Vương phi thất sủng: Lộ Lộ! Nàng dám!?

Chương 59


Đọc truyện Vương phi thất sủng: Lộ Lộ! Nàng dám!? – Chương 59

Sau đại hôn vài ngày là đến tết Trung thu.

Trong Kim Hòa điện trang trí lộng lẫy, đàn sáo nhộn nhịp, vũ cơ uyển chuyển nhảy múa.

Lộ Lộ gắp một miếng điểm tâm mềm đút cho tiểu Hạo đang ngồi trong lòng Lãnh Thiên. Chàng nhíu mày, nói:

– Đút cho ta nữa!

Lộ Lộ trợn mắt. Đút cái đầu chàng ấy. Cô đâu có điên? Đang ở đại điện nhiều người như thế, sao có thể ngang nhiên thân mật?

Bỗng một câu nói của hoàng thượng ở trên cao kia vang lên:

– Hôm nay nhân ngày Trung thu, trẫm có chuyện muốn bố cáo thiên hạ.

Mọi người đồng loạt dừng lại động tác ăn uống, nhảy múa, tiếng đàn hát cũng im bặt. Tất cả đều hiểu ý mà lắng nghe.

Rồi hoàng thượng nhìn sang Trịnh công công. Trịnh công công liền cúi đầu, lấy trong người ra một quyển trục màu vàng kim. Đó chính là thánh chỉ.

– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Trẫm lên ngôi tới nay cũng đã 30 năm mà chưa lập Thái tử. Nay tuổi trẫm đã xế chiều, cần lựa chọn tân đế. Tuy Đại Vương gia là đích trưởng tử nhưng bệnh tật triền miên, không thể kế vị. Gần đây Nhị Vương gia và Tam Vương gia giúp trẫm san sẻ việc chính sự, quả là hiếu thảo. Lại nói Nhị Vương gia tư chất thông minh từ bé, lại ôn hòa, nhân đức, rất được lòng dân. Xét về cả tài đức lẫn việc được dân chúng ngưỡng vọng, Nhị Vương gia xứng đáng để kế thừa ngôi vị của trẫm. Vậy nay trẫm ra chiếu này, để bố cáo với văn võ bá quan và lê dân bách tính tân đế sẽ là Nhị Vương gia. Trẫm lập Nhị Vương gia làm Thái tử. Để Khâm thiên giám và Lễ bộ chọn ngày lành, chuẩn bị lễ đăng cơ cho tân đế. Trẫm tuổi cao sức yếu, lui về làm Thái thượng hoàng. Khâm thử!

Trịnh công công vừa dứt lời, Nhị Vương gia vội vàng dẫn theo gia quyến ra giữa điện, quỳ xuống tạ ơn.

Sau khi được cho phép đứng lên trở về chỗ ngồi, Nhị Vương phi Võ thị nhìn cô đầy khiêu khích. Cô ngớ người. Cô có hiềm khích gì với nàng ta sao? Cô đâu có gây thù chuốc oán gì với nàng ta? Load lại quá khứ một lần, Nhị Vương phi là con gái Võ tướng quân, được ban hôn cho Nhị Vương gia làm chính phi. Nàng ta sinh được cho Nhị Vương gia một nhi tử, hai nữ nhi. Khi thân chủ này chưa gả cho Lãnh Thiên không hề qua lại với nàng ta. Kể cả đến lúc hai người trở thành chị em dâu cũng chỉ chào hỏi xã giao lấy lệ.

Tiếng xì xào bàn tán phía trước kéo Lộ Lộ lại thực tại. Cô ngước mắt nhìn các vị đại thần ngồi phía đối diện. Có người thì nâng ly chúc mừng Nhị Vương gia, có kẻ lại nhìn Lãnh Thiên đầy thương hại, chế giễu.


Lộ Lộ lúc này mới nhớ ra còn Lãnh Thiên ngồi bên cạnh, cô liền quay sang nhìn vị nam phụ được nhắc đến hẳn một lần trong thánh chỉ kia. Tưởng chàng sẽ tức giận, không cam lòng hay chí ít cũng sa sầm mặt mày nhưng không ngờ chàng vẫn một bộ dạng bình thản đút cho tiểu Hạo ăn. Cô nghi hoặc, chẳng phải chàng muốn ngai vàng sao? Sao lại không biểu cảm như thế? Chẳng lẽ chàng sớm có dự tính tạo phản thật?

– —————-

Sau khi trở về vương phủ, dỗ tiểu Hạo ngủ xong, Lộ Lộ quay lại Ỷ Lãnh các. Lãnh Thiên đang nhàn nhã nằm nghiên trên giường trúc kê cạnh cửa sổ, tay cầm quyển sách binh lược gì đó.

