Đọc truyện Vương phi thất sủng: Lộ Lộ! Nàng dám!? – Chương 10
Âu Dương Lãnh Thiên đứng dựa vào Lộ Uyển môn, ánh mắt dán chặt vào mỹ nhân mặc váy màu lam. Nàng đang cùng Tiểu Lệ giặt quần áo ở giữa sân. Thỉnh thoảng hai người lại té nước vào nhau rồi cười. Tiếng cười của nàng trong trẻo, vui tai, khiến người nghe cũng vui lây.
Chàng quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng được ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi của nàng.
Nàng đã không còn đôi má phúng phính của trẻ con 3 tuổi.
Đã không còn nét đẹp ngây thơ của thiếu nữ mới lớn 13 tuổi ngày nào.
Thay vào đó là vẻ đẹp quyến rũ, kiều diễm của nữ nhân trưởng thành17 tuổi- độ tuổi đẹp nhất của người con gái.
Dòng suy nghĩ của chàng bị cắt đứt khi nghe cuộc đối thoại của hai chủ tớ:
– Vương phi! Người để đấy đi, nô tỳ giặt nốt cho.
– Sao có thể chứ? Còn rất nhiều mà, một mình em giặt biết bao giờ mới xong?
– Nô tỳ sẽ giặt nhanh thôi! Người là Vương phi, sao có thể động tay vào mấy thứ này? Tất cả cũng tại Lưu Trắc phi, nàng ấy lấy hết cung nhân ở Lộ Uyển viện này đi rồi!
– Ta thích yên tĩnh, với lại ít người đỡ phiền phức.
– Vậy tại sao không đưa đến phòng giặt trong phủ ạ?
– Biết đâu có người hãm hại, bỏ thứ linh tinh vào y phục thì đến lúc đó biết làm thế nào? Cứ phòng bị vẫn hơn.
Nghe xong, chàng bất giác nhíu chặt mày, quay người đi thẳng.
– ———-
Vân Uyển viện
– Vương gia cát tường!- Lưu Vân tươi cười, uyển chuyển hành lễ.
Lãnh Thiên đi thẳng đến bàn trà, lạnh lùng nói:
– Đứng lên đi.
Lưu Vân khẽ nhíu mày. Vương gia hôm nay sao vậy? Có bao giờ ngài dùng giọng lạnh lẽo đó để nói với nàng? Mọi lần cũng là tiến đến đỡ nàng hoặc miễn hành lễ, sao hôm nay lại đi thẳng vào? Nhưng nàng vẫn đè nén dòng suy nghĩ trong đầu, gượng cười đáp:
– Tạ ơn Vương gia!
Nói rồi nàng tiến về phía bàn, ngồi xuống bên cạnh chàng:
– Vương gia, trà này thiếp mời pha, ngài dùng thử nhé?
– Ừm!- Chàng hờ hững đáp.
Trong lòng Lưu Vân lại lóe lên lo lắng. Chàng đang bực tức chuyện gì ư? Mà mọi lần gặp chuyện gì, thì đến Vân Uyển viện chàng vẫn vui vẻ đây?
Lãnh Thiên nhận lấy chén trà từ Trắc phi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Lưu Vân hỏi:
– Ngài thấy thế nào?
Lãnh Thiên gật đầu:
– Trà ngon.
Rồi mọi thứ chìm vào sự tĩnh lặng. Lưu Vân nặn ra nụ cười, cố kiếm đề tài nói chuyện:
– Thiếp dạo này làm được mấy bài thơ, thiếp lấy qua cho Vương gia xem nhé?
– Ừ!- Vẫn tiếng đáp hờ hững lạnh lùng.
Lưu Trắc phi gượng gạo, tiến đến giá sách lấy một tập giấy Tuyên Thành đưa cho Lãnh Thiên.
Chàng cầm xem từng tờ một nhưng tâm trí lại trôi dạt ở tận đâu? Lộ Lộ từng nói nàng ăn không no? Tiền tiêu thiếu? Cả Lộ Uyển viện to đùng cũng chỉ có chủ tớ hai người?
Chàng lại đưa mắt nhìn sang mỹ nhân ôn nhu bên cạnh. Vốn thương nàng thiệt thòi không được làm Vương phi nên chàng đã giao toàn bộ quyền xử lý, cai quản chi tiêu, mọi việc lớn nhỏ trong Vương phủ cho nàng. Nàng đã đảm nhiệm vai trò chẳng khác Vương phi là bao. Vậy Lộ Lộ chịu thiệt thòi là do nàng ra lệnh ư?
Thấy Vương gia cứ nhìn mình, Lưu Vân hỏi:
– Vương gia… ngài thấy sao?
Nhưng đáp lại câu hỏi của nàng là câu nói chẳng liên quan:
– Trong Vương phủ vẫn đang thừa người hầu sao?
Lưu Trắc phi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp:
– Vâng! Thiếp đang định cho họ dời phủ.
– Ừm! Thừa thì đưa sang Lộ Uyển viện đi. Đằng nào bên ấy cũng chẳng có ai.
Nói xong chàng đứng dậy bước đến cửa. Ra tới bên ngoài, chàng ngoảnh lại nói thêm:
– Đừng bớt xén chi tiêu và phần cơm ở Lộ Uyển viện nữa.
Lưu Vân sợ hãi, cúi đầu:
– Là thiếp sơ xuất! Kính xin Vương gia trách tội.
– Lần sau cẩn thận hơn là được.
