Đọc truyện Vương Phi Ngỗ Nghịch – Chương 97: Từ nay, đôi ta gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt (2)
Tiểu Thúy thầm rên rỉ một tiếng rồi mở ô, hai người liền đi vào trong viện. Vừa nhấc chân,
chợt nghe giọng Dung ma ma vang lên phía sau, “Tiểu thư, không tốt rồi…… Tam Vương gia đến đây…… Hắn đang đứng trước cửa nhà chúng ta không chịu đi……”
Dung Tú ngạc nhiên xoay người, trong đêm đen, Dung ma ma
đang che ô có phần khó nhọc bước về phía cô. “Tiểu thư, lão gia gọi
người về……” Dung ma ma lau giọt mưa nhỏ xuống trán, lo lắng nói.
Dung Tú hơi nhíu mày, cô không biết lúc này Tô Cẩn Hạo tới đây làm gì?
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta……” Tiểu Thúy giữ chiếc ô hỏi.
“Trở về đi!”
Dung Tú mím môi, nhấc chân đi về phía thư phòng của Dung Dịch.
Bên trong thư phòng, Dung Dịch đang chắp tay sau lưng, thong thả đi qua đi
lại. Thấy Dung Tú quay lại, lông mày ông ta hơi chau lại, tiến lên đón.
“Con gái à, tam Vương gia ở ngoài cửa muốn gặp con, con có muốn gặp hắn
không?”
“Không, muốn!” Dung Tú thản nhiên nói, ngày mai là hai
người ký thư hòa ly rồi, bây giờ mà gặp nhau ở đây, đến lúc đó sẽ bị
người ngoài dị nghị. Hơn nữa ai biết giờ này tên kia mò đến Dung phủ,
rốt cuộc có mục đích gì?
“Thật sự không gặp à?” Dung Dịch cau mày sâu hơn, ông ngẩng đầu nhìn mái hiên mưa vẫn không ngừng. Trời mưa lớn
thế này, Tô Cẩn Hạo lại đến Dung phủ, ý đồ của hắn, Dung Dịch nhất thời
cũng không hiểu rõ. “Nhưng mà, nghe nói hắn cũng không dẫn hạ nhân theo, cũng không có ô!”
“Cha à, con không gặp là không gặp.” Dung Tú
nghe Dung Dịch nói như vậy, trong lòng có chút bất an. Nhưng nhớ tới lúc chạng vạng hôm nay, cô cùng Tô Tích Lạc cũng quỳ bên ngoài ngự thư
phòng cả một buổi chiều, sau đó nghĩ tới Tô Cẩn Hạo, cô cảm thấy đây
nhất định là khổ nhục kế của hắn. Có điều khổ nhục kế này không đến nỗi
bi thảm bằng bọn họ hồi chiều. “Vậy được rồi!” Dung Dịch ngưng mắt nhìn
con gái một cái, rồi gọi tổng quản Dung phủ lại. Nói khẽ bên tai hắn vài câu, vị tổng quản kia khó xử nhìn Dung Tú một cái rồi lui xuống.
“Cha, con về trước nhé?” Dung Tú chu miệng, nhấc chân đi về phía sân viện của mình. Tiểu Thúy vội vã theo sau, bung ô cho cô.
Ngoài cổng lớn Dung phủ, giọt mưa theo mái hiên, đầu tường, trên lá cây rơi
xuống, giống như chuỗi ngọc bị đứt, cuối cùng hòa cùng một chỗ, tạo
thành một cột nước.
Gió thổi vù vù, cả thế giới mịt mù trong màn
hơi nước trắng xóa, tựa như tấm lụa trắng mờ ảo. Một trận gió mạnh thổi
tới, thổi bay tấm lụa trắng kia, hạt nước táp nghiêng xuống vũng nước
đọng trên mặt đường, bắn ra nhiều bọt nước.
Trên đường, một bóng
dáng cô độc đứng lặng trước cửa Dung phủ. Hắn không che ô, cả người đều
ướt đẫm, tóc nhỏ đầy giọt nước mưa, hắn cứ như vậy đứng thẳng tắp ở đó,
thoạt nhìn làm cho người ta thương hại không thôi……
Nước mưa hòa
với nước mắt xót xa chảy xuống trên mặt hắn, vài sợi tóc trên trán rũ
trước mi, mưa theo cổ hắn chảy vào trong quần áo, ướt đẫm quần áo, cũng
ướt đẫm toàn bộ thế giới của hắn……
Tổng quản Dung phủ che một
chiếc ô giấy bước ra từ cửa lớn, đi đến trước mặt hắn, hành lễ với hắn.
Sau đó mới chuyển lời của Dung Dịch, “Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta
đã ngủ, sợ rằng không thể ra đây. Người vẫn nên trở về đi. Lão gia nói,
có gì muốn nói để đấy ngày mai nói sau.”
