàng sắp đặt chu đáo, thiếp chỉ sợ lo liệu không tốt để người ta chê cười thì sẽ mất mặt chàng.”
Hắn ôm lấy nàng: “Ta không trách nàng đâu.”
“Lần đầu làm chủ đã có sai sót há chẳng phải để bọn hạ nhân xem thường sao.” Lưu Vũ chuyển chủ đề, “Lần này Bệ hạ ban hôn là có ý đồ, chắc do Ảnh phi đứng sau xúi giục.”
Hắn chỉ khẽ cong khóe miệng.
Chim hết cất cung, quân trước sau vẫn là quân, có thể cùng hoạn nạn, nhưng quyền lực trong tay ngày càng lớn thì hiềm khích giữa quân thần cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Lưu Vũ cụp mắt: “Chàng biết rõ là vậy nhưng vẫn vì thiếp mà phô trương thế này, các tướng lĩnh cũ của Việt quân có…”
“Ô tướng quân và Chiêu Hằng tướng quân đều tặng lễ vật.” Hắn ngăn nàng nói tiếp, “Ta vốn nên cưới nàng từ lâu, bao nhiêu năm nay thiệt thòi cho nàng rồi.”
“Thiếp không hề để tâm những chuyện này, có thể ở bên đã chàng là đủ lắm rồi.” Lưu Vũ dịu dàng nằm trong lòng hắn nói: “Chàng đã chấp chưởng Việt quân bao nhiêu năm nay rồi, nhưng bọn họ vẫn nhớ chủ cũ cũng không phải là chuyện tốt.”
Hắn khẽ cau mày: “Không vội được, chuyện bên ngoài ta tự biết lo liệu, nàng không cần nhọc lòng.”
Biết hắn không thích mình nhúng tay vào chuyện bên ngoài, Lưu Vũ vội chuyển chủ đề, hai người lại trò chuyện thêm chốc lát rồi Lưu Vũ xuống giường sai thị nữ vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, nhìn mỹ nhân trong gương, Tiêu Tề tiện tay lấy một cây trâm vàng cài cho nàng, hai người nhìn nhau cười.
Lưu Vũ đứng dậy nói: “Thiếp nên đi kính trà cho cô ấy.”
Tiêu Tề ngập ngừng một lát rồi lắc đầu: “Thôi đi.”
“Cô ấy dù sao cũng là Chính thê trên danh nghĩa của chàng.” Lưu Vũ cố chấp nói, “Theo lễ chế của Diễm quốc, bái lạy cô ấy mới có thể coi như là người của Vân Trạch gia, thiếp không muốn bị người ta bàn tán, không sao đâu.”
Tiêu Tề im lặng chốc lát rồi nói: “Nếu vậy thì ta đi cùng nàng.”
Vân Trạch là đại tộc của Diễm quốc, nhánh của Tiêu Tề lại là đích hệ chính tông, từ đường hương hỏa không ngớt, bước vào cửa là vô số linh vị, cung phụng lịch đại tiên tổ của Vân Trạch gia, trên tường treo vô số chân dung, là gương mặt khi sinh tiền của tiên tổ và thơ từ ca ngợi họ tộc.
Tiêu Tề dừng bước, dìu Lưu Vũ đi về phía bàn thờ cuối cùng.
Bàn thờ trống không, bên trên chỉ bày một linh vị trơ trọi, tro bụi phủ đầy, trong lò khói tro lạnh lẽo.
Một tia phẫn nộ thoáng qua trong mắt, Tiêu Tề lập tức buông lỏng tay Lưu Vũ, nhìn Quản sự coi cửa lạnh lùng nói: “Từ đường của Vân Trạch gia là chỗ để các ngươi ăn không ngồi rồi sao?”
