Vương Phi Thiên Tài

Chương 26: Kẻ chủ mưu


Đọc truyện Vương Phi Thiên Tài – Chương 26: Kẻ chủ mưu

Vân Khinh còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Độc Cô Tuyệt vẫn đang mân mê khối gỗ hình con cá quái lạ kia, bỗng trong mắt hắn lóe lên một tia sáng kỳ quặc rồi chậm rãi gật đầu.

“Thật tốt!”

Hai chữ này được thốt ra đầy thản nhiên hào phóng, khiến cho Lý quận chúa cùng mấy công chúa còn lại thật chẳng hiểu liệu có phải Độc Cô Tuyệt có hàm ý khác hay chỉ là thật sự khen ngợi mà thôi. Các nàng không thể làm gì khác hơn là vẫn tiếp tục mỉm cười, cố gắng thể hiện ra dáng vẻ tao nhã lịch sự của mình. Chỉ có Vân Khinh có thể hiểu ra ý của hắn ẩn đằng sau câu nói ngắn gọn ấy. Độc Cô Tuyệt thật ra vừa đặt một cái bẫy cho Lý quận chúa nhảy vào. Chỉ mấy câu ngắn gọn đã tìm ra được xuất xứ của con cá kia, nếu quả thật con cá đó có ý nghĩa gì. Vị quận chúa này thế là đã khai sạch ra quốc gia của mình mất rồi.

Nghĩ vậy, Vân Khinh không khỏi ngẩng lên liếc nhìn Độc Cô Tuyệt đang ngồi trên cao. Đôi mắt hắn ta thật là lợi hại, rõ ràng thậm chí không thèm quan tâm dung mạo đám nữ tử này thế nào, nhưng lại có thể biết tường tận cây trâm trên đầu ai có hình gì. Sự quan sát tỉ mỉ của hắn thật sự khiến Vân Khinh không khỏi thầm bội phục.

Còn đang thầm phục hắn trong lòng, gã Độc Cô Tuyệt kia vốn đang nhìn Lý quận chúa nãy giờ bỗng đảo mắt nhìn thẳng về phía cô. Dường như ánh mắt cô đã để lộ cho hắn biết rõ ràng cô đang nghĩ gì, nên khóe môi hắn bỗng cong cong lên vẻ đầy khoái trá. Cô không nhịn được phì cười. Gã Độc Cô Tuyệt này thật đúng không biết khiêm tốn là gì! Mà Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh cười với mình, vẻ mặt hắn càng thêm phơi phới.

“Ngày mai cùng nhau đi chơi hồ.”

Với bộ dạng đầy thoải mái của mình, hắn vui vẻ đảo mắt nhìn lướt qua đám công chúa quận chúa đang im thin thít không dám lên tiếng kia rồi nói. Năm thiếu nữ thấy hắn đột nhiên nói thế, ai nấy đều hớn hở sung sướng rồi ngượng ngùng đỏ mặt. Có thể đi chơi trên hồ cùng Dực Vương Độc Cô Tuyệt, có cho vàng các nàng cũng không dám mơ tới việc này. Độc Cô Tuyệt vốn không phải một người thích đi chơi hồ lắm. Lập tức cô nào cô ấy đều nhanh nhẹn gật đầu nhận lời rồi uyển chuyển nói lời cáo từ. Nên biết kiểu người như Độc Cô Tuyệt đã nói tới mức độ này chính là bao hàm ẩn ý đuổi khách. Mấy cô ai chẳng thành tinh với những chuyện này, dĩ nhiên hiểu rõ lúc nào nên kiên trì ở lại lúc nào cần phải thu quân.

Năm vị công chúa quận chúa đã rời khỏi phòng khách, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt không lên tiếng. Độc Cô Tuyệt thấy vậy ngả ngớn tựa vào lưng ghế, tay vẫn không ngớt nghịch con cá bằng gỗ trong tay cười gian xảo.

“Vội cái gì.”


Dứt lời hắn phẩy tay ra hiệu cho hạ nhân bưng lên một ly trà có màu xanh lục rồi vừa ngoắc ngoắc gọi Điêu nhi vừa nhìn Vân Khinh với nụ cười càng gian ác hơn. Điêu nhi nãy giờ vẫn bám lấy vai Vân Khinh lập tức tung người nhảy phắt về phía cái ly trong tay Độc Cô Tuyệt, hai chi trước ôm chặt lấy rồi vục đầu vào uống ừng ực. Tay Độc Cô Tuyệt vẫn giữ cái chén, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào cô, nụ cười càng lúc càng lộ vẻ đắc ý.

