Đọc truyện Vương Phi Phủ Triệu Vương – Mặc Kệ Đời Ta Cứ Yêu Chàng – Chương 19: – Nữ Nhân Kỳ Lạ
Chương 19
Nữ Nhân Kỳ Lạ
Bình minh thức giấc, Yến Oanh ríu rít, rộn rã nhộn nhịp khắp hoa viên.
Ánh nắng chiếu rọi vào mắt khiến đôi mi cong vút khẽ chớp động.
“Mặt trời đã lên cao như thế này rồi à!”
Nàng tự hỏi mình rồi vươn mình ngồi dậy.
Con ngươi động đậy, ngó nghiêng…
Tay vén chăn chân bước ra ngoài.
“Chết tiệt…
Đèn đỏ…”
Miệng nàng lẩm bẩm.
Từ hôm rơi vào thế giới này, nàng nguyệt san chưa từng ghé thăm nàng.
Nàng bối rối không biết phải xử lý như thế nào? Vân Nhi lúc này lại chưa đến, không biết nàng ta đi đâu? Tình huống này chỉ có Vân Nhi mới giúp được nàng.
Nghĩ thế, nàng lấy hết can đảm bước đi ra ngoài.
Hai chân bước đi khệnh khạng, tay nắm chặt chân váy, mắt dáo dát ngó trước nhìn sau.
Trước hiên gió mát lồng lộng, trăm hoa đua sắc, liễu rũ đìu hiu đón gió.
Cảnh tượng cứ như mùa xuân quấn lấy mùa thu.
Vừa tươi đẹp vừa buồn một cách man dại…
Nhưng lòng nàng bây giờ có một nỗi lo duy nhất, giờ phải làm sao giải quyết chuyện nhi nữ tự nhiên này.
“Ầm”…
Tiếng va mạnh, kèm một cơn đau khủng khiếp truyền đến từ đầu, khiến cơ thể nàng như tê dại.
Cố nén đau bình tĩnh nhìn phía trước.
“Ngực…” Mắt nàng mở to môi nàng hấp háy thốt lên.
Đầu nàng khẽ động đậy, đôi mắt cũng chuyển động theo.
Mặt nàng khẽ ngước lên, hình ảnh đập vào con ngươi lúc này.
Một đôi mắt nghiêm nghị nhìn nàng.
Thân hình hắn cứng như tảng băng đứng đó không hành lễ.
Gương mặt lành lạnh…
Miệng thốt ra hai từ:
“Vương Phi”.
Từ nãy giờ, vô tình nhìn thấy dáng vẻ và phong thái của nàng vô cùng khác lạ.
Đôi mắt nghi ngờ có chuyện gì đó không bình thường.
Hắn lại mở miệng hỏi:
“Vương Phi, người ổn chứ?”
“Hộ vệ của Vương Gia”.
Mắt nàng ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Tuy nhiên, đứng trước mỹ nam nhân lúc nàng thấy vô vị.
“Nhanh, mình phải thoát khỏi đây.” Suy nghĩ này khiến nàng lấy lại vẻ thản nhiên của vẻ bề trên.
“Ổn.
Ta ổn…
Ta có việc gấp phải làm.
Ta không có thời gian giải thích, nhưng ta thực sự cần phải đi.
Đó là vấn đề sinh tử đấy.
Ta đi trước đây.”
Nói xong nàng vội vàng bước đi với dáng vẻ tự nhiên nhất có thể.
Mặt đỏ lên vì cảm thấy bối rối và xấu hổ.
Trong một thoáng nàng biến mất sau khóm hoa mẫu đơn.
Hắn đứng đó vẻ mặt ngưng đọng, ánh mắt lành lạnh dõi theo bóng lưng nàng.
“Một kế hoạch, âm mưu chăng?”
Hắn lắc đầu chân bước đi về phía thư phòng.
Cơn gió nô đùa thổi bay tà áo trắng.
Bạch y của hắn múa may trước gió, làm cho nét lạnh lẽo, cứng nhắc cũng dễ nhìn hơn đi vài phần.