Quản sự và các gia đinh vốn đã sớm thất kinh hồn vía, nghe xong toàn bộ quỳ xuống xin tha, mấy trăm năm nay hắn chưa từng nghiêm túc đến xem xét chỗ này nên bọn họ mới lơ là như vậy, tất cả mọi người đều nhận định rằng hôm nay hắn sẽ không theo quy tắc mà đến đây.
Lưu Vũ khẽ cong khóe môi khuyên: “Thôi đi, trong ngày tốt nên miễn trách phạt, lần sau chắc họ không dám nữa đâu.”
Nàng nói giúp nên Tiêu Tề mới nhịn không nổi nóng, ra hiệu cho gia nhân thoái lui: “Ngay trước mắt tiên tổ, bất luận là ai, đã vào từ đường thì không cho phép bất kỳ kẻ nào lơ là.”
Lưu Vũ đáp: “Thiếp hiểu.”
Hai người lại quay về phía bàn thờ.
Linh vị dưới lớp bụi vẫn còn đọc được mấy chữ “Vân Trạch Việt thị Tịch Lạc”, trên tường phía sau bàn thờ là một tấm rèm châu, treo chân dung của một nữ nhân, do không được bảo quản nên vô cùng cũ kĩ, màu sắc phai nhạt, mơ hồ đến mức nhìn không rõ dung nhan, nhưng từ phong thái có thể cảm nhận được rằng đây là một người rất đẹp.
Lưu Vũ ngoảnh mặt: “Chàng từng nói chàng và nàng không phải là phu thê thật sự.”
“Chuyện của phụ tử Việt tướng quân dù sao cũng là lỗi lầm của ta, nay Việt gia đã không còn ai, Vân Trạch gia theo lý nên thu nhận.” Tiêu Tề nhẹ giọng nói, “Huống hồ cái chết của nàng ấy là do ta tạo thành, ta nợ nàng ấy quá nhiều.”
“Là thiếp lỡ lời, chàng không cần áy náy.” Lưu Vũ dìu cánh tay hắn, mắt chăm chăm vào linh vị, “Chàng vì cứu thiếp mà ra, nếu cô ấy có oán thì cứ oán thiếp là được rồi.”
Tiêu Tề nắm chặt tay nàng, “Vũ nhi, đa tạ nàng.”
Lưu Vũ cụp mắt nói: “Bên cạnh cô ấy… sau này sẽ là chàng.”
Tiêu Tề lắc đầu: “Sau này nàng cũng sẽ ở bên cạnh ta.”
Lưu Vũ khép môi.
Các thị nữ đã sớm đem đệm gấm trải dưới đất, rồi lại dâng lên một khay trà, Lưu Vũ bái linh vị một lạy rồi chính tay đón lấy trà dâng lên, sau đó mới vịn vào thị nữ đứng dậy, chớp mắt với Tiêu Tề: “Từ nay về sau thiếp đã là Vân Trạch Lưu Vũ rồi, có đuổi cũng không đi được đâu.”
Người đi đã đi rồi, Tiêu Tề càng có ý muốn trân trọng người trước mắt, hắn nâng tay nàng lên đưa ngang mũi mình, trong ánh mắt không còn sự sắc bén thường ngày mà tràn đầy tình ý: “Nửa canh giờ nữa sẽ tiến cung tạ ơn, ta đi chuẩn bị trước, nàng về phòng nghỉ thêm một lúc đi.
Lưu Vũ đáp một tiếng, đưa mắt tiễn hắn ra khỏi cửa, một lúc lâu sau mới chậm rãi quay người, ý cười trên môi dần bị thu lại.
Các thị nữ đều cúi đầu.
Bỗng nghe “bang” một tiếng như ngọc đá bị nứt vỡ, linh vị “Vân Trạch Việt thị Tịch Lạc” trên bàn thờ bị tay áo dài quét qua rơi xuống đất, nhưng may là linh vị này dùng gỗ vạn năm đẽo thành nên không hề bị hư tổn.