Đợi Vương gia đi xa, Lưu Vân gấp gáp gọi:
– Tố Hà! Tố Hà!
A hoàn Tố Hà vội vàng chạy vào:
– Trắc phi! Có chuyện gì ạ?
Lưu Vân tức giận:
– Cho người đi điều tra Vương gia lúc nãy đi đến những đâu?
Tố Hà vội vàng sắp xếp người rồi quay lại nghe Lưu Vân oán giận.
– ————–
– Nô tỳ thỉnh an Trắc phi!
Lưu Vân lạnh lùng nhìn a hoàn đang hành lễ, cất giọng nhàn nhạt:
– Đứng lên đi!
– Tạ Trắc phi!- a hoàn kia nơm nớp lo sợ, đứng lên. Tố Hà từ nãy giờ đứng sau Lưu Trắc phi mới ngạo mạn lên tiếng:
– Mau bẩm báo.
– Dạ! Vương gia hầu như toàn ở trong thư phòng. Đến giờ Thân thì đi về phía Tây Vương phủ. Có người nhìn thấy Vương gia đứng trước Lộ Uyển viện một lúc lâu.
” Choang” Lưu Vân tức giận, gạt mạnh chén trà xuống dưới đất vỡ tan. Tố Hà hoảng sợ, cho a hoàn kia lui rồi an ủi chủ tử của mình:
– Trắc phi! Người đừng quá lo lắng. Chắc Vương gia chỉ đi dạo qua đó thôi!
Lưu Vân cười khẩy:
– Đi dạo? Vương gia có khi nào đặt chân tới nơi hẻo lánh nhất phía Tây đó? Mà nếu tình cờ đi qua, cớ sao phải đứng 1 lúc lâu?
– Chắc… chắc tình cờ… Vương gia đợi vị ở Cầm Uyển viện cũng phía Tây.
– Ha! Tư Cầm ư? Lần trước ở hoa viên nàng ta ôm Vương gia trước mặt ta, đã bị Vương gia bỏ mặc từ lâu. Đợi nàng ta làm gì?
– Vậy Vương gia ngắm cảnh ở Diệp Uyển viện…
– Ngắm cảnh? Ngắm cái gì chứ? Chẳng lẽ Vương gia nổi hứng ngắm đám bươm bướm ở chỗ Thẩm Diệp? Mà có ngắm tại sao lại phải đứng trước của cửa Lộ Uyển viện chứ?
– Trắc phi! Người bớt giận. Dù Vương gia có đứng đó làm gì thì trái tim của ngài ấy vẫn ở chỗ người mà.
Lưu Vân đứng dậy, cầm quăng hai cái bình gốm cổ đường nét tinh xảo ở trên giá bên cạnh xuống đất vỡ tan. Nàng ta nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt tựa như tóe máu. Nàng ta rít từng chữ một qua kẽ răng:
– Trương Lộ Lộ! Ngươi cứ đợi đấy. Vì ngươi mà Vương gia lạnh lùng với ta. Ta không để yên cho ngươi đâu!
– ————-
– A~~ Thoải mái quá nha! Cuối cùng cũng hết thời hạn 1 tháng bị cấm túc.- Lộ Lộ vui vẻ réo ầm lên.
Tiểu Lệ tươi cười:
– Trắc phi cũng đột nhiên tốt lạ thường. Tự dưng đích thân đưa cung nhân đến cho chúng ta rồi còn xin lỗi nữa chứ!
Cô cười cười:
– Lâu rồi chưa ra hoa viên chơi. Tiểu Lệ, chúng ta đi dạo một vòng nha!
– Vâng!
Hai chủ tớ tung tăng nhằm thẳng hoa viên thẳng tiến.
– ———–
Lộ Lộ hí hửng ngắm hoa sen đang nở rộ trong hồ. Cô cúi xuống, ngắt một bông cầm chơi.
Phía bên kia hành lang, ba nữ nhân huyênh hoang bước tới. Tiểu Lệ thấy họ, vội vàng hành lễ:
– Tam vị phu nhân cát tường.
Một nữ nhân đi đầu cao ngạo cất giọng:
– Ai nha! Mắt ta kém thật rồi. Ở bên kia hành lang nhìn sang cứ tưởng a hoàn nào hái sen cơ! Hóa ra đến gần mới biết là Vương phi tỷ tỷ.
Hai nữ nhân còn lại cười rộ lên.
Lộ Lộ đứng dậy, phủi phủi vạt áo rồi tươi cười nhìn nữ nhân vừa nói:
– Không chỉ mắt Ngọc Vũ phu nhân kém đâu nha. Mắt ta cũng bị kém rồi đó. Nhìn từ xa ta lại nhìn nhầm là mấy kỹ nữ trong lầu xanh mới chết chứ.
Ba nữ nhân trước mắt giận tím mặt:
– Ngươi…
Cô cười khẩy. Bực bội quá! Sau một tháng bị cấm túc mà ra ngoài cũng không yên.
Thẩm Diệp phu nhân trưng ra bộ mặt hiền hòa:
– Ủa! Mà sao một tháng rồi giờ mới gặp Vương phi nhỉ?
Gia Huân phu nhân khinh bỉ nhắc nhở:
– Thẩm Diệp muội muội thật mau quên. Vương gia đã cấm túc Vương phi một tháng đó.
Thẩm Diệp hốt hoảng:
– Ai da! Các tỷ xem muội này! Trí nhớ đã kém rồi!
*còn tiếp*