Chuyện xảy ra hôm nay, đánh thức bộ não siêu sáng tạo đang ngủ yên bấy lâu của nàng.
Thiệt là thời gian vừa rồi nàng đã quá vô tâm, không để ý nhiều đến chuyện chăm sóc bản thân và sức khoẻ.
“Cuộc sống, dù có khắc nghiệt nhưng những điều làm bản thân thật sự hạnh phúc thì không nên bỏ lỡ.
Phải cân bằng thì mới là người hạnh phúc được.” Nghĩ đến đây, miệng nàng lẩm bẩm:
“Mọi việc cần phải về đúng vị trí của nó.”
Miệng nàng khẽ mỉm cười ánh mắt liếc nhìn Vân Nhi.
Gương mặt Vân Nhi bối rối, môi nàng ta mấp máy khẽ hỏi:
“Vương Phi có gì muốn sai bảo nô tì sao?”
“Ừ.
Ngươi cùng một vài gia nhân đi hái cho ta thật nhiều bông gòn.
Cùng một ít hoa hồng và hoa nhài…”
Vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt sửng sốt của Vân Nhi, làm cho Nam Phương phải lên tiếng giục nàng ta nhanh đi đi.
Thái độ quan trọng của Vương Phi khiến nàng ta vội vã đứng dậy lao ra ngoài.
“Được rồi, thưa Vương Phi nô tì đi làm ngay.”
Nàng ta nói rồi mất hút, không thấy bóng dáng đâu.
Riêng Nam Phương nàng đứng dậy thủng thỉnh đi tìm kéo, chỉ, vải…
Trên môi nở ra một nụ cười tươi tắn, say lòng người.
Buổi trưa, trước hiên Nam Phương Cung gió thổi lồng lộng, không khí mát mẻ.
Nàng không đi nghỉ trưa mà ra ra phía trước đợi chờ Vân Nhi.
Hết đi qua rồi lại đứng nhìn, mắt ngó nghiêng mong ngóng.
Có lúc cả người nàng phấn khích…
Đưa mắt say đắm nhìn những nụ sen hồng đang mùa trổ hoa.
Trên lầu cao Ngưng Bích.
Một gã nam nhân đang ngồi vắt vẻo một góc, ngắm những đoá hoa Hoàng Hậu.
Bất chợt, hắn đứng dậy đưa tầm mắt ra xa…
Vô tình thu vào tầm mắt là bóng dáng một nữ nhân.
Nàng ta lúc nằm dài lên bàn, lúc lại ngó nghiêng bình hoa sen…
Môi hắn khẽ nở một nụ cười trong vô thức.
Chân hắn bước đến chiếc đàn tranh, tay nhảy múa tấu lên khúc nhạc.
Chẳng biết người nghe cảm nhận buồn hay vui…
Buổi chiều, ánh vàng buông, tia nắng soi rọi đổ những vệt nắng trải dài lối hoa viên.
Vân Nhi cùng gia nhân vội vã mang đủ thứ mà Vương Phi cần đến Nam Phương Cung.
Nàng vui vẻ nhìn Vân Nhi, sau đó cho gọi thêm vài nữ gia nhân đến.
Mắt mở bọn họ mở to nhìn nhìn ngó ngó, đám nô tì ngạc nhiên trước hành động lạ lùng của chủ nhân.
Nàng ôm một rổ chỉ, bên cạnh đó là vải vóc được phân loại tỉ mỉ…
mỉm cười.
“Ngồi xuống đi, nào ngồi xuống đi.”
Tiếng nàng vui vẻ, thánh thót như chim.
Cười cười nói nói.
“Hôm nay ta sẽ cùng mọi người, à…
Cùng các ngươi may nội y và cả gối…”
Đám gia nhân trố mắt nhìn nàng.
Rồi ngó nghiêng nhìn nàng vẽ vẽ đo đo…
“Vương Phi này lại bày trò gì nữa đây?” Ánh mắt họ nhìn nằng nói lên những điều họ nghĩ trong lòng mà chẳng dám mở miệng.