Nói xong, hắn đem chiếc ô giấy còn chưa mở ra trong tay mình đặt bên cạnh Tô Cẩn Hạo, sau đó lắc đầu đi vào cửa lớn Dung phủ.
Mưa càng rơi càng lớn, nhưng Tô Cẩn Hạo không hề có ý rời đi.Trong làn mưa
to như vậy, toàn thân hắn vẫn như cũ lạnh hơn nhiều so với cơn mưa tầm
tã kia.
Hắn không biết vì sao đêm nay mình lại tới đây.
Nhưng hắn biết nếu đêm nay hắn không tới, hắn sẽ hối hận cả đời.
Kiêu ngạo như hắn, rốt cục cũng có một ngày phải ăn quả đắng của chính mình. Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn hy vọng hết thảy đều dừng lại ở
năm hắn mười bảy tuổi. Hắn không gặp Hạ Quán Linh, trong thế giới của
hắn ngoại trừ mẫu thân, cũng chỉ có vị biểu muội làm cho hắn chán ghét
kia mà thôi.
Than ôi, tiếc thay, tất cả đã quá muộn.
Hắn ngẩng đầu lên, giọt mưa lớn như hạt đậu không chút lưu tình táp vào mặt hắn……
Bên trong Dung phủ, Tiểu Thúy đã giúp cô trải chăn gọn gàng. “Tiểu thư, người mau ngủ đi.”
Dung Tú buông quyển sách trên tay, sau đó đi thẳng vào giường. Trong một đêm mưa gió bão bùng như vậy, có thể nằm trong ổ chăn ấm áp như thế này,
thực sự là một điều rất hạnh phúc.
“Tiểu thư ngủ ngon!” Tiểu Thúy mím môi, có chút khó xử nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được
nói ra, “Tiểu thư, người thật sự không đi gặp Tam Vương gia à?”
Dung Tú trực tiếp quẳng cho nàng ta một ánh mắt xem thường, rõ ràng đây là
khổ nhục kế của Tô Cẩn Hạo còn gì. Sao lại nói là khổ nhục kế ư, chính
là tự biến mình thành có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng
thương, sau đó được dịp lừa gạt bạn nhỏ Tiểu Thúy hồ đồ không biết gì,
tâm địa thiện lương này.
Trong bao nhiêu tiểu thuyết xuyên không, nữ chủ đều vì khổ nhục kế này của nam chủ, cuối cùng lưu lạc tới một
cảnh ngộ bi thảm. Vì vậy cô nhất định không thể ra ngoài, nhất định
không thể mắc mưu tên ngựa giống chết bầm kia được. Hơn nữa, tên ngựa
giống chết bầm kia chắc chắn là nam phụ rồi, nữ chủ cô đây càng không
thể đi ra ngoài gặp hắn được.
Tốt rồi, Dung Tú trong lòng tự trấn an mình. Cô kéo chăn lên, che kín mặt. Tiểu Thúy thấy cô căn bản không
có ý định rời giường, vì thế đành thở dài, giúp cô thổi tắt ngọn nến
trên bàn, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài.
Trong bóng đêm, đôi mắt
Dung Tú mở thật to, cô căn bản không hề muốn ngủ. Quấn chăn lăn tròn một vòng, liền nghe thấy một âm thanh yếu ớt từ bên ngoài cửa. Nghe giọng
nói thì hình như là hai người Tiểu Thúy và Dung ma ma, hiển nhiên hai
người bọn họ đã bị hành động này của Tô Cẩn Hạo lừa gạt, trong lòng cũng bắt đầu thương xót hắn.
Dung ma ma: Ây da, ngươi nói xem Vương gia khi nào thì sẽ đi?
Lí Tiểu Thúy: E là đêm nay sẽ không đi đâu.
Dung ma ma: Ây da, ngươi nói xem đôi vợ chồng trẻ này sao lại biến thành như vậy?
Lí Tiểu Thúy: Ai, thế mới nói nam nhân nhất định không thể có tiểu tam đó. Vương gia như thế cũng là đáng đời, bà nói xem hắn đang yên đang lành
lại đi đón cái ả kỹ nữ kia về làm gì?
Dung ma ma: Cũng không
phải, ôi tiểu thư thật đáng thương. Tuy rằng bây giờ nàng có Lục Vương
gia bên cạnh, nhưng khẳng định trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút
thương tâm.
Lí Tiểu Thúy: Không phải đâu, cô nàng kia bị hưu, trong lòng còn dễ chịu là đằng khác.