Thấy cô, chàng gấp sách lại, ngồi thẳng dậy, ra hiệu cho cô lại gần. Lộ Lộ bước đến, chưa kịp ngồi xuống đã bị chàng ôm vào lòng. Cô ngồi trên đùi chàng nên chàng thuận thế chui vào cổ cô.

Lộ Lộ quàng tay ôm lấy cổ chàng, tay khác thì vỗ nhẹ lưng chàng, thấp giọng an ủi:

– Thiên! Đừng buồn nữa. Có ta ở đây rồi. Ta sẽ luôn ở bên chàng.

Bỗng dưng cổ truyền đến cảm giác ngưa ngứa, buồn buồn. Lộ Lộ trợn mắt, dẫy dụa:

– Này! Này! Ta an ủi chàng mà, sao lại cắn ta?

Lãnh Thiên ngẩng đầu, hừ nhẹ:

– Ai bảo với nàng là ta buồn?

Lộ Lộ cắn răng, véo mạnh vào eo chàng một cái thật đau:

– Uổng công ta lo lắng cho chàng.

Lãnh Thiên ha ha cười lớn:

– Được nàng lo lắng cho như vậy ta cũng muốn buồn.

Lộ Lộ nhíu mày, phản bác:

– Chàng thì buồn cái nỗi gì? Người phải buồn là Tứ Vương gia kia kìa.

Chàng vuốt ve sống lưng nàng, thích thú hỏi:

– Tại sao Lãnh Thần lại buồn?

Cô cười tít mắt:

– Còn vì sao nữa? Trong thánh chỉ của phụ hoàng có nhắc đến chàng, vẻ vang quá còn gì? Còn Tứ Vương gia đến nửa cái tên cũng không có được nhắc tới.

Lãnh Thiên khẽ cốc nhẹ lên trán cô một cái:

– Linh tinh!


– —————–

Giữa tháng 9 là hôn lễ của Hắc Long và Tiểu Lệ.

Nhìn Tiểu Lệ sắp khóc, Lộ Lộ vội nén nước mắt, trêu chọc:

– Ta còn nhớ có người từng nói sẽ theo hầu hạ ta cả đời. Không ngờ hôm nay đã gả đi rồi.

Ai ngờ Tiểu Lệ lại càng khóc:

– Vương phi! Nô tỳ… nô tỳ…

Lộ Lộ trợn mắt, nói:

– Khóc cái gì? Hôm nay là ngày đại hỉ, không nên khóc. Còn nữa, sao lại tự xưng nô tỳ? Khế ước bán thân ta trả cho muội rồi đây.

Tiểu Lê đứng sau nhẹ nhàng nhắc nhở:

– Vương phi! Tiểu Lệ tỷ tỷ! Giờ lành đã đến, kiệu hoa đang chờ.

Tiểu Lệ thút thít, nhìn Tiểu Lê:

– Tiểu Lê, muội phải thay ta chăm sóc Vương phi cho tốt!

Tiểu Lê gật gật đầu:

– Tỷ tỷ yên tâm.

Lúc này Tiểu Lệ mới quay sang nhìn cô:


– Vương phi! Tiểu Lệ đi đây.

Lộ Lộ lấy khăn hỉ đội lên cho nàng ấy, nói:

– Thỉnh thoảng về thăm ta. Nếu hắn không tốt với muội, cứ nói với ta, ta sẽ giúp muội đòi lại công đạo.

– ————-

Hắc Long đã mua một căn nhà ở cách vương phủ không xa để chung sống với Tiểu Lệ.

Nhìn Tiểu Lệ lên kiệu hoa, nước mắt cuối cùng không kìm nén được. Dù sao Tiểu Lệ cũng là người ở bên chăm sóc cô từ khi cô xuyên không đến đây, tình cảm đương nhiên sâu đậm.

Sau khi không còn nghe thấy tiếng kèn trống nữa, Lộ Lộ mới để Tiểu Lê dìu vào trong. Tiểu Lệ chu môi, nói:

– Tiểu Lệ tỷ tỷ thật sướng, được Vương phi yêu quý như vậy.

Lộ Lộ lau nước mắt, gượng cười:

– Nếu sau này Tiểu Lê mà tìm được phu quân tốt, ta cũng sẽ làm như vậy.

* còn tiếp *

Cái đoạn thánh chỉ ta khó sáng tác:v nên hơi lâu.

Chương sau là hoàn rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.