Chứng kiến cảnh trước mặt Vân Khinh chỉ biết lắc đầu, gã Độc Cô Tuyệt này cũng giỏi nghĩ ra trò này, lại đi dùng nước có độc để dụ dỗ Điêu nhi. Ngày nào cũng cho chồn con uống như thế, rõ ràng kẻ nào đó đang rắp tâm phá hoại đồng minh của cô, tranh thủ lôi kéo Điêu nhi đứng về phía hắn đây mà. Ngó vẻ mặt cười đầy tà ác của hắn ta, Vân Khinh thẳng thừng quay đầu ra chỗ khác nhìn trời xanh mây trắng dịu dàng ngoài cửa. Nếu chỉ cần chút xíu dụ dỗ như thế Điêu nhi đã đứng về phía hắn, thì nó đã sớm rời cô mà đi từ lâu rồi. Có điều gã nọ muốn nuôi ăn Điêu nhi thì cứ việc tự nhiên, đương không có người tự nguyện dâng lên đồ tốt, cần gì phải chối từ chứ?

Chung quanh vắng lặng yên ắng, Vân Khinh ngồi nhìn ngoài trời, Độc Cô Tuyệt ngồi yên cầm ly trà cho Điêu nhi uống, Sở Vân Mặc Ly Mặc Ngân đứng sau cũng không lên tiếng, trong đại sảnh im lặng vô cùng.

Gió từ từ nổi lên xao động mặt nước hồ gợn sóng lăn tăn. Màn đêm đang chầm chậm bao phủ tự lúc nào. Bỗng Dực Vương phủ bừng sáng rực rỡ, đèn đóm vừa mới được thắp lên. Nhưng năm người trong phòng khách vẫn không ai động đậy, chỉ có Điêu nhi đã uống trà no nê giờ ôm chặt lấy ly trà ngủ khì từ lâu. Ai nấy, dường như đang chờ đợi một điều gì.

Vạn vật đang im ắng như đang say giấc nồng, bỗng có tiếng chân bước dồn dập vang lên, không hỗn loạn, cũng không vội vã, vững vàng mạnh mẽ bước về phía này. Vân Khinh thu lại ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn ngoài trời, tập trung tư tưởng vào chuyện sắp xảy ra. Điều mọi người đợi, đã tới rồi.

“Bẩm Vương gia, quả nhiên không ngoài dự đoán của Vương gia, có người đột nhập phía ám lao!”

Một nam tử hán dáng vẻ vạm vỡ mặc y phục đen tuyền rảo bước vào phòng khách rồi quỳ một chân xuống bẩm báo.

Vừa nghe vậy, Độc Cô Tuyệt khẽ nhếch môi lên thành một nụ cười đầy khát máu rồi lạnh lùng ừ một tiếng, không hỏi gì thêm. Kẻ mới tới vẫn cúi đầu, tiếp tục báo cáo.


“Tổng cộng có mười lăm người tới, mục tiêu là để giết chết gian tế, chỉ sau khoảng nửa chén trà, toàn bộ đã bắt sống, không có thương vong.”

Nét mặt Dực Vương gia thản nhiên gật đầu. “Chưa thụt lùi.”

“Chúng thuộc hạ không dám.” Kẻ kia ngẩng lên nghiêm chỉnh trả lời.

Chủ nhân của y lạnh lùng phẩy tay ra hiệu, người kia lập tức đứng phắt dậy vung tay về phía màn đêm ngoài cửa. Chỉ thoáng chốc mười mấy nam nhân ăn mặc y hệt người nọ bước vào, mỗi người nắm trong tay một kẻ đột nhập toàn thân mặc đồ đen, nghiêm chỉnh ngay ngắn bước vào.

Vân Khinh thấy phía sau người kia bỗng dưng xuất hiện nhiều người như vậy không nén được ngẩn ngơ. Tiếng bước chân vừa rồi vang lên nghe như chỉ có một người, trật tự đều đặn, chỉ là hơi nặng nề một chút, không ngờ không phải của một người mà lại là từng này người cùng bước đều nhau, hơn mười người như một, khiến cho người khác không khỏi kinh hãi.

Hơn mười người mặc áo đen như mực, đồng nhịp bước lên rồi cũng đồng loạt buông đám sát thủ đột nhập trong tay ra, sau đó nhanh chóng tách ra đứng hai bên, ai nấy như một, không một tiếng động.

Vân Khinh nhìn lướt qua bọn họ rồi cúi đầu xem đám sát thủ bị bắt, y phục dạ hành màu đen xộc xệch mất trật tự, thương tích khắp nơi, máu me đầm đìa, tay chân đều bị vặn xoắn một cách bất thường, rõ ràng là bị ai đó bẻ trật khớp, nằm la liệt trên mặt đất, miệng há hốc không ngậm được do bị bẻ lệch quai hàm.