Thị nữ thân cận Nghệ Như vội đỡ lấy nàng, hướng về phía linh vị mà mắng chửi: “Lúc còn sống đã khiến Vương thượng khó xử, chết rồi còn muốn vào Từ đường của Vân Trạch gia, nhưng cô ta chẳng qua chỉ là một Vương phi trên danh nghĩa, chưa từng được hưởng tôn quý của ngôi Vương phi, bây giờ ở Định vương phủ chỉ có phu nhân, phu nhân hà tất tính toán với người chết làm gì?”
Lưu Vũ khẽ ngoảnh mặt, giọng điệu ẩn chứa sự phẫn hận: “Một trăm năm nay, mỗi ngày mỗi đêm ta đều lo lắng, chỉ sợ không qua được cửa của Vân Trạch gia, bị người ta chê cười, vừa nghĩ tới tất cả đều chỉ vì ả, lại còn phải kính trà cho ả, ta…”
Nghệ Như liếc mắt: “Trong lòng Vương thượng chỉ có phu nhân, phu nhân đã thắng cô ta từ lâu rồi, hà tất giận dữ vô ích, để Vương thượng biết thì đâm ra không hay.”
Lũu Vũ thở dài gật đầu: “Là ta mất kiềm chế.”
Một thị nữ vội tiến lên nhặt linh vị để nguyên lại vị trí cũ, các thị nữ khác đều không dám lên tiếng.
Nghệ Như nói: “Chút nữa còn phải tiến cung tạ ơn, phu nhân về phòng trước chuẩn bị đi.”
Lưu Vũ lấy lại bình tĩnh, vịn tay nàng bước ra khỏi từ đường.
Trên không tới trời, dưới không chạm đất, mấy đỉnh núi như mọc ra từ trong không trung, sừng sững trong mây trắng, trên đỉnh núi là đá trắng, cổ mộc và kỳ hoa dị thảo, ở giữa điểm xuyết vô số đình đài lầu các, có tiếng nước chảy róc rách, có tiếng chim bay ngang, nhưng không thấy khói lửa nhân gian, vô cùng lạnh lẽo tịch liêu.
Gió thổi căng phồng tay áo, bạch y phấp phới, thân hình mỏng manh, nhưng đôi mắt phụng sâu thẳm kia lại tĩnh lặng không một gợn sóng.
Bên ngoài động phủ, Nhạn Sơ một mình đứng trên cây cầu nhỏ nhìn về phía xa xa.
Chân trời một bầy nhạn bay qua, chúng đã đi trú đông trở về.
Thị nữ bước tới gọi: “Nhạn Sơ cô nương, Dịch chủ mời cô qua.”
Con đường đá rộng ba thước xuyên qua vách núi vạn trượng, trên vách núi có một tảng đá màu trắng cực lớn cao mấy trượng, từ xa đã có thể nhìn thấy rõ trên đó viết mấy chữ cổ màu đen, là hai chữ “Dịch nhai”, mạnh mẽ hữu lực, cứng cáp sắc bén.
Thị nữ đưa nàng đến đó rồi âm thầm rút lui.
Bước chân Nhạn Sơ chậm lại.
Bên tai như có tiếng đàn xa xăm, trước tảng đá lớn là một cái đài nhỏ thò ra bên ngoài vách núi, hai bên đài có hai chậu hoa kỳ lạ, cánh hoa trắng tinh rơi đầy mặt đất, phủ lên bàn cờ đá và ba cái ghế đá trên đài.
Ở Vĩnh hằng chi gian này nhiều năm, nhưng nơi này Nhạn Sơ chỉ từng đến một lần, còn vị chủ nhân đặc biệt này nàng cũng chỉ gặp một lần, hơn nữa còn là trong lúc trọng thương thần trí mơ hồ nên càng không nhớ rõ dung mạo, chỉ có bốn chữ “Vĩnh hằng chi gian” là tiêu chí thể hiện rõ thân phận của hắn.
Bước qua bàn cờ đá, đến gần vách núi thì Nhạn Sơ dừng lại.