……
Thanh âm hai người càng truyền tới càng mơ hồ. Trong lòng Dung Tú không bình
tĩnh, oa phắc, thành ra một vòng luẩn quẩn rồi. Rõ ràng là cô muốn hưu
con ngựa giống chết bầm Tô Cẩn Hạo, vì sao cuối cùng vào miệng người ta
cô lại biến thành cô vợ bị ruồng rẫy “đáng thương” cơ chứ, thế này cũng
quá đổi trắng thay đen rồi đấy.
Rầm một tiếng, cô đứng dậy khỏi
giường. Vội vàng mặc quần áo tử tế, cô không thể vô duyên vô cớ bị người ta đổ oan như vậy. Rõ ràng là cô hưu con ngựa giống chết bầm kia, cô
nhất định phải giải thích rõ ràng.
Với ý nghĩ đó, Dung Tú bung một chiếc ô giấy dầu, lặng lẽ mở cửa lớn.
Bên ngoài, đôi mắt bị nước mưa xối ướt của Tô Cẩn Hạo sáng lên, trong tầm
mắt, hình ảnh nữ nhân vẫn thích mặc áo xanh trong con ngươi sắc lạnh của hắn càng lúc càng lớn, cuối cùng hoàn toàn trùng khít với người trong
ký ức hắn.
Nàng cuối cùng đã đồng ý ra gặp hắn.
Trong lòng hắn nôn nóng, vội vàng bước nhanh tới đón cô.
“Tú Tú……” Trong lòng Tô Cẩn Hạo trăm ngàn cảm xúc lưu chuyển, rốt cục chỉ có thể gọi tên Dung Tú.
Dung Tú cầm một tán ô giấy dầu, bỗng dưng nghe được Tô Cẩn Hạo gọi cô như
vậy, chân mày cô nhíu lại, hiển nhiên có chút bất mãn với cách hắn gọi
mình. Cô cầm ô, cách xa hắn một đoạn.
Tô Cẩn Hạo lại không chú ý tới vẻ bất mãn trên mặt cô, đối với hắn mà nói, Dung Tú có thể ra gặp hắn, hắn đã vui lắm rồi.
“Cha ta nói ngươi đang đứng đây, muốn tìm ta. Ngươi có lời gì muốn nói với
ta sao?” Dung Tú thản nhiên nói, nhìn bộ dáng hắn ướt như chuột lột,
trong lòng cô không nhịn được vui vẻ.
Ha ha, ông trời thật là có
mắt, con ngựa giống chết bầm này cũng lưu lạc tới tình trạng này. Đương
nhiên Dung Tú chưa bao giờ là loại nữ chủ thánh mẫu, cho nên chuyện cô
vui vẻ cũng không có gì đặc biệt nha.
“Thực, xin, lỗi.” Bao nhiêu lời Tô Cẩn Hạo chuẩn bị trong lòng từ trước, lúc thực sự dùng đến, lại biến thành ba chữ này.
Xin lỗi, là hắn đã cô phụ một mảnh chân tình của cô.
Xin lỗi, là hắn hủy hoại tình cảm giữa họ.
……
Xin lỗi, hắn vì việc mình làm xin lỗi lần nữa.
“Ngươi nói xong chưa?” Dung Tú nhướng mày, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm
hắn. Giống như đối với lời hắn vừa nói, cô dường như không nghe thấy.
“Ta……” Thấy biểu tình trên mặt cô, trong lòng Tô Cẩn Hạo nghẹn ngào, không thốt nên lời nào khác nữa.
“Nói xong rồi hả! Vậy tạm biệt! Ta nhận lời xin lỗi của ngươi! Bye bye!”
Dung Tú ngoài mặt làm ra vẻ bình tĩnh, trong lòng kỳ thật đã sớm vui
mừng nở hoa rồi. Tên ngựa giống chết bầm này xin lỗi cô là chuyện nên
làm. Đương nhiên cô cũng hiểu lời xin lỗi này khẳng định sẽ không thuần
túy như vậy. Cho nên thừa dịp hắn còn chưa nói mấy lời sến sủa ra, cô
phải mau chóng phủi mông chạy lấy người mới được.
“Đợi đã……” Quả
nhiên Tô Cẩn Hạo ở phía sau giữ cô lại, chất giọng khàn khàn cuốn hút
mang theo sự đau lòng và không nỡ không thể che dấu, thậm chí còn có vài phần cầu xin, Dung Tú nhíu mày, quay người lại nhìn bàn tay hắn đang
giữ chặt tay áo mình.
Vì sao không nhìn mặt hắn, đó là bởi vì cô
sợ chính mình nhìn thấy ánh mắt u buồn kia của Tô Cẩn Hạo sẽ mềm lòng,
rồi ngây ngốc tha thứ cho hắn. Đành chịu thôi, ánh mắt u buồn của gã đàn ông kia, thật sự có thể phóng điện con người hoàn toàn không có sức
chống cự là cô đây.