Tay chân trật khớp toàn bộ, để không những không thể giết người mà còn không thể tự sát. Vặn lệch quai hàm, để kẻ đó không thể cắn vỡ thuốc độc giấu trong răng tự tử. Thân là sát thủ cảm tử mà đến tự tử cũng không làm nổi, thủ hạ của Độc Cô Tuyệt quả thật rất mạnh, khiến người khác không thể không thán phục.

“Đã khám toàn thân, không có manh mối.”

Gã nam tử bước vào đầu tiên trầm giọng nói. Độc Cô Tuyệt cười lạnh. Sát thủ, hay đúng hơn là quân cảm tử thế này, làm sao có thể mang theo manh mối gì có thể tiết lộ thân phận khi làm nhiệm vụ chứ. Độc Cô Tuyệt vốn không nghĩ có thể moi được điều gì từ đám người kia. Còn đang cười khẩy chưa kịp làm gì, Điêu nhi đang ngủ say bị tiếng động đánh thức bỗng vọt một cái phóng qua người Độc Cô Tuyệt rồi đáp xuống cạnh một trong đám sát thủ kia liên tục cào cào đạp đạp vào mặt kẻ đó, đầu không quên quay về phía Vân Khinh rít lên.

Vân Khinh kinh ngạc vội đứng lên bước lại gần nhìn kỹ gã sát thủ bị Điêu nhi cào mặt ấy. Độc Cô Tuyệt nhướng mày hỏi. “Điêu nhi có ý gì?”

Vân Khinh không nhìn hắn mà vẫn ngó đăm đăm nhìn gã sát thủ kia.

“Thứ Điêu nhi ngậm mang về chính là của kẻ này. Lúc đó trên đường cái, là hắn muốn giết ta!”

Điêu nhi không chỉ nhạy cảm với độc dược mà còn nhạy cảm không kém với sát khí. Động vật bẩm sinh đã có trực giác rất mạnh về khí tức, khi ở trên đường kẻ này lộ ra sát khí với Vân Khinh chỉ trong nháy mắt, Mặc Ngân không kịp phát hiện ra, nhưng không có nghĩa là nó không thể phát hiện. Thế nên Điêu nhi mới nhanh chóng chạy biến đi tìm tới hắn. Cũng may mà kẻ kia thu lại sát khí nhanh chóng, nếu không chắc chắn Điêu nhi sẽ không bỏ qua, nhưng dù sao cũng đã kịp thò móng vuốt trộm lấy thứ không biết là bùa hộ thân hay là mảnh ghép nào đó kia mà thần quỷ đều không hay biết.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy lập tức nở nụ cười, vừa nghịch nghịch tấm gỗ trong tay vừa bước lại cạnh Vân Khinh nhìn gã sát thủ không động đậy được và mặt vô cảm kia. Hắn cầm con cá bằng gỗ kia huơ huơ trước mắt gã rồi từ tốn lên tiếng.

“Hóa ra là người do hoàng gia Yến quốc phái tới. Thật là to gan, chờ mà xem bản vương xử lý nước Yến các ngươi ra sao!”

Gã sát thủ kia nghe thế vội vã hét a a ầm ỹ, có điều cằm đã bị lệch nên không thể thốt nên lời nào.


Độc Cô Tuyệt lạnh lùng cười.

“Giờ các ngươi đã vô dụng với bản vương.”

Dứt lời hắn vung tay, đám người mặc đồ đen thủ hạ của hắn nãy giờ đứng thẳng người im hơi lặng tiếng lập tức ra tay, rắc một tiếng đã vặn gãy cổ những sát thủ kia rồi nhấc chúng lên, đồng loạt khom người chào Độc Cô Tuyệt rồi nhanh chóng quay đi.

Độc Cô Tuyệt quay lại nhìn thẳng vào mắt Vân Khinh, vô cùng sảng khoái bước lại gần hơn rồi nâng cằm cô lên cúi đầu xuống như chuẩn bị hôn lên đó. Hắn nở nụ cười đầy quyến rũ mà tà ác.

“Đáng được thưởng.”

Vân Khinh nguẩy đầu quay đi, chân bước lùi lại rồi lạnh nhạt nói.

“Không cần!”

Dứt lời cô chúm môi gọi Điêu nhi một tiếng rồi xoay lưng bỏ đi. Phần thưởng như vậy thì không cần cũng được. Độc Cô Tuyệt thoáng chốc trợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng Vân Khinh giận dữ. Có điều hiện giờ tâm trạng hắn đang vui vẻ, nên hiếm hoi có dịp không lẽo đẽo quấn quít lấy Vân Khinh ăn miếng trả miếng nữa. Hắn nhìn vết máu trên mặt đất rồi mân mê con cá bằng gỗ kỳ lạ trên tay, đôi môi nhếch lên cười lạnh lẽo.

“Yến quốc ư? Được lắm… Được lắm…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.