Y bào lam nhạt, chất liệu mềm mượt trắng sáng, bên trên có những sợi tơ óng ánh như bay bổng trong không trung, nhưng cũng lấp lánh sáng ngời, tay áo dài phủ trên mặt đất, đuôi áo chừng một trượng, cứ một lúc lại bị gió thổi lay động.
Tóc cột bằng năm sợi dây mỏng, mái tóc đen dài cùng sợi vải nhạt màu dài đến tận eo.
Người đó ngồi trên một chiếc ghế trúc tinh xảo, mặt hướng ra vách núi, chỉ thấy bóng lưng, mây khói theo tiếng đàn phảng phất quanh người hắn.
Nhạn Sơ không lên tiếng, yên lặng đứng sau lưng hắn nghe đàn.
Khúc điệu quen thuộc, người đàn ngày càng xa xăm.
Khúc nhạc vừa dứt, hoa trên đầu như tuyết bay xuống, ngay cả mấy cây phong thấp lùn quanh người hắn cũng mọc thêm mấy chiếc lá xanh non như vừa qua một giấc mộng Xuân thu*.
*Giấc mộng Xuân thu: ý nói chuyện khó tin
“Có nhận ra khúc nhạc này không?” Giọng nói lạnh lùng đến từ bóng lưng kia.
Nhạn Sơ bỗng sực tỉnh, kể từ lúc biết thân phận của hắn nàng đã có ý kính sợ, vì vậy mà không dám đáp ngay lập tức, cân nhắc một lúc mới cẩn thận dè dặt nói: “Nhạn Sơ nhớ.”
Bàn tay phủ trên dây đàn không động đậy, người đó vẫn không quay đầu lại.
Nhạn Sơ giải thích: “Từ khi đến Vĩnh hằng chi gian, mỗi năm Nhạn Sơ đều nghe được mấy lần trong đêm, vô cùng quen tai, cũng từng đoán thử người đàn là ai, nhưng không ngờ lại là Tây linh quân.”
Tây Linh quân không tiếp lời nàng: “Quyết định rồi à?”
Nhạn Sơ cúi đầu kiên quyết đáp: “Phải.”
Tây Linh quân thu bàn tay phủ trên đàn nói: “Vĩnh hằng chi gian không xen vào chuyện ngoại thế, tuy cô ở đây khổ tu nhiều năm nhưng chỉ học thuật pháp thất truyền của Diễm quốc, vốn không phải môn hạ của ta, nếu cố chấp chọn con đường này thì từ nay về sau mọi chuyện cô làm đều không liên quan đến Vĩnh hằng chi gian, Vĩnh hằng chi gian cũng không bảo vệ cô nữa.”
Khổ tu nhiều năm quên đi thời gian nhưng chưa từng quên đi thế giới bên ngoài. Nhạn Sơ cung kính hành lễ hồi đáp: “Ân thu nhận của Tây Linh quân Nhạn Sơ khắc ghi trong lòng.”
Tây Linh quân nói: “Cô khoan cảm kích, ta có chuyện muốn cô làm.”
Một cái chậu bạch ngọc bay đến trước mặt hắn rồi rơi xuống trước mặt Nhạn Sơ, cả quá trình hắn không động đến một ngón tay, pháp lực bậc này thật vô cùng cao thâm, Nhạn Sơ thầm hít một luồng hơi lạnh rồi cúi đầu xem kĩ.
Trong chậu không có đất mà chỉ đầy tuyết trắng, trên tuyết long lánh có một chiếc lá nhọn dài hẹp màu xanh đậm cao chừng một thước, không có chồi, ở giữa lá lại mọc ra một nụ hoa, nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng đáng yêu, nhưng hình như không được chăm sóc nên sắp úa vàng.