Đến chiều tối, tay ai cũng mỏi rã rời thì Vương Phi cho mọi người đứng dạy nghỉ ngơi.
Sản phẩm lúc này cũng đã hoàn thành, tuy không nhiều về số lượng nhưng chất lượng khiến nàng rất ưng ý.
Bọn gia nhân nhìn những miếng vải hai mảnh kia thì thấy vô cùng lạ lùng.
Cứ đưa mắt nhìn qua nhìn lại rồi đứng lên hành lễ lui đi.
Ngày hôm sau, mọi người lại bắt đầu công việc dang dở của ngày hôm qua.
Những chiếc gối mềm mại và êm ái, thơm tho được hoàn thành.
Nàng chia cho các nữ gia nhân những mảnh vải hai mảnh kia.
Hướng dẫn cho họ cách dùng…
Nàng sai Vân Nhi đi tìm Lãnh Băng để gửi cho Vương Gia.
Chợt lòng nàng lại nhớ đến tên hộ vệ mỹ nam kia.
Nhìn hắn có vẻ lạnh lẽo nhưng có gì đó khi ở bên hắn nàng có cảm giác an tâm.
Hắn cũng đã cứu nàng…
Suy nghĩ đến đây…
Tự dưng trong lòng lại sinh ra cảm giác muốn quan tâm hắn.
Khẽ thở dài chẳng hiểu nổi mình.
Tay nàng ôm ba chiếc gối giống nhau nhưng hương hoa của mỗi chiếc lại khác nhau.
Đưa mắt về phía Lãnh Băng.
“Ngươi mang chiếc gối này về cho Vương Gia.
Chiếc này là của ngươi.
À.
Còn chiếc này của hộ vệ…
Tên hắn là gì nhỉ?”
Nàng gãi gãi đầu.
Lãnh Băng như nhìn thấu suy nghĩ của nàng vội vã nhận lấy.
Rồi cáo từ, nàng cũng không có cơ hội thắc mắc về cái tên hộ vệ lạ lùng kia.
Đôi lúc, quá tập trung vào một thứ gì đó, người ta sẽ chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh dù nó bất thường thế nào.
Đêm buông xuống.
Đèn đã thắp lên, ánh vàng le lói giữa đêm tối.
Hoàng Vương nằm nhìn hai chiếc gối khác màu sắc, khác hương thơm.
Mắt hắn trầm tư như nghĩ ngợi, vừa như cười vừa như không.
Miệng lẩm bẩm.
“Đúng là một nữ nhân lạ lùng.”
Hắn có phần e ngại với vật kia.
Tâm trí mách bảo hắn đừng vội tin ai cả.
Bấy lâu nay, hắn có lúc quên mất vì sao mình đồng ý cuộc hôn nhân này.
Khi nhớ lại…
gương mặt lại bày ra một đống lạnh lẽo.
Tay hắn nâng lên hạ xuống hai chiếc gối.
Phân vân không biết có nên dùng hay vứt đi, nàng ta hôm đó cũng đã cứu hắn.
Nếu nàng ta không chăm sóc cầm máu e là hắn đã chết.
Thế nên, việc lo bị hạ độc có thừa hay chăng.
Một sản phẩm lạ lùng như vậy vứt cũng lãng phí.
Hắn khẽ đặt xuống, gối đầu lên, thật là thoải mái và dễ chịu…
Chẳng biết hắn nghĩ gì? Sau một lúc đôi mắt đã nhắm lại.
Đôi mày ngài khẽ giãn ra, thoải mái.
Ánh đèn le lói trong đêm vẫn còn đó…
Đêm nay, có lẽ là một đêm hắn ngủ say giấc.
Ác mộng không tìm đến như mọi khi.
Cứ thế không gian rơi vào trầm lặng, yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng thở nhè nhẹ của hắn cùng hương thơm phảng phất khắp thư phòng.
Hết chương 19.
Còn tiếp.
.