“Chớ đi, Tú Tú. Nàng…… cho ta một cơ hội nữa, được không?” Bàn tay đang kéo tay áo cô hơi run rẩy, ánh mắt u buồn
mang theo thương cảm kia nhìn cô đăm đăm.
Lên trời, xuống đất chỉ trong nháy mắt này.
Suốt đời, sa đọa cũng chỉ trong giây phút nàng mở miệng. Lúc này thì hắn sợ. Sợ trong cuộc sống về sau không có nàng, như vậy, thế giới hắn rốt cuộc còn ai có thể cho hắn chờ mong. Hắn đã tổn thương nàng, nhưng giờ thì
hắn hiểu ra rồi.
Nữ nhân bên cạnh hắn này, là người yêu hắn nhất, chỉ là, “đã từng” mà thôi.
Hiện tại nàng đi rồi, chỉ để lại một mình hắn quanh đi quẩn lại một chỗ, hắn sợ nỗi đau của cô độc thấm vào trong máu này. Cho nên hắn sợ hãi, hôn
nhân của hắn và nàng là một loại ràng buộc giữa hai người họ.
Thế nhưng qua ngày mai, nó sẽ biến mất……
Nàng sẽ ở trước mặt nam nhân khác, lúm đồng tiền như hoa.
Nàng sẽ ở trong lòng nam nhân khác, yêu kiều làm nũng.
……
Mà hắn, đã bị nàng vứt bỏ rồi.
Nghĩ tới những điều này, hắn liền cảm thấy hoảng hốt bất an.
Hắn chưa từng giống như bây giờ, một nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm quanh quẩn toàn thân hắn.
Dung Tú hơi nhíu mày, cô nhất thời không hiểu rõ nguyên nhân thực sự Tô Cẩn
Hạo đến đây. Còn cả tên ngựa giống chết bầm này nữa, đang yên đang lành
dùng ánh mắt thương cảm nhìn cô chằm chằm như vậy, làm cô sợ dựng cả tóc gáy.
Dung Tú cúi đầu nhìn bàn tay đang giữ chặt tay áo cô, nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra.
Tim Tô Cẩn Hạo thắt lại, vội vàng vươn tay ra nắm lấy tay cô. Làm như một
khi buông tay ra, hắn sẽ hoàn toàn đánh mất nữ tử trước mắt này. Âm
thanh khàn khàn nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng hắn, “Tú Tú, nàng
cho ta thêm một cơ hội đi. Ta cam đoan sẽ đối tốt với nàng……”
Dung Tú lạnh lùng nhếch môi, cô thản nhiên nhìn Tô Cẩn Hạo, trong mắt không
hề mang theo chút tình cảm nào. Âm thanh bình tĩnh vang vọng bên tai
hắn, “Tô Cẩn Hạo, ngươi không cảm thấy bây giờ ngươi nói những lời này
đã muộn rồi sao? Hiện tại ngươi nên quay về vương phủ của ngươi, sau đó
cùng Hạ tiểu tam của ngươi khanh khanh ta ta đi. Ngươi lôi kéo ta làm
gì? Chẳng lẽ còn muốn ta thưởng thức hai người các ngươi ân ân ái ái như thế nào, để cho ta ghê tởm sao?”
Cô thản nhiên cười đáp, “Ngươi
vốn không thích ta, hai chúng ta thành thân cũng đều là bất đắc dĩ. Vậy
tại sao chúng ta không xử lý chuyện này theo quỹ đạo ban đầu. Giờ ngươi
rốt cục như ý nguyện có thể cùng người yêu của ngươi thân mật. Ngươi
cũng đừng đến làm phiền ta nữa, OK?”
Dung Tú nói xong, liền nhấc chân quyết tuyệt xoay người định đi.
“Không…… Đừng……” Hạt mưa to như hạt đậu lớn táp vào đầu hắn, tim hắn nóng lên,
trực tiếp đuổi theo, từ phía sau ôm chặt Dung Tú vào trong ngực. Sợ cô
vừa rời xa mình, hắn sẽ vĩnh viễn đánh mất cô.
O[╯□╰]o.
Dung Tú bị hắn ôm, cau mày, trong lòng hung hăng thăm hỏi Tô Cẩn Hạo một
lần. Cô giơ tay muốn đẩy cái tay đang đặt bên hông mình của Tô Cẩn Hạo……
Hai người trong màn mưa không phát hiện, đứng ở chỗ ngoặt góc đường, có
người mặc trường bào trắng trong mưa gió quay cuồng. Nhìn hai người ôm
nhau trong mưa, trong đôi mắt trong suốt kia của hắn ánh lên bi thương
nồng đậm…