Nhạn Sơ kinh ngạc, xem kĩ cây hoa kì lạ kia một hồi rồi trầm ngâm nói: “Nghe nói trên thế gian có một loại kỳ hoa tên là Nhất diệp hoa, hoa tàn thì kết quả, người ăn được quả này có thể xuyên qua cửa luân hồi, rời khỏi Ngũ linh giới đến một nơi khác, nhưng hoa này cực kì hiếm có, mỗi lần kết quả xong thì sẽ khô héo, mười vạn năm sau mới có thể sống lại, người bình thường không có duyên gặp được.”
Tây Linh quân đáp: “Vĩnh hằng chi gian cũng có một chậu này thôi.”
Nhạn Sơ nói: “Ý của Tây Linh quân là…”
Tây Linh quân đáp: “Hoa này phải nuôi bằng huyết khí, hôm đó máu cô vô tình bắn lên nó, nó đã chọn cô, bao nhiêu năm nay ngừng nuôi dưỡng nên nó cũng ngừng sinh trưởng rồi.”
Nhạn Sơ hiểu ra: “Nhạn Sơ sẽ hết lòng nuôi dưỡng nó để báo ơn của Tây linh quân.”
Nói xong liền nâng tay lên, dùng hai ngón tay phải vạch một đường trên cổ tay trái, máu chảy xuống nhỏ vào chậu ngọc. Tuyết trắng máu đỏ hình thành hai màu sắc đối chọi mãnh liệt, chiếc lá khô héo cảm ứng được huyết khí, khẽ lộ ra vài phần sinh cơ.
Cổ tay cầm máu, vết thương nhanh chóng liền lại.
Tây Linh quân không hề quay người, nhưng dường như đã thu hết tất cả vào tầm mắt: “Bao nhiêu năm nay ngươi chỉ tu luyện Hỏa liệu* thôi sao?”
*Liệu thương bằng lửa
“Phải.” Nhạn Sơ cẩn trọng đáp, “Ngũ linh giới cao thủ đông đúc, Nhạn Sơ có tu thêm mấy trăm năm nữa thì sao? Tháng năm không chờ ai, Nhạn Sơ càng không muốn chờ, năm xưa may mắn được Tây Linh quân tương cứu mới có thể sống sót, nay tập được Hỏa liệu, lúc nguy cấp có lẽ có thể tự cứu được mình.”
Tây Linh quân đáp: “Chiết nguyên* trị thương, đây không phải là thuật lành.”
*Hao tổn nguyên khí để trị thương
Nhạn Sơ nói: “Đa tạ Tây Linh quân nhắc nhở.”
“Dịch chủ, Phủ Liêm công chúa mời người qua đó một chuyến.” Giọng của thị nữ từ xa truyền đến.
“Cô có thể đi rồi.” Thấy nàng cố chấp, Tây Linh quân cũng không khyên nữa, vẫn quay lưng về phía nàng, phẩy tay áo ra hiệu, “Mỗi ngày mười lăm phải trở về cho hoa này ăn một chén máu, đừng quên lời hứa của ngươi.”
Nhạn Sơ bái tạ.
Lúc ngẩng mặt lên thì vách núi và người đều không thấy đâu, còn mình thì đã đứng trong sơn cốc.
Hôn lễ vừa xong, Định vương Vân Trạch Tiêu Tề đưa phu nhân Lưu Vũ tiến cung tạ ơn, lại thiết yến ba ngày để đáp tạ quan khách, yến tiệc ngày thứ nhất mời các viễn khách đến chức mừng; ngày thứ hai mời thân tộc, Diễm hoàng bất ngờ giá lâm càng tăng thêm vinh dự; ngày thứ ba mời các quan viên trọng yếu trong triều.
Bên ngoài cửa Định vương phủ ngựa xe như nước, Vương phi phu nhân và các nữ khách cùng đến đều được các bộc phụ* đưa vào hậu viên, quang cảnh vô cùng long trọng. Tiền sảnh bày yến tiệc lộ thiên, vị trí chủ tọa tạm thời để trống, hai bên bàn tiệc đã có nhiều quan khách, tất cả đang ngồi cười nói với nhau, trong vũ trì ở giữa là mấy chục mỹ cơ đang tấu nhạc, vũ tư yểu điệu.
