Bạn đang đọc Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình: Chương chương 9: náo loạn sòng bạc
Hắn bước vào sòng bạc lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, bởi vì hắn là dung nhan phi phàm, lại mặc một trường bào, thân thể tỏa ra một cỗ hoàng khí bức người. Bao nhiêu ánh mắt nhìn hắn, chỉ cần một tia nhỏ nhoi trong đáy mặt hăn vụt qua lập tức thu lại không dám nhìn nữa. Hoàng Ly đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức thấy một lục y nam tử, thân người nhỏ nhắn đang đứng xốc đĩa xí ngầu gần đó.
Hoàng Ly hít một hơi thật sâu hắn bước lại gần, gọi nhẹ
– Thiện Thiện…!
Lưu Thiện nàng chính là đang cao hứng đánh bạc lại bị gọi, giọng nói đáng ghét này sao nàng lại không nhận ra chứ. Lưu Thiện quay mặt qua nhìn hắn hung hăng nói
– Cút!!! Ngươi còn dám gọi một tiếng Thiện Thiện ta cắt lưỡi ngươi!
Hoàng Ly “a” một tiếng, hắn quên mất bây giờ nàng chính là Dương Dương công tử. Bị mắng như thế nhưng Ly vương chẳng những không biết thẹn mà còn trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói thêm mấy câu xu nịnh
– Dương Dương a, ngươi thực tài nha! – hắn nhìn đĩa xí ngầu trong tài nàng đã thắng bên kia nên nói vài câu nịnh nọt.
Lưu Thiện bĩu môi, nhìn hắn nói
– Đương nhiên, ta chẳng lẽ lại vô dụng như ngươi!
Hoàng Ly lại nở nụ cười ngàn năm hiếm thấy
– Phải, phải ta vô dụng, bây giờ chính là nàng đi về được rồi chứ?
Nàng nghe hắn nói, ánh mắt bắn ra tia sát khí
– Đừng có ở lại ám ta, muốn về thỉnh vương gia ngươi cút về một mình!
– Nàng…..!! – hắn đột nhiên nhớ đến cánh tay bị thương của Lưu Thiện, tức khí trong nháy mắt biến mất.
Bỗng nhiên trên lầu có một người tiến đến, hắn tay trái ôm nữ tử, tay phải ôm nam tử. Nhìn nàng miệng mỉm cười như vớ được hàng tốt, sau đó hắn nói
– Ta nguyên là chủ nhân nơi này, xưng là Vạn Ngọc Y!
Trong khóe mắt Lưu Thiện hiện lên tia khinh khỉ nhàn nhạt, nàng nói
– Gọi tại hạ Dương Dương!
– Ngô! Dương Dương công tử nha, ngươi thắng cũng thắng nhiều rồi không bằng nên về nhà đi! – Vạn Ngọc Y trực tiếp đuổi khách.
– Nơi đây là sòng bạc a, sao lại không tiếp khách!- nàng thuận tay cầm một nén bạc lên xoay xoay hỏi.
– Được, nếu công tử muốn ở lại chi bằng cược với ta một ván. Nếu Dương Dương ngươi thắng thì cả sòng bạc này nhường ngươi làm chủ! – hắn cười nham hiểm nói
Lưu Thiện đương nhiên hiểu đạo lý không có chuyện gì chỉ có lợi ình cả
– Còn nếu ta thua?
Lúc này đây, trên khuôn mắt của Vạn Ngọc Y mới hiện lên một sự ham muốn tột đột, hắn tà mị mị nói
– Ngươi làm tiểu quan cho ta cả đời!
Lời vừa buông ra lập tức làm của sòng bạc đang nháo nhào yên lặng. Người người nhìn chăm chú vào nam tử tên Dương Dương. Có người lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối cho nàng. Riêng Hoàng Ly hắn sắc mặt chuyển thành trắng bệch, vương gia hắn vừa nghe chuyện gì. Nếu ván này thua thì sao? Vương phi, vương phi…mà hắn yêu thương lại bị làm nam sủng cho người khác sao! Hoàng Ly tuyệt đối không cho chuyện này xảy ra. Hắn nắm chặt bả vai của Lưu Thiện đến mức khiến mặt nàng tái nhợt, gằn từng chữ
– Nàng__vạn__phần__không__được__cược__!!!
Nhưng Lưu Thiện nào đem lời nói của hắn để vào lòng. Nàng phất tay với Ngọc Y nói
– Đem giấy bút ra, chúng ta kí khế ước!
Ngọc Y cũng cười hào sảng với nàng, sau đó gọi người mang giấy bút ra. Trước khi nàng đặt bút xuống, Ngọc Y lại hỏi
– Ngươi hẳn có muốn cược!
Lưu Thiện dừng bút, nhìn hắn cười sau đó lại vung bút. Nét chữ rồng bay phượng múa lập tức hiện liên giấy
– Vạn chủ, ngài cũng là quá xem thường Dương Dương rồi. có câu nam tử không nói hai lời!
Hắn nghe nàng nói, gật đầu đồng ý. Sau đó nói luật chơi
– Dương Dương công tử, chúng ta có thể đấu như thế nào chi bằng cứ lắc xí ngầu ai nhỏ hơn là thắng!-
– Được Vạn chủ quả nhiên nhanh gọn nha!
Hai người cùng đặt đĩa xí ngầu lên bàn, cùng lắc một lúc. Tiếng xí ngầu va vào thành đĩa bây giờ đối với Hoàng Ly mà nói là một cực hình.
“cạch” một tiếng cả hai đĩa xí ngầu đều được đặt lại xuống bàn. Vạn Ngọc Y cười to, mở đĩa của mình trước, trong đĩa chính là ba viên xí ngầu đều ở nút một. Những người có mặt ở sòng bạc đều tiếc cho Dương Dương. Hoàng Ly nhìn xí ngầu trong đĩa nhất thời quá hốt hoảng ngồi phịch xuống đất.
Từ đầu chí cuối, Lưu Thiện không hề nói gì. Nàng không nhanh không chậm đem đĩa của mình mở ra. Oa, cái gì gọi là kì tích chứ, người chơi bạc mấy mươi năm bây giờ mới được mở rộng tầm mắt. Ba viên xí ngầu xếp thành một cây nhỏ, nút trên cùng là một. Vậy nếu tính ra Lưu Thiện còn nhỏ hơn Ngọc Y hai nút.
Bấy giờ mới đến lượt Ngọc Y há hốc mồm, nhưng sau đó hắn mau chóng khôi phục lại vẻ ban đầu, rút từ trong áo ra một tờ giấy. đặt vào tay của Lưu Thiện, nói
– Ta thua tâm phục, khẩu phục!- nói đoạn toan bỏ đi.
Lưu Thiện gọi hắn lại
– Ngọc Y, ngươi có tài nếu được có thể làm việc cho ta không?
Hắn nghe gọi lập tức quay lại, hồ nghi hỏi
– Như thế nào là làm việc cho ngươi?
– Như thế này sòng bạc vẫn là do ngươi quản, ngân lượng ngươi muốn tiêu như thế nào cũng được. Nhưng mỗi tháng phải báo cáo thu chi cho ta. Còn nữa sau này có một số việc, ta sẽ sai người nói với ngươi sau! – nàng một mạch nói cho hắn rõ
Sau khi Ngọc Y nghe xong, lập tức cuối đâu
– Ngọc Y từ nay xin nghe lệnh chủ nhân!
Lưu Thiện cười, nhét lại mảnh khế ước vào tay hắn
– Sòng bạc vẫn do ngươi làm chủ!
Nói rồi nàng bỏ về. Hoàng Ly lúc bấy giờ mới hoàn hồn chạy theo nàng. Lưu Thiện thấy hắn đuổi theo mình thì dụng kinh công ngày một nhanh. Nhưng nàng làm sao có thể qua được hắn chứ, Hoàng Ly tiến đến gần nàng nói
– Thiện Thiện, ta còn nghĩ sẽ mất nàng!
– Ta không vô dụng như vậy! – nàng không thèm nhìn hắn trả lời.
Hoàng Ly nhìn nàng mỉm cười, chỉ cần nàng an toàn, chỉ cần nàng không sao. Cho dù nàng có không nhìn, nàng có cay cú với hắn đến đâu hắn cũng chịu được. Vì Hoàng Ly hắn yêu nàng.
_mèo_