Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình

Chương 17:ôn nhu chăm sóc


Bạn đang đọc Vương Phi, Nàng Thực Đủ Vô Tình: Chương 17:ôn nhu chăm sóc

Lưu Thiện đang ngồi suy nghĩ thì chợt một nam tử từ cửa sổ đi vào. Nàng nhìn hắn nhíu mi, vài giây sau Lưu Thiện cười nói:
-Thiên Nghi, ngươi nữ phẫn nam trang làm gì?
Thiên Nghi công chúa luôn cao cao tại thượng bây giờ lại là một công tử phóng khoáng, nét mặt hiện ra vẻ không vui nàng nói:
-Tỉ cũng thật là… ta đã cất công dịch dung như vậy mà tỉ cũng phát hiện!
Lưu Thiện trêu nàng:
-Ngươi nghĩ ta là ai? Mà Thiên Nghi hôm nay đến đây có việc gì?
Tiểu công chúa ngồi xuống nói:
-Ta cùng sư phụ muốn đi Nam Trung Quốc, tỉ thật có muốn đi không?
Nam Trung quốc là nơi trù phú, cảnh vật không chê vào đâu được, người ở đấy khá phóng khoáng lại có nhiều dược quý, Lưu Thiện hiển nhiên muốn đi một chuyến nay lại theo sư phụ thật sự không có gì bằng. Nàng định đồng ý nhưng lại chợt nhớ ra Hoàng Ly còn nằm thiêm thiếp trên giường trong lòng có chút lo lắng. Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, Lưu Thiện cắt răng nói:
-Ta bây giờ bận việc không đi được, ngươi có thể chờ vài ngày nữa không?
Thiên Nghi gật đầu đồng ý:
-Cũng không phải là có việc gì gấp, ta cùng sư phụ cũng chỉ là du ngoại vài nơi, có thể chờ!

Lưu Thiện mừng rỡ ừm một tiếng. Nhưng tiểu công chúa thoáng thấy vẻ mặt của nàng, tà tà mị mị nói:
-Không biết là việc gì khiến cho Lưu Thiện tỉ tỉ phải hoãn lại a?
Lưu Thiện giật mình, nhìn nàng sau đó ấp úng một chút:
-Ta… thật ra cũng không phải việc gì nhưng mà Hoàng Ly hắn đang bị bệnh nên…
-A, thì ra là phải lo lắng cho vi phu nha! – Thiên Nghi nhìn nàng cười trêu chọc, bộ dạng vờ như vỡ lẽ.
-Không phải, bởi vì hắn vì ta nên mới như vậy, tốt xấu gì cũng nên xem qua một chút, không bằng lỡ như hắn chết ta lại mang họa sát thân! – Lưu Thiện chống chế.
Tiểu công chúa cười cười:
-Được, được rồi, nhưng ta có việc này muốn bàn với tỉ! Tỉ có muốn kinh doanh kiếm chút ngân lượng không?
Nghe đến đây nàng cười nham hiểm, Lưu Thiện vốn đã ấp ủ ý định này từ lâu nhưng nay lại bị Thiên Nghi đem ra ánh sáng. Hai người ngồi bàn với nhau sôi nổi.
Một canh giờ sau…
-Được rồi, cứ vậy đi! Trước tiên dạy võ công cho những người làm việc cho chúng ta! A hoàn Nguyệt nhi nhà ta vừa khéo lại muốn cho ngươi dạy có được không? – Lưu Thiện nói
Thiên Nghi đưa mắt nhìn sang cười:
-A hoàn của tỉ cũng tên Nguyệt nhi a quả là có nhiều chuyện trùng hợp! được rồi dù sao ta cũng rất rảnh rỗi!
-Uy, bây giờ ta giao người cho ngươi luôn được không?
Thiên Nghi gật đầu đồng ý, Lưu Thiện lập tức gọi:
-Nguyệt nhi! Đến đây!
Nàng vừa gọi chưa lâu lập tức Nguyệt nhi bước vào. Tiểu a hoàn vừa nhìn thấy Lưu Thiện ngồi với vị công tử xa lạ lại sợ hãi. Nàng sợ tiểu thư của nàng bị người ta bắt gặp rồi lại nói tiểu thư muốn mưu sát vương gia để trốn đi cùng tình lang. Nguyệt nhi hỏi:
-Tiểu thư… vị công tử này là ai?
-Vị công tử này tên là… – nói đến đây Lưu Thiện chợt nhớ ra không thể nói tên thật cho Nguyệt nhi được, bèn nhìn sang Thiên Nghi.
-Ta tên là Thiên Chấn! – nàng vừa đáp vừa hối lỗi trong lòng, cầu cho hoàng huynh Thiên Chấn của nàng tha lỗi cho nàng vì tội lấy tên hắn ra bỡn cợt.
-A, Thiên Chấn công tử! – nguyệt nhi cúi chào.

Thiên Nghi gật đầu cười với nàng. Lưu thiên lại nói:
-Nguyệt nhi, em đi theo Thiên Chấn công tử học chút võ công để giúp sức cho ta!
-Sao ạ? Đi theo công tử này? – Nguyệt nhi hết sức ngạc nhiên nói.
-ừm, đi theo công tử này! – nàng khẳng định lại một lần nữa.
Nguyệt nhi cúi gằm mặt xuống, nàng biết cả đời này nàng đi theo tiểu thư, nguyện vì tiểu thư mà làm mọi việc. Nhưng bảo nàng đi theo nam nhân xa lạ, Nguyệt nhi cảm thấy hơi xót xa. Cắn chặt môi, Nguyệt nhi nói:
-Được, nếu là lệnh của tiểu thư, em sẽ đi!
Lưu Thiện phất tay tỏ vẻ lạnh nhạt:
-Bây giờ em đi được rồi!
Nguyệt nhi chưa kịp nói thêm lời nào thì lập tức Thiên Nghi đã kéo tay nàng đi (nói thiệt tui tưởng Thiện tỉ gả con). Nàng nhìn lại Lưu Thiện đang ngồi trong lòng thương tâm. Lưu Thiện lại cười tươi, nàng không biết sao khi Nguyệt nhi biết chuyện Thiên Nghi là con gái không biết sẽ ra sao.
Nàng ra bếp tìm ít đồ cho tiểu tuyết ăn, rồi lại bước qua tẩm phòng của Hoàng Ly. Trong tẩm phòng là vô cùng náo nhiệt, chỉ sợ hội hoa đăng cũng không vui bằng. Ở giường một đám thị thiếp đang chụm lại khóc lóc, hình như không sợ người bệnh ngộp chết. Ngự y thì túc trực bên cạnh, nước nóng thì được đem vào, mang ra thường xuyên. Kẻ vào, người ra trông vô cùng vui nhộn.
Lưu Thiện nhìn thấy, khóe môi giật giật. Nàng bước vào lập tức không khí như ngưng đọng lại, hàn khí tỏa ra. Các thị thiếp cũng thôi khóc lóc đứng sang một bên bất động, những người bưng thuốc, bưng nước nóng gì đó đều lui sang.
-Ra ngoài! – Lưu Thiện phun ra hai chữ.
Hai chữ đó lập tức được tiếp thu rất nhanh, thị thiếp các nàng đều bủn rủn đi ra ngoài, thái y, hạ nhân cũng nhanh chóng lui ra. Người ra sau cùng rất khôn lanh, tiện thể lại đóng luôn cửa.
Lưu Thiện đến ngồi cạnh giường nhìn Hoàng Ly, nàng chưa bao giờ nhìn hắn gần như vậy. Đôi mắt phượng đang khép kín, cái mũi cao vút, đôi môi tỏa ra sức mê ly khó cưỡng. Oa, không ngờ nhìn gần hắn lại đẹp như vậy, lại còn đang thiếp đi nhìn cứ như một tiên nhân. Thật không giống như dáng vẻ tàn bạo lúc tỉnh, trong vô thức nàng nhẹ nhàng đưa tay lên mặt hắn áp tay vào đôi má của hắn.
Bỗng nhiên nàng giật mình, Lưu Thiện nàng đang làm gì? Đang sờ lên mặt của nam nhân mình ghét sao? Vội vàng rút tay lại, nàng đưa mắt đi nơi khác, cũng may hắn đang ngủ. Chợt Lưu Thiện thấy Hoàng Ly nhíu mi, trong miệng lầm bầm vài câu

-Thiện Thiện, bảo bối…
Lòng nàng như tan ra thành nước, đưa tay sờ lên trán hắn, nóng quá rất nóng, sốt cao như vậy mà còn gọi tên nàng hắn bị ngốc sao? Mang khăn nóng trong thao nước để sẵn bên cạnh vắt hết nước, nàng đắp lên trán của Hoàng Ly, sau đó lại lấy trong áo ra một ít dược cho hắn uống.
Hoàng Ly bây giờ đang hô mê, nếu hắn biết được Lưu Thiện chăm sóc như vậy thì chắc hẳn sẽ hạnh phúc đến nỗi ngất tiếp. Lưu Thiện ngồi cạnh hắn một lúc thấy hắn hạ sốt, nàng an tâm ra khỏi phòng. Bước ra khỏi phòng, nàng dặn dò hạ nhân:
-Chăm sóc vương gia các ngươi cho tốt, còn nữa chuyện ta vào tẩm phòng này nếu có ai nói với hắn nửa chữ đem đầu đến gặp ta rõ chưa?
Người hạ nhân đứng ngoài của sợ hãi gật đầu, Lưu Thiện lại nói:
-Hắn tỉnh dậy, bảo với hắn ta đi Nam Trung quốc nếu hắn dám đến đó tìm ta, thì đến cuối đời cũng đừng thấy mặt Lưu Thiện ta!
Hạ nhân nghe ngữ khí dọa người của nàng càng lúc càng sợ hãi, gật đầu liên tục. Lưu Thiện hài lòng bước đi. Về đến lãnh phòng nàng chuẩn bị hành lý, chợt thấy tiểu tuyết đang nằm ngủ trong ổ lại suy tính so đo. Nàng đi tiểu tuyết hồ phải làm sao? Lưu Thiện không an tâm để nó ở đây cho hạ nhân chăm sóc. Rút cuộc nàng mang cả tiểu tuyết theo.
Trong lòng vẫn chưa muốn đi ngay, nên là Lưu Thiện chuẩn bị hành lý trước sao đó ở lại xem Hoàng Ly còn có sao nữa không. Tính ra hôm sau nàng mới bắt đầu đi.
mèo: ừm ừm, nói chung thì Thiện tỉ cũng chăm sóc Ly ca rồi!
_mèo_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.