*Giống như ma ma trong cung
Định vương Vân Trạch Tiêu Tề, áo tím đai ngọc đang đứng ở trước thềm nói chuyện với mấy vị quan viên, y phục rực rỡ khiến cả người càng thêm anh võ tuấn tú.
Gia bộc đưa hai khách nhân thân hình cao lớn đến: “Ô tướng quân, Chiêu Hằng tướng quân đến.”
Tiêu Tề bước xuống bậc thềm nghênh đón, mỉm cười nói: “Chỉ có hai vị đến thôi sao, Tiêu Tề thật thất vọng quá.”
Tường quân tóc đen râu ngắn hành lễ trước rồi than: “Vương thượng yên tâm, chuyện đã qua rồi, bên cạnh Vương thượng trăm năm nay không có ai, ta đều thấy cả, ta cũng không phải hạng không thấu tình đạt lý, mấy người họ không đến là do quân vụ bận rộn không dứt ra được, bảo hai người bọn ta thay lời chúc mừng.”
Tiêu Tề gật đầu: “Phía Việt quân phiền Ô tướng quân khuyên giải.”
Hai tướng quân lại hành lễ với hắn rồi vào tiệc.
Thấy khách nhân trong danh sách đã đến đủ, Tiêu Tề đang định ra lệnh khai tiệc thì bỗng một gia bộc vội vàng chạy đến báo: “Nam vương, Nam vương phi giá đáo!”
Tiếng đàn ca ngừng lại, các vũ cơ cũng không hẹn mà ngừng biểu diễn, cảnh tượng náo nhiệt trong phút chốc bỗng trở nên tĩnh lặng như tờ.
Các quan viên có mặt đa phần là thường ngày giao hảo với Định vương, trong đó hơn một nửa là tâm phúc của Tiêu Tề, nghe vậy đều cả kinh, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Tề.
Tiêu Tề mặt không đổi sắc, đích thân thống lĩnh chúng nhân ra nghênh đón.
Ánh nắng chiếu vào hiên, trên hành lang rộng rãi có mấy người bước ra.
Đi đầu là một Vương gia trẻ tuổi, đầu đội vương quán mặc ngọc*, thân mặc chu bào** to rộng thêu hình mặc phụng, tóc đen như mực phản chiếu ánh mặt trời dường như còn sống động hơn cả lông của mặc phụng.
*Mặc: đen như mực
**Chu bào: áo bào đỏ
Đỏ và đen là cách phối màu phổ thông nhất, đơn điệu nhất, nhưng trên người hắn lại trở nên vô cùng hoa lệ.
Bước chân không chậm không nhanh, phục sắc tượng trưng cho thân phận hoàng tộc tôn quý, trong vườn có nhiều người nhưng tất cả đều chỉ nhìn thấy một mình hắn. Dung mạo tuấn mỹ nổi danh Ngũ linh giới, mày rồng gợi tình, đuôi mắt như mùa xuân, ý cười lắng đọng trong đáy mắt rõ ràng rất ấm áp, nhưng một nửa các quan viên có mặt lại toát mồ hôi lạnh, ai nấy cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Sự kính sợ này không chỉ do thân phận và phong thái của hắn mà là sự sợ hãi đối với quyền thế.
Nam vương, Nam vương Văn Chu Thành Cẩm!
Một nhân vật bá tánh Diễm quốc đều biết, năm xưa Thanh Vân hầu Vân Trạch Tiêu Tề cưới con gái của Việt tướng quân, được sự ủng hộ của Việt quân, giành thắng lợi trong cuộc chiến với Mục Phong quốc, Tiên hoàng bị áp lực nên bỏ ý định truyền vị cho Nam vương, vì vậy đương kim Diễm hoàng mới được kế vị, Vân Trạch Tiêu Tề nhờ đại công này nên được phong làm Định vương, nhưng quyền thế to lớn của Nam vương cả Diễm quốc ai nấy đều biết, dân gian thậm chí có lời đồn rằng “Nửa giang sơn thuộc về Nam vương”, chỉ có Việt quân do Vân Trạch Tiêu Tề chấp chưởng mới có thể đối kháng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn được Diễm hoàng coi trọng.
Quan hệ của Nam vương và Định vương xưa nay như nước với lửa, hơn nữa nhiều năm chưa từng hồi Kinh, hôm nay hắn đột nhiên đến Định vương phủ chúc mừng thật là ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Gặp được Tiêu Tề, Nam vương dừng bước trước, nở nụ cười nhìn qua chúng quan khách nói: “Định vương đại hỉ.”
“Nạp phi chỉ là chuyện nhỏ, lại phiền Điện hạ giá lâm Tiêu Tề thật thấy hổ thẹn.” Tiêu Tề theo lễ chào hỏi, đích thân đưa hắn đến vị trí trên cùng.
“Bổn vương hồi Kinh tấn kiến Hoàng huynh, nghe nói trong phủ đang làm hỉ sự nên đặc biệt đến góp phần náo nhiệt.” Nam vương ngồi vào chỗ thở dài, “Nhớ năm xưa lúc nghênh đón Định vương phi cảnh tượng cũng không long trọng thế này.”
Lời hắn như vô tâm, nhưng Ô tướng quân và Chiêu Hằng tướng quân bên cạnh đều đồng thời cau mày, xem xét tứ phía.
Cảnh tượng xa hoa này thật vượt qua lễ đón Trắc phi.
“Năm xưa đang lúc giao chiến với Mục Phong quốc, quốc sự phiền nhiễu, nào dám lo đến gia sự.” Tiêu Tề nói, “Nay Bệ hạ quan tâm đến thần tử, kim khẩu ban hôn, Tiêu Tề không dám quá tiết kiệm kẻo phụ thánh ý.”
Nghe xong những lời này, Ô tướng quân và Chiêu Hằng tướng quân tuy có bất mãn nhưng sắc mặt đã tốt lên.
Nam vương gật đầu nói: “Truyền rằng Định vương phi là trang tuyệt sắc, gần đây nghe nói vị phu nhân này cũng vô cùng mỹ mạo, lại là người quen cũ của Định vương, lần này Định vương được như ước nguyện thật là có diễm phúc.”
Tiêu Tề đáp: “Chúng tôi đúng là có quen biết, nhưng lời đồn đương nhiên là thêu dệt nhiều, không nên để tâm.”
Nam vương cười nói: “Bổn vương mạo muội đòi chung rượu hỉ rồi, người đâu, dâng lễ vật.”
Mấy thị vệ đáp lời khiêng lên hai rương lớn, mở ra trước mặt mọi người, bên trong đều là kỳ trân dị bảo, quý trọng nhưng không quá mức, Tiêu Tề đứng dậy đáp tạ, sai người khiêng rương xuống, sau đó ra lệnh bày tiệc rượu, lại sai ca vũ giúp vui.
Khai yến, tiếng nhạc tấu lên, không khí cuối cùng cũng được hòa hoãn lại, Nam vương vô cùng hứng thú xem ca vũ, đôi lúc lại lấy ngón tay gõ lên bàn theo nhịp phách, chúng quan khách thấy Tiêu Tề không có biểu hiện gì nên cũng dần dần trấn định lại.
Một gia bộc đi đến bên cạnh Tiêu Tề, cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn: “Nam vương phi ở hậu viên, phu nhân xin Vương thượng yên tâm.”
Tiêu Tề khẽ cúi đầu, gia bộc lẳng lặng lui xuống.
Bỗng trong vũ trì, vũ y ba màu như mây phân ra làm hai, ở giữa xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc.